Tiểu Bạch Dương

Chương 35

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tân Vũ hẹn gặp Trình Vượng Vượng ở dưới lầu, Trần Tĩnh và Du Phong Thành đã đứng chờ sẵn ở cửa, chiếc xe bán tải quân dụng cũng đã đậu bên ngoài từ lâu.

Du Phong Thành nhìn thấy cậu từ xa, mặt cười như không cười, tỏ vẻ kênh kiệul

Bạch Tân Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Tôi cho cậu lấy đồ của tôi hả?”

Du Phong Thành nhíu mày, “Thái độ gì đấy?”

Bạch Tân Vũ tức thì xụi lông, “Đại ca, cậu có thể tạm thời trả điện thoại di động cho tôi không, nếu trên thị trấn có tín hiệu, ít ra tôi cũng có thể gửi hình cho ba mẹ.”

Du Phong Thành từ móc di động từ trong túi ra ném cho cậu, “Tạm thời đưa anh, xài xong trả lại tôi.”

Bạch Tân Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Đây là điện thoại di động của tôi cơ mà.”

Du Phong Thành cười nói: “Có ai nói không phải đâu.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, nhét nhanh di động vào trong túi quần, chạy tới bên cạnh Trần Tĩnh, “Đội trưởng, không ngờ cậu cũng đi, thật khéo.”

“Ừ, sắp tới sinh nhật nhiều người trong đội, tôi muốn đi mua bánh ngọt với quà cáp cho ra cái sinh nhật đàng hoàng.”

Bạch Tân Vũ liếc nhìn Du Phong Thành, “Cậu… dẫn cậu ta theo hử?”

Trần Tĩnh khó hiểu nói, “Là Phong Thành đề nghị đấy, nếu không tôi còn không biết các anh sắp lên thị trấn, quân đội không thể phái xe riêng cho chúng tôi đi mua quà sinh nhật, đành phải đi nhờ xe thôi.”

Du Phong Thành lại cười nói: “Là Tân Vũ nói cho tôi biết đấy.”

Bạch Tân Vũ hận không thể giáng cho mình hai bạt tai, mày là cái đồ lắm miệng! mày là cái đồ lắm miệng!

Trình Vượng Vượng dịu dàng cười nói: “Đội trưởng đội 3, các cậu muốn đi mua quà gì thế?”

Trần Tĩnh nói: “Ra, lên xe nói.”

Bốn người ngồi trên xe, chiếc tiểu bán tải chạy vèo ra khỏi doanh trại.

Trình Vượng Vượng ngồi hàng đầu tám chuyện với tài xế, còn lại ba người ngồi ở hàng ghế sau, Trần Tĩnh ngồi chính giữa, Bạch Tân Vũ ngả lưng ra ghế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Du Phong Thành qua cái ót của Trần Tĩnh, Du Phong Thành mắt liếc thấy cậu nhưng cũng không phản ứng gì.

Trần Tĩnh bỗng hỏi Bạch Tân Vũ dạo này thế nào, có chăm chỉ luyện tập không, sau đó cả hai người mải mê trò chuyện đến trên trời dưới đất.

Sau khi xe chạy khỏi doanh trại, gặp phải một đoạn đường khá gập ghềnh, Bạch Tân Vũ hỏi bao lâu nữa thì đến thi trấn, Trình Vượng Vượng mặt tỉnh bơ nói: “Nhiều lắm là năm sáu giờ nữa.”

“Hả? Anh nói lại xem?”

Trình Vượng Vượng xoay đầu qua, “Cậu có biết Tân Cương rộng bao nhiêu không?”

Bạch Tân Vũ chỉ ngây ngốc mà lắc đầu, “Bao nhiêu?”

Trình Vượng Vượng “Hừ”  một tiếng, “Tôi cũng không biết, dù sao cũng rất lớn, doanh trại của chúng ta ở khá xa thành trấn, cho nên năm sáu giờ cũng không nhiều lắm đâu.”

“Thế thì đi về là hết một ngày mất, chúng ta có về trong ngày được không?”

“Tối nay chúng ta không về, ở trên thị trấn, chỉ một ngày thì không đủ để mua đồ.”

Bạch Tân Vũ mắt sáng rực, “Oa, hay quá, đêm nay không về.”

Trần Tĩnh liếc nhìn cậu, “Có gì mà anh mừng dữ thế?”

Bạch Tân Vũ xoa xoa tay, “Lâu rồi tôi cũng chưa được ra ngoài, nửa năm nay cứ như ngồi tù vậy ý, bây giờ được ra ngoài chơi sao lại không mừng chớ!”

Trần Tĩnh vỗ ót cậu, “Nói cái gì mà ngồi tù đó hả.”

Bạch Tân Vũ cười hì hì không ngừng, chồm lên vỗ vai Trình Vượng Vượng ngồi đằng trước “Anh Vượng Vượng, anh là tốt nhất!”

Trình Vượng Vượng cười nói: “Nhiều người muốn đi mà không được đấy, cám ơn tôi đi.”

Bạch Tân Vũ cười không ngậm nổi miệng, “Ai, trên thị trấn có gì thú vị không? Có… quán bar hay là…”

Trần Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, “Quán bar? Anh còn muốn vào mấy chỗ này hả? Anh có biết mình ra ngoài làm gì không? Đã mặc bộ quần áo này, anh đừng hòng ra vào bất cứ nơi ăn chơi nào, biết chưa?”

Bạch Tân Vũ nhìn quân trang trên người mình, lập tức ỉu xìu, “Đội trưởng, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”

Trần Tĩnh chỉ vào hắn, “Người như anh chẳng tin tưởng được chút nào, Phong Thành, đến thị trấn cậu nhớ trông anh ta hộ tôi.”

Du Phong Thành cười nói: “Không vấn đề, tôi chắc chắn sẽ trông anh ta thật kỹ.”

Bạch Tân Vũ không nghe lọt tai nổi nữa, cậu rất mong chuyến đi lần này đến thị trấn, trong lòng cậu nghĩ, cho dù Trần Tĩnh không cho cậu đi, nhưng cậu có chân, buổi tối lén ra ngoài chơi cũng không có gì khó, không biết trên thị trấn có gì thú vị không, có mỹ nữ hay rượu ngon không… Bạch Tân Vũ đã hoàn toàn chìm trong tưởng tượng của mình, cậu có cảm giác mình sắp được trở về xã hội loài người tới nơi rồi.

Sau ba giờ ngồi lắc lư trên xe tải, Bạch Tân Vũ mặc dù không say xe nhưng cũng có chút cảm giác khó chịu, chẳng còn hơi đâu tám chuyện nữa, ba người ngồi sau đều ngả lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Trính Vượng Vượng sợ tài xế mệt lả cố gắng lải nhải thêm dăm ba chuyện nữa.

Bạch Tân Vũ nằm một chốc, cũng ngủ không được, than thở nói: “Đường xá gì mà thấy ớn, sáng giờ mệt rã rời luôn rồi.”

Du Phong Thành vươn tay, nhéo nhéo lỗ tai cậu, Bạch Tân Vũ giật mình, lập tức mở to mắt, “Cậu làm cái gì thế?” Sau đó cậu cũng cảm giác có gì đó dán ở sau tai cậu, bèn lấy tay sờ, hình như là miếng dán say xe.

Du Phong Thành nghiêng đầu nhìn cậu, “Anh đừng có nôn trên xe đấy.”

Bạch Tân Vũ hừ một tiếng, “Tôi còn ra vào chuồng heo như cơm bữa, làm sao mà nôn chỉ vì say xe thôi chớ.”

Du Phong Thành cười xùy một tiếng, “Lại còn bày đặt đắc ý.”

Bạch Tân Vũ xấu hổ nói: “Có gì hay để mà đắc ý đâu.”

Trần Tĩnh mỉm cười, “Nghe nói đội của anh mua hơn mười con heo phải không?”

Bạch Tân Vũ liếc mắt, “Ừ, tôi phụ trách cho heo ăn.”

Trần Tĩnh nhịn cười, “Đúng đúng, học càng nhiều kỹ năng càng tốt.”

Bạch Tân Vũ chỉ có thể nuốt giận vào bụng, cậu quyết định, nhất định phải cố gắng tập bắn, để ở cuộc thi toàn quân khiến cho Hứa Sấm nhìn cậu với con mắt khác, nếu hai năm này cứ mãi cho heo ăn, cậu cảm thấy mình sẽ chết mất thôi.

Hơn năm giờ ngồi trên xe, bọn họ cũng không ăn bữa trưa, cuối cùng đến được thị trấn vào hai giờ chiều.

Bạch Tân Vũ vừa xuống xe, nhìn “thị trấn” trước mặt, chân bỗng mềm nhũn ra. Nói như thế nào nhỉ, nơi này giống như cái chợ nông nghiệp phóng đại, ít ra cậu cũng nhìn thấy được hai bên đường đều là cửa hàng, trước cửa hàng là các sạp hàng nhỏ, thứ gì cũng có, phóng mắt nhìn lại, tòa nhà cao nhất thị trấn này cũng chỉ có sáu bày tầng, trên đường xe xích lô, xe gắn máy làm chủ, ô tô rất ít, cả trấn đều không có một cột đèn xanh đèn đỏ nào, khiến nơi đây được trùm lên một bầu không gian vô cùng đơn sơ và lạc hậu.

Ở đây người Uighur nhiều hơn so với người Hán, trên đường chỉ cần liếc mắt là thấy các cô, các bác người Uighur đang rao bán hàng, thị trấn tuy nhỏ nhưng vô cùng náo nhiệt.

Trình Vượng Vượng giới thiệu: “Khu chợ này đông nhất vào buổi sáng đấy, giờ chúng ta đến thì nhiều người đã dọn sạp mất rồi.”

Bạch Tân Vũ khóe miệng co quắp, “À… ra vậy…” Hóa ra đây chính là thị trấn mà cậu chờ mong đã lâu ấy ư, cậu khóc không ra nước mắt nữa rồi.

Du Phong Thành ôm lấy vai cậu, cúi người, ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ nói: “Thị trấn trong trí tưởng tượng của anh là kiểu gì? Xa hoa truỵ lạc? Quán bar, hộp đêm khắp nơi không đếm xuể? Ngoan ngoãn đi, mai mốt tôi cho anh về thăm Bắc Kinh một lần.”

Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra, tỏ vẻ ngay thẳng nói: “Tôi tới đây mua sắm, không phải đến chơi đâu.”

Du Phong Thành nhéo cái cằm cậu, “Nói hay lắm.”

Bạch Tân Vũ không tưởng tượng xa vời nữa, cậu lấy điện thoại cầm tay ra, hớn hở nói: “Á má ơi có tín hiệu nè, hay quá!” Đoạn hí hoáy chụp ảnh.

Trần Tĩnh đứng đằng xa gọi cậu: “Tân Vũ, đi thôi.”

Bạch Tân Vũ chụp xong bèn chạy tới, “Tới liền, đội trưởng, cậu giúp tôi chụp một tấm đi, phải toàn thân đấy.”

Trần Tĩnh cầm lấy điện thoại, “Ở đây cũng có gì hay mà chụp đâu.”

Bạch Tân Vũ nhìn các bác gái, các ông cụ đang mua bán đồ ăn và các công trình kiến trúc cũ nát xám xịt xung quanh, nghĩ thầm gửi tấm hình này qua, hẳn là có thể giành được sự đồng tình của mẹ, cậu nói: “Đội trưởng, cậu cứ chụp đi, xem tôi đội mũ có gầy hơn so với khi không đội mũ không?”

Trần Tĩnh cau mày nói: “Nhìn được mà.”

“Đừng có mà “nhìn được” chứ, cậu chụp từ dưới lên đi, như vậy trông tôi sẽ cao hơn…” Bạch Tân Vũ làm tư thế hôn gió.

Trần Tĩnh ấn nút chụp tí tách.

“Đội trưởng đội trưởng, thêm mấy tấm nữa.” Bạch Tân Vũ tiếp tục bày thêm vài tư thế tự cho là đẹp trai, chưa kịp tạo dáng, Du Phong Thành đột nhiên xông vào, ôm lấy vai cậu.

Bạch Tân Vũ quay đầu nhìn hắn, “Cậu làm trò gì vậy! Tôi gửi cho mẹ tôi đấy, gây hiểu lầm thì toi mất.”

Du Phong Thành cười tủm tỉm nhìn hắn, “Gây hiểu lầm gì?”

Bạch Tân Vũ nhất thời nghẹn lời, dùng sức đẩy vai hắn, “Đi ra đi, cậu đứng cạnh làm tôi trông lùn chết được.”

Du Phong Thành lại ôm lấy cậu, cao giọng nói: “Đội trưởng, làm cho bọn tôi vài pô nào.”

Trần Tĩnh tẫn trách bấm nút chụp, thâu hết cảnh hai người tôi xô anh đẩy vào ảnh.

Chụp xong, Bạch Tân Vũ cầm lấy điện thoại, lựa từng tấm một, “Ý, tấm này đẹp trai nè, tấm này cũng đẹp nữa nè.”

Du Phong Thành bu lại, nhìn mình trong ảnh chụp, “Chụp lên trông cũng được đó chứ.”

“Được cái gì mà được, tôi xóa ảnh cậu ngay bây giờ.”

“Anh dám, anh đừng quên điện thoại của anh hiện giờ do tôi giữ, nếu anh dám xóa ảnh tôi, tôi sẽ đưa clip trong máy cho ba mẹ anh xem.”

“Bà mẹ nó, cậu cái đồ khốn!” Bạch Tân Vũ mắng.

Du Phong Thành hừ một tiếng, “Gửi hình chúng ta cho mẹ anh xem đi, rồi nói… thôi, để tôi làm!” Hắn giật lấy điện thoại rồi nhanh tay mở WeChat ra, gửi từng tấm ảnh sang, mặc kệ Bạch Tân Vũ cố giật cách mấy cũng mảy may không nhúc nhích tí nào.

“Bà mẹ nó, cậu nhắn cái gì đó?”

Du Phong Thành gửi xong, đưa di động trả lại cho cậu, cười rất ư thỏa mãn.

Bạch Tân Vũ cầm lấy xem, cái Du Phong Thành gửi là ảnh hai người chụp chung, kèm thêm một ti nhắn: Mẹ, đây là Du Phong Thành, bạn tốt nhất của con trong quân đội, cậu ấy rất giỏi, cũng quan tâm con rất nhiều nữa.

Bạch Tân Vũ suýt chút hộc máu, cậu lấy tay chỉ mũi Du Phong Thành, “Thế còn điểm yếu của cậu đâu hả?!”

Du Phong Thành nhếch miệng cười, “Ra ngoài xã hội thì phải học tốt khoe xấu che, bộ anh không hiểu à?”

“Không hiểu cái đầu cậu ấy, tôi đang định muốn nói với mẹ mình có cơ bụng sáu múi, ra dáng đàn ông hơn trước kia, bà ấy là mẹ tôi, mẹ tôi đấy! Ai cho cậu nói mấy lời này với bà ấy hả!” Bạch Tân Vũ cầm lấy điện thoại, xoay người chạy.

Trần Tĩnh đưa bọn họ vào nhà khách quân đội trên thị trấn đăng ký hai phòng trước, cả bọn vừa ăn trưa ở nhà khách xong, đã tức tốc ra ngoài mua đồ.

Võ Thanh đưa cho bọn họ tờ giấy dài liệt kê những thứ cần mua, tuy mỗi tuần quân doanh đều được tiếp tế, nhưng những thứ gia vị khá đặc biệt thì chỉ có thể tự tay mua mà thôi, cũng vì vậy mà Bạch Tân Vũ được thấy rất nhiều đồ ăn và đồ dùng lạ mắt chưa từng thấy bao giờ. Số tiền cậu mang từ nhà theo, cuối cùng cũng tìm được nơi để tiêu, phải nói là nhìn cái gì mua cái nấy, đồ trong danh sách chưa mua được bao nhiêu, trên tay cậu đã bao lớn bao nhỏ rồi.

Trần Tĩnh thở dài, “Anh mua nhiều đồ vậy, lỡ không ăn hết thì sao?”

Bạch Tân Vũ cười hì hì nói: “Anh đem về chia cho các anh em, với cả Đông Nguyên và Tiền Lượng nữa, bọn nó biết anh được lên thị trấn thì thèm lắm cơ, nên anh mang chút quà về cho bọn nó.”

Trình Vượng Vượng cầm lấy nhánh cây thì là bày trên sạp hàng rong, đặt ở chóp mũi hít hà, “Chậc chậc, đây mới là mùi chính tông.”

Bạch Tân Vũ bị mùi đồ gia vị đầy đường làm ngạt thở, một ông cụ người Uighur bán gia vị thấy bọn họ vận quân trang, bèn cười xởi lởi, cầm thanh đao lớn buông vài lời tán tụng, xong đoạn bước lên bắt vai bọn họ.

Đứng bên cạnh ông cụ đó là một cô gái người Uighur, sống mũi cao, bờ môi hồng, đôi mắt sâu sáng ngời, lông mi cong vút như Batoul, trông dễ mến vô cùng, nhân lúc Trình Vượng Vượng đang mua đồ ở nơi nào đó, Bạch Tân Vũ nhiệt tình nở nụ cười với con gái nhà người ta, cô gái Uighur cũng khá bạo dạn, không kiêng kị cười đáp trả lại cậu, trông thấy hàng lông mi dài nhấp nháy ấy, Bạch Tân Vũ bỗng thấy tâm gan ngứa ngáy, định bụng hỏi số điện thoại người ta. Nhưng lại chẳng có cách nào liên lạc được… suy nghĩ một hồi, bỗng bị ai đó vỗ vào ót một cái rõ đau.

Cậu kêu “Oái” một tiếng, xoay người, thấy Du Phong Thành trừng mắt nhìn cậu từ trên cao xuống, dùng khẩu hình nói: Muốn chết à.

Bạch Tân Vũ không muốn mất mặt ở trước mặt cô gái, hung dữ trừng mắt lại, “Ai làm gì cậu hả!”

Cô gái cười khúc khích, trốn sang một bên.

Du Phong Thành túm Bạch Tân Vũ ra sau lưng mình, dùng tấm lưng rộng lớn che khuất cẫu, không cho cậu nhìn cô gái người Uighur kia, Bạch Tân Vũ thừa cơ giẫm hai chân hắn, Du Phong Thành liền kéo cậu sang một bên, xách cổ áo cậu như xách mèo con, “Anh không muốn sống nữa phải không? Liếc mắt đưa tình với em gái chưa chồng nhà người ta, nhỡ cô ấy vừa ý anh, anh có nước mà đi làm rể nhà người ta, rồi ở đây cả đời luôn đi.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Cậu nói nhảm gì đó, tôi nhìn cổ vài lần là muốn cưới cổ sao?”

Du Phong Thành nhéo ót cậu, không ngừng hăm dọa, “Đây là phong tục địa phương, anh mà còn nhìn thêm vài lần nữa, cô ta sẽ lập tức kêu anh em trong nhà bắt anh về nhà mình, cả đời này anh đừng hòng rời khỏi đây.”

Bạch Tân Vũ bán tín bán nghi, “Thật, thật sao?”

“Anh không tin thì đi tìm cô ta mà hỏi.”

Bạch Tân Vũ rụt cổ, cậu cũng không phân biệt được lời Du Phong Thành nói chỉ để hù dọa cậu hay là sự thật, dù sao việc này cũng không đáng để mình mạo hiểm.

Du Phong Thành dắt lấy lỗ tai cậu, “Anh nghe cho kỹ đây, không được nhìn hay ngắm bất kì cô gái Uighur nào, cũng không được nói chuyện với họ, nếu có chuyện gì xảy ra thật thì không ai giúp anh được đâu.”

Bạch Tân Vũ thật tình bị dọa, trước kia cậu cũng đã từng nghe nói về các phong tục kỳ quái của các dân tộc, nói không chừng lời Du Phong Thành nói là thật, ôm tâm tính thà tin là có, Bạch Tân Vũ sợ hãi gật đầu.

Du Phong Thành nở nụ cười ‘thành công rồi’.

Trần Tĩnh và Trình Vượng Vượng đã xách thêm đồ đạc đi tới, “Hai người các cậu làm gì đó, lại đây xách đồ mau.”

Bốn người mua sắm đến trưa, mặt trời đã xuống núi, cả bọn cùng nhau chất đồ lên xe, sau đó đi tìm bữa tối.

Trình Vượng Vượng rành rọt dẫn cả bọn đến một nhà hàng gần nhà ga thị trấn, tiệm ăn trông khá cũ kĩ, nhưng lại đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng, hắn đắc ý nói: “Tiệm Skewers này là chỗ khá nhất ở đây đấy, ưm, ngửi thấy mùi đồ nướng thơm chưa? Ối cha, tôi thèm sắp chết rồi đây nè.” Hắn xoa xoa tay, “Lần nào tới đây tôi cũng muốn trộm tay nghề về, ngay cả mấy tiệm ăn bản xứ chỗ chúng ta cũng không làm được ngon như vậy, thịt dê nướng cùng với rượu vang trắng, còn gì sướng hơn nữa chớ!”

Đổi lại trước đây, đối với loại nhà hàng nhỏ dơ dáy thế này có đánh chết Bạch Tân Vũ cũng không vào, thế nhưng kinh nghiệm hơn nửa năm nay đã khiến cậu thăng hoa hoàn toàn, lúc này ngửi thấy mùi thịt dê nướng bay ra từ trong nhà hàng, cậu đã thèm chảy nước miếng, nhanh tay nhanh chân bước vào, một bác gái người Uighur cao lớn thô kệch đưa bọn họ vào trong nhà hàng, dẫn đến một chiếc bàn làm trong góc.

Bạch Tân Vũ vẫy tay, cực kì đẹp trai vỗ tay cái “bốp”, “Cho tôi menu.”

Bác gái xoay đầu nhìn cậu.

Trình Vượng Vượng vỗ tay cậu, “Menu có cái rắm, tôi đi chọn món, mấy cậu ngồi đây.”

Bạch Tân Vũ lại lấy điện thại di động ra, mừng rỡ khi thấy tin nhắn hồi âm của mẹ, cậu mở ra xem: Tân Vũ, sao con đen nhiều thế, con đang ở nơi nào vậy, người đứng cạnh con đúng là Du Phong Thành rồi, đứa nhỏ này lớn lên trông đẹp trai, cao to thật đấy.

Bạch Tân Vũ vội vàng hồi âm cho: mẹ, con lên thị trấn mua sắm, nơi này đơn sơ lắm, con cảm thấy còn không tiên tiến bằng quân doanh của tụi con nữa, mẹ, con nhớ mẹ muốn chết.

Lý Úy Chi gửi đến một đống ký hiệu trái tim cho cậu: Mẹ cũng nhớ con, con xem con kìa, trưởng thành đến mức mẹ cũng không nhận ra rồi…

Bạch Tân Vũ lòng chua xót hàn huyên với mẹ mình.

Mẹ cậu gửi sang vài tấm hình, có tấm chụp bà vừa đổi kiểu tóc mới, có tấm chụp ba cậu giảm được mười ký, còn có tấm chụp vài bộ quần áo mới mà bà mua cho Bạch Tân Vũ.

Hai người nói cả buổi, Bạch Tân Vũ hỏi: mẹ, anh con thế nào rồi, dạo này có ổn không

Đầu bên kia trầm mặc cả buổi, tâm trạng Bạch Tân Vũ cũng chùng xuống, một lát sau, mẹ cậu gửi sang một đoạn tin nhắn rất dài: Tân Vũ, anh của con không ổn lắm, Giản Tùy Lâm không biết dùng cách gì lừa được anh con, bây giờ bắt anh con bán cổ phần công ty thấp hơn so với giá quy định, ba của con nói, có thể sẽ không giữ được công ty nữa, anh con hiện giờ trốn không muốn gặp ai, mẹ đã gọi nó rất nhiều lần nhưng nó lại không bắt, mẹ cũng không biết nó đang ở đâu, mẹ rất lo lắng cho nó.

Bạch Tân Vũ đầu óc “ong” lên một tiếng, tay chân bỗng phát run. Sao lại có thể như vậy? Anh cậu khôn khéo là thế, mạnh mẽ là thế, sao lại có thể bị Giản Tùy Lâm lường gạt chứ, cậu thật không cách nào tưởng tượng được, người anh tâm cao khí ngạo của cậu, người anh bị cả hai người em cùng nhau phản bội, bây giờ sẽ ra sao, anh cậu… Bạch Tân Vũ áy náy đến độ không thở được nữa.

Hắn cầm điện thoại ra khỏi nhà hàng, gọi điện cho mẹ, cảm xúc của mẹ cậu rất dễ bị kích động, vừa nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cậu bèn kể lại mọi sự thêm rõ ràng, Bạch Tân Vũ tức giận đến cả người run rẩy, hận không thể lập tức trở về đánh chết Giản Tùy Lâm. Tuy lúc ấy cậu cũng bị quỷ ám, làm việc có lỗi với anh, nhưng cậu luôn luôn coi Giản Tùy Anh là anh ruột và có cảm tình với anh thật, ba căn hộ kia, thật ra đối với Tùy Anh mà nói cũng không tính là chuyện lớn, nhưng việc Giản Tùy Lâm làm hoàn toàn không cùng cấp độ với cậu, cũng không cách nào xoay chuyển được.

Lý Úy Chi nức nở nói: “Tân Vũ, con nói bây giờ mình phải làm sao đây? Ôi.. hỏi con thì cũng được gì đâu.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, anh con lợi hại như vậy, anh ấy sẽ không té ngã vì chuyện này đâu, anh ấy chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó sẽ trở lại ngay thôi mà..”

“Thật vậy sao?”

Bạch Tân Vũ cũng không dám chắc, đành chỉ an ủi như vậy, bây giờ cậu thật sự không chờ được muốn tức tốc về nhà ngay, từ khi vào quân đội đến nay, đây là lần đầu tiên cậu muốn về nhà không phải vì mình, mà là vì anh cậu, cậu muốn trở về giúp anh, dù chỉ là đánh thằng nhóc Tùy Lâm một trận cho hả giận, nhưng cậu biết rõ bản thân mình chẳng làm được gì, nói không chừng thấy cậu chỉ làm anh càng tức giận thêm mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Bạch Tân Vũ chùng xuống, quay lại tiệm cơm, món ăn đều đã được bê lên, cậu ngược lại không có hứng ăn uống gì cả.

Du Phong Thành đẩy cậu, “Làm sao vậy?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, lấy lệ nói: “Nhớ nhà.” Cậu đột nhiên nhớ tới việc gì đó, “Cậu giữ điện thoại tôi lâu vậy có xem lén dữ liệu bên trong không?”

Du Phong Thành nhướng mi, “Dữ liệu gì? Clip? Tin nhắn?”

Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Cậu đã xem được gì?”

Du Phong Thành khinh miệt mà hừ một tiếng, “Một đống ngực giả mặt giả, cho tiền tôi cũng không xem.”

“Cậu mà biết cái gì, ít ra hơn nửa trong số đó là thật, tôi nhìn phụ nữ nhiều thế chẳng lẽ thật hay giả tôi không phân biệt được.”

Du Phong Thành nheo mắt lại, “Anh cứ đắc ý đi, sau này anh có muốn cũng không được gặp đâu.”

Bạch Tân Vũ không đáp lại hắn, nghĩ thầm đợi đến ngày tôi về nhà, cậu còn quản tôi được chắc?

Trần Tĩnh nói: “Các anh nói chuyện gì đó? Tân Vũ, anh có sao không, sao mặt mày như đưa đám vậy.”

Bạch Tân Vũ hỏi: “Đội trưởng, không biết tôi có thể xin phép về nhà không?”

“Xin phép nghỉ? Anh muốn về nhà à?”

Bạch Tân Vũ gật gật đầu, “Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi muốn về xem sao.”

Trần Tĩnh nói: “Trừ phi bị thương, hoặc là người trong nhà bệnh tình nguy kịch hay vừa mất, phải cầm giấy xác nhận của bệnh viện đến xin phép nghỉ, nếu qua một tuần vẫn không có giấy thì sẽ không được phê chuân, mà dù có thể phê chuẩn thì cũng sẽ rất khó khăn.”

Bạch Tân Vũ nghe xong, đã biết rõ không đùa được, cậu cũng không thể bịa chuyện xấu để lấy cớ xin nghỉ.

Trần Tĩnh nói: “Nhà anh xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng lắm sao?”

Bạch Tân Vũ thở dài: “Là anh họ tôi… mà thôi, chắc là không được đâu.”

Trình Vượng Vượng vừa nhai thịt dê vừa nói, “Hai năm sau là cậu có thể lấy giấy phép về thăm nhà mà.”

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, hai năm sau tôi làm gì còn ở đây, còn lấy giấy xin phép làm gì.

Bốn người ăn uống no nê cả bụng, thong thả trở về nhà khách..

Bọn họ uống hết hai bình rượu vang trắng, đều là hàng thứ hảo, nhưng lại không hề say, Trình Vượng Vượng ồn ào muốn đánh bài tú-lơ-khơ, được mọi người nhất trí hưởng ứng. Cả bọn vừa uống bia, vừa đánh bài, về tới nhà khách lại đóng cửa đánh bài tiếp.

Ban đầu nói ai thua thì uống rượu, sau đó Trình Tăng Thêm còn sợ “thiên hạ chưa loạn” bèn đề nghị cởi quần áo, thua cởi một chiếc, thắng thì mặc lại một chiếc, người nào cởi sạch đầu tiên phải uống hết một cốc bia.

Trần Tĩnh là người dày dạn kinh nghiệm, tức thì không đồng ý, Du Phong Thành ở bên cạnh chỉ cười không nói, Bạch Tân Vũ vốn không có tiết tháo, bởi vì uống nhiều quá đâm ra không kiêng nể gì cả, bèn cười nói “được thôi”, Trần Tĩnh hết cách, chỉ có thể hùa theo đám bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment