Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 21

Câu nói tan vào giai điệu nhẹ nhàng êm thắm, thoáng chốc trở nên huyễn hoặc, tan biến không dấu vết. Hai ánh mắt chạm nhau tách ra, ngón tay vuốt trên thành ly hai lần, Lục Thần Phong nhìn chằm chằm vào vạt sáng nhạt màu ấm áp trên mặt bàn, cố ý đáp Lâm Triều Sinh bằng một câu trả lời mơ hồ, muốn dò xét phản ứng của y: “Tôi cảm thấy du lịch một mình tự do hơn.”

Uống một hớp rượu như muốn tiếp thêm can đảm cho chính mình, Lâm Triều Sinh liếm liếm môi, vẻ thất vọng hiện lên nơi đáy mắt, giọng điệu lại vờ như thản nhiên: “Nói vậy là anh có bạn gái rồi?”

“Không có.” Lần này, Lục Thần Phong trả lời rất nhanh. Anh khóa lại ánh mắt hỗn loạn vì bối rối và chột dạ kia của Lâm Triều Sinh, “Cậu còn muốn hỏi gì về chuyện tình cảm của tôi?”

Lâm Triều Sinh cau mày: “Tôi…”

“Lâm Triều Sinh mà tôi biết trước giờ luôn thẳng thắn.” Nghiêng ly rượu cụng vào thành ly của Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong chậm rãi nói, “Có câu hỏi thì cậu cứ hỏi thẳng đi, tôi nhất định sẽ khai báo trung thực.”

Tay cầm ly rượu siết lại trong vô thức, Lâm Triều Sinh ôn hòa cười cười, sau đó đôi mắt nhìn Lục Thần Phong cong cong lên, nâng ly: “Uống với tôi nhé?”

Lục Thần Phong khẽ “Ừ” một tiếng, đáp: “Tiếp cậu đến cuối.”

Tuy nói vậy, nhưng cả hai đều kiềm chế nhiều. Lục Thần Phong dù vừa nói khẳng định chắc nịch với Lâm Triều Sinh mình uống tốt, nhưng trong lòng đang không yên, đối mặt với người mình thích bằng động cơ không trong sáng, ai biết được sẽ mượn rượu làm càn. Vì vậy để tránh mất chừng mực, anh vẫn không uống thả.

Lâm Triều Sinh cũng vậy.

Hai ly rượu cạn sạch, cả hai vẫn còn tỉnh táo. Lục Thần Phong nghĩ họ sẽ ngồi đây đến thời gian hẹn gặp cặp đôi trẻ nọ, nào ngờ Lâm Triều Sinh muốn ra rất sớm, nhờ anh cùng làm một việc quan trọng.

“Có liên quan đến homestay sao?” Lục Thần Phong vừa đi vừa hỏi.

Lâm Triều Sinh lắc đầu: “Việc tư.”

Nửa lời sau vẫn chưa nói hết, Lâm Triều Sinh khẽ nấc lên, sợ bị Lục Thần Phong phát hiện mới căng thẳng mím mím môi, thoáng ngượng ngùng trộm nhìn người bên cạnh, lại chỉ nhìn thấy khóe môi đang cong lên.

Đến khúc ngoặt, ánh ánh sáng tối mù không đủ soi sáng đoạn đường phía xa. Một cửa hàng bưu thiếp nằm bên rìa đường bị che đi bởi mấy hàng sách và quán nước, chỉ thấy được cánh cửa nhỏ hẹp hé mở. Cách bài trí bên trong lớp rèm cửa mang hơi hướng cổ điển, trên tường treo bưu thiếp với đủ loại kiểu dáng.

Lục Thần Phong đưa mắt nhìn, phía trên cao là một hàng chữ xanh bắt mắt: Viết cho bản thân ở tương lai.

“Cửa tiệm này có thể gửi thư và bưu thiếp qua bưu điện theo thời gian khách hàng yêu cầu.” Lâm Triều Sinh chăm chú lựa chọn ảnh trang trí phía sau tấm bưu thiếp, “Hoặc anh cũng có thể gửi ngay sau khi viết xong, sẽ được đóng dấu kỷ niệm thành cổ Đại Lý.”

Y lấy một tấm bưu thiếp in hình cánh đồng hoa trên giá, quay sang hỏi Lục Thần Phong: “Anh muốn gửi cho người nhà không?”

Lục Thần Phong mím môi: “Không cần đâu.”

Lâm Triều Sinh nghe vậy cũng không nhiều lời thêm, mượn chủ cửa hàng bút bi rồi nói với Lục Thần Phong: “Ở góc đường đối diện có khu vực hút thuốc công cộng, anh đến đó chờ tôi đi.”

Nicotin đi vào phổi gột rửa tất thảy, Lục Thần Phong thoải mái nhả khói thuốc. Cửa hàng hai bên đã đóng cửa, chỉ còn nơi này vẫn sáng đèn.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Triều Sinh ngồi trước bàn gỗ chăm chú viết, có hơi giống một cậu học sinh ngoan ngoãn, cũng toát lên vẻ một người đọc sách nhã nhặn. Lục Thần Phong ngắm nhìn thật lâu, chớp mắt đã lãng phí nửa điếu thuốc. Anh không thấy tiếc, ngược lại còn thoáng nuối tiếc chưa thỏa mãn với bóng dáng phía xa.

Lâm Triều Sinh nhanh hơn Lục Thần Phong tưởng tượng, có lẽ viết không bao nhiêu. Đặt bút xuống, nói hai câu với chủ tiệm rồi trả tiền, Lâm Triều Sinh ghi ngày tháng địa chỉ cụ thể vào sổ.

Lúc bước ra ngoài, Lục Thần Phong đã chờ sẵn dưới bậc thang từ lâu, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, đang ngậm hai viên kẹo bạc hà.

Lục Thần Phong hỏi: “Cậu muốn gửi cho ai thế?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Bí mật.”

Cứ cách vài mét lại có một chiếc đèn đường, bóng hai người phía sau như kéo dài đến vô tận, Lục Thần Phong lại hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên muốn gửi bưu thiếp?”

Lâm Triều Sinh vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Bí mật.”

Không tiết lộ chút tin tức gì, trong mắt còn giấu chút suy tư sâu xa. Lục Thần Phong nheo mắt nhìn nụ cười xấu xa của Lâm Triều Sinh, không kiềm chế được muốn đưa tay nhéo lên chóp mũi y một cái, cuối cùng lại biến thành nhẫn nhịn đút hai tay vào túi, nhún nhún vai.

Ở lối vào thành cổ có một đôi nam nữ đang chờ. Cô gái nhìn thấy Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh, không vội lên tiếng chào hỏi mà giơ máy ảnh đeo trước ngực lên, bắt lấy ánh trăng dịu êm và ánh đèn mờ ảo vào ống kính, chụp cho hai người một tấm hình chung.

Vẫn là chiếc xe khi đi, đường về thông thoáng không gặp trở ngại. Xe dừng ở trước cửa homestay, Lâm Triều Sinh cảm ơn tài xế, phát hiện từ sau khi xuống xe Lục Thần Phong vẫn luôn nhíu mày, liên tục ăn kẹo bạc hà.

“Sao vậy? Anh khó chịu ở đâu phải không?” Lâm Triều Sinh hỏi.

Giọng Lục Thần Phong rất trầm: “Có hơi chóng mặt.”

Lâm Triều Sinh nhẹ cười: “Cần tôi dìu anh về phòng không?”

“Không đến nỗi nào.” Lục Thần Phong mở cúc áo trên cổ ra, chạm vào đôi khuy măng sét bông tuyết trên tay, không rơi mất. Anh yên lòng nói: “Ngủ một giấc là ổn rồi.”

Mỗi hành động nhỏ đều bị Lâm Triều Sinh nhìn thấy, y khựng lại vài giây, nói với các vị khách khác một câu “Ngủ ngon” rồi vỗ vai Lục Thần Phong: “Tôi vào bếp pha hai tách trà giải rượu, anh về phòng chờ tôi đi.”

Lục Thần Phong mở cửa phòng, phía hành lang đối diện là mấy bức ảnh chụp, anh không đi vào phòng mà đứng chờ trên hành lang. Hơi say say sợ nhất là ngồi tàu xe, gió thổi một cái là đầu óc chếch choáng say xe ngay, may mà vẫn xem như tỉnh táo, chí ít có thể thấy rõ núi non lẫn biển hồ dưới ống kính của người nọ.

Trời cao thăm thẳm, dòng sông uốn lượn, trong phút chốc mọi cảnh vật hiện lên trước mắt, đâu đâu cũng là Lâm Triều Sinh.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, Lục Thần Phong khép hờ mắt, lặng yên nhìn vào khoảng không, lắng nghe động tĩnh của người kia, mỗi bước đi như trùng với tiếng tim đập rộn ràng vang dội.

Mãi đến khi thảm trải sàn xuất hiện bóng Lâm Triều Sinh và tiếng tách trà va vào nhau, Lục Thần Phong mới ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn mờ nơi huyền quan, đôi gò má ửng hồng của Lâm Triều Sinh hiện lên rõ mồn một, dáng vẻ cẩn thận từng chút một bưng hai cái tách con con trông có phần đáng thương.

Lục Thần Phong khoanh tay tựa người vào vách tường, lòng trí trở nên nhẹ tênh, thuận theo cơn say như dòng thủy triều đang dâng lên quấy rầy chợt muốn chọc ghẹo Lâm Triều Sinh, anh cười: “Ông chủ Lâm lớn gan thật, dám vào phòng đàn ông uống rượu say.”

Lâm Triều Sinh đặt tách trà giải rượu xuống, đứng trước tủ hồi lâu không lên tiếng. Phút chốc, căn phòng im ắng đến độ nghe thấy tiếng kim rơi, cái trống rỗng lặng thinh kéo dài trong giày vò. Lục Thần Phong nghĩ, hẳn Lâm Triều Sinh đã đoán được hàm ý trong câu nói này.

Anh hơi hoảng hốt, vẫn không nhịn được cảm giác lấn khỏi ranh giới, không thể nào đoán trước được đối phương sẽ đưa ra lựa chọn thế nào sau khi biết tính hướng của mình. Vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở cùng nhau dưới thân phận bạn bè, hay là cố ý tránh khỏi hiềm nghi, tôn trọng nhưng cũng không đến gần thêm nữa?

Dòng suy tư trôi nổi trong men say, giây lát sau, Lâm Triều Sinh chợt quay người, bước đến trước mặt Lục Thần Phong. Y rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt như chạm nhau trong gang tấc.

Lâm Triều Sinh nhướng mi, đôi môi cong cong toát lên sự hấp dẫn mà Lục Thần Phong không thể chối từ. Không bao lâu sau, y nhẹ giọng đáp: “Anh Lục cũng lớn gan thật, dám để đàn ông uống rượu say vào phòng mình.”

Nháy mắt ấy, cả thế giới như chỉ còn sót lại tấc đất dưới chân, hai con người gặp nhau nơi đường hẹp, hai luồng không khí va chạm lấy nhau.

Sức hấp dẫn chẳng thể trốn tránh, giằng co không nhân nhượng. Thời khắc này, Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh cùng nhìn thấu, hiểu rõ bí mật ẩn nơi sâu nhất trong lòng nhau.
Bình Luận (0)
Comment