[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 53

Hiểu Tinh Trần đau đến mức co thành một đống lăn lộn trên giường, Tiết Dương vội đến ôm chặt y, từ từ rót linh lực vào trong cơ thể y. Nhưng Hiểu Tinh Trần dường như càng đau đớn hơn. Hắn nổi giận, bàn ghế trong nhã gian bị đập nát vụn trăm mảnh. Lão y sư già khi nãy đã trốn mất, đem đệ tử đến chịu trận thay... Đệ tử kia có lẽ mới mười lăm mười sáu, nhìn cảnh trước mặt, hai chân mềm nhũn run lẩy bẩy. Tiết Dương trừng mắt, gắt hỏi:


- Xảy ra chuyện gì?


Y sư trẻ chân không còn lực, ngã quỳ xuống, lắp bắp:


- Y... Y uống Đồng Tâm huyết... Nên... Nên...


Tiết Dương vừa nghe xong, máu nóng lại dồn lên, vung tay khiến cậu lăn mất hai vòng.


- Thuốc giải!


- Không...không có...



Y sư đáng thương, tuổi vẫn còn trẻ, nên hết thảy phải thay sư phụ gánh chịu mấy việc “nặng nhọc” thế này... Tộc Quân dễ cáu như vậy, mấy hôm nữa nghĩa trang lại có thêm xác của cậu rồi...


Hiểu Tinh Trần quằn quại đau đớn, càng lúc càng khó chịu hơn, cảm giác gần với cái chết không sai biệt lắm. Hồn phách y có kẽ nứt, bình thường cũng không bị đau đến mức này. Hơn nữa, từ khi đến Minh tộc, cơn đau kia cũng giảm đi nhiều, mấy hôm gần đây thì không bị nữa. Cứ như lành lặn hẳn vậy...


Thấy Tiết Dương thật sự muốn giết người đến nơi, Hiểu Tinh Trần vẫn còn chút ý thức, níu chặt tay áo hắn. Y sư khóc không ra nước mắt, mếu máo nói:


- Tộc Quân cùng y...cùng y...


Cậu cứ lắp bắp mãi, càng khiến Tiết Dương nổi điên. Người ta sợ đến nói không nên lời, chẳng phải do hắn thì ai...?


- Cùng y làm gì?


Y sư trẻ kia lần này bật khóc thật, nói:


- Viên phòng đó... Hu hu...


Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay Tiết Dương, hắn gầm to:


- Cút!


Thiếu niên y sư chỉ thấy lăn thật nhiều vòng, trực tiếp lăn ra khỏi nhã gian, nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt. Song vẫn là vì sợ quá mà vội vàng đứng dậy, thức thời đóng chặt cửa phòng, rồi chạy đi không thấy tăm hơi. Vì sao ông trời bất công như thế, cho cậu một vị sư phụ “yêu thương” đệ tử đến mức này?!


Bên ngoài đã yên tĩnh hẳn, một bóng ma cũng không có. Tiết Dương đem y phục Hiểu Tinh Trần ném xuống, nhưng y cứ khư khư giữ lại. Hắn nhướng mày, hỏi:


- Ngươi còn cần mạng không?


Hiểu Tinh Trần lắc đầu.


Tiết Dương bị bất ngờ, nhìn y cứ rên rỉ đau đớn, song lại không muốn để hắn chạm vào kia. Hắn gằn giọng:


- Mạng ngươi ngươi không cần, nhưng ta cần!


Ý của Hiểu Tinh Trần không phải bảo y chán sống, chẳng qua nghe không rõ lời hắn, vô thức lắc đầu thế thôi. Sợ hắn đưa ra mấy điều kiện vớ vẩn gạt y đồng ý... Lúc này còn nghĩ được chuyện hắn lừa y, Hiểu Tinh Trần không biết đối với Tiết Dương cảnh giác nhiều thế nào nữa...


Tiết Dương đem y phục của mình cởi xuống, cũng không thoát hết toàn bộ. Thoát chỗ cần dùng được rồi... Hắn lật người Hiểu Tinh Trần lại, đè lên lưng y, đem cả người y chế trụ lại, nói nhỏ:


- Không đùa ngươi như lần trước nữa.


Hiểu Tinh Trần đau đến chẳng biết trời đất, đương nhiên không biết lần trước là lần trước gì... Y chỉ biết, hắn lại nổi cơn muốn làm loạn... Có điều, dường như lúc thân thể tiếp xúc với Tiết Dương, cả người cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đai đớn ban đầu cũng dịu đi...nhưng đau đớn chỗ khác thì chẳng biết đến bao giờ kết thúc...


Đến giữa trưa, Hiểu Tinh Trần vẫn không tỉnh lại. Từ giờ Thìn, Tiết Dương đã lôi hết đám người hôm qua chăm sóc y đến nhã gian. Thiếu niên y sư mắt vẫn sưng to, khắp người bầm mất mấy chỗ, quỳ bên dưới không dám liếc mắt lấy một cái. Hắn phần nào bình tĩnh lại, song chỉ vào vị y sư già “yêu thương” đệ tử kia, hỏi:


- Ngươi nói, Đồng Tâm huyết là cái gì?


Trưởng lão xung quanh đổ mồ hôi hột. Hình như chủ ý là từ mấy lão ra đầu tiên... Trước kia trong tộc có tục truyền dùng cho các đời Tộc Quân phu nhân không nghe lời, sau cũng bị hủy bỏ. Lần này lại bắt đầu thử tiếp... Lão y sư già rồi, thấy qua nhiều chuyện, vẫn là bình tĩnh giải thích:


- Đây...vốn có từ đời tổ tiên Minh tộc, là máu dưới mang một loại mãng xà... Sau khi máu tách khỏi xà mẫu, được lưu giữ bằng hoa trong cấm vực, từ đó tự sinh ra xà tử. Mỗi lần trích máu xà tử, nó tiếp tục ngủ say một năm, hồi máu lần nữa...


Lão tiếp tục luyên thuyên giảng giải hết công dụng của Đồng Tâm huyết. Nhưng đến cùng, là máu loại mãng xà nào thì không ai biết... Muốn biết hẳn là nên về hỏi tổ tiên Minh tộc... Còn có, một con mãng xà nhỏ đến thế? Nuôi được trong hoa? Hơn nữa, có một giọt máu thôi, mắc gì ngủ say hết một năm...


Tiết Dương trầm ngâm, mi tâm nhíu chặt, ai nhìn thấy cũng không dám ho he bừa bãi, sợ bị hắn điểm tên. Hắn không biết tình trạng hồn phách Hiểu Tinh Trần thế nào, nhưng nghe đến chuyện vẫn có thể quanh quẩn cùng y, không khỏi sinh ra ích kỉ... Dù sao cũng giải không được, đối với sức khỏe Hiểu Tinh Trần cũng không có hại... Hơn nữa, Đồng Tâm huyết này không mê hoặc tâm trí y mãi...




Bình Luận (0)
Comment