Tiệt Hồ

Chương 7

Sau khi gặp mặt hai người trước bàn công tác. Một khi Lục Thành đã tiến vào trạng thái làm việc, tuy rằng cũng không keo kiệt nụ cười nhưng có cảm giác khác so với lúc ở cùng bạn bè làm cho Bùi Quân hơi ngạc nhiên. Một Lục Thành như vậy rất có lực hấp dẫn. Bùi Quân nhớ tới mỗi lần Lục Thành đến công ty thì các cô cấp dưới của hắn luôn trong tư thế nhón chân chời đợi, tự nhiên có cảm giác khá tự hào. Hắn cười, bỏ đi những suy nghĩ lung tung kia, cũng tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh.

Hai người trước kia có hợp tác qua, bắt đầu trao đổi khá ăn ý, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có một số vấn đề phải tranh luận nhưng không nồng nặc mùi thuốc súng. Đối với đàn ông mà nói, có một đối tác ăn ý sẽ khiến họ sở hữu một cảm giác thỏa mãn khó thể diễn tả bằng lời. Sau khi định ra hết kế hoạch công tác, hai người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Bùi Quân đứng lên, cầm ra hai lon cà phê đá từ trong tủ lạnh nhỏ, đưa một lon cho Lục Thành.

Lục Thành mở nắp, uống một ngụm. Anh lắc lắc cái lon, không thể tin hỏi, “Tôi không biết trong văn phòng của anh lại có thứ này.”

“Tại sao không thể có chứ?” Bàn chuyện công xong, hai người đều quay trở lại cách nói chuyện quen thuộc như bình thường, thậm chí Bùi Quân còn trêu chọc nói, “Cà phê đá rất dễ uống.”

Lục Thành nháy mắt mấy cái, “Tôi cho rằng sếp lớn đều thích uống cà phê xay tại chỗ chứ không phải đồ uống nhanh.”

Bùi Quân lại bật cười, “Tất nhiên là tôi cũng là người bình thường. Thật ra trong tủ lạnh tôi còn có bia lạnh, nếu không phải đang làm việc thì cái kia cũng là một lựa chọn không tồi.”

“Tôi cũng thích bia lạnh hơn.” Lục Thành lắc đầu có chút đáng tiếc làm Bùi Quân không nhịn được mà nở nụ cười.

Kỳ thật Bùi Quân hoàn toàn có thể giao cho cấp dưới triển khai kế hoạch khu vườn hoa Lâm Hải. Những lúc trước bọn họ hợp tác, Lục Thành cũng chỉ gặp mặt Bùi Quân, đem những điểm chính nói ra còn những sự việc cụ thể Lục Thành đều phối hợp cùng làm với bộ kế hoạch và ngành chấp hành. Lục Thành suy đoán Bùi Quân lần này tốn nhiều công sức như vậy đại khái còn có dụng ý khác. Quả nhiên, khi chấm dứt xong cơ bản công tác, Bùi Quân mở miệng nói, “Thật ra lần này tìm anh còn có chuyện khác muốn nhờ anh hỗ trợ.”

“Hả?”

“Tôi muốn để lại một phòng tại khu Lâm Hải cho chính mình ở, cũng nghĩ mời anh đặc biệt giúp tôi thiết kế.”

Khu vườn hoa Lâm Hải là một khu căn hộ xa hoa, tuy rằng không nằm ở trung tâm nhưng cách nội thành cũng không xa, càng quan trọng hơn là khung cảnh xung quanh rất đẹp. Dù vậy Lục Thành đã đến qua chỗ ở hiện nay của Bùi Quân, các phương diện đều không thể chê được, Bùi Quân cũng không giống như có tính cách không ngừng đổi chỗ ở. Lục Thành sáng tỏ, nháy mắt cười nói, “Xem ra anh hẳn có tin tức tốt, thời điểm này cũng nên mời tôi uống một chén?”

Bùi Quân cười ra tiếng, không có phủ nhận, “Buổi tối tôi mời anh ăn cơm, giới thiệu hai người với nhau.”

Lục Thành cũng gật đầu cười, quả nhiên là như anh nghĩ. Bùi Quân đại khái đã thật được bù đắp như mong muốn.

Những việc Hà Trác Thụy làm không thể giấu diếm được Thẩm Lâm. Rất nhiều lúc phạm sai lầm, nếu Hà Trác Thụy không bình tĩnh tin Thẩm Lâm sẽ không rời gã đi thì gã đã kiềm chế một chút, không dẫn đến chuyện Thẩm Lâm chia tay mà thậm chí còn đáp ứng cùng Bùi Quân thử một lần. Đem người đẩy đến cục diện này chính là mất cả chì lẫn chài.

Bùi Quân nói, Thẩm Lâm chỉ đồng ý cho hai người bọn hắn một cơ hội, mặc dù thế nhưng hắn cũng mừng rỡ như điên. Lục Thành nhìn thấy dịu dàng như tràn ra từ khóe mắt hắn, cũng vì hắn mà vui mừng nhưng lại cảm thấy mơ hồ có dự cảm xấu. Không phải vì anh không thích cặp đôi này mà là đến khi đích thân gặp được Thẩm Lâm, Lục Thành không thể không nghĩ như vậy.

Lục Thành đã gặp Thẩm Lâm một lần tại nhà hàng, dù thế nhưng Thẩm Lâm hẳn là không nhớ rõ. Hôm gặp mặt cậu rất lễ phép, cùng Bùi Lâm nắm tay, thoáng trò chuyện vài câu rồi không nói gì nữa.

Thẩm Lâm rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu mang tính xâm lược mạnh mà là thanh lịch, giống tính cách của cậu hiền lành, thậm chí ngay cả giọng nói cũng lộ ra như vậy. Thời gian dài chìm đắm trong học thuật khiến cậu ôn hòa đi rất nhiều, lại mang theo vài phần u sầu của nhà văn. Lục Thành nhìn ra tính cách của Lục Thành rất tốt, cho dù thời gian bọn anh trò chuyện không nhiều, nhưng anh cũng nhìn được ra bản tính rất cố chấp của đối phương.

Đây là một chuyện tốt cũng là một chuyện xấu. Nếu làm người yêu cậu sẽ chỉ có một chứ không có hai, nhưng lại cũng vì bảo vệ chính mình mà dễ dàng bị người khác tổn thương, đồng thời cũng lơ đãng mà làm bị thương người khác.

Khi thảo luận chuyện về căn hộ ở khu vườn hoa Lâm Hải kia mà Bùi Quân tính toán sống cùng với Thẩm Lâm, Thẩm Lâm rõ ràng không hề để ý chút nào. Cậu có tâm sự, suốt lúc Lục Thành cùng Bùi Quân trò chuyện vẫn luôn ở trạng thái hốt hoảng.

Dù cho cậu không biết tính toán của Bùi Quân nhưng làm một đối tượng hẹn hò dự bị thì đối với việc về nơi ở chung cùng Bùi Quân mà như vậy thì thế là quá mức khinh thường người. Khi Lục Thành hỏi cậu mấy lần về một số yêu thích của cậu về thiết kế phòng ở, Thẩm Lâm đều giống như đang từ trong tưởng tượng vô tận đột nhiên lấy lại được tinh thần, sau đó ngẩn ra nhìn bọn họ. Bùi Quân không có trách cậu, trên mặt hắn vẫn đeo nụ cười, nhìn Thẩm Lâm bằng ánh mắt dịu dàng mà bao dung, chỉ là ở tận sâu thẳm nơi đáy mắt mang theo hỗn loạn không thể nào che dấu được. Đến cùng thi hắn cũng có chút lạc lõng.

Vẻ mặt Thẩm Lâm mang đầy ý xin lỗi, tuy rằng cậu bình tĩnh lại nhưng cũng chẳng phát hiện ra cảm xúc của Bùi Quân, bắt đầu gia nhập vào cuộc thảo luận, dù chỉ có đưa ra một số yêu thích của mình nhưng cũng làm tâm tình Bùi Quân tốt lên không ít.

Mà Lục Thành làm nhà thiết kế, tất nhiên là thấy được tường tận mọi việc.

Hiển nhiên Bùi Quân đã lo nghĩ từ rất lâu trước đây, trong đầu hắn dường như đã có một hình ảnh hoàn chỉnh về nơi ở mà Thẩm Lâm càng giống như một người đứng ngoài xem, không có tham dự vào, hoảng hốt lại không biết làm sao.

Lục Thành không thể không tiếc nuối trước điều này. Tình cảm mà ở trạng thái không ngang hàng thì thường rất khó có một kết quả tốt, nhưng anh thật sự không muốn dội nước lã vào lúc Bùi Quân đang vui vẻ như này.

Sau đó việc thiết kế khu Lâm Hải chính thức bắt đầu. Lục Thành được Bùi Quân ủy thác, tự tay thiết kế phòng ở của Bùi Quân. Những người làm trang trí phòng ở đều biết, một thiết kế thoạt nhìn tưởng đơn giản thật ra lại bao quát vô số chi tiết, có đôi khi thậm chí rườm rà đến mức khiến người nổi điên. Khi Lục Thành mới lập phòng công tác này cũng đã thấy qua rất nhiều đôi vợ chồng vì không thống nhất được ý kiến trang hoàng mà cãi lộn.

Nhưng hiển nhiên Bùi Quân và Thẩm Lâm lại không gặp vấn đề này. Lục Thành không biết về sau Bùi Quân có nói qua ý tưởng thiết kế gian phòng với Thẩm Lâm hay không, bởi vì Lục Thành không có tiếp xúc với Thâm Lâm lần nào nữa từ sau buổi gặp mặt chính thức. Làm một vị chủ nhân khác của phòng ở trong tương lai, anh trừ bỏ ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng Bùi Quân chuyển lại một số điều yêu thích thì Thẩm Lâm chưa từng một lần tiến vào gian phòng ở trong tương lai của cậu. Điều này làm cho nhà thiết kế luôn cố gắng đạt tới thành quả hoàn hảo nhất không khỏi bất đắc dĩ bởi anh không biết đối phương có vừa lòng hay không.

Lục Thành biểu hiện hơi khó xử, “Hẳn anh nên dẫn cậu ta lại đây nhìn chút. Tuy rằng nhà thiết kế sẽ đem bản vẽ cho khách hàng nhưng chủ nhân phòng ở không tự mình đến xem phòng như vậy thì không thể hiểu hết được, chẳng lẽ anh không đề cập cùng với cậu ta?

“Không, tôi có nói qua, chỉ là công tác của cậu ấy gần đây bề bộn nhiều việc thôi. Trường học lúc này đang gần đền thời gian thi cử.” Bùi Quân cũng có chút bất đắc dĩ.

Lục Thành im lặng.

Giảng viên đại học vào mùa thi cử cũng không bận rộn đến mức không có thời gian rời trường? Bộ giáo dục mà biết nhất định sẽ giảm tải cho bọn họ….

Lục Thành thở dài, “Như vậy thì cậu ta có ý tưởng gì sao? Hoặc là đặc biệt yêu thích phong cách gì?”

“Không có.” Bùi Quân cũng nhìn ra được Lục Thành khó xử, hắn có chút xin lỗi,”Anh dựa theo kiểu anh thích nhất mà thiết kế là được. Tôi tin anh.”

“Anh tin tôi cũng vô dụng. Đây là nơi ở trong tương lai của anh, ít nhất anh cũng phải biểu đạt một số suy nghĩ của mình.” Lục Thành buông tay, “Tôi đã thật lâu không nhận được phi vụ thiết kế khó xử như này, tôi nghĩ anh hẳn là có thể giúp đỡ được?”

“Tôi sẽ cố hết khả năng.”

“Như vậy mới đúng.” Lục Thành vỗ vỗ bờ vai của hắn, bắt đầu hỏi một số thứ như màu sắc yêu thích, phong cách, vật liệu đồ dùng, vật liệu sàn, thậm chí là vải dệt cho bức mành vân vân vân…

Trong hơn nửa tháng, bọn họ không thể không vì biệt thự này tốn rất nhiều thời gian, sau khi tan sở xong thậm chí cuối tuần còn chạy tới đó nghiên cứu muốn biến phòng ở thành dạng gì. Bởi vì Thẩm Lâm vắng mặt, Bùi Quân vô điều kiện tín nhiệm nên Lục Thanh đã rót vào gian phòng quá nhiều yêu thích của chính bản thân mình từ lúc nào cũng không hay biết. Đối với một nhà thiết kế chuyên nghiệp đây không phải là việc tốt nhưng Bùi Quân lại hoàn toàn không thấy có vấn đề gì.

“Chờ đến khi phòng ở đã hoàn toàn trang hoàng xong sẽ rất đẹp.” Bùi Quân mặc một bộ vest được may khéo léo, đứng ở trước căn hộ thậm chí còn chưa thành hình kết luận.

“Nó tất nhiên sẽ như vậy, bằng không những phần công sức kia sẽ hoàn toàn uổng phí.” Trời biết đã có bao nhiêu lâu kể từ khi anh tốn thời gian tự mình thiết kế như vậy. Lục Thành nhìn sắc trời bên ngoài rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Quá muộn rồi, chúng ta phải đi thôi.”

Bùi Quân lại giữ chặt anh, “Đợi đã.”

Bùi Quân chọn căn hộ này chính là ở tầng cao nhất. Hắn lôi kéo Lục Thành đi lên cầu thang, vừa vặn có thể nhìn thấy sao trời.

“Tôi muốn chọn một gian phòng làm trần trong suốt, vào lúc thời tiết tốt còn có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy ngay sao sáng. Nhất định sẽ rất đẹp!”

Lục Thành thích lời đề nghị lãng mạn như vậy nhưng lại không quên trêu chọc, “Điều này cứ giống như mấy bộ phim thần tượng nhỉ?”

“Anh không cảm thấy vậy sao?” Khu vườn hoa Lâm Hải gần vùng ngoại thành, bầu trời không thường mờ mịt như ở thành phố. Nơi này vào ban đêm có thể khiến lòng người mê say.

Lục Thành nhìn Bùi Quân hơi nhướn mắt lên. Anh suy xét vài giây, mỉm cười rồi nói, “Tôi sẽ cố hết sức khiến anh hài lòng.”
Bình Luận (0)
Comment