Tiểu Bạch Cốt

Chương 9

Edit: Phong Nguyệt

—— Ta muốn niên thiếu ngươi!

Thiết Thiên sung sướng khi người gặp họa: “Nhóc xương khô bày tỏ với ngươi kìa!”

Không bị Tần Cửu Khinh quất, Thiết Thiên lại không cười nổi nữa, một thanh kiếm thẳng như nó sắp sửa bị suy nghĩ của mình hù chết rồi!

Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, Cửu Đại Tịch đẹp như vậy, tuy hắn không cho y túi da này, nhưng nếu y có thể giống hắn, khi ẩn vào Thiên Ngu Sơn, nhất định có thể câu được Tần Cửu Khinh.

Nam nhân đều yêu mỹ nhân mà.

Chắc chắn Cửu Tiểu Tịch là tuyệt thế mỹ nhân!

Tiểu bạch cốt bội phục sự thông minh của mình, truy vấn Tần Cửu Khinh: “Được không…” Âm cuối vừa dài vừa ngọt, bình thường có ai nghĩ đây là giọng của bộ xương khô chứ.

Tần Cửu Khinh lại không giống người bình thường: “Không.” Hắn rất bình tĩnh.

Bạch Tiểu Cốc không vui: “Tại sao?”

Tần Cửu Khinh: “Ta xấu.”

Bạch Tiểu Cốc thuộc lòng từ ngữ trong sách: “Ngươi xấu chỗ nào? Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, cần cổ thon dài, xương quai xanh gồ ghề, tám múi cơ bụng thoắt ẩn…”

Tần Cửu Khinh nghe không nổi nữa: “Thời thiếu niên của ta xấu.”

Bạch Tiểu Cốc biết hắn là đồ lừa đảo từ lâu: “Nội gương mặt này thôi, không xấu chỉ có đẹp nhất!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc căm giận nói: “Ngươi không muốn giúp cốt thì thôi, sao phải nói bậy bạ lừa cốt.”

Tần Cửu Khinh phát hiện y thật sự tức giận, ôn thanh nói: “Dáng vẻ không chỉ dựa vào bề ngoài mà còn dựa vào cốt tướng.”

Tiểu bạch cốt không hiểu, tò mò hỏi: “Cốt tướng?”

Kiên nhẫn toàn bộ đời này của Tần Cửu Khinh đã dành hết cho nhóc xương khô: “Đúng vậy, cốt cách quyết định ngươi sẽ thành dáng vẻ gì, đến lúc đó ta có thể giúp ngươi, nhưng phải dựa vào cốt tướng của ngươi, tạo ra dáng vẻ thích hợp với ngươi nhất.”

Nói có sách mách có chứng như thế, Bạch Tiểu Cốc được dỗ dành: “Vậy à.”

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Thiết Thiên ngứa miệng mắng: “Dẹp đi, chỉ cần cốt cách không mấy chênh lệch, không phải muốn nặn thế nào thì nặn sao… Mẹ nó ta nói thật ngươi đừng có tuỳ tiện quất ta!”

Bạch Tiểu Cốc thèm thuồng gương mặt Tần Cửu Khinh, vô cùng tiếc hận: “Nhưng ta rất thích mặt ngươi.”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn hắn: “Ngươi đẹp như vậy.”

Có băng sơn bao nhiêu thì giờ phút này cũng không khỏi đỏ tai—— Chuyện bị một nhóc xương khô khen đến đỏ tai thế này, phải giết kiếm diệt khẩu mới được.

Thiết Thiên: “???” Ngươi có bệnh à!

Bạch Tiểu Cốc vực dậy tinh thần: “Cũng tốt.”

Tần Cửu Khinh nhìn y: “Hả?”

Bạch Tiểu Cốc hào hứng nói: “Ta không có nhưng có thể nhìn ngươi mỗi ngày.”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Thấy ngươi lập tức vui vẻ.”

Tần Cửu Khinh: “……”

Thiết Thiên không nghe nổi nữa: Nghe đi, đây là tiếng người? À, tiểu cốt đầu không phải người, chậc, cớ gì một bộ xương còn nói chuyện hay hơn người nữa!

Tần Cửu Khinh hơi sợ ngôn ngữ của xương khô, nếu đổi lại là người khác, Tần Cửu Khinh sẽ không để ý, từ nhỏ hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, hắn không để bụng. Nhóc xương khô không giống vậy, y không rành thế sự, đơn thuần ngoan ngoãn, không có ý xấu.

Đúng vậy, một tiểu bạch cốt óng ánh trong suốt có thể có ý xấu gì?

Đơn giản là muốn tìm một người song tu không biết ngày đêm thôi.

Đương nhiên lúc này Tần Cửu Khinh không biết chuyện đó.

*

Càn Khôn Thanh Minh trận nằm trong Giáng Sương Cốc.

Nghìn năm qua, Giáng Sương Cốc không ai vào được, không phải không có liên quan với trận pháp. Trừ phi cầm Thiên Ngu Sơn đệ nhất kiếm, nếu không tuyệt đối không tìm thấy cửa vào Giáng Sương Cốc, song dẫu cầm trong tay Vấn Đạo, cũng không dám nhập cốc.

Trong cốc oán khí ngàn năm không tan, lệ quỷ chất thành núi.

Nguyên Anh kỳ lão tổ bước vào còn phải cẩn thận đề phòng, đừng nói đến người khác.

Tần Cửu Khinh chưa từng đến Giáng Sương Cốc, mặc dù hắn chấp kiếm, nhưng cảnh giới thấp, không cần thiết vào cốc tìm chết. Hắn chưa từng tới Giáng Sương Cốc, lại biết vị trí Càn Khôn Thanh Minh trận, bởi vì Tàng Kiếm Các Thiên Ngu Sơn có ghi rõ ràng vị trí cửa trận, thậm chí miêu tả tỉ mỉ năm đó Nguyệt Tri tiên nhân làm sao khởi động trận pháp phong giới.

Người chấp kiếm nhiệm kỳ trước cũng từng xem những ghi chép đó, chỉ là có xem cũng vô dụng.

Trừ khi là Hóa Thần, nếu không dù biết trận pháp cũng không lay động nổi.

Mà từ ngàn năm trước Nguyệt Tri tiên nhân đã bế quan biến mất, thế gian không còn tu sĩ Hóa Thần kỳ nào.

Càn Khôn Thanh Minh trận không thể phá, ma tu thượng cổ bị giam giữ, yêu ma quỷ quái kinh sợ Thập Nhị Tiên Sơn.

Tần Cửu Khinh dẫn Bạch Tiểu Cốc đi vào trước trận.

Tiểu bạch cốt kinh ngạc: “Ta đã tới nơi này…”

Giáng Sương Cốc có lớn mấy cũng không thể thắng nổi ngàn năm cô đơn, tiểu bạch cốt không có ý thức rõ ràng, nhưng dạo quanh sơn cốc không phải là việc khó.

Nhìn thấy đại trận phong giới, Bạch Tiểu Cốc càng kinh ngạc hơn: “Có điều ta chưa gặp nó bao giờ.”

Đã tới lại chưa nhìn thấy.

Cảnh tượng khổng lồ thế này mà y chưa từng thấy.

Giáng Sương Cốc âm khí không dứt, quanh năm không thấy mặt trời, cửa trận xanh thẳm lơ lửng trước mắt khiến người ta như lọt vào biển trời, xanh bắt mắt, nắng chói chang.

Trên xương trắng chồng chất, giữa đám sương mù sâu thẳm, chỉ có một cơn lốc xoáy khủng khiếp.

Nó cực kỳ to lớn, tựa như không ngừng xoay chuyển, lại tựa như vẫn luôn yên lặng, vô thanh vô tức lại như đang gào thét.

Cửa trận treo lở lửng trên không trung dẫn đến địa ngục Vô Gián.

Tần Cửu Khinh nhíu mày, nắm tay tiểu bạch cốt, dẫn y trốn sau đống xương.

Tiểu bạch cốt vẫn chưa lấy lại tinh thần khi nhìn thấy Càn Khôn Thanh Minh trận tráng lệ—— Không biết vì sao, y thấy hơi sợ nó.

Tần Cửu Khinh che chắn cho y, thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng.”

Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, gật gật đầu, mổ mổ trên ngực Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Sao…”

Ngón tay thon dài của Tần Cửu Khinh để lên môi.

Bạch Tiểu Cốc nhìn mà ngơ ngác.

Thật là đẹp mắt, sao người này đẹp thế nhở, Tần Cửu Khinh có đẹp bằng hắn không, lỡ như không bằng… Không không không, Sâm Tu chân nhân không lừa y đâu, Tần Cửu Khinh chắc chắn đẹp!

Thật vất vả ổn định “đạo tâm”, Bạch Tiểu Cốc nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Giáng Sương Cốc có người tới? Tiểu bạch cốt kinh ngạc hớn hở.

Thiết Thiên cũng bất ngờ, Thiết Thiên đáng thương tĩnh trí ngàn năm ở Giáng Sương Cốc, chờ ngàn năm mới chờ được một Tần Cửu Khinh bán sống bán chết, không ngờ giờ lại có người khác tới?

Chuyện gì thế này, tu sĩ Thập Nhị Tiên Sơn không sợ Giáng Sương Cốc?

Cháu rùa của ta sao không tới sớm hơn!

Nếu tới sớm hơn nó đâu phải bám vào Tần Cửu Khinh, xâm chiếm thân thể không được, còn bị quất đến kêu oai oái!

Thiết Thiên tủi thân, Thiết Thiên không thể khóc, khóc cũng không ai dỗ.

Bên ngoài ước chừng có hơn mười người, mặc đồng phục tông môn. Tiểu bạch cốt đã từng thấy chúng trong Càn Khôn Châu của Cửu Đại Tịch, chỉ là khác màu, xiêm y Cửu Đại Tịch toàn màu đen, bọn họ màu xanh lá, hơn nữa không mặc đẹp bằng Cửu Đại Tịch.

Nhưng tất cả đều mặc đẹp hơn y.

Bạch Tiểu Cốc: Ấm ức!

Tiểu bạch cốt không biết người đến là ai, Tần Cửu Khinh liếc mắt một cái là nhận ra.

Bọn họ đều là tu sĩ Thập Nhị Tiên Sơn, mặc dù không phải Thiên Ngu Sơn nhưng cũng là tân tú các môn, ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ.

Tần Cửu Khinh không có linh căn trái lại bớt việc, không cần cố tình che giấu chân khí dao động, chỉ cần ngừng thở là được. Hắn từng luyện bế khí, vấn đề này không làm khó được hắn.

Tiểu bạch cốt không có hô hấp, trong cơ thể cũng không có chân khí như người thường, cũng sẽ không bị phát hiện.

Bên ngoài truyền đến âm thanh đối thoại.

“Không ngờ Càn Khôn Thanh Minh trận mỹ lệ tới vậy.”

“Nghĩ sao vậy, đây chỉ là trận môn, một góc đại trận thôi.”

“Một góc đã tráng lệ nhường này, há chẳng phải toàn bộ đại trận rợp trời kín đất sao?”

“Nghe nói Càn Khôn Thanh Minh trận có bảy chỗ đặt mắt trận, mỗi chỗ đều lớn như Giáng Sương Cốc, trải khắp Quỷ giới.”

“Giáng Sương Cốc trăm dặm đường dài, vậy mà chỉ là một chỗ mắt trận?”

“Thế mới nói Càn Khôn Thanh Minh trận khó phá, dù biết mắt trận trận tâm cửa trận, cũng không ai có thể nhúc nhích nổi đại cốc quỷ khí lạnh lẽo này.”

“Huống hồ mắt trận còn có bảy chỗ.”

“Ma tu bị nhốt Quỷ giới nghìn năm cũng không phá được mắt trận?”

“E rằng có tìm cũng không thấy họ, Nguyệt Tri tiên nhân giỏi nhất là ảo thuật, toàn bộ Quỷ giới bị Càn Khôn Thanh Minh trận làm cho thật giả khó phân, có khi họ còn chưa ‘tỉnh’ lại!”

“Quỷ giới hung ác, chuyến này của chúng ta…”

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Với cả chúng ta chỉ đi dạo bên ngoài, hái được quả Xích Đề lập tức quay về.”

“Quỷ giới thật sự có cây Xích Đề?”

“Đương nhiên! Nghe nói là cổ thụ vạn năm, một lần kết mấy trăm quả, ngàn năm nay không ai hái, chắc đã đầy ụ!”

Mấy trăm quả Xích Đề đủ khiến người điên cuồng.

Quả Xích Đề là vật phẩm công hiệu cường đại, nếu không nỡ dùng, cầm đi đấu giá cũng hời to.

Quả Xích Đề lần trước chỉ lớn bằng bàn tay, vậy mà bị hét tới 500 vạn linh thạch.

Có nghĩa là gì?

Nghĩa là đủ khiến tu sĩ ở Thập Nhị Tiên Sơn mua một động phủ ở phía sườn núi, mặt hướng ra biển, linh khí tràn đầy!

Có người cẩn thận hơn: “Lỡ Hồn Kính mất hiệu lực, chúng ta không về được thì sao?”

Quỷ giới có vào không ra, nếu bọn họ chết ở Quỷ giới, hái nhiều quả Xích Đề có tác dụng gì?

Tuy từng nghe nói có kẻ điên xông vào Quỷ giới tìm bảo vật, nhưng kết cục đều là mệnh bài vỡ nát không ai sống sót.

Bọn họ…

Một giọng nói du dương chậm rãi vang lên: “Có Thiên Ngu Sơn bảo đảm, các ngươi sợ cái gì?”

Đó là một vị đạo nhân áo bào trắng, cỡ chừng 40 tuổi, gương mặt dài gầy còm, đôi đồng tử màu nâu nhàn nhạt, chiếc mũi sụt, chóp mũi hơi hơi vểnh, làm nổi bật sống mũi dài, đôi môi không mỏng lắm khẽ mím, đầy mặt khó ở.

Lão vừa xuất hiện, các tu sĩ đều vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tùng Dương trưởng lão.”

Lão là Thiên Ngu Sơn trưởng lão, Tùng Dương Tử.

Tùng Dương Tử giơ vạt áo lên, lấy một chiếc gương ngọc cổ màu xanh: “Mệnh hồn chư vị ở đây, có Thượng Minh chân nhân bảo hộ, không cần sợ hãi!”

Lão đã tới Nguyên Anh kỳ, tu vi chấn động đương trường.

Có tu sĩ vẫn chưa yên tâm: “Chỉ cần mệnh hồn của ta ở trong gương, thật sự có thể từ ra khỏi Quỷ giới?”

Tùng Dương Tử: “Thượng Minh chân nhân đã là Nguyên Anh đại viên mãn, có ngài cầm thiên kiếm Vấn Đạo dẫn đường, chư vị định có thể bình an trở về.”

Lời vừa thốt, các tu sĩ có chút lo lắng thoáng thả lỏng.

Chuyến này của họ là cầu may trong nguy hiểm, có ai trong Thập Nhị Tiên Sơn không biết Quỷ giới toàn là bảo vật hiếm thấy? Tiếc là họ sợ có đi không về, hiện giờ Thượng Minh chân nhân của Thiên Ngu Sơn vì muốn chữa thương cho ái đồ Tần Cửu Khinh tẩu hỏa nhập ma, không tiếc hao tổn 60 năm tu vi chế tạo Hồn Kính, chỉ một nửa quả Xích Đề thôi đã là thiên đại cơ duyên.

Tùng Dương Tử chậm rãi nói: “Nếu đồ nhi Thượng Minh chân nhân không trọng thương, cần quả Xích Đề chữa trị gấp, sao ngài lại mạo hiểm mở ra Càn Khôn Thanh Minh trận? Mong chư vị cảm thương cho tâm trạng lo lắng ái đồ của Thượng Minh chân nhân, thành toàn khổ tâm của ngài.”

Có tu sĩ đã chắp tay nói: “Thượng Minh chân nhân đại nghĩa, ta nhất định không phụ gửi gắm!”

Sau núi xương.

Tiểu bạch cốt lo lắng nhìn Tần Cửu Khinh, y nghe lời không ra tiếng, xương tay thon dài lại nhịn không được vuốt ve hắn.

—— Cửu Tịch, Cửu Tịch ngươi làm sao vậy?

Tần Cửu Khinh cắn răng, huyết mạch quay cuồng.

Thượng Minh chân nhân, Quân Thượng Minh. Sư phụ hắn.

Tùng Dương Tử, Thiên Ngu Sơn trưởng lão. Ác nhân đồ sát hơn trăm mạng người nhà hắn!

Tần Cửu Khinh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn tím sẫm, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc, khóe miệng hơi cong, thanh âm mê hoặc trước nay chưa từng có: “Nhóc xương khô, có thể hiến thân thể của ngươi cho ta không?”

Hết chương 9
Bình Luận (0)
Comment