Tiết Trời Ngày Mai Có Nắng

Chương 1

Gần đây Trương Tự Minh thường hay tăng ca, vô cùng mệt mỏi.

Năm nay tổng công ty sẽ trực tiếp đến công ty chi nhánh nơi Trương Tự Minh đang làm để tiến hành kiểm tra nội bộ hàng năm. Nhân viên hành chính quèn Trương Tự Minh mệt đến mức người ngã ngựa đổ, ăn cái gì vào miệng cũng chẳng ngửi ra được mùi vị nữa rồi. Hầu như ngày nào hắn cũng phải tăng ca, mà khổ thân Trương Tự Minh lại không có xe riêng, vị trí của công ty thì lại nằm ở chỗ khuất, buổi tối đón xe không hề dễ chút nào, có đôi khi hắn đứng ngây người bên đường hết nửa giờ đồng hồ cũng chẳng nhìn thấy bóng một chiếc xe taxi trống nào cả.

“Rõ ràng ban ngày thấy có không ít xe qua lại kia mà.” Trương Tự Minh ngồi kể khổ với đồng nghiệp, “Có lúc tôi thấy xe trống ở đằng xa, nhưng lại không lái về phía tôi, cứ thế lại phải khổ sở mà chờ đợi.”

“Có lẽ…. Tại vì anh là đàn ông đấy.” Nữ đồng nghiệp quan sát Trương Tự Minh rồi nói.

“Vậy là sao?” Mọi người xung quanh xúm lại hỏi.

“Thì người ta cho rằng Tự Minh là phường cướp giật giả mạo hành khách đó.”

Trương Tự Minh dở khóc dở cười.

Có một đồng nghiệp nhiều chuyện hay cập nhật tin tức thời sự nói rằng: “Vốn có đến sáu triệu nhân khẩu, mà danh sách xe taxi chỉ có mười ba nghìn chiếc, không đủ để thỏa mãn nhu cầu của con dân là đúng rồi.”

“Hầy…” Trương Tự Minh thở dài.

“Hay là gọi điện thoại đặt xe taxi đi.” Có người đề nghị.

“Tôi cũng không phải cần đón xe hàng ngày, chưa chắc có người nào chịu đồng ý chuyện làm ăn thế này.” Hơn nữa, tiền kiếm được cũng chỉ có vài đồng lẻ, mà phải đi thật xa để đến tận đây đón khách, chẳng kiếm nổi miếng lời. Những lời này Trương Tự Minh nhịn ở trong lòng không nói ra.

Đồng nghiệp ngồi một bên lúc này bỗng nói: “Tôi có một người bạn lái xe taxi, con người vô cùng nhiệt tình, để tôi giúp anh nói chuyện với y, xem y có chịu không.”

Trương Tự Minh cho rằng người đồng nghiệp đó nói thì cũng chỉ nói cho có vậy thôi, không ôm hi vọng quá lớn đối với chuyện gọi xe này. Buổi chiều ngày thứ hai, người đồng nghiệp bỗng gọi điện thoại cho Trương Tự Minh, báo với hắn rằng đã nói chuyện với người tài xế đó rồi, và người ta cũng đã đồng ý, từ nay về sau mỗi buổi tối tan làm chỉ cần gọi điện thoại cho y là được.

Trương Tự Minh cám ơn đồng nghiệp, nửa tin nửa ngờ nhớ kĩ số điện thoại di động.

Đêm đó, Trương Tự Minh lại phải tăng ca, liên tục làm việc ở công ty đến hơn mười giờ. Sau khi kết thúc công việc, hắn xem lại việc ngày mai phải xử lý một lần nữa, nhớ kỹ những ghi chú ở trong sổ ghi chép rồi đóng máy vi tính, Trương Tự Minh trở mình lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Gọi, hay là không gọi.

Nếu như không gọi thì sẽ phụ lòng của người đồng nghiệp, thôi thì cứ gọi thử xem sao, nếu như người tài xế đó không chịu đến thì thôi vậy.

Trương Tự Minh bấm điện thoại.

“Xin chào…”

“Ai đó?”

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nam có phần thô lỗ khiến cho Trương Tự Minh đang đứng trong bóng đêm yên tĩnh càng thêm hoảng sợ, hắn cố lấy lại bình tĩnh mà nói rằng: “Xin chào, tôi được XX giới thiệu, hắn bảo tôi khi nào cần xe taxi thì cứ gọi đến số điện thoại này…”

“A, là anh đó hả! Anh đang ở đâu? Bây giờ cần tôi đến đón anh sao?”

Hốt hoảng ban đầu qua đi, người đàn ông xa lạ giọng nói vang vang trong điện thoại rõ ràng rất nhiệt tình lại thân thiết, khiến cho Trương Tự Minh đang đứng trong gió lạnh bỗng cảm thấy lồng ngực trở nên ấm áp. Không nghĩ tới người tài xế này thế mà lại đồng ý.

“Tôi đang đứng ở đường XX phía bên kia tòa nhà XX, anh biết chỗ này chứ?”

“Biết, biết, anh chờ tôi nhé, trong vòng mười phút tôi sẽ đến ngay.”

Nhìn đồng hồ đeo tay, Trương Tự Minh đi tới đứng dưới mái hiên trước cửa chính công ty chờ đợi. Ước chừng khoảng mười phút sau, phía xa xa bỗng có ánh đèn lóe sáng, một chiếc taxi từ từ lái đến.

Trương Tự Minh đi tới ven đường, xe taxi dừng lại ở bên cạnh hắn. Đây chắc là… người đó? Trương Tự Minh nghĩ vậy, nhưng không lập tức mở cửa xe, hắn cúi người xuống nhìn vào trong cửa sổ xe.

“Lên xe đi!”

Đột nhiên một giọng nam vang lên khiến cho Trương Tự Minh vô cùng hoảng sợ.

“Lên xe.”

Trương Tự Minh bỗng có chút cảm giác đâm lao thì đành phải theo lao, hắn kéo cửa sau của xe ra, ngồi vào.

“Tôi không đến muộn chứ?” Người đàn ông hỏi.

“À, à…” Quá sức xa lạ, Trương Tự Minh trong thoáng chốc chẳng biết nên mở miệng trả lời thế nào cho phải. Người đồng nghiệp lúc đưa số điện thoại cho hắn còn chưa nói với hắn tên của người tài xế này là gì, giờ ngay cả tên đối phương còn chẳng thể gọi được.

Chú ý đến phía đầu xe có một bảng tên đang dựng thẳng, Trương Tự Minh căng mắt nhìn sang, Quý Cường – đây là tên của tài xế sao? Trương Tự Minh thử gọi.

“Quý sư phụ…”

“Ừ.” Người đàn ông quyết đoán trả lời.

Trương Tự Minh thở phào một cái, không gọi sai tên.

“Quý sư phụ, cám ơn anh.”

“Đừng khách khí. Tôi không đến muộn chứ?”

“Không muộn, không muộn.”

Tiếp đó, trong xe lại rơi vào không khí im lặng, Trương Tự Minh không phải là loại người dễ dàng bắt chuyện với người lạ, hắn thà không nói gì còn hơn là nói ba hoa trên trời dưới đất. Thấy hắn không nói chuyện, người tài xế cũng giữ im lặng.

Trên xe, radio đang mở, phát một số chương trình âm nhạc, tin tức, thời sự, giữa chừng còn có tin tức về giao thông, ngồi trên xe taxi thường hay được nghe những loại tin tức này. Trương Tự Minh nhìn đèn đường chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ xe, vô thức lắng nghe.

Từ công ty về đến nhà Trương Tự Minh mất khoảng chừng mười lăm phút, trong xe không khí an tĩnh, Trương Tự Minh dần dần chú ý chỗ này chỗ nọ, tránh cho mình rảnh không.

Ghế trong xe taxi có in một bộ lịch tuần, thay đổi theo ngày tháng, thứ này thường hay được bắt gặp. Trương Tự Minh thấy ghế mình ngồi đang chỉ đúng ngày, nhưng cái ghế bên kia thì… Trương Tự Minh bất giác di chuyển cơ thể.

Xe taxi cũng coi như là phương tiện giao thông của công chúng, không thể nào giữ gìn ngăn nắp sạch sẽ được như xe riêng. Chiếc xe này nhìn chung thì cũng không có trở ngại gì, chỉ là vì có vài chỗ khiến cho Trương Tự Minh rất khó chịu, vì hắn mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ví dụ như xung quanh cửa sổ xe nên chùi một chút; dưới cửa sổ phía đằng sau xe bày đầy hộp khăn giấy, báo cũ, chai nước rỗng rất lộn xộn, cơ hồ còn có thể thấy túi nilon chứa vỏ hộp mỳ ăn liền ở trong góc; ở khoảng giữa của hai dãy ghế có treo mấy quyển tạp chí, nhìn qua đã bị vày vò rất dơ. Ánh mắt của Trương Tự Minh dời sang ly nước đặt ở trên kệ gần chỗ ngồi của tài xế, đó là một chiếc cốc nhựa đã mòn, bên ngoài màu sắc mờ nhạt ẩn hiện chất lỏng gì đó không rõ ràng, thật là…

Tốt xấu gì cũng phải có lúc rảnh rỗi mà, vì sao không thể dọn dẹp một chút chứ? Nói bẩn cũng không hẳn là bẩn, nhưng mà thật sự rất lộn xộn. Trong lòng Trương Tự Minh âm thầm đánh giá, cảm tình đối với sự nhiệt tình ban đầu của tài xế đã giảm đi rất nhiều.

Suốt một chặng đường đi không hề nói chuyện.

Xe lái đến nơi.

Tới lúc phát hiện xe taxi đang dừng ở trước cổng chung cư, lúc này Trương Tự Minh mới ý thức được hắn chưa nói cho tài xế địa chỉ nhà. Chắc là trước đó đồng nghiệp của hắn đã nói với y rồi, thật là một người biết ý.

Tài xế ngồi ở ghế đằng trước quay lại, “Là nơi này phải không?”

“A, phải, phải. Bao nhiêu tiền?”

Tài xế nhìn đồng hồ tính tiền rồi báo giá cho Trương Tự Minh.

Bình thường lúc đón xe về nhà, Trương Tự Minh luôn biết cần phải đi bao xa, đi con đường nào gần và tiết kiệm. Nghe tài xế báo giá xong, con số tương đương với lúc bình thường hắn hay đi. Trương Tự Minh không khỏi nghĩ thầm người này rất đàng hoàng, không hề nhân cơ hội mà đi đường vòng.

Trong lúc đợi tài xế tìm tiền lẻ để thối lại và viết phiếu taxi, Trương Tự Minh quan sát đối phương một chút. Nhìn từ bên ngoài, người đàn ông này hẳn là xấp xỉ tuổi của Trương Tự Minh, tóc ngắn, chất tóc cứng rắn, tướng mạo phổ thông, không thể nói là đẹp nhưng cũng dễ nhìn, điều khiến cho Trương Tự Minh không hài lòng chính là cái quai hàm đầy râu của y. Dù cho râu cũng được coi như là dáng vẻ của một người đàn ông, nhưng dù cho muốn để lại không muốn cạo thì cũng nên tân trang chút chút chứ. Người đàn ông trước mắt hắn đây rõ ràng không hề để ý gì đến râu ria, lộn xộn rối bời.

Trong khoảnh khắc nhận lại tiền lẻ và phiếu taxi, Trương Tự Minh do dự trong lòng không biết lần sau có nên gọi cho y nữa không, các yếu tố nho nhỏ khiến cho nội tâm của hắn nảy sinh sự chống cự với chiếc xe này. Ngay tại thời khắc bước ra khỏi cửa xe, chiếc radio trong xe taxi bỗng vang lên tiếng tin tức, một giọng nữ trong sáng tựa như ánh mặt trời nói rằng: “Tiết trời ngày mai có nắng.”

Một chữ “nắng” bỗng khiến cho đáy lòng của Trương Tự Minh ấm áp như ánh dương, tâm tình cũng đột nhiên thay đổi. Ừ, nếu lại còn phải tiếp tục tăng ca thì cứ gọi điện thoại cho Quý sư phụ đi.

“Cám ơn sư phụ.” Trương Tự Minh xoay người lại nói.

“Đừng khách sáo, đi thong thả nhé.” Trong xe, Quý Cường nở nụ cười khoát khoát tay áo với Trương Tự Minh.

Trương Tự Minh lần đầu tiên nhìn thấy một nụ cười ngập đầy râu quai hàm như thế này, lồng ngực hẫng một chút, sau đó mỉm cười lại với đối phương.

Tui là phân cách tuyến xin lỗi hoàn thành gần được một nữa.

——————————————–

Xin lỗi xin lỗi, thật sự viết chưa xong, cho tôi… chút thời gian nữa nha, chuyện không dài, tôi muốn kết thúc trong khoảng hai nghìn chữ, khi nào viết và chỉnh sửa xong tôi sẽ lại đăng lên tiếp =v=

 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

 Lời cuối sách sớm?? Một năm nữa lại trôi qua rồi. Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện (câu mở màn cũ rích luôn, hây dà). Tôi lại lớn thêm một tuổi nữa rồi (bắt buộc phải thế!). Mỗi năm qua đi, lòng tôi mong muốn mình có thể mỗi lúc một trưởng thành hơn, bất luận là trong làm người hay làm việc, thế nhưng lúc nào tôi cũng ngớ ngớ ngẩn ngẩn, thô lỗ ngốc nghếch, tâm tính như LOLI.

 Tôi mong muốn trong quá trình trưởng thành có thể rèn luyện tính cách thật tốt, dịu dàng nhưng cũng phải thật kiên cường, nhưng khi nhìn lại mình, lúc nào cũng mang bộ dạng đánh chết cái nết không chừa. Chẳng lẽ lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân sao?? Phải chú ý định hướng đúng để trưởng thành hơn, phải dũng cảm kiên cường, dịu dàng phóng khoáng, đầu đội trời chân đạp đất sống thật khỏe mạnh, chăm chỉ làm việc, nghiêm túc làm người, giữ tâm tính vui vẻ bình tĩnh, không quá để ý đến ánh mắt của người khác, không phải lúc nào cũng đem chuyện sai gánh hết lên trên người bất kể bản thân có làm sai hay không. Trên thực tế tôi lại không thể làm được, vẫn sẽ luôn để ý đến ánh mắt của người khác, để ý đến mức tâm tình bị ảnh hưởng, mà thật ra có rất nhiều chuyện vặt vãnh hoàn toàn không cần phải để ý tới.

 Tôi là một người hướng nội mắc bệnh tự ti nghiêm trọng, luôn có cảm giác mình làm không tốt, mình chẳng làm được gì hay ho cả. Lần nữa nhắc nhở bản thân sao?? Tâm rộng mở sẽ thấy vui vẻ hơn, hoàn mỹ chỉ là thứ để ngắm chứ không phải là mục tiêu. Ở trong cuộc sống, tôi có thể vì một chuyện nho nhỏ mà vui sướng, hài lòng, rất dễ thỏa mãn, nhưng đồng thời, tôi cũng thường hay hoang mang, mờ mịt, mất mác, bàng hoàng, khổ sở, bi thương, giận dữ, sau đó sẽ cố gắng điều chỉnh tâm tình của bản thân.

 Có thể còn phải cần một thời gian rất dài nữa tôi mới sẽ trưởng thành. Sau đó, sau đó hẳn sẽ tốt hơn nhỉ, tôi rất mong đợi đó.

 Cuộc sống ở đây đối với tôi mà nói thì rất đặc biết, chân thành cầu nguyện, chúc cho mọi người luôn luôn bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, lại đây nào, xoa đầu một cái.

Cảm tạ. =w=
Bình Luận (0)
Comment