Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 38

Bị Lâm Triều Sinh phát hiện không tập trung, Lục Thần Phong gập sách lại. Anh không cố ý ra vẻ mà đứng dậy cầm bình tưới cây khác đặt trên bệ cửa sổ, ra ban công cùng y chăm sóc mảnh vườn nhỏ của hai người.

Ánh nắng êm dịu rọi trên lớp đất ẩm, chờ đến ngày cây trái chín, những mảng màu xanh đỏ xen nhau hẳn sẽ là một khung cảnh rực rỡ vui mắt.

“Tường nhà chúng ta trống quá.” Lâm Triều Sinh khom người nhìn chằm chằm mầm gừng non mới nhú, “Em muốn thêm ít màu sắc.”

Lục Thần Phong bị hai chữ “chúng ta” lấy lòng. Anh cầm bình tưới, chăm sóc hai chậu cà chua nhỏ: “Phòng làm việc của anh còn vài khung ảnh, giao cho em trang trí đó.”

Lâm Triều Sinh hỏi: “Nên treo ảnh chân dung hay phong cảnh anh nhỉ?”

Lục Thần Phong xua tay: “Chúng ta đã nói rồi, chuyện trong nhà không thuộc quyền quản lý của anh.”

Đất ẩm ướt, dậy hương cỏ cây đặc trưng sau cơn mưa. Lâm Triều Sinh hít sâu một hơi, đón lấy luồng không khí mát mẻ trong lành, ra hiệu Lục Thần Phong đến cạnh mình rồi chỉ vào chỗ cách bồn sứ tầm ba mươi centimet: “Chỗ đó đó, anh thấy không?”

Lục Thần Phong canh góc độ, nhìn thấy một chiếc cầu vồng nho nhỏ, chợt nở nụ cười không hợp với độ tuổi vốn có: “Ừm, anh thấy rồi.”

Ngoài hàng rào ồn ã tiếng người qua kẻ lại, một ngày mới bận rộn sắp bắt đầu. Hai người đứng cạnh chậu sứ trong sân, lặng lẽ chờ cầu vồng biến mất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Thần Phong bắt máy, nghiêm túc đáp vài tiếng rồi nói với Lâm Triều Sinh: “Căn hộ đã có người mua rồi, bên trung gian báo hôm nay có thể làm thủ tục.”

Đặt lịch hẹn vào lúc mười một giờ rưỡi sáng. Chín giờ hơn, Lục Thần Phong thay âu phục ra khỏi phòng ngủ, đến huyền quan đi đôi giày da màu cà phê, khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp cái nhìn cẩn thận quét từ giày đến cà vạt của Lâm Triều Sinh, anh hỏi: “Sao thế?”

“Lúc đi du lịch anh không mặc nghiêm chỉnh thế này.” Lâm Triều Sinh không kiềm được nở nụ cười, đến gần giúp anh chỉnh lại cà vạt, “Lần đầu tiên nhìn thấy, thích quá đi, nhịn không được muốn ngắm thêm nhiều lần nữa.”

Lục Thần Phong không chịu nổi mấy lời ngọt ngào của Lâm Triều Sinh, nghẹn họng không biết phải đáp lại thế nào. Anh phạm quy dùng hết sức ôm lấy y, rồi ghé vào tai y nói nhỏ: “Em thấy cái ôm này khác gì với bình thường không?”

Lâm Triều Sinh nghiêng đầu, áp má vào bên tai Lục Thần Phong, khẽ gật đầu: “Hình như tim đập nhanh hơn này.”

Hai người đàn ông lớn đầu cò cưa tới lui đến hơn chín giờ hai mươi mới ra khỏi cửa. Lên xe, Lục Thần Phong đang định khởi động máy, bất chợt nhớ ra điều gì, hai tay buông thõng xuống vô lăng, không nói gì mà chỉ thở dài một hơi. Lâm Triều Sinh ngồi ghế phó lái thắt dây an toàn, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao vậy?”

“Sổ hộ khẩu, chứng nhận bất động sản, hợp đồng mua bán nhà.” Lục Thần Phong, một người chưa từng quên trước quên sau khi ra khỏi cửa, tự giễu nói, “Anh đến phục mình luôn, không mang theo một thứ gì.”

Lâm Triều Sinh đưa ngón cái sờ sờ mũi mình, áy náy cong mắt cười: “Lỗi em.”

Giờ cao điểm buổi sáng, đường xá kẹt cứng, xe chậm chạp chại qua đường vành đai năm. Lâm Triều Sinh mở tin nhắn Wechat Giản Y gửi tới, cười không ngừng được.

Lục Thần Phong lái xe, chăm chú quan sát tình hình giao thông phía trước: “Hỏi em này, từ lúc anh lừa đưa em đi trốn xong, đứa nhóc Giản Y đó không cau có giận dữ gì chứ?”

“Gửi tới không dưới một trăm tin nhắn cằn nhằn anh.” Lâm Triều Sinh nhắn cho Giản Y một câu “Yên tâm”, sau đó cất điện thoại vào, “Cả ngày cứ lo em ăn không ngon ngủ không ngon, sợ em không hợp khí hậu lạ nước lạ cái, rồi bắt em thành thật khai báo xem có bị anh bắt nạt không.”

Lục Thần Phong quen thói gác khuỷu tay lên cửa sổ, ngón tay tì trên trán, nhíu mày phiền muộn: “Ấn tượng của anh trong lòng cậu nhóc là vậy à?”

Lâm Triều Sinh lắc đầu: “Mấy đứa bé là vậy đó, không muốn ở không, cứ phải lo lắng linh tinh mới chịu được.”

Những mảng cây cối um tùm ngoài cửa sổ xe thay bằng những tòa nhà cao tầng nối tiếp, những cầu đường chằng chịt chồng chéo lên nhau. Lâm Triều Sinh nhìn ra xa, quang cảnh phố thị như một bảng mạch điện tử, dòng người dòng xe nườm nượp qua lại.

Lâm Triều Sinh dời mắt nhìn về Lục Thần Phong: “Em muốn xem nhà anh trước.”

Lục Thần Phong đáp: “Được.”

Càng vào đến trung tâm thành phố, những tòa nhà kiến trúc lại càng hiện đại xa hoa. Khu Vạn Quốc Thành đường sá thông thoáng, là một trong những khu phồn hoa nhất của Bắc Kinh.

Chiếc Mercedes đỗ vào chỗ 1103 tòa nhà B dưới tầng hầm. Lên tầng mười một, Lâm Triều Sinh không cần nhìn vào biển số nhà cũng biết được căn hộ nào là của Lục Thần Phong.

Cửa gỗ màu nâu sẫm cả hai mặt trong ngoài, sàn nhà ốp bằng gỗ tự nhiên, bài trí theo phong cách phương Tây tối giản mà nhã nhặn sang trọng. Tường sơn màu xám khói đơn giản, nội thất không bày vẽ, từng chi tiết nhỏ đều thể hiện rõ nét phong cách và sở thích của Lục Thần Phong, hoàn toàn giống với con người anh, đơn giản, trưởng thành, khí chất.

Lướt qua chùm đèn treo ngoài hành lang, Lâm Triều Sinh bước vào phòng ngủ chính. Ngoại trừ giường, thứ bắt mắt nhất là chiếc tủ chia ngăn vuông màu bạc không có mấy đồ cá nhân, chính giữa là một tầm ảnh đen trắng từ thời cha mẹ Lục Thần Phong kết hôn.

Lâm Triều Sinh cẩn thận cầm lên nhìn ngắm, Lục Thần Phong thừa hưởng khí chất và vẻ đẹp của cả cha lẫn mẹ, đường nét khuôn mặt lại như giống mẹ nhiều hơn.

Lục Thần Phong đến cạnh Lâm Triều Sinh, giọng anh dịu đi: “Người mua căn hộ này là một cô gái trẻ thành công, muốn đưa cha mẹ từ quê lên thành phố sinh sống. Lúc hai người chọn phòng, ngoài việc rất ưng ý về thiết bị phần cứng và nội thất bên ngoài thì theo bên trung gian, thứ họ ấn tượng nhất là tấm ảnh chụp anh quên mang đi này.”

Con người sống một đời, tuổi già sức yếu biến mọi thứ chấp niệm thành mây khói dĩ vãng. Thứ có khả năng khiến trái tim xúc động không gì bằng những khao khát vô tận đối với gia đình, cũng như ký ức sâu thẳm trong lòng về người mình yêu.

Lâm Triều Sinh thật lòng cảm thán: “Cô đẹp quá.”

“Lúc còn bé người lớn đều nói anh giống mẹ.” Lục Thần Phong cười, “Xem như là em đang khen anh vậy.”

“Nhưng sao lớn mãi đến giờ lại hết rồi?” Biểu cảm trên mặt Lâm Triều Sinh rất phức tạp, y mân mê cằm mình, cố ý nói, “Chẳng giống cô chút nào?”

Lục Thần Phong: “… Ồ.”

Lâm Triều Sinh lập tức nhoẻn môi cười, vội vàng dỗ dành: “Nhưng mà đúng là càng lớn thì càng đẹp thật.”

Lâm Triều Sinh giúp Lục Thần Phong lấy bức ảnh về, đoạn mở bản đồ trên điện thoại lên tra khoảng cách giữa Vạn Quốc Thành và tòa nhà Phương Thảo là bao xa, chỉ tầm mười một kilomet.

Hai người tốn hơn một tiếng để đi từ đường vành đai năm đến đây. Lâm Triều Sinh đảo mắt nhìn xung quanh, mỗi góc thiết kế đều là tâm huyết của Lục Thần Phong, đa phần mọi người đều phải nỗ lực cả đời mới có được một căn nhà ưng ý.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng y vẫn hỏi: “Anh thấy sao, đây là nơi ở lý tưởng nhất, anh thật sự cam lòng từ bỏ ư?”

Nếu không ra ngoài, không lựa chọn du lịch, không gặp phải Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong hẳn sẽ không thể nào chấp nhận được quá khứ thất bại ấy, và rất khó để lựa chọn giữ lấy hay từ bỏ những gì mình đang có. Anh kiên định trả lời: “Không phá đi thì không thể xây mới, phải buông bỏ thì mới lại có được.”

Anh có thể thản nhiên nói ra những lời này, tất cả là nhờ người đứng trước mắt anh đây. Lục Thần Phong thậm chí cảm thấy rằng, vì người anh yêu là Lâm Triều Sinh, cho nên cuộc đời anh sẽ không thất bại thêm lần nào nữa.

Ánh mắt Lâm Triều Sinh nhìn anh hỗn độn ngổn ngang như tơ vò trăm mối, Lục Thần Phong kéo y lên sân thượng. Khi ngồi lên chiếc ghế mây, trong chớp mắt thời gian như trở về những ngày ở Giai Tịch, hai người cũng ngồi cạnh nhau như lúc này, phơi mình trong nắng ấm và làn gió ôn hòa dịu êm.

Lục Thần Phong mở lòng bàn tay mình ra trước mặt Lâm Triều Sinh, đôi tay siết lấy nhau giữa hai chiếc ghế mây. Anh bình tĩnh nói: “Đúng thật, đây đã từng là một nơi rất “lý tưởng”.”

“Nhưng bây giờ không còn nữa, bởi vì anh không chỉ một mình.” Lục Thần Phong khẽ khàng cọ ngón cái mình lên mu bàn tay Lâm Triều Sinh, “Một mái ấm lý tưởng là nơi mà mọi trang trí, đồ dùng, nội thất, bố cục hợp với sở thích của cả hai chúng ta. Mà theo mong muốn của anh, mua nhà rồi, mọi thứ bên trong ấy đều sẽ do em làm chủ.”
Bình Luận (0)
Comment