Tiệt Hồ

Chương 23

Sau khi bà Bùi trở lại nước C vẫn luôn chờ đợi tin tức của bà bạn thân. Hai người con gái đã đến thành phố W một tháng rồi, đáng ra cũng phải có tin tức gì. Thế mà khi bà bạn gọi điện vẫn không đề cập đến chuyện này. Bà Bùi thầm sốt ruột.

Hai cô gái đó bà đều quen biết. Tuy rằng tính cách khác nhau nhưng họ đều là những người con gái xuất sắc. Bà cũng ôm hi vọng lớn khi giới thiệu con gái của bạn thân cho Bùi Quân cùng Lục Thành. Mặc kệ là ai thích ai thì Bùi Quân cùng Lục Thành cũng sẽ đi đến chuyện chia tay.

Dù bà Bùi kỳ vọng rất nhiều nhưng trong lòng vẫn hơi bất an. Lục Thành rất tốt, vượt ngoài mong đợi của bà nhưng dù sao anh cũng là đàn ông. Hai người đàn ông không thể có chuyện ở bên nhau cả đời được. Bà không hi vọng Bùi Quân về già không có con cái, cô đơn vượt qua ngày. Vì thế, bà thật lòng mong hắn tìm phụ nữ kết hôn.

Nhưng khi về nước, bà chính mắt chứng kiến cuộc sống của con mình cùng Lục Thành. Bà có chút không đành lòng chia rẽ một cặp như thế song vẫn không lấn áp được hi vọng con mình trở về “bình thường”. Mâu thuẫn, rối rắm vẫn luôn tồn tại trong lòng bà. Về nước C, bà ăn không ngon ngủ không yên, tuy chưa đến mức không ăn được nhưng bà thường về chuyện này mà buồn rầu. Bà vẫn chờ tin tức từ bạn thân, lại không biết chính mình muốn nghe kiểu tin tức như thế nào.

Ông Bùi chứng kiến toàn bộ câu nói, cử chỉ của bà Bùi. Đúng ra ông cũng không muốn con trai ở bên một người đàn ông khác nhưng tương lai về sau là của hắn. Chờ ông bà nhắm mắt xuôi tay, con trai muốn làm thế nào đi nữa thì ông bà cũng đã không thể quản được. Cho nên khi biết con trai có người yêu, ông Bùi rất nhanh bình thường trở lại. Có chăng thì ông cũng chỉ tò mò xem bạn trai con mình là người ra sao mà làm bà Bùi khó xử đến mức như thế này.

Nhìn bà Bùi mỗi ngày rối rắm, ông Bùi lại cảm thấy buồn cười, “Tôi nói thật, mình trông như không muốn con thích người con gái kia.” Ông Bùi buông tờ báo, uống ngụm trà.

Bà Bùi trừng mắt, “Ai nói vậy? Mình cũng gặp qua hai cô gái kia rồi. Mặc kệ là Bùi Quân hay Lục Thành thích thì tôi đều vui mừng cả.”

Ông Bùi xem bà nghĩ một đằng nói một nẻo, cười ha hả nói, “Hóa ra mình không chỉ muốn giới thiệu bạn gái cho Bùi Quân mà còn muốn quản luôn cả bạn trai nó.”

Bà Bùi nghẹn lời, hơi mím môi, vuốt lại tóc, “Tôi xem cậu trai kia cũng không tệ lắm. Thế nhưng hai người đàn ông mà ở cùng nhau thì ra thể thống gì? Dù sao nếu Lục Thành thích cô gái nào thì sẽ chia tay cùng con. Mục đích cũng đạt được.” Bà Bùi càng nói càng cảm thấy không ổn. Nếu Lục Thành thật sự thích người khác, con trai bà chả phải thành người bị vứt bỏ sao?

Bà Bùi vừa nghĩ vậy, nét mặt cũng cứng lại rồi, ngay cả cắt nhầm cành hoa cũng không biết.

Trong lòng ông Bùi chảy máu đầm đìa. Hoa lan trồng nhiều năm của ông đó… Vì tránh cho đỡ phải xót thêm gì nữa, ông Bùi gọi bà Bùi đến. Ông cầm cái kéo trong tay bà, bảo bà ngồi cạnh mình trên ghế, quan sát biểu tình của bà rồi nói thử, “Tôi xem mình rất thích cậu trai kia. Cậu ấy là người ra sao vậy?”

Bà Bùi cũng dịu đi nhiều, nghĩ một lát, “Một cậu trai rất chu đáo, phẩm chất không chê được.”

Ông Bùi hiểu bà, thầm nghĩ đánh giá này đã là rất cao, “Cậu ấy cùng con sống chung tốt chứ?”

Bà Bùi nhíu mày. Thật ra Lục Thành trước mặt bà rất bình tĩnh, thỉnh thoảng có làm động tác hơi thân mật cùng Bùi Quân nhưng bầu không khí giữa hai người đúng là thuộc về những người đang yêu. Hòa hợp lại bình thản.

Bà Bùi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ông Bùi nhìn bà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hỏi nhiều, trong lòng lại mang máng một dự cảm nào đó liền bật cười, cúi đầu tiếp tục xem báo chí.

Buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng thì bà Bùi cũng nhận được điện thoại từ bạn thân. Đầu tiên hai người hỏi thăm vài câu, sau đó nhắc tới chuyện của hai cô gái tại thành phố W. Bà bạn thân trong điện thoại mỉm cười nói, “Con trai bà cùng bạn hắn rất tốt. Hai đứa con gái tôi vui mừng, cứ nói ríu rít về bọn họ. Tôi thấy hai đứa nó đã kích động như vậy thì hẳn chuyện này còn có hi vọng đó!”

Trong lòng bà Bùi trầm xuống, há miệng thở dốc không nói chuyện.

“Nhưng mà lại có một điều không ổn.” Bà bạn thân hơi trù trừ, hoặc như xấu hổ, “Hai đứa nó hình như cùng thích một người, bà xem việc này…”

Bà Bùi lại càng hoang mang, “Hai đứa thích ai?”

Bà bạn thân ho khan một tiếng, “Hình như là thích bạn của con trai bà. Mấy đứa nói người đàn ông kia vừa dịu dàng vừa hào phóng, lại có năng lực cho nên…”

Câu tiếp theo của bạn thân ra sao bà Bùi cũng không nghe rõ được nữa. Bà bối rối cúp điện thoại, sau đó nằm ở trên giường lăn lộn ngủ không ngon.

Ông Bùi thở dài, “Mình đã lo lắng như vậy thì gọi điện về hỏi thăm chút đi.”

Bà Bùi không gọi cho Bùi Quân mà lại gọi cho một trong hai cô gái kia.

Hai cô gái lịch sự hỏi thăm sức khỏe bà trong điện thoại. Hiện tại là giờ cơm trưa ở thành phố W, hai người phỏng chừng đang ăn cơm. Âm thanh dù có hơi ồn ào nhưng bà Bùi rất tinh tế nghe ra được giọng của Lục Tành. Giọng Lục Thanh trầm ấm rất dễ nghe, bà Lục cho dù cách điện thoại cũng nhận ra được.

Bỗng nhiên bà lại có một suy đoán không tốt, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cô gái kia cũng nói.

Đầu tiên cô giải thích, nói Bùi Quân đúng là rất xuất sắc nhưng trông lạnh lùng, không phải gu của các cô. Bạn của hắn lại rất được nên hai cô quyết định ở lại trong nước thêm một khoảng thời gian nữa.

Hai người con gái đều lớn lên ở nước ngoài, khi đã mở miệng đều không quanh co, lòng vòng. Bà Bùi nghe tại đầu dây bên kia, thấy càng không ổn.

Sau khi cúp điện thoại, bà càng thêm thấp thỏm cùng bất an.

Ngày hôm sau bà gọi cho trợ lý Hạ bên người Bùi Quân, hỏi tình huống gần đây của hắn.

Ban đầu trợ lý Hạ còn ấp úng, song về sau mới nói sau nhiều lần chèn ép của bà Bùi, “Thật ra có nhiều chuyện bác không biết. Sếp Bùi cũng rất đáng thương. Anh ấy mãi mới có thể vất vả tìm được một người để qua ngày mà bác lại giới thiệu bạn gái cho bạn trai anh ấy! Sếp Bùi khó khăn lắm mới tiếp tục tiến lên phía trước được, thoát ra khỏi bao nhiêu năm yêu thầm đau khổ nhưng giờ lại…”

“Cái gì? Nhiều năm yêu thầm là sao?” Bà Bùi hoàn toàn không hiểu gì cả.

Trợ lý Hạ tận tâm làm hết chức trách mà kể ra chuyện cũ nhiều năm trước yêu thầm của sếp Bùi cho bà. Cô nàng còn cố hết sức nhuộm đẫm sếp Bùi bi thảm ra sao nữa.

….

“Cô nói đàn em của Bùi Quân kia chính là người nó đã thích nhiều năm, kết quả người này lại trong chớp mắt chạy theo người khác?” Bà Bùi cực kỳ tức giận, “Hóa ra là cậu Thẩm Lâm kia. Tôi nói, Bùi Quân nhiều năm không tìm người khác dĩ nhiên là vì thế!” Bà Bùi cũng biết Thẩm Lâm vì thỉnh thoảng Bùi Quân nhắc tới trước khi bà đi nước C nhưng bà chưa bao giờ để ý người này. Bà cho rằng cậu ta cũng chỉ là đàn em của Bùi Quân mà thôi.

“Đúng vậy. Khi đó anh ấy rất đau đớn, sau này cũng vì anh Lục mà anh ấy mới dần dần khá hơn. Nhưng giờ lại…”

So với Thẩm Lâm kia, bà Bùi tình nguyện chấp nhận Bùi Quân ở bên Lục Thành hơn. Bùi Quân là con bà. Dù bà không nói gì nhưng lúc hắn khổ sở thì bà chắc chắn sẽ đau lòng.

Bà Bùi càng nghe càng hối hận, sắc mặt khi cúp điện thoại càng không tốt.

Ông Bùi thấy thế, “Có chuyện gì vậy?”

Bà Bùi ngồi ở trên ghế, nửa ngày không nói gì. Một lúc lâu sau bà mới thở dài một cái, “Hình như tôi đã sai rồi mình ạ.”

Ông Bùi vỗ bả vai bà, “Không sao, nói với con vài câu là ổn thôi. Con cũng sẽ không trách mình.”

Bà Bùi uể oải, “Nếu Lục Thành thật sự thích hai cô gái kia, Bùi Quân chẳng phải mất hết sao?”

Ông Bùi nhịn cười, cố đứng đắn nói, “Không phải hai đứa chỉ thích đàn ông sao? Có lẽ cũng chỉ như phép lịch sự tiếp khách của chủ nhà thôi, mình đừng tự làm bản thân hoảng nữa.”

Bà Bùi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, “Tốt nhất là như thế. So với ai đó thì Lục Thành vẫn tốt hơn nhiều. Tôi vừa nghe cháu Hạ nói, Bùi Quân mới là người theo đuổi Lục Thành trước. Đúng là…”

Ông Bùi đẩy cặp kính lão trên sống mũi, “Vậy về sau mình đối tốt với hai đứa là được. Việc của hai đứa tự chúng nó sẽ giải quyết, ta đừng xen vào.”

Bà Bùi gật đầu, thở dài.

Cho đến khi nghe được giọng điệu như chẳng có gì xảy ra của Bùi Quân khi hắn tự mình gọi điện đến, bà mới âm thầm thở ra. Trong lòng bà tràn ngập áy náy. Lúc bà còn trẻ thì bận rộn cho sự nghiệp, rất ít quan tâm tới con trai. Đã nhiều năm trôi qua nhưng khi bà ở với con mình vẫn giống như làm việc chung dẫn đến quan hệ của bà với con trai ngày càng lạnh nhạt. Hơn nữa vấn đề tính hướng của Bùi Quân càng làm sâu thêm khoảng cách giữa họ.

Thói quen khi ở chung một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi. Sau này dù bà có muốn quan tâm nhưng một khi đã nói ra cũng không xuôi tai được. Bà Bùi từng nghĩ muốn thay đổi, chính là vạn sự khởi đầu nan, giọng bà vẫn hơi cứng nhắc. Giọng điệu của Bùi Quân qua điện thoại như an ủi bà phần nào.

“Giờ này hai đứa hẳn là đang ăn cơm chiều. Lục Thành có ở đấy không?” Bà Bùi thử hỏi thăm dò.

Bùi Quân bật cười, “Hôm nay anh ấy tăng ca nên về muộn một chút.”

“Sao con lại không đi đến chỗ cậu ấy?” Bà Bùi hơi lo lắng, “Dù sao con ở nhà cũng rảnh rỗi, nên đi tìm cậu ấy sau đó cùng nhau ăn một bữa hẵng về.” Nếu cậu ấy bị người khác hẹn mất thì làm sao?

Dường như Bùi Quân hơi ngạc nhiên. “Mẹ?”

Từ xưng hô rất lâu không có người gọi ra miệng này làm bà Bùi sửng sốt, lại nói tiếp, “Thôi, con cũng nên quan tâm đối phương hơn. Tuy rằng hai đứa đều đàn ông cả nhưng chú ý một số chi tiết nhỏ vẫn hơn, không nên nghĩ rằng đã ở bên nhau rồi về sau sẽ không xảy ra việc gì nữa.”

“Con biết rồi.” Bùi Quân bất đắc dĩ lên tiếng.

“Nhanh đi đi. Bảo Lục Thành thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ.” Bà Bùi nói xong liền dập máy.

Lục Thành bưng món ăn cuối cùng đặt lên trên bàn, “Nói chuyện điện thoại xong rồi? Đi ăn cơm đi.”

Bùi Quân gật đầu cười. Lục Thành cởi tạp dề để ở một bên, cười nhẹ, “Hình như tôi nghe thấy anh nói tôi đang tăng ca? Anh vẫn còn sử dụng vài thủ đoạn nhỏ đó sao?”

“Nếu không phải vậy thì thái độ bà Bùi sao có thể chuyển biến nhanh thế được?” Bùi Quân không kiêng dè nói thẳng. Trước khi hắn làm gì đều thương lượng qua với Lục Thành.

“Nghe nói anh trả thêm tiền ngoài giờ cho trợ lý Hạ?” Lục Thành buồn cười nhướn mày, cầm lấy bát canh Bùi Quân đưa cho.

“Cô ấy nói diễn cảm, lưu loát như thế tất nhiên tôi phải thưởng thêm cho chứ.”

Lục Thành cười to, “Anh làm vậy dường như hơi quá đáng với bà Bùi?”

Bùi Quân lắc đầu, “Nếu không làm thế thì chẳng biết bà Bùi sẽ còn lúng túng đến khi nào.”

“Vậy để mai tôi gọi điện an ủi bà.” Lục Thành nói.

Bùi Quân cầm thìa của Lục Thành húp một hớp canh, “Nhóm Carina còn muốn về nước chơi một tháng nữa. Vào lúc thích hợp tôi sẽ tìm người dẫn các cô ấy đi.” Hắn cười, “May lần này đều là bạn cũ đấy, nếu không bà Bùi sẽ chẳng đầu hàng dễ dàng như vậy đâu. Dù thế nhưng tôi sẽ không buông tay.”

Hai người nhìn nhau cười.

Khi Lục Thành gọi video cho bà Bùi, thái độ của bà đã tốt hơn rất nhiều. Bà dặn bọn họ liệu mà sống chung cho tốt, rảnh thì đến nước C thăm bà cùng ông Bùi. Lục Thành cũng nói chuyện cùng ông Bùi. Ông không nói gì nhiều. Ông Bùi mang vẻ trầm tĩnh, cơ trí như đó là sự kết tinh của thăng trầm năm tháng. Bùi Quân rất giống ông. Lục Thành như có thể thấy được bộ dáng sau này khi đã già đi của hắn, liền cong khóe miệng từ lúc nào không hay.

Sau khi gọi video chấm dứt, Lục Thành không kiềm chế được hôn Bùi Quân. Anh khẽ cười, “Tôi yêu anh.”

Người nào đó ngẩn ra nhưng trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, hôn lại anh nhiệt tình. Hắn vui sướng như là ôm được toàn bộ thế giới vào lòng.

Lời editor: Đây chỉ là một phiên ngoại dài hơn cả chính văn =_,=
Bình Luận (0)
Comment