[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 104

Sáng sớm, Tiết Dương vừa giúp Hiểu Tinh Trần mặc xong y phục, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Có lẽ chủ nhà không ngủ được, nên đi khắp trấn nói với mọi người có đạo trưởng tiên môn gì đó đến, khiến không ít tiếng nhao nhao bên ngoài.


Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ tay Tiết Dương, nói:


- Được rồi, ta ra ngoài trước.


Hiểu Tinh Trần làm pháp sự bên phía Đông trấn, cách nơi hai người ở hiện tại tầm hai khắc đi bộ.


Vốn thật sự không tốn nhiều thời gian. Đại khái Hiểu Tinh Trần bày một pháp trận trừ tà bình thường, cố tình dụ vong linh kia đến mà thôi.


Là vong linh của một thiếu niên, tuổi vẫn còn nhỏ, mới khoảng mười ba mười bốn... Đáng tiếc yểu mệnh. Nghe kể cậu chết cách đây cũng mấy năm rồi, nhưng thời gian gần đây hình như bị thứ gì kích động, mới thường xuyên chọc phá mọi người như vậy.


Thiếu niên kia trước là hạ nhân cho một hào phú trong trấn, vì thân phận thấp kém nên ai cũng khinh thường, hết lần này đến lần khác bị đem ra đánh đập không thương tiếc. Cuối cùng cứ như vậy chết đi chẳng ai nhớ đến... Sau đó có lẽ không cam lòng, nên thường xuyên gây chuyện không yên ổn trong phủ. Nhà hào phú kia nhiều lần như vậy vẫn không giải quyết được, đành chuyển đi.


Hiểu Tinh Trần hơi suy đoán chút. Có lẽ đám lưu manh thổ phỉ đến Vân Thường trấn biết chút chuyện tu tiên, có cách kích động vong linh chưa chịu rời đi này làm loạn, để bọn chúng dễ bề gây chuyện hơn. Y vẫn nên trở về nói Tiết Dương một tiếng, đem cả đám trói lại tùy mọi người xử lí.



Mọi người đã tản về hết, Hiểu Tinh Trần an bài xong vong linh thiếu niên kia, còn tiện tay lập một ngôi mộ trống, mới rời đi.


Có điều...


- Tên mù, đứng lại!


Xung quanh chỉ là một con đường hẻm vắng, phía sau Hiểu Tinh Trần liền vang lên giọng nói thô tục khó nghe, kèm theo tiếng bước chân của ít nhất một nhóm bốn người. Y hơi nhướng mày, quay lại, hỏi:


- Xin hỏi có chuyện gì?


Biết người đến chẳng có ý tốt, nhưng Hiểu Tinh Trần không lo lắng lắm. Có lẽ là đám lưu manh thôn dân sợ hãi, tu vi chẳng đâu đến đâu.


Một gã mắt có vết sẹo chém ngang, tay còn cầm đao dẫn đầu tiến lại gần:


- Ngươi là kẻ hôm nay trừ tà phía Đông trấn?


Hiểu Tinh Trần không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận. Y không thích nhiều lời với loại người thế này, trực tiếp muốn rút kiếm.


Vậy mà không chờ Hiểu Tinh Trần ra tay, liền cảm thấy linh lực đã bị chững lại. Y nhíu mày, phát hiện có lẽ hít phải đống bột phấn linh tinh gì rồi. Nhưng dược tính không mạnh, không đáng kể. Có điều dường như nhận ra điều đó, đám lưu manh kia trái phải trước xong vẫn nhân cơ hội y chưa thanh tỉnh hoàn toàn, khiến lòng bàn tay Hiểu Tinh Trần bị rạch một đường.


Y dùng một hai chiêu, liền đạp ngã cả đám, khiến chúng vội vã chạy mất. Hiểu Tinh Trần không đuổi theo, mà hướng phía nhà hôm qua về luôn.


Tiết Dương nghe Hiểu Tinh Trần nói trừ tà không mất nhiều thời gian, liền tính toán đến đón y về. Ai biết hắn vốn cho y bất ngờ nên ẩn đi khí tức, vừa nhì thấy liền gặp cảnh tay y bị thương, một đám lưu manh thì sợ chạy mất.


Cách nhà cũng chỉ qua con hẻm này nữa, Tiết Dương sắc mặt tối sầm, đuổi theo hướng mấy kẻ khi nãy. Người của hắn cũng dám đụng đến, chán sống! Hắn tuy ẩn cư, đã hứa với Hiểu Tinh Trần không động thêm sát nghiệp, nhưng những kẻ đáng chết thì vẫn không thể để chúng sống. Y nói không được giết người vô tội, chứ không cấm hắn động thủ với kẻ có tội. Huống gì, hắn giết thật thì coi như trừ hại giúp dân.


Đám lưu manh thổ phỉ chạy một mạch, chạy đến dưới chân núi, xác định Hiểu Tinh Trần không đuổi theo mới dừng lại, mệt lả thở hồng hộc. Kẻ cầm đầu khi nãy gằn giọng:


- Một tên đạo trưởng mù đáng chết! Sớm muộn gì ta cũng giết hắn báo thù!


- Đúng vậy! Ngang nhiên đạp đổ miếng cơm thường ngày của chúng ta!


- ...


- ...


Mỗi người một câu, liền đem Hiểu Tinh Trần nói thành kẻ xấu đáng ghét. Tiết Dương nhếch môi, Giáng Tai rời vỏ. Hắn không thèm ẩn giấu khí tức, đám ngu ngốc kia cũng chẳng nhận ra. Tiết Dương đứng cách đó không xa, vừa đi vài bước vừa cười nhạt:


- Cũng không xem xem, các ngươi còn cơ hội ‘báo thù' y không?


Một kiếm vừa chém ra, xung quanh đã có bốn cái xác, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả đám cỏ bên dưới. Tiết Dương thu kiếm, có vẻ tiếc nuối, nói:


- Nếu không phải sợ đạo trưởng giận, ta cũng móc luôn mắt các ngươi rồi.


Ai kêu bọn chúng vừa rồi nói y mù?


Tiết Dương không rảnh phi tang, cũng không định giấu Hiểu Tinh Trần lâu, nên mặc kệ mấy cái xác nằm đó. Qua một hai ngày nữa sẽ có người phát hiện thôi. Lúc đó đồn ầm lên, Hiểu Tinh Trần không biết mới lạ.








Bình Luận (0)
Comment