[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 71

Mặt trời vừa lên, bên ngoài đã có hạ nhân mang nước đến, đặt ngoài góc cửa. Tiết Dương nghiêng người, hôn nhẹ lên mi tâm Hiểu Tinh Trần, song khẽ gỡ tay y, ngồi dậy mặc xiêm y. Hắn hôm nay đi xem hỉ phục của Minh tộc trông như thế nào! Nếu không vừa y cũng dễ dàng sửa lại hơn. Còn phải đi nhìn xem Tống Lam sống có “tốt” không. Hiểu Tinh Trần rạng sáng mới ngủ, có lẽ vẫn còn mệt nên chưa thức, để y nghỉ ngơi nhiều một chút.


Cửa phòng chậm rãi khép lại, Tiết Dương thuận tay xách luôn con bạch hồ hôm qua chui vào phòng hai người làm ổ, trực tiếp đá nó lăn vào bụi cỏ. Dù sao cũng là thánh linh, thật chẳng có tí mặt mũi nào. Minh tộc lúc đầu thấy nó ra ra vào vào tùy tiện còn kinh sợ, vì dường như là lần đầu, lâu dần cũng quen. Đặc biệt quen luôn cảnh tiểu hồ ly đáng thương bị Tộc Quân ném không thương tiếc...


Mỗi năm có hỉ sự của Tộc Quân, đều làm một bộ hỉ phục khác nhau. Song đến khi có Tộc Quân mới, đều phải đem hỉ phục trả về phường dệt may, lưu giữ trong một gian phòng. Tiết Dương nói mấy câu, liền có người dẫn hắn đi xem. Hắn vốn thích hỉ phục của bên ngoài, hơn nữa y và hắn đâu thật sự là người dị tộc. Nhưng từ khi cây linh thụ kia hồi sinh, đám Minh tộc này lại thông minh lên không ít... Hắn nhìn một lượt, thấy hỉ phục truyền thống Minh tộc không đến nỗi nào, so với bên ngoài thì đường kim mũi chỉ tỉ mỉ tinh xảo hơn nhiều, nên cũng không ý kiến gì lắm.


Gian phòng bày hỉ phục các đời Tộc Quân rộng gần bằng chính sảnh phường dệt. Dường như có những bộ từ thật lâu thật lâu trước kia vẫn còn lưu giữ, màu sắc đã phai, đường chỉ cũng bục, kiểu dáng cổ xưa hơn. Tiết Dương xem bản vẽ ý tưởng tân phục của hai người, chỉnh lại phần eo cùng chân, để Hiểu Tinh Trần không bị lộ da thịt quá nhiều trước mắt người khác, mới yên tâm rời đi. Đùa gì chứ, cái bản vẽ kia y phục còn thiếu vải “tả tơi” hơn cả khất cái. Y mặc cho hắn xem hắn có thể vui vẻ, nhưng nhất định người ngoài không được phép nhìn!


Mấy vị cô nương trong phường dệt bĩu môi, nói nhỏ:


- Tỷ tỷ, sửa theo lời Tộc Quân, có phải hơi...bí bách? Mặc kín như thế, sao gợi cảm giác? Tộc Quân còn lấy lí do y là người bên ngoài gì đó...


- Sửa thì sửa, nhưng sửa kiểu khác! Chúng ta làm thêm một lớp sa y khoác ngoài, cởi ra vẫn là kiểu kia. Như vậy cũng không sợ bị Tộc Quân trách phạt!



Rời khỏi phường dệt, Tiết Dương hướng thẳng khu nhà hoang đi đến. Mấy ngày kia Tống Lam có lẽ vẫn được đưa đồ ăn uống đàng hoàng, ngày một bữa là đủ rồi. Gã có ăn hay không, hắn cũng không thèm quan tâm. Chết đói thì càng tốt, móc đi đôi mắt của gã, rồi ném gã vào rừng cho dã thú ăn cũng được.


Nhà hoang vẫn như cũ, một lớp bụi thật dày thật dày bám đầy, đẩy cửa một cái sẽ rơi xuống như mưa. Tiết Dương phất tay phủi đi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, khiến hắn không thể vừa lòng hơn.


Y phục Tống Lam bị mấy con chuột cắn qua cắn lại, rách rưới tơi tả. Chuột bên ngoài có lẽ khá sợ người, thấy thì sẽ tránh, nhưng chuột sống trong Minh tộc lại khác lạ kì quái hơn. Nó thích mài răng những chỗ đông người, thích lại gần vật sống vừa cắn vừa kéo y phục, trang sức,... Mặt Tống đạo trưởng nổi không ít nốt đỏ, tay chân lộ ra ngoài cũng có, hẳn là muỗi nơi này quá nhiều. Tóc tai gã rối thành một mớ, nhìn không ra vẻ tiên phong đạo cốt bình thường nữa. Tiết Dương châm chọc:


- Yo, đây là Tống đạo trưởng sao? Nhìn không ra, ha ha.


Tống Lam vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe hắn nói, cũng không thèm mở ra. Đôi co với hắn, rõ ràng chỉ tốn thêm hơi sức. Linh lực không còn, thật sự chỉ là kẻ vô dụng mà thôi...


Tiết Dương hừ một tiếng, không có hứng đùa nữa, cũng không định ở lại đây lâu, lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống:


- Tống đạo trưởng quả thực gặp nguy không nản. Dù sao ta cũng không có hứng chơi với ngươi lâu. Chẳng qua... Hiểu Tinh Trần muốn ta nói với ngươi, y và ta, sắp thành thân rồi. Trăng rằm, vừa hay thật đẹp! Tống đạo trưởng cứ chờ xem lúc y mặc hỉ phục, nắm tay ta cùng bái thiên địa là loại cảm xúc gì đi.


Lời này thật sự chọc đến chỗ khó chịu trong lòng Tống Lam. Gã với Hiểu Tinh Trần, thật sự chỉ là hảo hữu, cũng chưa từng nghĩ sẽ vượt qua mức quan hệ này. Nhưng nhìn y cùng một kẻ hại y đến thảm thương, khiến y gần như thân bại danh liệt, rõ ràng là thù sâu oán nặng đời đời kiếp kiếp, không hiểu sao...lại có thể chung một chỗ, gã không vui nổi. Gã không có thành kiến gì với đoạn tụ, chỉ cần đối tượng của Hiểu Tinh Trần không phải Tiết Dương, không phải một đại ác nhân vạn người phỉ nhổ, không phải kẻ khiến y thân tàn ma dại, Tống Lam đều có thể thật tâm mà chúc phúc...


Tay Tống Lam chỉ hận không thể siết chặt hơn nữa, cắn răng:


- Ngươi khinh y mù lòa, nhìn không rõ thế sự, lừa y...lừa y lầm đường lạc lối!


Tiết Dương cười đến chẳng thể tươi hơn. Song, bộ dáng hắn vẫn như dứt chưa được chuyện, hơi nhướng mày:


- Tống đạo trưởng đã nói như vậy, chẳng bằng ngươi trả lại mắt cho y đi? Để y nhìn rõ thế sự, nhìn rõ nhân tâm, thấu được hồng trần, không bị ta lừa dối nữa.


Tiết Dương dùng linh lực siết chặt cổ Tống Lam, ép gã đứng thẳng người, chân cách đất một khoảng, từ từ tiến sát về phía Tống Lam. Nụ cười trên môi hắn ba phần cợt nhả bảy phần lạnh lẽo, tay đã nâng lên, chỉ còn một khoảng cách ngắn sẽ chạm đến đôi mắt Tống Lam.


“ A...”


Bên ngoài bỗng có thanh âm đau đớn kêu lên, Tiết Dương vội thu tay. Hiểu Tinh Trần vừa bị ngã, vấp phải mấy cây gỗ chắn ngang sân, chân trầy xước chảy máu, trông vô cùng đáng sợ. Y không đứng lên được, đành gọi vọng vào trong:


- A Dương...


Tiết Dương trừng mắt nhìn Tống Lam, gằn giọng:


- May cho ngươi rồi. Sớm muộn ta cũng đòi lại đôi mắt của y. Ngươi không xứng mang nó!


Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người ra ngoài. Tống Lam cả người bị đập không thương tiếc xuống nền, dù lo cho Hiểu Tinh Trần vẫn không thể làm gì khác. Cổ họng đau rát, muốn lên tiếng còn chẳng được.


Y phục của Minh tộc làm mỏng hơn bên ngoài. Bạch y nhuộm đỏ, chân Hiểu Tinh Trần máu rỉ ra nhiều, còn dính bụi đất. Hắn vội chạy đến ôm y dậy, hỏi:


- Ngươi có sao không?


Hiểu Tinh Trần lắc đầu, lại hướng khuôn mặt về phía cửa, nói:


- Không sao. Sáng sớm không thấy ngươi, ta nghe nói ngươi ở đây, nên đến xem. Ngươi làm gì trong đó vậy?


Tiết Dương hơi nhíu mày, bước qua mấy thanh gỗ chắn, nhất định phải chặt hết bọn chúng đi.


- Không có gì. Ta đưa ngươi về trị thương trước.



Bình Luận (0)
Comment