Phòng chứa củi tối tăm, mạng nhện bám đầy, bên dưới lót không ít rơm rạ. A Tinh sớm đã bị lãng quên, cách một hay hai ngày mới có người sực nhớ mà đưa cơm đến. Hôm nay đột nhiên được ra ngoài, còn cho nàng ăn một bữa thịnh soạn vô cùng, khiến nàng không khỏi hoài nghi có âm mưu phía sau...
Quả nhiên, vừa mới đặt đũa xuống, đã thấy Tiết Dương sắc mặt không chút thiện ý đi nào, ánh mắt lộ hung quang không thèm che giấu. A Tinh giật mình, tay hơi run run vội nắm chặt gậy trúc bên cạnh. Hắn thấy vậy, “hừ...” lạnh một tiếng. Tiết Dương sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, lạnh giọng:
- Trói lại, tối đến ném vào rừng cho sói ăn.
Sắc mặt A Tinh tái xanh, vừa tức giận, vừa lo sợ:
- Ngươi...
Nàng mới là một tiểu cô nương, chuyện đời còn chưa thấu hết, không phải chết như thế chứ?! Tống đạo trưởng vì sao còn chưa đến! Gã không lí nào bỏ nàng lại một mình được.
Chờ cho xung quanh đi hết, A Tinh lại bị ném về phòng chứa củi. Qua một lúc, chợt thấy cửa bị mở ra. Vốn còn lo sợ, thấy người đến, nàng liền yên tâm không ít. Đạo bào màu đen, gương mặt quen thuộc kia, còn ai ngoài Tống Lam?
- Tống đạo trưởng, là ngươi đúng không?
Tống Lam còn chưa biết nàng giả mù, trầm trầm nhắc nàng nhỏ giọng. Gã nhìn dây trói trên người nàng, cũng không thể tùy tiện mở ra, tránh người khác phát hiện, chỉ có thể nới lỏng, nói:
- Hiện tại chưa mang ngươi đi được. Chờ bọn hắn để ngươi trong rừng, ta tới cứu ngươi.
A Tinh thời gian này chịu không ít ủy khuất, hơn nữa lần đầu có người lo lắng cho nàng như thế, cảm động gật gật đầu. Song, chợt nhớ ra chuyện của Hiểu Tinh Trần, nàng liền kể lại:
- Đúng rồi, ta gặp bằng hữu của ngươi rồi! Y cũng đang ở đây, hơn nữa còn đi cùng một kẻ vô cùng đáng ghét. Có điều...ta thấy quan hệ của hai người họ hình như rất tốt...
Tống Lam trầm lặng, tay siết chặt Phất Tuyết, hồi lâu sau mới đáp lời:
- Ta biết... Ngươi ở đây đi, ta đi chuẩn bị một chút. Tối nay sau khi xong chuyện, ta tiễn ngươi một đoạn, sau đó ngươi chỉ cần chạy thẳng là có thể rời khỏi Minh tộc rồi.
A Tinh hơi ngước mắt nhìn Tống Lam, hỏi:
- Vậy còn ngươi? Ngươi không đi sao?
Tống Lam lắc lắc đầu:
- Ta còn phải đưa Tinh Trần đi. Ngươi rời khỏi nơi này trước, chúng ta hội ngộ bên ngoài.
- Nhưng...
- Không sao. Nghe lời đi, ngươi ở đây, ngược lại khiến ta khó hành động.
Tống Lam đã nói đến mức này, A Tinh cũng không thể tiếp tục ngang bướng. Nàng suy nghĩ một hội, khẽ gật đầu. Minh tộc này quá đáng sợ, ở lại không an toàn một chút nào hết... Tống đạo trưởng lợi hại như thế, hẳn sẽ không xảy ra chuyện xấu. Nàng ở lại, thực sự là thêm phiền phức cho gã.
Hiểu Tinh Trần ngồi trong hoa viên, bỗng hạ nhân đến nói có chuyện cần tìm y. Sau đó y liền theo hạ nhân đi. Hiểu Tinh Trần bước vào phòng, hơi nghiêng đầu. Trong phòng hình như có cả người khác nữa. Muốn y đến đây làm gì?
Thấy Hiểu Tinh Trần đến, một vị cô nương liền nhanh chóng cười cười, đối y tỏ lễ. Có điều, cách xưng hô của những người đó khiến Hiểu Tinh Trần cảm giác vô cùng không thích hợp... Bỏ đi, y căn bản quản không được.
- Có chuyện gì sao?
Cô nương khi nãy nghe thế, lại cười nói:
- Tộc Quân nói chúng ta đến may cho người ít y phục.
Tiết Dương nói sao? Như vậy các vàng đến để đo dáng người y? Hiểu Tinh Trần không biết y phục Minh tộc trông thế nào, nhưng cảm giác khi sờ đến khá kì lạ, dường như không thích hợp lắm. Có điều, y cũng không thích để người khác đụng chạm thân thể mình. Hơn nữa các nàng đều là nữ tử. Nam nữ thụ thụ bất thân. Hiểu Tinh Trần nghĩ đến liền xua tay:
- Không cần đâu. Các ngươi về hết đi.
Mấy người từ xưởng may đến liếc nhau một hồi, vẫn không từ bỏ ý định. So với vị Tộc Quân kia, Tộc Quân phu nhân của hắn nhìn dễ tính hơn. Nếu vậy, để đảm bảo an toàn, là nên nghe lời Tộc Quân mới phải!
Cô nương kia có vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Người đừng làm khó chúng ta nữa... Nếu Tộc Quân tránh tội, chúng ta làm sao gánh...?
Hiểu Tinh Trần thở dài. Y cảm thấy mấy vị cô nương này dường như đang quan trọng hóa vấn đề. Tiết Dương hắn rảnh rỗi để ý đến chuyện này như thế à?
- Nếu hắn trách tội, cứ nói do ta không muốn đi.
Nhưng lời này của y cũng đâu khiến các nàng an tâm phần nào. Vì vậy cứ ngươi một câu, ta một câu, căn bản không ai chịu thỏa hiệp. Tiết Dương vừa từ chỗ A Tinh trở về, nghe thấy ồn ào bên trong, liền vào xem.
- Có chuyện gì? Ồn ào như vậy?
Các nàng có vẻ hơi lo sợ, tiếng ồn liền im bặt. Hiểu Tinh Trần hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói:
- Ta không cần may y phục.
Nghe Hiểu Tinh Trần mở lời trước, mấy vị cô nương cũng đỡ lo lắng hơn, hơi do dự kể:
- Y nói không muốn may y phục... Nên chúng ta cũng hết cách...
Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần từ trên xuống dưới một lượt, thoáng suy nghĩ. Hiểu Tinh Trần bình thường cũng không thích người khác đụng chạm y, hơn nữa các nàng nhìn qua vẫn còn trẻ, có lẽ chưa lập gia thất. Hẳn là y vì vấn đề này đi? Tiết Dương đi đến phía trước, cầm lấy đồ vật dùng để đo trên tay nữ tử, phất tay:
- Ta tự làm, các ngươi ra ngoài trước đi.
Nghe đến đây, Hiểu Tinh Trần hơi kinh ngạc, vội nói:
- Không cần đâu. Vẫn là để các nàng làm. Ngươi không biết đo.
Tiết Dương nhíu mày, ngắn gọn đáp:
- Ta biết đo.
Hiểu Tinh Trần lúc này có chút hối hận. Để hắn đo, hắn không dở trò gì chứ? Bản tính hắn lưu manh như vậy... Hiện tại y có nói gì, vốn cũng trở nên vô dụng rồi thì phải...