Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 27

Cảnh sắc giữa trời và đất như trải dài đến vô tận, hoa dại mọc khắp hai bên sườn, ánh mặt trời khuất sau đỉnh núi. Lục Thần Phong nhìn mặt sông phản chiếu những áng mây trôi lững lờ, mênh mông nhưng không hoang vu cằn cỗi.

Dưới chân là vài tảng đá nhẵn mặt chồng lên nhau, Lâm Triều Sinh chẳng quan tâm bẩn hay không, cởi áo khoác ngồi lên, đi được vài bước đã toát mồ hôi.

Phía sau bên trái là lối mòn quanh co dẫn đến bãi Hoa Điện[1], trước mắt là thung lũng và đồng bằng bao la rộng lớn. Xung quanh chỉ có hai người họ, trống trải đến độ gió mây và từng lớp sương mù có như không.

[1]

Lâm Triều Sinh giơ máy ảnh lên: “Thấy cảnh đẹp là tôi lại không nỡ dời bước.”

Lục Thần Phong hiểu ngay câu nói của y: “Có phải muốn nghỉ ngơi đến khi xe việt dã đến đón?”

Tầm mắt lệch khỏi ống kính, Lâm Triều Sinh xấu hổ cắn môi, thoạt trông có phần ngoan ngoãn: “Ừm, anh chịu không?”

Lục Thần Phong gỡ lều bạt xuống, mở balo lấy bữa trưa Lâm Triều Sinh chuẩn bị: “Dù chịu hay không, sau này em cứ nhớ làm nũng rất có tác dụng.”

Cổ tay đột nhiên mềm nhũn ra, suýt nữa không còn chút sức lực. Biểu cảm của Lâm Triều Sinh hết sức bất đắc dĩ, Lục Thần Phong lấy sữa trong túi áo mình cho y, vỏ giấy bên ngoài vẫn còn ấm áp: “Bị nắng chiếu lóa mắt rồi?”

Ai làm nũng, ai nũng nịu, Lâm Triều Sinh ấm ức nóng bừng hai tai, không hiểu nổi vì sao mấy thứ người kia khởi xướng ra cứ khiến mình rối tung hết cả. Y cầm lấy sữa, bỗng nhiên ngây ngẩn: “Sao lại nóng thế này?”

Lục Thần Phong đáp: “Tôi hô biến ảo thuật cho em đấy.”

Lâm Triều Sinh “xì” một tiếng: “Anh bớt đi.”

Ánh mặt trời chiếu rọi phía sau lưng như chiếc lò nướng tự nhiên, Lục Thần Phong từ nhỏ sợ nóng chứ không sợ lạnh. Anh cởi áo khoác, bên trong là áo thun ngắn tay màu đen, đường nét cơ bắp càng thêm nổi bật dưới lớp áo. Lâm Triều Sinh thoáng đưa mắt liếc trộm, cắn cắn ống hút.

“Trước đây anh có hay đi du lịch không?” Lâm Triều Sinh tìm chủ đề trước, nơi non xanh nước biếc thế này rất hợp để tán gẫu tâm sự.

“Có đến vài nước Đông và Nam Á.” Lục Thần Phong nhanh chóng uống xong một hộp sữa, vứt vào bịch rác rồi nói tiếp, “Nhưng đều không dừng lại cho ra hồn, nếu mục đích là để “du lịch”, vậy Đại Lý là nơi đầu tiên.”

Ăn hai miếng bánh mì, có cảm giác lưng bụng rồi, Lâm Triều Sinh lấy lọ thuốc trong balo ra uống với sữa.

Y làm không giấu giếm gì, Lục Thần Phong sẽ có cơ hội để hỏi. Thấy Lâm Triều Sinh siết balo vào lòng, uể oải rũ mi, Lục Thần Phong chạm vào mu bàn tay y: “Tôi đã đọc hết mấy bài viết của em trên trang công khai.”

Đôi ngươi trong veo của Lâm Triều Sinh không chứa bất kỳ cảnh vật gì: “Ừm.”

Lục Thần Phong nói: “Bài Flowers mà em đề xuất ở bài thứ 2 tôi thêm vào danh sách phát rồi.”

Lâm Triều Sinh cười cười: “Cùng thích một loại rượu, nhưng không ngờ đến gu âm nhạc cũng giống nhau.”

“Lâm Triều Sinh à.” Lục Thần Phong quyết định không lòng vòng thêm nữa, nghiêng đầu nhẹ giọng nói, “Chỉ cần tâm trạng em cho phép, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở thành người lắng nghe quá khứ của em.”

Rặng núi tối dần phía cuối chân trời, lặng thinh trong chốc lát, hơi thở của Lâm Triều Sinh là âm thanh duy nhất bên tai Lục Thần Phong, gương mặt thanh tú ấy loáng thoáng chút thẫn thờ âu sầu. Rồi khi Lâm Triều Sinh nhấc mí mắt, câu chuyện quá khứ của y cũng bắt đầu.

“Chỗ này của tôi…” Lâm Triều Sinh đặt balo sang một bên, chỉ vào ngực mình cho Lục Thần Phong xem, “Có một khối u.”

Lục Thần Phong nhíu mày, chăm chú nhìn đầu ngón tay đang dần trở nên trắng bệch, yết hầu như thít chặt lại trong chớp mắt.

“Anh hỏi tôi đến Bắc Kinh làm gì nhỉ?” Lâm Triều Sinh dừng lại trong chốc lát, nói thẳng, “Tôi đến để khám bệnh.”

“Ban đầu tôi bận công việc, cơ thể cảm thấy không ổn, người hay thức khuya sẽ thường tức ngực khó thở. Chuyện này khá phổ biến nên tôi cũng chỉ qua loa vài câu với bác sĩ, ông ấy nói nghi ngờ tôi bị viêm màng phổi[2].” Lâm Triều Sinh bình tĩnh nhớ lại, “Dù sao vẫn còn trẻ, lâu lâu đau một chút cũng vẫn chịu được, tôi cũng không quá để tâm đến.”

[2]

“Mãi đến khi không thể chịu đựng mỗi lần cơn đau phát tác, cả khi thở cũng đau, lúc này tôi mới lên bệnh viện Bắc Kinh kiểm tra kỹ.” Y lược bớt quá trình khám bệnh dài dòng, nói kết quả với Lục Thần Phong, “U tuyến ức[3], vị trí khối u không khả quan, nằm gần tim và mạch máu, phẫu thuật rủi ro rất cao.”

[3]

Biểu cảm của Lâm Triều Sinh nhạt nhẽo không chút dao động, Lục Thần Phong lại đau lòng đến khó chịu —— Ngay cả khi thở cũng đau, phải bị căn bệnh này dằn vặt biết bao nhiêu lần mới có thể nói ra mọi thứ cách thản nhiên như thế.

“Chụp CT thường không thể xác định khối u lành hay ác tính, cần phải sinh thiết kim[4], nhưng tôi không làm.” Lâm Triều Sinh thoải mái nói, “Thuốc chỉ có sáu bảy loại, một chút xíu đắng tôi cũng không chịu được, còn muốn đâm kim vào ngực nữa.”

[4]

Y bĩu môi, nói: “Tôi hiểu mình lắm, làm sao chịu được sợ hãi tâm lý và đau đớn cơ thể cho nổi đây. Thế là tôi trốn về Côn Minh.”

Bao thuốc trong tay bị Lục Thần Phong bóp biến dạng, Lâm Triều Sinh nở nụ cười xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng. Những áng mây chồng chất trên nền trời xanh thẳm làm tia sáng ảm đạm dần, Lục Thần Phong khó khăn mở miệng: “Cha mẹ em biết không?”

Lâm Triều Sinh đưa tay vuốt ve ống kính máy ảnh, sự im lặng của y khiến Lục Thần Phong nảy sinh dự cảm chẳng lành. Và đúng như dự đoán, Lâm Triều Sinh cúi gằm mặt, nhỏ giọng nỉ non: “Ngày 30 tháng 11 năm 2015…”

Sau một khắc im lìm không chút tiếng động, y quay mặt sang nhìn Lục Thần Phong. Khác với vẻ bình tĩnh vừa rồi, Lâm Triều Sinh nhất định phải lấy được sự chèo chống đỡ nâng từ người này, y mới có đủ dũng cảm để tiếp tục hồi tưởng.

Y không nói quá chi tiết về cha mẹ, chỉ một câu ngắn gọn cũng đủ khiến Lục Thần Phong lạnh người đến tê dại.

Lâm Triều Sinh nói: “Xưởng nén thuốc của nhà máy dược phẩm Côn Minh phát nổ, cha mẹ tôi làm việc ở đó.”

Một câu nói nhẹ tựa lông hồng mà lại nặng nề đến khó thở. Lục Thần Phong nhắm chặt mắt đầy đau xót, hai tay chống trên đầu gối lặng tiếng.

Bất chợt, một dòng điện từ xương cụt lan ra khắp cơ thể, trái tim Lục Thần Phong đau buốt co lại, đờ đẫn nhìn vào khoảng không, hai ngày tháng hiện lên trong đầu.

Tháng 11 năm 2015, cha mẹ Lâm Triều Sinh bất ngờ qua đời. Tháng 1 năm 2016, Lâm Triều Sinh được chẩn đoán mắc khối u ở Bắc Kinh.

Những cơn đau dồn ép đè lên đôi vai Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong nghiến chặt răng, oán giận, ông trời muốn đẩy em ấy vào đường cùng.

Nhưng Lâm Triều Sinh của ngày hôm nay… anh ngơ ngẩn nhìn sang người bên cạnh mình. Cõi lòng thong dong không chút vướng bận, đối nhân xử thế chân thành ôn hòa, thiện lương lạc quan, không tìm đâu ra dù chỉ chút ưu tư muộn phiền hay trống rỗng chán chường.

Anh nhớ lại lời Lâm Triều Sinh viết trong cuốn nhật ký kia, “Khát khao thần linh và thời gian có thể san phẳng mọi thứ” —— Chỉ khi bất lực mỏi mệt nhất, chỉ khi mê man nghi ngờ nhất, con người mới cầu khẩn với thần linh và thời gian.

Hai năm qua, rốt cuộc Lâm Triều Sinh đã gắng gượng vượt qua thế nào?

Phía sau có tiếng xe cộ chạy qua, lốp xe cuốn theo lớp bụi đất mịt mù, tâm trạng Lục Thần Phong đã rối tung hết lên, thở một hơi thật dài: “Dù sao khối u cũng là mầm họa, nhưng em không định phẫu thuật, có đúng không?”

Vách núi được bao phủ bởi những mảng cúc Paris hồng và trắng mênh mông, Lâm Triều Sinh lại trả lời một nẻo: “Ở Bắc Kinh có một nơi tên là Trung tâm thương mại Thế Giới nhỉ?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Một trong những phố thương mại sầm uất nhất.”

“Khi mà tôi biết bệnh tật của mình ấy, ngơ ngơ ngác ngác lên một chuyến xe công cộng đi mãi, trạm cuối cùng là Trung tâm thương mại Thế Giới.” Lâm Triều Sinh chậm rãi nói, “Tôi ngồi cả ngày trên băng ghế dài, chăm chú nhìn ngắm dòng người ngược xuôi trước mắt.”

“Lũ trẻ vui vẻ chơi đùa, cha mẹ vất vả chạy loạn theo chúng, từng đôi tình nhân tay trong tay dạo phố chụp ảnh, cửa hàng quảng cáo rầm rộ dịp khuyến mãi cuối năm…”

“Thế giới đang sống.” Lâm Triều Sinh nói, “Nhưng mà tôi phát hiện, hình như mình không còn khát vọng để tồn tại.”

“Người dũng cảm đến mấy cũng sẽ sợ hãi hai chữ “lỡ như” của bác sĩ.” Lâm Triều Sinh ngồi thẳng người, thả lỏng suy nghĩ căng thẳng trong đầu, “Nếu như phẫu thuật thành công, khối u ác tính, vậy thứ chờ đợi tôi sẽ là một đợt hóa trị rất dài.”

“Sau này dù có chữa khỏi rồi, tôi sẽ sống cùng nỗi sợ bệnh tái phát bất kỳ lúc nào.” Có cơn gió thổi qua, Lâm Triều Sinh mỉm cười nhìn Lục Thần Phong, “Với tôi mà nói, cuộc sống như thế không phải thứ tôi muốn trải qua.”

“Cho nên tôi thay đổi cách thức sống.” Lâm Triều Sinh nói, “Không chữa trị.”

“Tôi muốn đối mặt với khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình bằng trạng thái tốt nhất.”
Bình Luận (0)
Comment