[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 19

Tối đến, Đế Đô vô cùng nào nhiệt, đèn lồng rực sáng toàn thành, bên ngoài tổ chức không ít hoạt động dân gian. Chỗ Tiết Dương chọn xem như yên tĩnh, nhưng chỉ so với toàn bộ không khí nơi này thôi. Trước hiên phòng, Hiểu Tinh Trần đứng dựa vào lan can gỗ, Tiết Dương bên cạnh nghiêng nghiêng người, nhìn xuống đường phố bên dưới.


Một đám đông khoảng hai mươi người vây thành ba vòng tròn nhỏ, ăn mặc kì dị, ngôn ngữ cũng không giống bình thường đang múa hát. Giữa mỗi vòng tròn có một người trên tay cầm đuốc, mặt trang điểm đậm khiến đường nét chẳng rõ ràng, theo nhịp điệu của những người còn lại mà múa một điệu khác biệt. Y phục của đám người này đều lấy màu hồng trắng làm chủ đạo, không kể nam nữ, tay chân vòng bạc chuông bạc liên tục rung động. Cổ áo được may rộng, tay áo nhỏ, bó chặt, lớp váy bên dưới dày, thiết kế kì lạ, chỉ ngắn đến đầu gối, còn lại là lớp tua rua dài rũ xuống. Khác biệt y phục duy nhất giữa đám người, có lẽ là những người ngoài vòng tròn thì đeo ngân sức giữa trán, còn bên trong vòng tròn thì có mũ đội đầu, tua rua rũ xuống, che lấp nửa khuôn mặt.


Hiểu Tinh Trần bất giác thấy vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên, hỏi:


- A Dương, ngoài kia có chuyện gì sao?


Tiết Dương hơi kinh ngạc, song nhanh chóng kể lại cho Hiểu Tinh Trần nghe. Thấy tâm trạng y vui vẻ, liền nói thêm:


- Hay ta đưa đạo chưởng xuống dưới xem?


Hiểu Tinh Trần lắc đầu. Y dù sao cũng không nhìn thấy, có xem hay không cũng như nhau. Tiết Dương vậy nhưng không từ bỏ:


- Bọn họ có lẽ là dị tộc mới đến đây, phong tục khác với chúng ta, xem một chút cũng tốt. Đạo trưởng, ngươi đồng ý đi!


Hắn sau đó còn lải nhải thêm, y chỉ có thể bất đắc dĩ chiều ý, cùng hắn xuống dưới. Người vây xem chẳng hiểu sao không nhiều lắm, chủ yếu là người già và mấy hài nhi khoảng năm, sáu tuổi. Rất ít thiếu nữ cùng nam tử còn trẻ.


Tiết Dương miệng vừa ngậm kẹo, vừa chỉ đường đi cho Hiểu Tinh Trần, cuối cùng lại nói:


- Đạo trưởng, hay ta dắt ngươi đi? Đường đông, lại ồn ào, ngươi nghe không rõ lời ta nói.


Mỗi lần hắn nói như thế, khẳng định sẽ không có chuyện chờ y đồng ý, mà tự kéo y đi luôn. Lần này cũng chẳng ngoại lệ. Dần dần, mọi kháng cự của Hiểu Tinh Trần đối với Tiết Dương đã biến mất, hoặc đã lơi lỏng hơn ít. Hắn thấy thế, nên đều lấn tới, đều cho rằng y đã không còn khó chịu khi tiếp xúc với hắn như trước nữa.


Ánh đèn lồng soi chiếu, rọi lên khuôn mặt Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần. Đám đông người dị tộc kia chợt thay đổi hình thức xếp, chừa ra một lối đi.


Bên đường có mùi bánh vô cùng thơm, hình như là vị hoạt quả, lâu rồi y chưa thấy ai bán, cũng chưa ăn. Tiết Dương ngửi thấy, liền hỏi:


- Ngươi muốn ăn không?


Hiểu Tinh Trần gật nhẹ đầu. Y ít ăn mấy thứ này, không hẳn là không thích, nhưng thỉnh thoảng ăn cũng không sao. Đường đã bị đoàn người chiếm gần hết, Tiết Dương để Hiểu Tinh Trần lại, dặn y đừng đi lung tung, rồi mới len qua mấy khe hở của người xung quanh mà đi mua bánh.


Dị tộc bên kia chợt im lặng, lối đi được mở rộng thêm, người giữ ngọn lửa ở giữa theo nhịp trống đánh mà bước từng bước nhịp nhàng, lửa trên tay cũng xuất hiện dị động. Nàng vừa ra khỏi vòng tròn, ánh lửa đã soi hết một vòng xung quanh, soi đến nét mặt từng người.


Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ chợt cảm thấy khuôn mặt nóng nóng, ngọn lửa đã kề cận. Đột nhiên, đám người đang im lặng lại xôn xao vui vẻ, tuôn ra một tràng ngôn ngữ khó hiểu, tiếng trống cùng tiếng chuông bạc hòa hợp, đoàn người lần nữa múa lên. Hiểu Tinh Trần còn chưa hiểu gì, tay đã nắm lấy ngọn đuốc lửa vừa được đưa cho. Thân đuốc mát lạnh, hình như không giống đuốc bình thường lắm.


Người vây xem thế nhưng “ồ” lên, thì thầm khó hiểu:


“ Xem kìa, lại chọn được một người rồi ”


“ Dung mạo thế kia, tiếc thật...”


“ Dù sao cũng bị mù, biết đâu lại là tốt cho y ”


“ Ta ở Đông thành khi nãy, thấy đám dị tộc này cũng chọn được một tiểu cô nương. Nàng cũng không nhìn thấy ”


“ Năm nay Minh tộc này đều thích người mù sao? ”


“ ... ”


Hiểu Tinh Trần còn chưa hiểu gì, chợt cảm thấy toàn thân vô lực, đuốc trên tay làm thế nào cũng không bỏ xuống được, đầu óc hỗn loạn, linh lực dường như bị đè nén lại toàn bộ, mơ màng ngất đi.


Lúc Tiết Dương quay chở lại, đám dị tộc kia thế nhưng không còn thấy đâu nữa. Làm thế nào có thể đi nhanh như vậy? Bọn chúng cưỡi mây sao? Có điều, hắn cũng không quan tâm, vội đi tìm Hiểu Tinh Trần. Đã dặn y đứng yên một chỗ, nhưng không biết y đã đi đâu rồi.


Tiết Dương nhíu mày, tìm gần nửa canh giờ, cũng không thấy Hiểu Tinh Trần đâu. Đột nhiên, hắn thấy cách đó không xa, một đám trẻ con đang tụ tập vui vẻ, trên tay cầm ngọc bội Hiểu Tinh Trần vẫn hay đeo, hai đứa khác lại cùng nhau ôm Sương Hoa. Dự cảm nói với hắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tiết Dương đem bánh cất đi, bước nhanh về phía đám trẻ, không nói một lời, giật lại toàn bộ đồ của Hiểu Tinh Trần. Đám trẻ đang chơi, thấy đồ chơi bị cướp đi, lại nhìn đến vẻ mặt đáng sợ của Tiết Dương, liền la khóc. Hắn gằn giọng, lạnh lẽo hỏi:


- Mấy thứ này, các ngươi từ đâu có?


Nhưng đáp lại hắn, chỉ có tiếng khóc ngày một lớn của đám trẻ con. Hắn lúc này, thật sự muốn khiến bọn chúng câm miệng hết. Mấy người đi đường gần đó chạy lại, hơi bất bình, nói:


- Ngươi làm gì chứ? Chúng nó chỉ là trẻ con thôi!


Tiết Dương trừng mắt nhìn vị đại thẩm kia, không nể nang gì:


- Trẻ con? Bọn chúng lấy đồ của ngươi khác, chẳng lẽ là đúng? Trẻ con thì được quyền làm bậy sao?


Đứa trẻ được đại nương ôm trong lòng là một nam hài, mếu máo:


- Không phải... Rõ ràng là chúng ta thấy nó rơi bên đường... Hu hu... A nương... A nương ở đâu...?!


Người vây quanh càng lúc càng nhiều, bàn tán xôn xao. Đại nương ở trong đám người ban nãy, lúc này mới nhận ra Tiết Dương đi cùng Hiểu Tinh Trần, nói:


- Ngươi là bằng hữu của vị nam tử khi nãy sao? Y bị Minh tộc bắt đi rồi!


Tiết Dương khi nãy còn chút bình tĩnh, lúc này triệt để tức giận, tung một chưởng đập nát quầy hàng gần đó, khiến ai ai cũng sợ hãi.


- Ngươi vừa nói gì? Y bị bắt đi?


Vị đại nương kia cũng sợ hãi, chỉ có thể gật đầu, không dám nói. Nếu lỡ chọc hắn nổi điên tiếp, biết đâu hắn lại ra tay giết người luôn.


Người xung quanh thì thầm to nhỏ với nhau:


“ Nam tử bạch y khi nãy sao? ”


“ Đúng vậy. Nhưng tên kia nổi điên gì chứ, cũng đâu phải tức phụ của hắn bị bắt? ”


“ Minh tộc bắt người là chuyện thường thôi mà. Ai nói bọn hắn không tránh đi chứ? Biết rõ còn ra đường ngày này ”


“ Đến Minh tộc, được cung phụng sống sung sướng, thực ra cũng không tồi. Có người muốn còn không được ”

Bình Luận (0)
Comment