Tiểu Bạch Dương

Chương 17

Theo lý thuyết, huấn luyện quân đội là phải tiến hành tuần tự, nhưng Hứa Sấm mới đầu đã thằng thừng nói rằng “Không giống!”, sau khi đợt huấn luyện cơ bản nửa tháng kết thúc, là bắt đầu khai triển mục thể năng chạy việt dã, từ 3km tăng thành 5km một buổi sáng, cộng thêm 5km trước bữa cơm chiều, nghe nói một tháng sau sẽ là 5km ba bữa một ngày, chưa kể còn phải mang vác nặng.

Bạch Tân Vũ vất vả lắm mới thích ứng được mới trình độ luyện tập hiện giờ, bỗng mức độ được nâng cao khiến cậu không theo kịp. Trong số những người chạy việt dã bị phạt vì tụt lại phía sau, lần nào cũng có mặt cậu, cách thức trừng phạt thì đủ loại, nào là hít đất, thụt dầu, nhảy ếch, kéo gân, cái nào cũng hành hạ người ta chết đi sống lại, Bạch Tân Vũ ngày nào cũng mệt mỏi đến độ mẹ ơi cha ới, cậu lại bắt đầu cảm thấy mình chẳng thọ được bao lâu nữa.

Người theo không kịp tiến độ không chỉ có mình cậu, rất nhiều tân binh cũng hay giở giọng than thở, ngày nào ngày nấy mệt đừ ra đấy, hễ được đặt lưng lên giường là ngủ ngay. Lúc này, người nào giỏi, người nào dở đều được phân ra rõ ràng. Bạch Tân Vũ mặc dù không phục Du Phong Thành, nhưng Du Phong Thành đều đứng đầu danh sách ở tất cả các hạng mục, là kiểu người khiến cho gã Hứa Sấm có bệnh cáu kỉnh đôi khi cũng phải cười vài cái, mà cậu, hiển nhiên là kiểu người làm sai là bắt. Lòng tự trọng của đàn ông rất cao, suốt ngày bị phạt như thế, Bạch Tân Vũ cũng thấy không chịu nổi, thế nhưng cái tính “được chăng hay chớ” vẫn chứng nào tật nấy, cậu cho rằng việc luyện tập là để đối phó với cấp trên chứ không phải vì mình, thành thử thành tích huấn luyện tập càng ngày càng kém, khiến mỗi ngày trôi qua gian khổ không thể tả.

Tối hôm đó, Bạch Tân Vũ đang ngủ mê man trên giường, đột nhiên bị đánh thức, bên tai truyền đến tiếng còi chói tai.

Trần Tĩnh chợt nhảy dựng từ trên giường, hô lớn: “Tập hợp khẩn! Tất cả đứng lên, tập hợp khẩn!”

Tiếng kêu láo nháo vang lên trong phòng, kèm theo tiếng mặc quần áo sột soạt.

Buổi tối ở Tân Cương lạnh vô cùng, người đang ngon giấc mà bị lôi ra ngoài luyện tập, đã vậy còn bắt buộc tập hợp sau năm phút, phải nói là cảm giác đau đớn khó có thể tưởng tượng được.

Mí mắt Bạch Tân Vũ không mở ra nổi, ôm chăn gào khóc nói: “Chết đi cho rồi!”

Du Phong Thành tóm lấy chăn của cậu, lôi từ trên giường dậy, “Anh dám tới trễ, đại đội trưởng sẽ lấy mạng anh đấy.”

Bạch Tân Vũ vừa nghe ba chữ “đại đội trưởng” liền nổi da gà, cậu liền vội vã mặc quần áo, mang giày, cuối cùng theo nhóm tân binh vọt xuống lầu.

Hứa Sấm mặc áo khoác ngoài kiểu quân đội, cười lạnh nhìn mọi người, chậc chậc hai tiếng nói: “Cúi đầu xuống xem quần áo mình với những người bên cạnh, có sai hay thiếu sót gì không?”

Đa số ai nấy đều trông rất nhếch nhác, có người chưa kịp mặc vớ, có người buộc sai đai lưng, thậm chí còn có người nút áo chưa cài hết, chợt vài tiếng cười trộm bật lên trong đội ngũ.

Hứa Sấm hừ lạnh một tiếng, “Cười?”

Nhất thời yên lặng như tờ.

“Lần tập hợp khẩn đầu tiên, kết quả khiến tôi rất thất vọng.” Hứa Sấm chỉ mọi người, “Nhìn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của các cậu đi, nếu vừa rồi không phải tiếng còi, mà là tiếng đạn nổ của quân địch, đừng nói là chiến đấu, bao nhiêu người các cậu có thể chạy ra được? Tôi đã nói từ đầu, đã vào trong tay tôi, chớ coi mình là tân binh, mà hãy xem mình là một chiến sĩ! Có điều trông bộ dạng các cậu thế này, khoảng cách đến ngày trở thành chiến sĩ hãy còn xa lắm.” Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Chạy việt dã 5km, thời hạn 30 phút, ai không hoàn thành nhiệm vụ thì chạy lần nữa,  lấy đội làm đơn vị, hơn một phần tư đội không hoàn thành, cả đội chạy lần nữa.”

Toàn đại đội im phăng phắc.

Hứa Sấm quát lên: “Chạy!”

Đội trưởng đội 1 dẫn đầu hô khẩu hiệu, dẫn đội ngũ chạy về phía rừng bạch dương, từng đội một khác đuổi theo, chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt, dốc sức lên chạy.

Hứa Sấm từ trước đến giờ nói một không nói hai, ai cũng không muốn mình bị phạt, cho nên cũng cố gắng chịu đựng.

Đại Hùng hô: “Đội trưởng, lạnh quá.”

Trần Tĩnh kêu lên: “Chạy là hết lạnh.”

“Đội trưởng, tụi mình hát đi.”

“Được, cậu hát trước đi.”

Đại Hùng suy nghĩ một chút, dắt cổ họng la to: “Gió đang gào, mã đang gọi, Hoàng Hà đang gầm thét –“

“Ha ha ha ha — “mọi người lớn tiếng cười.

Đại Hùng buồn bực nói: “Cười cái quần, lúc này thì phải hát cái này mới tỉnh được!” Lại lần nữa nổi lên, “Chuẩn bị, hát!”

Khu rừng bạch dương tối om yên tĩnh đột nhiên vọng lên tiếng đồng ca Hoàng Hà kì lạ, nhưng đó không phải tiếng hát, mà là la, không có nhịp điệu, không có âm tiết, chẳng qua là từ đám người tuổi trẻ bùng lên hào khí, bỗng khiến cả rừng cây cũng chấn động theo.

Bạch Tân Vũ sau khi gào thét một hồi, đầu óc tỉnh táo ra không ít, nhưng sau quãng chạy 3km thì cậu đã bắt đầu không theo kịp, nghĩ nếu tụt lại phía sau phải chạy thêm lần nữa, cậu dốc sức chạy về phía trước, nhưng vẫn dần dần bị tụt lại phía sau đội.

Trần Tĩnh thả chậm tốc độ, chạy ra sau đội ngũ, kêu lên: “Mọi người thấy đồng chí nào tụt lại phía sau thì giúp một tay, cố gắng cho cả đội được thông qua.”

Cả bọn mỗi đội 20 người, một phần tư là năm người, xem tình hình hiện giờ, chắc chắn có hơn 5 người không thể quay về kịp trong 30 phút. Bây giờ rõ ràng trong số những người bị tụt lại, có Bạch Tân Vũ, Tiền Lượng và vài người khác.

Phùng Đông Nguyên chạy tới, an ủi: “Mọi người giữ hô hấp, đừng khẩn trương, tôi đã tính rồi, bình thường chúng ta chạy cũng chỉ hơn 30 phút một chút thôi, tăng thêm tốc độ là không thành vấn đề.”

Tiền Lượng thở hổn hển, “Đông, Đông Nguyên, cậu… cậu còn gầy hơn tớ, sao chạy hay vậy.”

Phùng Đông Nguyên cười nói: “Hồi ở trường tớ có tập chạy cự li dài.”

Bạch Tân Vũ chạy mà hai mắt trợn trắng, cậu thấy thế nào mình cũng sẽ là người trở về chậm nhất, mà cái giá đắt phải trả cho việc này là phải chạy thêm 5km nữa, Hứa Sấm chắc chắn là muốn hành hạ bọn này đến chết đây mà!

Phùng Đông Nguyên kéo cánh tay Bạch Tân, “Tân Vũ, anh ráng kiên trì một chút, nếu không đại đội trưởng sẽ cho anh chạy lại lần nữa thật đó.”

Bạch Tân Vũ thở không ra hơi, “Anh… 30 phút… không được.” Mỗi lần chạy xong 5km y như rằng là cậu như chết đi sống lại, hơn nữa bao giờ cũng đứng chót toàn đội, bình thường hình phạt chỉ là hít đất vài cái, mặc dù rất mệt, nhưng không thể nào so được với 5km dài đằng đẵng, trong lòng cậu thật hận không thể đánh chết Hứa Sấm.

Trần Tĩnh nói: “Không được cũng phải được, anh chạy không nổi thì không sao, nhưng anh có thể liên lụy khiến cả đội phải chạy thêm một lần nữa.” Hắn đỡ cánh tay Bạch Tân Vũ, “Bạch Tân Vũ, dầu gì anh cũng làm lính được một tháng rồi, có chí khí một chút đi chứ.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, mồ hôi vẫy vào mặt Trần Tĩnh, “Đội trưởng, tôi chịu không được, nửa giờ…. Tôi chạy không nổi nữa rồi, nếu không cậu đánh tôi ngất xỉu đi, có lẽ Hứa Sấm sẽ bỏ qua cho tôi.”

Trần Tĩnh lạnh lùng nói: “Nói vớ nói vẩn, anh làm như vậy chẳng khác nào giả chết trên chiến trường, đây là chuyện mà một người lính nên làm sao?”

Bạch Tân Vũ thở hổn hển nói: “Con mẹ nó… nếu mà chạy 5km nữa, là tôi chết luôn… làm lính gì nữa….”

Trần Tĩnh vỗ mạnh vào đầu cậu, “Bạch Tân Vũ, về chuyện thái độ của anh, sau khi về tôi sẽ tìm anh nói chuyện, bây giờ có chết anh cũng phải chạy xong cho tôi, chỉ cần anh cố gắng, nếu anh không hoàn thành trong 30 phút, tôi sẽ thay anh chạy 5km kia! Còn nếu bây giờ anh muốn bỏ cuộc, tôi sẽ xem thường anh cả đời!”

Du Phong Thành không biết lúc nào cũng chạy tới bên cạnh cậu, lặng lẽ nhìn cậu.

Bạch Tân Vũ cắn răng, trái tim như có gì đó bóp thắt lại, cậu đang đấu tranh giữa việc chạy và không chạy, nếu như bây giờ ngã xuống đất giả chết, cậu có thể trốn được một kiếp, nhưng mà…

Tôi sẽ xem thường anh cả đời!

Câu nói ấy giống như một tiếng chuông lớn, đâm một phát mạnh vào cậu, kích thích sợi dây “Tự ái” bên trong cậu, cậu muốn bổ nhào xuống mặt đất cho xong việc, nhưng vẫn không tài nào làm được.

Phùng Đông Nguyên đẩy cậu, “Tân Vũ, chạy đi, ra sức chạy, nói không chừng anh có thể chạy xong trong 30 phút đấy!”

Trần Tĩnh nói: “Đông Nguyên, cậu đi giúp Tiền Lượng một chút, thể năng của các cậu tốt, thay phiên giúp nhau, đừng để bị tụt lại phía sau, 5 người bị tụt lại ở phía sau kia, chính là trách nhiệm của đội ta.”

Phùng Đông Nguyên gật đầu một cái, đi lên kéo cánh tay Tiền Lượng, kéo hắn chạy về phía trước, những người khác cũng chạy tới giúp đỡ những người bị tụt lại phía sau. Nếu không có giới hạn thời gian, một tháng rèn luyện vừa qua hoàn toàn có thể giúp bọn họ chạy hết hành trình, nhưng sau khi giới hạn 30 phút, bọn họ không thể không gia tăng tốc độ, thể lực tiêu hao gấp đôi, tất cả  thành viên trong đội bắt đầu đỡ lẫn nhau chạy về phía trước, từng giây trôi qua giống như đao đang kề trên cổ.

Bạch Tân Vũ cắn răng chạy về phía trước, cả người ướt đẫm như tắm, mồ hôi chảy ròng ròng. Du Phong Thành chạy vòng qua một bên, đỡ cánh tay của cậu, thấp giọng nói: “Anh đừng liên lụy cả đội nữa, vắt chân lên chạy mau.”

Bạch Tân Vũ không tự giác đem sức nặng cơ thể phân tán bớt lên người Du Phong Thành, thực tế cậu rất muốn treo thẳng lên người hắn cho xong, cậu có thể nghe được tiếng Du Phong Thành thở gấp gáp, nhưng được kiềm chế rất tốt, bị cậu kéo, thể lực chắc chắn sẽ tiêu hao gấp bội, thế nhưng hô hấp Du Phong Thành không hề rối loạn, lực nắm nơi cánh tay chặt và mạnh mẽ khiến cậu không thể ngừng suy nghĩ, cậu khẽ nâng đầu lên, nhìn mồ hôi lăn trên chiếc cằm nhọn như đao gọt của Du Phong Thành, giống như dòng suối nhỏ uốn lượn chảy vào trong lớp quần áo, cũng là chạy cự li dài, cũng mệt sắp chết giống như cậu, nhưng Du Phong Thành lại ung dung đến kì lạ.

Đều là đàn ông trẻ tuổi không thiếu tay thiếu chân, sự chênh lệch giữa bọn họ, thật sự lớn như vậy sao? Cậu không muốn liên lụy cả đội, cũng không muốn để cho người khác chạy thay mình, cậu chỉ muốn làm một người bình thường, một người lính tuân thủ kỉ luật và hoàn thành nhiệm vụ bình thường như bao người khác, không ai phạt, chỉ là nguyện vọng đơn giản vậy thôi, chẳng lẽ cậu cũng làm không được? Bạch Tân Vũ cậu… thật sự yếu đuối đến vậy sao?

Sau khi vào quân đội, không có tiền để dựa dẫm, cậu lập tức chẳng là gì cả. Thành tích luôn kém cỏi nhất, bị phạt cũng nhiều nhất, không có ai gọi cậu là “Bạch thiếu gia”, không có người nịnh nọt, thậm chí cũng không có mấy người nguyện ý đến gần cậu, kể cả xem trọng cậu, Du Phong Thành lại trực tiếp mắng cậu là “Oắt con vô dụng”, cậu vốn tưởng rằng mình có thể phớt lờ tất cả, có thể tiếp tục dùng phương pháp đối phó với ba mẹ và vờ như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, chỉ cần chính bản thân mình sống thư thản là được, nhưng cậu phát hiện mình ngày càng không làm được, khi trông thấy một tân binh kém mình 6 tuổi lại hơn mình ở mọi phương diện, cậu cảm thấy khó chịu, cảm thấy mất mặt. Cậu không có lý tưởng cao quý như bảo vệ quốc gia, cũng không có suy nghĩ tranh giành háo thắng, cậu chỉ muốn làm một người bình thường, một người lính không tụt lại phía sau đội mình!

Ánh đèn sân tập xa ở phía trước như đốm lửa nhỏ lóng lánh, Bạch Tân Vũ không biết mình chạy được bao nhiêu, cũng không biết còn dư bao nhiêu thời gian, cậu chỉ biết dốc sức di chuyển về phía trước, hướng về phía ánh sáng ấy.

Cậu không muốn bị mọi người xem thường….
Bình Luận (0)
Comment