Tiếng gõ chuông không ngừng vang lên, người Minh tộc tụ tập ở dưới võ đài gần như đã đầy đủ, chỉ chờ tỉ võ bắt đầu. Kẻ dắt theo A Tinh hôm đó vẫn chưa trở lại, Minh tộc cũng không ai nhớ về gã, cứ ngỡ mình bắt thừa một người. Vì vậy nếu kết thúc đợt thi, ai thắng có thể dẫn nàng theo làm thị nữ.
Vòng đầu tiên Tiết Dương đấu với một nam nhân khá nhỏ bé, chính hắn cũng không biết tên, đúng hơn là không thèm quan tâm gã này. Thác Nhĩ Chân đấu với người còn lại. Vốn đã không ngang tài ngang sức, nên cũng không có gì đặc sắc. Chỉ là hôm nay, Thác Nhĩ Chân dường như có điểm kì lạ. Nhìn cách gã xuất kiếm, rõ ràng thể lực phải tăng lên rất nhiều lần, chiêu thức quái dị hơn nhiều so với võ học Minh tộc chính thống. Vẻ mặt gã dương dương tự đắc, như lần này chắc chắn mình sẽ thắng. Kẻ khi nãy đánh vòng sơ loại cùng gã hiện thảm hại đến không nỡ nhìn, trên người vết kiếm đâm nhiều vô cùng. Minh tộc vốn không quan trọng chuyện bị thương thế nào, chỉ cần chưa chết là được. Trong tộc có nhiều cách cứu chữa kì lạ, nên không vấn đề lớn.
Tiết Dương miết nhẹ chuôi kiếm, thầm tính toán xem lát nữa sẽ dùng cách gì khiến Thác Nhĩ Chân bị thương chỉ còn chút hơi tàn, rời khỏi võ đài nửa khắc sẽ chết ngay. Như vậy đến thần tiên sống cũng cứu không nổi. Xem như mạng gã xấu thôi. Hiểu Tinh Trần càng không thể dùng chuyện này trách Tiết Dương được, vì kẻ nổi sát tâm trước là Thác Nhĩ Chân. Hắn xem như chỉ phòng thủ thôi.
Hai khắc trôi qua, vòng tiếp theo mới bắt đầu. Tiết Dương nhảy lên đài cao, đối diện với Thác Nhĩ Chân nhạt nhẽo cười. Ánh mắt hắn trong thoáng chốc liếc về phía đài cao, lại chẳng nhìn thấy bóng dáng hắn muốn thấy nhất lúc này, mi mắt khẽ sụp xuống. Lẽ ra y lúc này nên ở đây mới phải...
Không phải Hiểu Tinh Trần không đến, chỉ là y lén tránh đến một góc khuất, không để hắn nhìn thấy mà thôi. Có lẽ hai người lúc này cần một quãng thời gian yên tĩnh, một khoảng không gian riêng để suy nghĩ. Hiểu Tinh Trần muốn xác định xem, đến cùng cảm xúc của y đối hắn là loại cảm xúc gì? Thương hại..?
Tiếng chiêng gõ vang to, Tiết Dương thay đổi về bộ dáng vốn có, ánh mắt sắc lạnh quét đến phía trước. Thác Nhĩ Chân xuất kiếm vô cùng nhanh, mới đó mà chỉ cách cổ Tiết Dương một đoạn ngắn. Hắn nghiêng người tránh đi, Giáng Tai cùng thanh kiếm kia ma sát. Thác Nhĩ Chân lần đầu đã xuất lực mạnh, bất chợt không trúng mục tiêu, mất đà. Tiết Dương lợi dụng cơ hội, xoay người nhảy lên, đạp thẳng lên vai gã để nhảy ra phía sau, một kiếm xuyên qua eo trái. Có điều, ngoài dự liệu của hắn, phần eo bị đâm qua chỉ có vết thương nhỏ, máu không chảy ra nhiều.
Tiết Dương nhíu mày, thầm rủa Thác Nhĩ Chân kia. Rõ ràng là gian lận, chắc chắn đã dùng bí kỹ cấm thuật gì rồi. Nếu không lúc này, sợ là sớm bị Tiết Dương đá xuống đài. Cơ thể hắn đang bị thương, kéo dài trận đấu không tốt lắm. Nhưng hiện tại muốn kết thúc lại không dễ. Hắn cảm giác linh lực mình hình như đang yếu dần đi...
Hiểu Tinh Trần cảm thấy khó hiểu. Nãy giờ cũng khá lâu rồi, tiếng trường kiếm ma sát nhau không ít, tiếng ồn ào cũng vậy, vì sao Tiết Dương mãi chưa chịu kết thúc. Chẳng lẽ do vết thương hôm qua tổn hại đến hắn...? Nhưng cũng không đúng lắm, hắn thể chất tốt lắm cơ mà... Năm đó y đâm hắn một kiếm, hắn vẫn vừa cười vừa kể chuyện. Sau đó còn bày trận pháp cho y xong, mới chợt nhớ ra vết thương trên bụng chính mình... Hiểu Tinh Trần khẽ lắc đầu, trong lòng tự thấy hơi bất an.
Cảm giác của y, hình như chẳng bao giờ sai cả. Tiết Dương thế nhưng bị Thác Nhĩ Chân đâm trúng một kiếm?! Người xung quanh náo loạn bàn tán, có người thất vọng, cũng có kẻ vui sướng.
Máu tươi tuôn chảy, Tiết Dương điểm mấy huyệt đạo xung quanh, ánh mắt nổi lên sát khí mãnh liệt, dọa sợ kẻ đối diện. Hắn nói rồi, người duy nhất được phép tổn thương hắn, chỉ có Hiểu Tinh Trần mà thôi. Những người khác, dù thế nào cũng phải trả giá!
Linh lực ngày một suy yếu, cứ như bị hút đi, Thác Nhĩ Chân càng đánh càng mạnh lên. Tiết Dương không ngu ngốc, hắn sẽ không vì bị đâm một kiếm mà phát điên rút hết linh lực của mình cho một chiêu. Hắn tránh đi mấy chiêu kiếm dồn dập đến gần, quan sát kĩ từng vật hôm nay Thác Nhĩ Chân đeo.
Thác Nhĩ Chân càng đánh càng hăng, sắc mặt nóng đỏ, tin chắc gã nhất định sẽ thắng. Tay bất giác vuốt đến vật giống răng sói màu đen trên cổ. Tiết Dương lúc này đột nhiên vung kiếm, kiếm khí nhanh chóng chém đứt dây đeo răng sói, khiến nó rơi xuống đất. Thác Nhĩ Chân sau đó liền ngã xuống, kiếm cũng bị rơi một đoạn cách xa. Tình thế bỗng xoay chuyển. Bên dưới lại một trận ồn ào.
Lúc này, Tiết Dương cũng không còn nhiều sức lực, nhân lúc Thác Nhĩ Chân vẫn chưa kịp đứng dậy, mũi kiếm Giáng Tay đã ghim tay gã với nền võ đài lại. Tiếng thét thảm thiết vang khắp Minh tộc. Hiểu Tinh Trần giật mình, cũng không thể làm gì khác. Trên người Tiết Dương hiện tại không ít vết thương, hắn lúc này, dường như giống tự vệ hơn...
Tiết Dương rút kiếm, vốn muốn đâm một kiếm xuống bụng Thác Nhĩ Chân, bên kia đã có tiếng chiêng kết thúc. Hắn nhíu mày. Rõ ràng quy tắc là ai ngã đài mới hết trận. Hoặc là đám chủ khảo kia, có kẻ quan hệ không tồi với Thác Nhĩ Chân, không muốn nhìn gã đau đớn nữa. Không chờ Tiết Dương nói, đã có người lên đài cản hắn lại, lôi Thác Nhĩ Chân đi. Cũng tốt thôi. Lần này không giết gã, để lần sau cho gã từ từ chết, biết thế nào là đau khổ vậy.
Hai vòng đầu, người thắng vẫn là Tiết Dương, đương nhiên vòng thứ ba, kẻ có tư cách thuần phục thánh linh là hắn rồi. Thánh linh cũng không biết là gì nữa...