Đêm nay là trăng rằm, là Trung Thu, vốn dĩ ai ai cũng nên vui vẻ mới phải... Thời gian chưa gặp Hiểu Tinh Trần, Trung Thu đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì hắn vẫn luôn là kẻ đơn độc, vì hắn không muốn nhìn người khác hạnh phúc, vì hắn ghét cái thiên hạ gọi là xum họp đoàn viên...
Nhưng từ khi cùng Hiểu Tinh Trần và A Tinh ở lại Nghĩa thành, dường như có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều cảm xúc, Tiết Dương không tự chủ được mà thay đổi...
Nghĩa thành Trung Thu năm thứ nhất... A Tinh nói muốn ra ngoài xem náo nhiệt. Nàng cứ mè nheo kì kèo mãi, Hiểu Tinh Trần mềm lòng đồng ý. Tiết Dương trước giờ vốn không thích ngày này, lại đột nhiên đòi đi theo, tuyệt không để hai người kia ra ngoài một mình. Hắn nói:“ Hai người các ngươi đều không nhìn thấy, đông người như vậy, lỡ không cách nào tìm được đường về”. Hiểu Tinh Trần còn cười cười khen hắn suy nghĩ chu đáo.
Đường phố thật sự rất đông, A Tinh một mực bám lấy tay áo Hiểu Tinh Trần không buông. Tiết Dương trừng mắt nhìn nàng, song cười xấu xa. Không biết hắn dở trò gì, A Tinh bị lạc lúc nào chẳng hay... Hiểu Tinh Trần ban đầu lo lắng không thôi, Tiết Dương bên cạnh hồ ngôn loạn ngữ chọc y cười, đến khi gần trở về, y mới sực nhớ ra A Tinh...
Đó có lẽ là Trung Thu đầu tiên Tiết Dương thấy trong lòng thật vui vẻ... Nhưng chính hắn lại không nhận ra...
Nghĩa thành Trung Thu năm thứ hai, Tiết Dương chủ động muốn đưa Hiểu Tinh Trần ra ngoài chơi, bỏ mặc A Tinh ở nhà, còn y thì không nhớ rõ hôm nay ngày gì...
Lần này chỉ có hai người, A Tinh không ồn ào bên cạnh, Tiết Dương thấy thoải mái hơn nhiều. Hiểu Tinh Trần mua một xâu kẹo hồ lô, nhưng không ăn mà đưa cho Tiết Dương. Hắn nhìn y thật lâu, chợt liếm môi, cố tình cắn nửa một viên, rồi lừa Hiểu Tinh Trần ăn nửa viên còn lại... Lúc đó, hắn nhàn nhạt kể với y:“ Khi ta còn bé, lúc ấy lang thang đầu đường xó chợ, nhìn cả nhà người ta cùng ngồi cắt bánh, liền vô cùng ghen tị. Lúc đó ta từng ước, nếu ta cũng có nhà, có người thân, có người cắt bánh cùng thì thật tốt...”. Nhưng đó là Tiết Dương trước năm bảy tuổi, trước lúc bánh xe ngựa kia nghiền nát ngón tay hắn...
Hiểu Tinh Trần dường như xót lòng, lại nhè nhẹ nói:“ Vậy...Trung Thu năm sau, ta cắt bánh cùng ngươi”.
Nghĩa thành Trung Thu năm thứ ba, sương mù dày đặc vây kín, trừ tiếng ma kêu quỷ khóc, vong linh oán than, thật chẳng nghe thấy chút âm thanh sự sống nào... Tiết Dương mua một cái bánh Trung Thu, để bên cạnh. Còn chính hắn lại nằm gục đầu trên quan tài...
Đôi răng nanh của hắn lộ ra ngoài, cười nói:
- Đạo trưởng, ngươi xem, hôm nay là Trung Thu rồi. Trước kia ngươi hứa, năm nay sẽ cắt bánh cùng ta, không phải sao? Nhưng sao ngươi vẫn chưa dậy...? Ngươi nói chuyện ngươi hứa, nhất định sẽ làm, nhưng ngươi lại lừa ta nữa rồi...
“ Ta chờ ngươi. Chờ từ tháng này qua tháng khác, năm này đến năm kia, ngươi vẫn không một lần thức dậy cùng ta cắt bánh... Hóa ra quân tử như ngươi, cũng có lúc thất hứa...”
Trung Thu những năm sau đó, chỉ càng khiến Tiết Dương thêm chán ghét khó chịu...
Bên ngoài sơn động gió man mác thổi, Tiết Dương ngồi dựa lưng vào gốc cây, hơi ngẩng đầu. Hắn trước kia còn vui mừng trông mong ngày này đến thế nào, lúc này cảm xúc lại tiêu cực đến mức ấy.
Tiết Dương kìm nén cơn đau dữ dội truyền đến từ cánh tay, sờ vào trong ngực áo, lấy ra trâm cài bằng ngọc còn chưa làm xong hôm trước... Ngọc sáng, ngọc đẹp, có điều...hắn nhìn không vừa mắt nữa. Tiết Dương mân mê thật lâu, cuối cùng cười lạnh, tuyệt tình đem nó bẻ gãy thành hai nửa. Chân tình bị xem thường như vậy, hắn còn tặng nó có ý nghĩa gì?
Lúc Tiết Dương đứng dậy trở về, Hiểu Tinh Trần ở trong mật thất bước ra, đem y phục ngày mai của hắn đặt cạnh giường trước. Tiết Dương không nói không rằng ở cơ quan đi vào, cũng không đóng lại ngay. Hiểu Tinh Trần liền thay hắn đóng, không ở lại khiến hắn chướng mắt thêm nữa.
Y không ngủ tiếp, cũng không buồn ngủ, vòng vòng đi dạo xung quanh. Tiểu hồ ly chẳng biết từ đâu chạy ra, liền cắn góc y phục Hiểu Tinh Trần. Y bất đắc dĩ cười gượng:
- Đi thôi.
Nó kéo Hiểu Tinh Trần một hồi, hớn hở kéo đến gốc cây vừa rồi Tiết Dương ngồi... Hiểu Tinh Trần cúi xuống, mò mẫm xem nó muốn y tìm thứ gì. Nhưng mà trừ hai mảnh vỡ, hình như là ngọc, cũng không có gì đặc biệt. Đường nét đục khắc vẫn còn thô, vỡ rồi chẳng biết là định làm cái gì. Y thở dài:
- Mấy miếng ngọc vỡ thôi, có gì đặc biệt?
Ở nơi này có ngọc vỡ vốn dĩ đã đặc biệt rồi. Minh tộc chủ yếu dùng bạc làm trang sức, hầu như không dùng ngọc bao giờ. Nơi này bọn chúng cũng không tùy tiện đến đến đi đi làm gì... Hiểu Tinh Trần nghĩ đến đây, chợt ngơ ngác. Tiết Dương hình như mới ở bên ngoài sơn động một lúc. Hắn còn nhất định không cho y đi theo, mặc kệ thân thể lúc này tàn tạ ra sao, vẫn không muốn “phiền” y...
Hiểu Tinh Trần trầm ngâm, lại thấy suy nghĩ của mình lúc này có hơi ảo tưởng... Nhưng nếu đặt vào thời gian trước, thì cũng không thấy vô lí lắm. Tiết Dương coi trọng ngày hai người thành thân như vậy, dường như rất để tâm sẽ tặng y thứ gì làm tín vật. Với tính cách của hắn, một khi đã thích sẽ toàn tâm toàn ý, không biết chừng thực sự đã mài ngọc làm vật gì đó cho y... Y mơ hồ hỏi:
- Là hắn bẻ sao?
Tiểu hồ ly kêu hai tiếng xem như xác nhận. Hiểu Tinh Trần nhặt mấy mảnh ngọc, thở dài tìm khăn tay đem bọc lại cẩn thận.