Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 40

Cái ôm của Lục Thần Phong chặt siết theo từng thanh âm dần tan đi, gương mặt gối trên vai Lâm Triều Sinh càng chôn sau như đang che giấu điều gì, lại vừa như đang chờ đối phương đáp lại.

Cơ thể ấm áp dễ chịu, nhịp tim tăng nhanh bóc trần vẻ trầm ổn anh vờ duy trì ngoài mặt. Chốc lát sau, giọng Lâm Triều Sinh nhỏ đi: “Lục Thần Phong, mấy lời anh vừa nói là đang làm nũng với em phải không?”

Hô hấp của anh thoáng ngưng lại, chóp mũi cọ cọ lên thái dương Lâm Triều Sinh, trong mũi chậm chạp phát ra một tiếng: “… Ừm.”

Lâm Triều Sinh phải gắng sức cắn môi mới không để mình bật cười, lòng bàn tay áp lên lưng Lục Thần Phong, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em muốn chụp ảnh đăng lên trang, đã lâu lắm rồi em không cập nhật.”

Y giải thích thẳng, làm Lục Thần Phong chợt có cảm giác lúng túng kì lạ, y lại nói: “Em không đi.”

Ầm ĩ thì ầm ĩ, Lục Thần Phong điều chỉnh thái độ ngay ngắn nghiêm chỉnh lại, định ngắt lời y. Nào ngờ ngay sau đó eo hơi nhột, Lâm Triều Sinh nghịch ngợm gãi gãi mấy lần, giọng dịu đi: “Anh có thể làm nũng nhiều hơn nữa được không?”

Lục Thần Phong: “…”

Sau giờ nghỉ trưa, ai cũng bận rộn việc của từng người như thường ngày. Lục Thần Phong cuối cùng cũng hoàn thiện bản vẽ cho cuộc thi thiết kế trang sức, Lâm Triều Sinh xem lại sách vở trắc địa bản đồ. Khi ánh hoàng hôn bắt đầu le lói, cả hai ăn ý ngừng công việc trong tay, khoác thêm áo nhàn nhã tản bộ quanh khu dân cư Ngọc Viên.

Lâm Triều Sinh chỉ ăn nửa chén trứng hấp cho bữa tối. Trước khi đi ngủ, Lục Thần Phong nói chuyện với y một lát, nhìn y vào giấc rồi mới trở về căn phòng đối diện. Anh không hề thấy buồn ngủ, theo thói quen cầm sách lật xem vài trang, cuối cùng chấp nhận sự thật mình đang quá sốt ruột lo lắng về buổi kiểm tra ngày mai của Lâm Triều Sinh.

Hai người hoàn toàn phù hợp với nhau trong sinh hoạt, chẳng mất bao lâu đã xem sự tồn tại của người còn lại thành một thói quen và dung nạp vào cuộc đời mình. Lục Thần Phong nằm xuống, hai tay đặt hờ trên bụng nhìn chằm chằm trần nhà. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mọi thứ xảy ra ở Đại Lý như một giấc mộng tuyệt đẹp, đẹp đẽ đến mức có cảm giác không chân thực.

Lục Thần Phong mặc mình sợ hãi lo âu thật lâu, nặng nề thở dài một hơi. Anh bước xuống giường, rón rén đẩy cửa phòng Lâm Triều Sinh ra, nhìn ngắm người đang ngủ say trên giường từ phía xa.

An lòng trong chớp mắt vượt xa cả ngàn vạn lời nói, Lục Thần Phong yên tâm, thì ra mình vẫn đang trong mơ. Anh bắt đầu cầu khẩn thần linh và vận mệnh, chỉ xin giấc mộng này sẽ mãi mãi không tan biến.

Lâm Triều Sinh trải qua thực trạng hằng ngày ở các bệnh viện Bắc Kinh, từ sáu giờ sáng hàng đã dài dằng dặc, dòng người trước mắt đông như mắc cửi. Y ngồi trên hàng ghế tựa màu lam ngoài sảnh khám bệnh, nhìn Lục Thần Phong trong đoàn người chen lấn ấy. Dáng người cao như cột điện của anh càng bắt mắt, hai chân liên tục thay đổi trọng tâm để lộ tâm trạng hoảng loạn của anh trước quầy đăng ký.

Chừng hai mươi phút sau, Lục Thần Phong dẫn Lâm Triều Sinh vào thang máy lên tầng bảy, quen cửa nẻo vào phòng làm việc của trưởng khoa ngoại lồng ngực. Lâm Triều Sinh giật mình hỏi: “Anh đến đây rồi à?”

Lục Thần Phong đáp: “Lần trước gặp bác sĩ Tống anh có ghé qua.”

Hôm nay Tống Diệc Kha đến sớm hơn giờ làm việc thường lệ, vừa lúc chạm mặt Lục Thần Phong ở thang máy tầng bảy. Bác sĩ Tống vỗ vỗ vai anh, chào hỏi Lâm Triều Sinh: “Cậu là Lâm Triều Sinh phải không?”

Mái tóc ngắn được chăm sóc kỹ càng, ngũ quan hài hòa đẹp đẽ, nụ cười nhã nhặn, áo blouse trắng như treo trên móc quần áo. Tống Diệc Kha bước đi, Lâm Triều Sinh lịch sự gật đầu, cảm kích nói: “Làm phiền trưởng khoa Tống.”

Suốt buổi sáng, xét nghiệm máu, kiểm tra PET/CT*, Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh không đi nhầm đường lần nào, lần kiểm tra nào cũng rất thuận lợi. Mỗi lần bước khỏi phòng luôn nhìn thấy Lục Thần Phong đang chăm chú chờ đợi mình đầu tiên, Lâm Triều Sinh biết, anh ấy đã cố gắng rất nhiều chỉ vì muốn giảm cảm giác sợ sệt và lo lắng của mình.

(*)

Sau khi kiểm tra xong, Lâm Triều Sinh ngồi bên cạnh Lục Thần Phong chờ kết quả, y nói giữa tiếng ầm ĩ và ồn ào không dứt của những cuộc gọi: “Em muốn nói gì đó, nhưng hình như anh cũng không cần gì.”

Lâm Triều Sinh ngượng ngùng cười: “Anh vất vả rồi.”

Lục Thần Phong lắc đầu, lấy cánh tay che khuất, ngón tay khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay của Lâm Triều Sinh: “Em vất vả hơn.”

Mười một giờ rưỡi, hai người cầm giấy xét nghiệm máu quay về phòng khám trưởng khoa. Lâm Triều Sinh là bệnh nhân đầu tiên của Tống Diệc Kha, cũng là bệnh nhân cuối cùng ngày hôm nay.

Tống Diệc Kha đóng cửa phòng, cởi áo blouse trắng ra, trang phục áo sơ mi quần tây làm cuộc trò chuyện giữa họ nhẹ nhàng như giữa những người bạn, bầu không khí nghiêm túc cũng chuyển sang thoải mái.

“Kể quả kiểm trả PET/CT vẫn cần chuyên gia chẩn đoán thêm, vừa nãy tôi đã đến phòng X quang để xem xét tình trạng.” Tống Diệc Kha diễn đạt đơn giản nhất có thể với giọng điệu bình bình thản nhiên và vẻ mặt ôn hòa, “Tin xấu là khối u đúng thật nằm ở vị trí không lạc quan, nằm rất gần tim và động mạch chủ.”

Mi mắt Lục Thần Phong run run, sắc mặt trầm xuống.

Tống Diệc Kha tiếp tục: “Tin tốt là tình trạng cơ thể của cậu hai năm gần đây rất ổn định, khối u gần như không phát triển. Nhưng nếu vẫn tiếp tục tồn tại thì khả năng lớn sẽ có thể gây áp lực lên tim bất cứ lúc nào, vì vậy tôi đề nghị giải phẫu cắt bỏ nó.”

Tống Diệc Kha nhìn Lâm Triều Sinh hỏi: “Cậu chưa từng làm sinh thiết đúng không?”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Triều Sinh, Tống Diệc Kha đưa mắt nhìn Lục Thần Phong, nhịp nhịp đầu bút trên mặt bàn, dừng lại trong chốc lát: “Lần này cậu quyết định làm không?”

“Không làm.” Lâm Triều Sinh trả lời dứt khoát.

Đáp án như trong dự liệu, Tống Diệc Kha không hỏi nguyên do thêm, Lục Thần Phong lại đang do dự trầm tư.

Tống Diệc Kha dừng mắt trên mặt Lâm Triều Sinh vài giây, cầm lấy kết quả xét nghiệm máu của y, hỏi: “Cậu đồng ý tiếp nhận phẫu thuật không?”

Phòng khám chợt chìm vào thinh lặng. Lâm Triều Sinh cụp mắt nuốt xuống, năm ngón tay bấu chặt lấy đầu gối, thật lâu sau mới khẽ gật đầu: “Đồng ý.”

Sau lưng Lục Thần Phong căng thẳng toát mồ hôi, nghe vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sụp vai xuống điều chỉnh lại nhịp thở.

Tống Diệc Kha nói: “Nếu đã quyết định, lần trước gặp tôi đã đề cập qua với Lục Thần Phong, ca phẫu thuật này có thể sẽ để thầy giáo tôi thực hiện.”

Bác sĩ Tống lời ít ý nhiều giới thiệu với Lâm Triều Sinh: “Thầy là giáo sư đại học Heidelberg và là một chuyên gia thường xuyên được mời đến bệnh viện. Hiện nay đang tham gia một dự án y tế hợp tác Trung – Đức ở Frankfurt, cuối tháng bảy sẽ về nước. Trước hết, trong hai ngày tiếp theo chúng tôi sẽ đánh giá khối u và các cơ quan lân cận.”

Cuối tháng bảy, Lâm Triều Sinh thầm lặp lại trong lòng. Dù kết quả ra sao đi nữa, ba tháng còn lại y nhất định phải thật khỏe mạnh để bầu bạn cùng Lục Thần Phong.

Tống Diệc Kha tiếp tục: “Kết quả xét nghiệm máu cho thấy lượng tiểu cầu trong máu cậu khá thấp, sẽ có ảnh hưởng nhất định đến ca phẫu thuật. Trong thời gian này cứ từ từ cân bằng lại thông qua chế độ dinh dưỡng và thuốc.”

“Cố gắng duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tránh vận động mạnh. Nếu thầy về nước sớm, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.” Tống Diệc Kha dựa vào lưng ghế, nói: “Nếu không có vấn đề phát sinh, phẫu thuật thành công cơ thể sẽ phục hồi hoàn toàn nhanh thôi.”

Kết thúc chẩn đoán, Lâm Triều Sinh như trút được gánh nặng thả lỏng vai, sau đó thoải mái nở nụ cười: “Ngoại trừ cảm ơn, tôi không biết mình có thể nói gì hơn.”

“Cảm ơn cũng không cần đâu.” Tống Diệc Kha cười trêu, “Dù sao bữa cơm Lục Thần Phong mời tôi cũng đã rất đắt đỏ rồi.”

Trong phòng khám ngập tiếng cười nói, Tống Diệc Kha di chuột, màn hình ở chế độ chờ nhảy sáng, kê cho Lâm Triều Sinh một vài loại thuốc đặc trị: “Lần trước Lục Thần Phong chứng tỏ mình có tiền, vậy tôi sẽ chọn thuốc nhập khẩu tự chi trả có hiệu quả rất tốt, kèm thêm một vài loại thuốc bình thường khác.”

Lâm Triều Sinh hỏi theo phản xạ: “Thuốc tự chi trả đắt lắm phải không?”

Lục Thần Phong đưa tay xoa bóp vai y, Tống Diệc Kha cười nói: “Không đắt, cậu cũng không cần lo hộ thằng nhóc này đâu, kiếm lời cực nhiều.”

Bốn năm tờ giấy, nhiệm vụ còn lại là đóng tiền lấy thuốc. Lục Thần Phong để Lâm Triều Sinh lại văn phòng của Tống Diệc Kha, một mình chạy đi làm mấy chuyện vặt vãnh còn lại.

Có lẽ là vì tính cách của Tống Diệc Kha nên Lâm Triều Sinh không có cảm giác lạ lẫm xa cách, ngược lại còn cảm thấy thân thiết khó giải thích, giống như một người bạn có thể cùng nói rất nhiều chuyện vậy.

Quả nhiên, Tống Diệc Kha là người phá vỡ im lặng trước: “Cậu Lâm này, có tò mò vì sao tôi và Lục Thần Phong quen biết không?”
Bình Luận (0)
Comment