Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 47

Trước đây khi sống ở Đại Lý, Lâm Triều Sinh luôn đếm từng ngày mình tồn tại, luôn cẩn thận chừng chút một và nỗi sợ hãi luôn thường trực trong tâm trí. Bây giờ đây, y dời mắt khỏi trang sách, nhìn về Lục Thần Phong đang tựa người trên lan can ngậm kẹo que, một tay phơi chậu hoa nhỏ dưới nắng, đôi lúc lại nhỏ vào vài ba giọt dịch dinh dưỡng.

Dường như thời gian đã trôi qua rất nhanh.

“Hình như anh hiểu mục đích em tặng kẹo que cho anh vào ngày sinh nhật rồi.” Lục Thần Phong cảm giác được cái nhìn chăm chú của Lâm Triều Sinh, thả lọ dịch dinh dưỡng xuống rồi nhìn sang, “Anh sợ mình không hút được thuốc nữa đây.”

Lâm Triều Sinh đứng dậy bước ra, tuy nhà ở trệt râm mát, nhưng giờ này mặc cái áo mỏng cũng đã nóng toát mồ hôi, huống gì hai người yêu nhau rúc vào một chỗ.

Lâm Triều Sinh đẩy que nhựa trong miệng anh sang khóe môi, chạm lên môi anh, hỏi: “Những lúc tâm trạng phiền muộn không cần hút thuốc nữa nhỉ? Không phải có em đây rồi à?”

“Công nhận.” Lục Thần Phong ôm người vào lòng, “Cơ mà nghĩ kĩ, từ hồi làm người yêu em hình như anh chẳng có dịp để “tâm trạng phiền muộn”.”

Hai mùa xuân thu của Bắc Kinh như trôi đi rất nhanh, mùa hè và mùa đông lại kéo dài dằng dặc. Cuối tháng năm, lúc ngủ Lâm Triều Sinh cũng chẳng cần đắp chăn, nguyên nhân chủ yếu là vì Lục Thần Phong chen chúc bên cạnh này như cái lò than cỡ lớn vậy, chiếc giường đơn này lại quá nhỏ.

Ngủ trưa tầm mười lăm phút, hai người tỉnh dậy trong trạng thái lưng áo ướt nhẹp mồ hôi. Tóc tai Lâm Triều Sinh bị tay Lục Thần Phong quờ quạng làm rối tung cả, y vuốt vuốt nhúm tóc chỉa lên, đề nghị: “Hay mình đổi sang giường lớn đi anh.”

Lục Thần Phong vừa mở mắt dậy đã nghe lời đề nghị trúng tim đen như thế, đôi mày bất giác nhướng lên đầy vui vẻ. Thật sự là một tuần bảy ngày thì hết ba, bốn này anh nhẫn tâm dính chặt trên giường Lâm Triều Sinh, phòng ngủ của mình đã sắp thành nơi bỏ hoang rồi. Anh giấu sự hào hứng vào trong, cười trêu: “Vụ này chẳng phải vi phạm nguyên tắc “có thể tiết kiệm thì tiết kiệm” của em rồi à?”

Ý ban đầu chỉ để chọc người nọ một chút, nào ngờ anh thấy Lâm Triều Sinh vuốt tóc thẳng thớm lại, nheo mắt nhìn người bên gối mình nói: “Anh mà không nhắc thì tí nữa em quên rồi. Mua không được, em lại ngại nóng, đêm nay anh về phòng ngủ đi.”

Lục Thần Phong tự lấy đá đập chân mình: “…?”

“Mua.” Anh vội vàng quyết định, chỉ sợ Lâm Triều Sinh đổi ý thật, ngồi dậy quấn lấy y bằng kiểu dính cứng ngắc chẳng ra làm sao, “Mua đi, đây là chuyện trọng đại chúng ta phải ưu tiên giải quyết.”

“Chiều nay anh Phương Nghị đến gặp anh phải không?” Lâm Triều Sinh hỏi, “Chờ hôm nào rảnh anh với em đến trung tâm thương mại Tân Áo coi thử xem sao?”

Lục Thần Phong lập tức bán luôn anh em: “Phương Nghị nói cậu ta có việc đột xuất, hẹn hôm khác gặp.”

Vậy mà Lâm Triều Sinh biết trung tâm thương mại Tân Áo ở đâu, còn biết rõ vị trí của cửa hàng nội thất. Lục Thần Phong hiểu ngay, cố gắng kiềm nén khóe môi đang nhếch lên, hỏi y: “Em quyết định đổi giường từ sớm rồi đúng không?”

Lâm Triều Sinh thản nhiên thừa nhận: “Vâng.”

Lục Thần Phong vặn hỏi: “Có ý định từ lúc nào?”

Lâm Triều Sinh nhìn anh: “Từ lúc anh nói em vào ở phòng này.”

Lục Thần Phong tưởng tượng thấy hình ảnh Lâm Triều Sinh thao thức không ngủ được, háo hức lướt điện thoại tìm cửa hàng đồ nội thất, lòng anh ngứa ngáy vô cùng, ghì sát vào tai y thì thầm lấy lòng: “Lỗi của anh, anh kiểm điểm lại mình. Giờ thì chúng ta xuất phát thôi.”

Lục Thần Phong vẫn mặc đồ Tây giày da, Lâm Triều Sinh mặc áo thun rồi ở ghế phó lái, không bị trang phục bình thường đơn giản này làm mất đi vẻ chững chạc trưởng thành vốn có.

Đường sá tắc nghẹt, cả buổi trời mới nhích được vài mét, Lục Thần Phong nhịp nhịp tay trên vô lăng, thoáng liếc nhìn Lâm Triều Sinh đang lướt điện thoại tìm mấy loại chất liệu nệm, mái tóc ngắn mềm mại gọn gàng, vành tai nho nhỏ, xương gò má thanh mảnh mượt mà. Ánh mắt anh chạy dọc xuống cái cổ mảnh khảnh, thoáng ngưng thở lưu luyến phần xương quai xanh bằng phẳng.

Sau vài giây thẫn thờ, Lâm Triều Sinh nắm chặt lấy tay Lục Thần Phong, nhỏ giọng nhắc: “Đi thôi anh.”

Lục Thần Phong chớp chớp mắt nhìn về phía trước, đạp ga lao đi. Đầu ngón tay giơ lên bỗng tê rần, ngay khi chạm đến xương quai xanh của y, thái dương anh bỗng giật giật, nghe thấy Lâm Triều Sinh nói: “Vừa nãy anh nhìn gì đấy? Là chỗ này à?”

Lục Thần Phong: “…”

Đỗ xe dưới tầng hầm rồi lên tầng một bằng thang cuốn, cửa hàng nội thất bắt mắt hiện lên trước mắt. Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh bước vào, một người ngồi xuống sofa tiếp khách, người còn lại theo hướng dẫn của nhân viên đến khu vực đặt giường theo yêu cầu.

Trên bàn trà đặt ấm trà, trái cây, kẹo cam và tạp chí, Lục Thần Phong thoáng đưa mắt dõi theo bóng hình đang đứng giữa đủ loại nội thất khác nhau chăm chú nhìn ngắm.

Năm năm trước, khi thiết kế và lắp đặt cho căn nhà ở khu Vạn Quốc Thành, Lục Thần Phong chưa từng nảy sinh cảm giác kỳ vọng và trông đợi như lúc này. Bây giờ, phòng làm việc không phải thứ duy nhất khiến anh bận tâm, mà còn có mái ấm này là điều chiếm rất nhiều sức nặng trong tim. Anh đầy tràn khát khao vào tương lai, ngày càng biết cách dành thời gian cho cuộc sống riêng của mình.

Lâm Triều Sinh đến cạnh Lục Thần Phong, cầm một tập quảng cáo trong tay: “Em đặt một chiếc giường ngang hai mét dọc hai mét. Phòng ngủ vẫn thừa không gian, không cảnh hưởng đến bố cục hiện giờ.”

Lục Thần Phong nhỏ giọng: “Giường lớn như vậy là muốn nằm cách anh bao xa?”

“Anh cao một mét chín, lúc nào chân cũng thò ra ngoài.” Lâm Triều Sinh cúi đầu băn khoăn không biết nên sử dụng loại nệm nào, “Mỗi lần em dậy sờ vào lòng bàn chân anh lại lạnh hết cả.”

“Chiều dài giường thế này anh ngủ vừa người.” Y cẩn thận đọc phần giới thiệu bộ chăn ga gối đệm, trả lời lo lắng vừa rồi của Lục Thần Phong: “Mình không ngủ xa nhau đâu. Tuy là lúc ngủ không có ý thức, nhưng em sợ mình còn dính người hơn tưởng tượng.”

Lâm Triều Sinh đến khu hàng mẫu, chậm rãi nghe nhân viên giới thiệu từng sản phẩm một. Lục Thần Phong không ở lại nổi, rót trà ngồi trong sofa lật xem tạp chí, lặp đi lặp lại trong lòng không biết bao giờ mới được về nhà.

Mùng một tháng sáu, chiếc giường đặt riêng chuyển vào phòng ngủ. Lâm Triều Sinh mở khăn trải giường sạch sẽ ra, sửa sang cho thẳng thớm rồi đặt hai cái gối ngủ tơ tằm lên trên, dưới gối giấu một viên đá mặt trăng.

Y nắm trên giường nhắm chặt mắt, thoải mái hô hấp đều đặn. Bên cạnh chợt lún xuống, y quen thuộc xoay người sang bên trái, nghiêng đầu vùi vào ngực Lục Thần Phong, áp tai lắng nghe nhịp tim anh.

Lục Thần Phong chạm ngón cái lên môi Lâm Triều Sinh, hỏi y: “Chúng ta có nên làm gì đó để kỷ niệm nhân dịp nhà mình có đồ nội thất mới không em?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Hôn thôi vẫn chưa đủ.”

Đêm đầu tiên ngủ trên giường mới, hai người đàn ông trưởng thành hào hứng lôi nhau mất ngủ chung. Lâm Triều Sinh cố gắng kể vài câu chuyện cũ để làm Lục Thần Phong buồn ngủ, vì vậy y đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, giọng kể dịu dàng dỗ dành.

“Ngày còn bé bà ngoại kể cho em một câu chuyện cổ tích thế này. Theo truyền thuyết, cô tiên mặt trăng thường đi khắp thế gian tìm kiếm những đứa trẻ đẹp đẽ, cố gắng học tập, vâng lời người lớn và thưởng cho chúng được lên cung trăng quan sát cảnh đẹp nhất trên đời, sau đó…”

Đoạn sau còn chưa kể xong, Lục Thần Phong đã dang tay kéo Lâm Triều Sinh vào lòng mình, né khỏi cửa sổ thật xa, còn đắp chăn kín đầu y, canh giữ người kín kẽ trong vòng tay ấm áp.

Lâm Triều Sinh ngước đầu nhìn anh: “Sao anh lại ôm em chặt thế?”

Giọng nói y êm dịu đến mức dễ khiến cơn buồn ngủ kéo đến, Lục Thần Phong mơ màng, cảnh giác thì thầm: “Không muốn mặt trăng tìm thấy em.”

Tấm chăn mỏng bị gạt sang một bên, hai người cuối cùng cũng đi vào giấc mộng. Lục Thần Phong tỉnh dậy giữa đêm, lúc về phòng phát hiện Lâm Triều Sinh không ôm được người, chiếm luôn chỗ ngủ của anh, ngửi được mùi hương và nhiệt độ ấm áp còn vương trên chăn gối cũng miễn cưỡng có được giấc ngủ ngon.

Lục Thần Phong đành phải ngủ bên còn lại, nhưng vừa mới nằm xuống, Lâm Triều Sinh đã lật người, không tỉnh dậy.

Sáu giờ sáng, tiếng chim chóc ríu rít tràn vào phòng. Không biết ai là người động đậy trước, Lục Thần Phong mở mắt, dành chút thời gian tỉnh táo rồi chăm chú nhìn Lâm Triều Sinh chậm rãi nhấc mi mắt. Hai người mỉm cười thỏa mãn, nói với nhau một câu “Chào buổi sáng” trong ánh mặt trời rực rỡ đầu ngày mới.
Bình Luận (0)
Comment