*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì đường xá xa xôi lại xóc nảy, lúc ngồi trên xe cả người đều không thoải mái, Bạch Tân Vũ tựa vào ghế chợp mắt, thực ra cơ bản đâu có ngủ được. Cậu hồi tưởng lại cuộc nói chuyện khi nãy với Du Phong Thành, từ sau lúc đó, hai người vẫn giữ im lặng đến hiện tại.
Tại sao đến giờ cậu mới nhớ tới vấn đề này? Du Phong Thành muốn gia nhập Báo Tuyết đại đội, nếu Du Phong Thành còn không đủ năng lực, chỉ sợ trong đám tân binh không một ai có thể đủ năng lực. Đối với cậu Báo Tuyết đại đội là một nơi rất xa vời, khoảng cách địa lý đương nhiên cũng xa y chang vậy – tổng bộ mãi tận Urumchi [1], thế nhưng càng xa hơn nữa, lại là về mặt tâm lý, đó là chỗ cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhưng nơi đó lại là mục tiêu cố định của Du Phong Thành, nói cách khác, nhiều nhất chỉ mấy tháng nữa thôi Du Phong Thành sẽ rời khỏi núi Côn Lôn. Hơn một năm sau, có lẽ cậu đã trở về nhà, mà lúc đó Du Phong Thành đang ở phương nào, không ai biết được, loại quan hệ kì lạ này giữa hai người bọn họ, chỉ sau vài tháng nữa sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Bạch Tân Vũ cảm giác, có thể chấm dứt loại quan hệ này là chuyện tốt, nói tóm lại cậu vẫn không thể cùng một tên đàn ông dây dưa không rõ ràng mãi được, nhưng cậu không hiểu cảm giác phiền muộn cùng phẫn nộ trong lòng này từ đâu mà tới, đại khái là vì, từ đầu chí cuối, hoàn toàn chỉ có Du Phong Thành chủ động trêu chọc cậu, nhưng chưa bao giờ từng xem trọng cậu. Cậu có cảm giác bị người chơi đùa, Du Phong Thành chỉ coi nơi này như một trạm dừng chân, biết rõ chính mình không nán lại được bao lâu rồi sẽ rời đi, vẫn cố tình muốn khi dễ cậu, vậy nên bản thân cậu, chẳng qua cũng chỉ là thứ để Du Phong Thành tạm thời giải trí mà thôi.
Bạch Tân Vũ càng nghĩ càng tức, nhưng một chữ cũng không phun ra nổi, cậu cho rằng bản thân mình không thể nghĩ như vậy, thế có khác nào bị chồng bỏ đâu ta, dù sao cậu cũng không tổn thất nhiều, chẳng qua bị người ta đè mà thôi, chả mất miếng thịt nào. Lại nói, cậu cũng hơi hơi thích, rất nhiều đêm cô đơn quạnh quẽ, quả thật Du Phong Thành đã mang cho cậu một chút an ủi cùng con đường để phát tiết. Cậu có gì mà phải tức giận, chuyện kia chỉ giống việc bao đàn bà ngủ một đêm thôi mà, cậu cùng Du Phong Thành, chẳng qua là thuận theo nhu cầu, đến khi cần, sớm tụ sớm tan, quá tốt. Tự giải thích với chính mình một phen xong, Bạch Tân Vũ cảm thấy tâm trạng tốt lên chút đỉnh, nghĩ nhiều làm chi, là một tên ngu ngốc vô lo vô nghĩ thì tốt hơn bao nhiêu.
Hơn chín giờ tối, bọn họ về tới nơi đóng quân, không ít người biết tin ôm nay bọn họ sẽ về, hai người vừa xuống xe, ngay lập tức được “hoan nghênh” nhiệt liệt.
“Ối giời, trở lại có mang gì ngon cho bọn này không đó!”
“Tân Vũ, một bao thuốc cậu hứa với tôi đâu rồi…… Úi, tiểu đội trưởng, không phải đâu, em đùa đấy ……”
Vài người có quan hệ tốt với bọn họ cùng xông tới, tranh nhau mà cười nói, vây quanh cả hai đi vào ký túc xá.
Lên lầu, tam ban ở bên trái, ban bếp núc bên phải. Thời điểm hai người tách ra, liếc qua người kia một cái, Bạch Tân Vũ quay đầu đi rồi, Du Phong Thành vẫn nhìn theo bóng lưng cậu, do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó bị mấy người cùng đội đẩy về ký túc xá.
Bạch Tân Vũ vừa về đến ký túc xá, lập tức bị một đống người vây lấy, mọi người chăm chăm hai cái túi hành lý to bự của cậu, có một đám còn đứng xoa tay chờ cậu mở ra. Bạch Tân Vũ cười khinh khích, mở hành lý ra, “Đến đây đến đây, mọi người lại đây hết đi, Tiền Lượng, đồ ăn của cậu nè!”
Tiền Lượng ôm một túi đồ ăn vặt to bự, cảm động suýt khóc, “Người anh em, cậu quá hào phóng.”
“Anh Vượng, cho anh hai bao thuốc.”
“Nhìn này, là Tiếng Anh, đồ đắt á.”
“Tiếng Đức, tự đánh mình đi.”
“Đội trưởng đội trưởng.” Bạch Tân Vũ lôi ra một cái bọc lớn đưa cho Võ Thanh, cười hì hì nói: “Đây là đai giữ ấm tự động, dùng để quấn đầu gối, dùng tốt lắm đấy.”
Võ Thanh cười cười, “Mấy thứ này không phải chỉ cho mấy ông bà ông vải dùng sao?”
“Ai nói, Tân Cương lạnh như thế, thanh niên trai tráng cũng phải chú ý bảo vệ xương khớp.”
Võ Thanh nhận lấy, “Cám ơn.”
Bạch Tân Vũ lấy ra một chồng sách lớn từ trong túi, đưa cho Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, đồ của cậu nặng thật đấy, cậu kiểm lại xem có đủ hay không, không thì để tôi bảo mẹ gửi thêm lên.”
Phùng Đông Nguyên đỡ lấy đống sách, mặt đỏ bừng lên, “Em…… Anh mang cho em một hai quyển là đủ rồi, sao lại mang nhiều như thế, làm em xấu hổ chết mất.”
“Ai, ngượng ngùng cái gì, đáng mấy đồng bạc đâu mà.”
Phùng Đông Nguyên cười: “Tân Vũ, cảm ơn anh.”
“Đừng khách khí.” Bạch Tân Vũ nhìn nụ cười đơn thuần trên mặt Phùng Đông Nguyên, tâm trạng tốt vô cùng.
Cậu chia hết đồ ăn trong túi cho mọi người trong ký túc xá, còn lại là quà của Trần Tĩnh, Bạch Tân Vũ tính ngày mai mới đi tìm Trần Tĩnh.
Ngày hôm đó khi đến giờ ngủ, tất cả mọi người đều xúm lại hỏi han nửa tháng này Bạch Tân Vũ về nhà làm những gì, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng bâng quơ rằng gần gũi cha mẹ, gặp bạn bè, chỉ có chính cậu mới biết, chuyện xảy ra nửa tháng vừa rồi, đã khiến cậu cả đời không quên được.
Sau khi trở về quân ngũ, phải xử lý thủ tục quay lại đại đội, ngược lại lúc này Bạch Tân Vũ không hề nóng nảy, buổi sáng ngày hôm sau vừa mới tỉnh dậy, đã đi ra chuồng lợn nom đám lợn cậu nuôi.
Qua nửa tháng, đám lợn con mới sinh đã mọc lông mao, lớn cũng ngang con mèo nhỏ, nằm ở trong phòng giữ ấm, đứng còn không đứng dậy nổi, bảy con lợn con búng ra sữa xếp thành hàng mà ngủ, nhìn dễ thương quái lạ. Bạch Tân Vũ lấy điện thoại chụp vài tấm, còn chụp ảnh chung với đàn lợn con, đoạn nhẹ nhàng sờ bụng chúng nó, thở dài than: “Tại sao bọn mày lại là lợn chứ……”
Ngày đó, Bạch Tân Vũ ôm tâm lý thực dụng trộn thức ăn cho đám lợn, cố ý bỏ thêm ngô cùng cà rốt, còn đánh thêm vào vài quả trứng gà, từ ngày mai chúng nó cũng không tới phiên cậu trông coi nữa. Vì nuôi đàn lợn này, Bạch Tân Vũ đọc còn nhiều sách hơn lúc thi tốt nghiệp trung học, đổ công đổ sức, học được một thân bản lĩnh nuôi lợn, cũng chẳng biết về sau có ích lợi gì không, nhưng nghĩ đến việc sau này không cần cho lợn ăn nữa, lẽ ra cậu phải vui đến trời long đất lở, vậy mà lại cảm thấy có chút buồn buồn.
Đem thức ăn chăn nuôi đổ vào máng, đám lợn chen chúc sấn tới, lợn giống “Du Phong Thành” khổ người lớn nhất, chen ở bên trong, quả thực mang dáng dấp kẻ chấn giữ quan ải, vạn người cũng không thể vượt qua, Bạch Tân Vũ lấy cành cây quét tai nó, miệng than thở, “Ở đây không phải bà xã của mày thì cũng là anh em mày, thế mà mày chả biết nhường nhịn gì cả, sao mày lại ích kỷ như thế, ỷ vào bản thân là lợn giống liền hoành hành ngang ngược, mày thì có gì đặc biệt hơn người chứ.”
“Du Phong Thành” hình như bị chọc đến phiền, ngẩng đầu, hướng về phía Bạch Tân Vũ hắt xì một cái, Bạch Tân Vũ vụt né đi, may mà cậu phản ứng lanh lẹ, không thì cả một miệng đầy thức ăn chăn nuôi đều phun hết lên mặt, Bạch Tân Vũ bị chọc tức, cầm nhánh cây đánh nó vài cái, “Du Phong Thành đồ khốn khiếp nhà mày, mày phun cái rắm ấy mà phun, sớm muộn gì ông đây cũng cho mày biết tay.”
“Tân Vũ……” Trình Vượng Vượng ở sau lưng thật cẩn thận gọi một tiếng, ngó Bạch Tân Vũ cứ như người bị bệnh thần kinh, rất chi là khó hiểu.
Bạch Tân Vũ hoảng, trở lại bình thường ngay tắp lự, “A, Anh Vượng, anh đến rồi.”
“Cậu làm gì đấy?”
“Con lợn này ăn uống xấu tính xấu nết, em dạy bảo nó một chút.”
“Ai, nó ăn no rồi sẽ không tranh nữa.” Trình Vượng Vượng thở dài: “Sau khi cậu đi còn lại mỗi mình tôi, đội trưởng nói lại đưa một người mới đến, phải dạy lại từ đầu.”
“Không có việc gì đâu, mấy việc này học cũng nhanh mà, em cũng sẽ thường xuyên về thăm anh.”
Trình Vượng Vượng bĩu môi, “Cậu thì chỉ được cái mồm.”
Bạch Tân Vũ cười khúc khích.
Trình Vượng Vượng nói: “Trần Tĩnh tiểu đội trưởng của cậu vừa mới tìm cậu, bây giờ đang ở ký túc xá đấy”
“A, để em về coi sao.” Bạch Tân Vũ cởi tạp dề, trở lại ký túc xá.
Về đến ký túc, Trần Tĩnh đang ngồi trước bàn cậu, sống lưng anh vẫn thẳng như vậy, cả người không nhúc nhích hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào trên mặt, trên cổ anh, nhìn nghiêng tựa như một pho tượng, thân mang một bộ quân trang sạch sẽ khiến cả người Trần Tĩnh như toát lên một vẻ trang nghiêm nhàn nhạt.
“Tiểu đội trưởng.”
Trần Tĩnh đứng lên, “Về rồi à.”
“A, tôi vừa đi cho lợn ăn, cậu đợi lâu chưa?”
“Không có việc gì, vừa đến.” Trần Tĩnh cười cười, “Thủ tục bên này đều xong cả rồi, tài liệu cũng đã chuyển xuống dưới, bây giờ cậu có thể dọn đồ rồi theo tôi đi.”
“Nhanh thế à?” Bạch Tân Vũ nhìn ký túc xá vắng lặng, lúc này người của ban bếp núc đang bận chuẩn bị cơm chiều, cậu đột nhiên ý thức được mình ngay lập tức sẽ phải rời xa chỗ này, trong lòng có chút nặng trịch.
“Làm bộ đội thứ nhất phải chú ý hiệu quả.” Trần Tĩnh đem tài liệu đưa cho cậu.
Bạch Tân Vũ vội vàng nhìn lướt qua, trong lòng có chút hoảng sợ, “Ơ…… Tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển qua, hôm nay bận nhiều thứ quá mà.”
Trần Tĩnh ấn lấy bờ vai Bạch Tân Vũ, đuổi theo ánh mắt của cậu, “Làm sao? Lo lắng à?”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Có hơi, tôi ở ban bếp núc nửa năm rồi không biết có theo kịp được chương trình huấn luyện bên đấy không.”
“Lúc đầu chắc chắn sẽ tương đối khó khăn, cứ từ từ cậu sẽ quen, cũng giống như cậu có thể làm quen được với công việc ở ban bếp núc, đến nơi khác thì cũng có thể thích ứng được thôi.”
Bạch Tân Vũ gật gật đầu, “Cám ơn tiểu đội trưởng.”
Trần Tĩnh vỗ vỗ bờ vai cậu, “Vậy ngày mai đến tìm tôi rồi ta đi luôn.”
“Được.” Bạch Tân Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, “Tiểu đội trưởng, chờ một chút.” Bạch Tân Vũ lấy trong hành lý ra vật gì đó dài dài hình cái hộp nhỏ màu đen, đưa cho Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng, đây là quà tôi tặng cậu.”
Trần Tĩnh nhận lấy, “Cậu tặng quà cho tôi làm gì?”
“Ai tôi cũng tặng hết ấy mà, khó lắm mới về nhà được một chuyến.”
Trần Tĩnh mở ra đã thấy, là một cái bút máy, thiết kế gọn gàng mà thanh thoát, Trần Tĩnh chau mày hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Bạch Tân Vũ cười mà rằng: “Không đắt.”
Trần Tĩnh đóng hộp lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc, “Tân Vũ, cậu có lòng như thế tôi rất vui, thế nhưng nếu là đồ quý giá thì tôi không nhận được, nói trắng ra là, sẽ rất phiền phức, cậu có hiểu không?”
Bạch Tân Vũ cười đáp: “Tiểu đội trưởng, tôi đi lính đã vài tháng, chuyện này mà còn không biết sao. Tôi cam đoan, thật sự không đắt đỏ gì cả, chỉ đáng hai ba trăm đồng gì đó thôi.” Mấy lời này của cậu là sự thật, cậu biết mấy thứ đồ xa xỉ Trần Tĩnh nhất quyết sẽ không nhận, như thế có lẽ lại dễ dàng hơn, chỉ là hôm đó đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, đột nhiên nhớ tới cái bút máy hay tắc mực kia của Trần Tĩnh, liền đi vào mua một cái. Từ nhỏ đến lớn, phương thức đối đãi với người mình mang ơn của cậu chính là tặng quà, cậu chưa bao giờ từng biếu anh quà cáp gì, mà Trần Tĩnh đã giúp đỡ quan tâm cậu nhiều như vậy, căn bản đâu thể dùng vật chất để đong đếm. Lúc ấy dù cậu có xử sự sai lầm đến đâu, Trần Tĩnh đều không bỏ rơi cậu, cậu có thể kiên trì đi đến bây giờ, cũng phải nhờ lúc vào bộ đội gặp được một người tốt kiếm mãi cũng không ra như anh.
Trần Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, cười cười, “Được rồi, cái bút này tôi nhận, cám ơn cậu, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa nhé.”
Bạch Tân Vũ cười đáp: “Tuân lệnh!”
Ngày hôm đó bận rộn xong bữa cơm chiều, ban bếp núc mở tiệc chia tay Bạch Tân Vũ tại căng-tin, có rượu có thịt, mọi người uống đến trời đất quay cuồng, Bạch Tân Vũ nhớ lại cảm giác lúng túng khi lần đầu đặt chân đến ban bếp núc, thầm than thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, những thay đổi của cậu, ngay chính bản thân cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, cũng khó trách khi về nhà nhiều người không nhận ra như vậy. Con người ta đôi khi phải bị ép đến đường cùng mới nên hình nên trạng, lúc sắp phải đi lính, cậu cứ có cảm giác mãnh liệt là mình sẽ không làm được, thế mà, cứ từng việc từng việc đều bị cậu vượt qua, loại thay đổi siêu việt không ngừng này của bản thân, thật sự khiến người ta có cảm giác tự hào.
Buổi tối hôm đó, Võ Thanh uống say, ôm lấy bờ vai Bạch Tân Vũ nói rất nhiều chuyện, muốn cậu tập trung vào huấn luyện, đừng học theo cái xấu. Không hiểu sao Bạch Tân Vũ lại khóc, thời gian ở cạnh nhau cảm giác tựa như rất dài, thực ra khi cẩn thận nghĩ lại căn bản chả được bao lâu, nửa năm chẳng qua chỉ là cái chớp mắt trong cuộc đời mỗi người, Bạch Tân Vũ nghĩ rằng tương lai chắc chắn sẽ còn rất nhiều lần ly biệt, có lẽ do uống đã say nên cảm xúc dâng trào, đột nhiên thương cảm.
Bọn họ uống rất nhiều, cũng hàn huyên rất nhiều, một đêm cuối Bạch Tân Vũ còn ở lại ban bếp núc, thật sự viên mãn.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tân Vũ mang tâm trạng vừa lo lắng vừa mong chờ đối với chỗ ở mới, xách theo hành lý đi tới đại đội.
Cậu vừa vào cửa, Trần Tĩnh đứng đầu vỗ tay, toàn bộ tam ban đều cùng vỗ tay, hoan nghênh chiến hữu mới đến, Bạch Tân Vũ vui vẻ nở nụ cười, rất ít khi cậu nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình như vậy, từ sau khi giành hạng nhất trong cuộc thi bắn súng, thái độ của nhiều người đối với cậu đã tốt hơn nhiều, điều này cũng khiến cậu bớt đi cảm giác lo lắng.
Cậu vừa quay đầu, đúng lúc lướt qua ánh mắt của Du Phong Thành. Du Phong Thành cũng vỗ tay, vừa vỗ tay vừa im lặng nhìn cậu, trong con mắt thâm thúy là cảm xúc đoán không ra.
Bạch Tân Vũ giả bộ không phát hiện, quay đầu, cười nói, “Tiểu đội trưởng, tôi đến rồi.”
Trần Tĩnh cũng cười: “Phần lớn mọi người trong đội cậu đều biết hết rồi, không cần giới thiệu cả đám đâu, giường ngủ của cậu ở trong này, Đông Nguyên nằm ở tầng trên.”
Đôi mắt Bạch Tân Vũ sáng lên, nhìn Phùng Đông Nguyên chớp chớp, Phùng Đông Nguyên cũng gật đầu.
Trần Tĩnh theo thông lệ giới thiệu một chút quy định linh tinh của đội, rồi bảo Bạch Tân Vũ đi sắp xếp hành lý.
Lúc này giường của Bạch Tân Vũ cùng giường của Du Phong Thành cách xa nhau một khoảng, hơn nữa không gian giữa giường trên và giường dưới cũng rất thoáng, không giống với doanh trại tân binh, lật mình là có thể lăn sang giường người khác, chẳng qua hiện giờ hai người ở cùng một đội, nếu ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, không có chuyện gì mới là lạ……
Khi cậu đang sắp xếp hành lý, Du Phong Thành đi tới, tựa vào cột giường, khẽ cười nói: “Còn nhớ rõ chuyện lúc mới vào bộ đội không?”
Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp lại: “Sao quên được.”
Ngày đầu tiên cậu đến ký túc xá, đã bị Du Phong Thành cường ngạnh bắt đổi giường, lúc đó không có ai sắp xếp chỗ ngủ, thích đâu nằm đó, không giống như bây giờ, cậu cũng chẳng phải cái thằng Bạch Tân Vũ rắm cũng không dám đánh như trước kia để mà bị người khác bắt nạt nữa.
Du Phong Thành nói: “Anh thật sự thay đổi rất nhiều.” Trong lời nói có một tia xúc động.
Bạch Tân Vũ dừng một chút, cũng không biết trả lời như thế nào, liền “Ừ” một tiếng.
Từ sau cuộc đối thoại ngày hôm đó, không khí giữa hai người có chút kỳ quái, Bạch Tân Vũ lười quan tâm trong đầu Du Phong Thành suy nghĩ cái gì, bởi vì hiện tại chính bản thân cậu cũng không biết được mình đang nghĩ cái gì nữa.
Sắp xếp xong đồ đạc, Bạch Tân Vũ liền cùng mọi người đến căng-tin ăn cơm. Hồi trước đi hướng này, đều là đi đến phòng bếp làm việc, đột nhiên trở thành chỉ là đi ăn cơm, cậu có chút không quen, không để ý mà đã bước đến phòng bếp, mãi đến khi Phùng Đông Nguyên nhắc nhở cậu, hồn phách Bạch Tân Vũ mới quay trở về.
Lúc lấy cơm, Trình Vượng Vượng cầm cái muôi lớn, nhếch miệng cười với cậu từ phía sau bếp, còn xúc cho cậu một muôi thịt kho tàu lớn, Bạch Tân Vũ chớp mắt với hắn, hai người nhìn nhau cười.
Trở lại chỗ ngồi, Tiền Lượng nhìn khay đồ ăn của cậu, hâm mộ nói: “Về sau tôi cũng muốn lấy cơm cùng cậu.”
Bạch Tân Vũ cười phớ lớ: “Không biết là còn có thêm ưu đãi đấy.” Cậu quay đầu nhìn thoáng qua những anh em còn đang bận bịu ở ban bếp núc, trong lòng ùa lên cảm giác khác thường, tựa như chính mình không nên ngồi ở nơi này, cậu lắc lắc đầu, âm thầm thề ở trong lòng, nhất định phải biểu hiện thật tốt, dù là ở nơi nào, đều không thể bị người ta xem thường.
Những ngày tháng ở đại đội chính thức bắt đầu. Không giống như lúc ở ban bếp núc dù huấn luyện hay không huấn luyện cũng chẳng có người quản, huấn luyện trinh sát chuyên nghiệp yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, điều này làm cho Bạch Tân Vũ phải thích nghi trong thời gian rất ngắn. Quả nhiên giống như cậu tưởng tượng, trừ bắn súng ra, cái gì cậu cũng đều không theo kịp, ngay khi còn là tân binh đã là một cá nhân có tố chất kém cỏi, nửa năm tại ban bếp núc không chú ý rèn luyện, bây giờ vào đại đội, phải học rất nhiều thứ, cường độ huấn luyện thể năng cao hơn nhiều so với lính mới, cậu mới chỉ được tiếp xúc tí ngọn, chênh lệch lại càng lớn.
Thế nhưng so sánh với lúc ấy hoảng hốt uể oải, lần này Bạch Tân Vũ đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, qua vài ngày huấn luyện, Trần Tĩnh sợ cậu nản lòng, cố ý an ủi cậu một lần, Bạch Tân Vũ lại không để ý lắm, người khác làm được cậu cũng làm được, từng chút một bù lại khoảng cách chênh lệch nửa năm, vì thế, chính Trần Tĩnh cũng kinh ngạc phát hiện, tâm lý của Bạch Tân Vũ đã thay đổi rất nhiều. Ở tại Ban bếp núc nửa năm, tố chất thân thể cùng tâm lý của Bạch Tân Vũ, đều đã nảy sinh chuyển biến rất lớn, tâm tính thay đổi đối với một người quả thực là có ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất, trước kia khi cậu tập tành không tốt cũng chẳng cảm thấy buồn bực, chỉ cần có cảm giác không chênh lệch nhiều so với những người khác, có thể đạt tiêu chuẩn là được, nhưng bây giờ cậu chủ động muốn mạnh mẽ hơn, muốn tiến tới, có thái độ này thúc giục, Bạch Tân Vũ tích cực học tập rèn luyện, bởi vì khởi điểm thấp, tiến bộ của cậu cả tiểu đội đều rất rõ ràng.
Bạch Tân Vũ gia nhập không bao lâu, đại đội liền tổ chức một buổi dã ngoại huấn luyện, một trăm người bọn họ bị nhét trên xe tải quân dụng, chở đến điểm tập huấn cách đó khoảng 20 km. Tất cả đều mặc trang phục lẫn với màu tuyết thật dày [2], trên mặt vẽ màu, cầm súng trường ở khu huấn luyện, trên lưng chất đầy trang bị, lúc này là thời điểm tuyết rơi dày nhất, hơi thở ra toàn là màu trắng, lông mi đều dính băng vụn, Phùng Đông Nguyên lặng lẽ kể cho Bạch Tân Vũ, đây là lần thứ hai bọn họ tổ chức huấn luyện dã ngoại, lần đầu tiên đã có vài người bị luyện đến khóc, là khóc thật sự…
Bạch Tân Vũ cảm thấy vừa lo lắng vừa mong chờ, lúc bọn họ ở trại tân binh cũng đã trải qua huấn luyện dã ngoại, thế nhưng chỉ phải mang phụ trọng chạy việt dã, chưa từng mang theo võ trang hạng nặng như bây giờ, thật giống cảm giác thực sự được ra chiến trường, điều này làm cho Bạch Tân Vũ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hứa Sấm cưỡi xe máy màu trắng hạp với màu tuyết, đeo kính đen, trong gió gào thét: “Lần huấn luyện dã ngoại này kéo dài hai ngày một đêm, bao gồm các hạng mục: điều tra trong điều kiện có tuyết cùng phản trinh sát, truy tìm mục tiêu trong điều kiện có tuyết, xây dựng công sự che chắn bằng tuyết, chạy việt dã khi mang phụ trọng, ….lần này chủ yếu chỉ huấn luyện cách thức sinh tồn trong điều kiện có tuyết và kiến thức trinh sát, thể năng chỉ là phụ.”
Mọi người nghe được “thể năng chỉ là phụ”, âm thầm nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.
“Thế nhưng! Huấn luyện thể năng cũng sẽ không dễ xơi, bằng không thì có khác gì cho các cậu đi nghỉ phép không chính thức. Bây giờ các đội hạ trại, thời hạn là nửa tiếng, sau đó trở về nơi này tập hợp.”
Mọi người nhanh chóng dỡ xuống công cụ làm trại từ trên xe, bắt đầu dựng doanh địa, nửa giờ sau, mười đỉnh lều trại đều được dựng lên.
Hứa Sấm bắt đầu cùng các binh sĩ đàn anh làm mẫu cách lợi dụng tuyết để tạo nên một công sự dùng cho che chắn cùng trinh sát, thực ra là sử dụng một miếng vải bạt có giá chống lên người mình, đoạn đắp tuyết lên, sau khi đã đắp đủ tuyết là xong, công sự che chắn như thế này tương đối dễ hoàn thành, thế nhưng đối với binh lính lại là một thử thách không nhỏ về khả năng nhẫn nại cùng độ bền sức lực. Để phía ngoài nhìn cái không nhận ra luôn, cần phải vùi tuyết thật dày, phía dưới phải ép chặt cứng, phía trên lại tơi xõa, một binh sĩ trung bình gánh trên người mình mười cân tuyết, hơn nữa còn nấp ở phía dưới một thời gian dài, chỉ có một lỗ thông khí nhỏ, dưỡng khí thiếu thốn, cộng thêm tiết trời giá buốt, không hoạt động trong thời gian dài, người ở phía trong sẽ càng ngày càng lạnh. Cả một buổi sáng, cả đoàn đều trải qua cảm giác chôn chân trong mấy công sự che chắn đắp bằng tuyết, lạnh đến mức tay chân tê dại.
Đắp xong công sự che chắn, lại có huấn luyện viên chuyên môn giảng giải cho mọi người kiến thức về khóa huấn luyện, lúc giảng bài, huấn luyện viên ngồi, bọn họ cõng mười kg trang bị ngồi xổm, đến khi được ăn cơm trưa, hai chân đều run lên, đứng không lên ngồi không vững, phần lớn đều trực tiếp ngã luôn trên tuyết, bưng lấy cà mèn vung đũa ngấu nghiến.
Sau khi Bạch Tân Vũ ăn xong, nhác thấy Du Phong Thành vẫn đang ăn, nhịn không được liền hỏi, “Cậu cũng cảm thấy huấn luyện khổ sao?”
Du Phong Thành nhìn cậu một cái, “Chẳng lẽ huấn luyện lại không khổ.”
“Tôi còn nghĩ cậu chẳng cảm thấy gì.”
“Tôi không phải siêu nhân.”
Bạch Tân Vũ nói: “Nếu làm bộ đội đặc chủng, khẳng định còn khổ hơn thế này nhiều!”
“Đương nhiên rồi.”
Bạch Tân Vũ muốn hỏi hắn tại sao vẫn cứ cố chấp muốn đi làm bộ đội đặc chủng, vì cái gì, có phải vì đi theo người cậu mà hắn luôn sùng bái không? Nhưng cậu cũng không nói ra miệng, cậu biết cậu không hiểu được lý tưởng của Du Phong Thành, Du Phong Thành càng không hiểu lý tưởng của cậu.
Du Phong Thành nhìn cậu, “Anh còn muốn nói gì nữa?”
“Không có gì.”
Du Phong Thành vươn tay, gạt đi hạt cơm trên khóe môi cậu, thản nhiên nói: “Anh không hiểu tại sao khổ nhọc như vậy mà vẫn có người muốn đi lính, thậm chí muốn gia nhập bộ đội đặc chủng, vì anh không có niềm tin thúc đẩy.”
Bạch Tân Vũ giật mình. Niềm tin…… Niềm tin của những người khác có thể là bảo vệ quốc gia, có thể là thuần túy thích nguy hiểm, hay một cuộc sống đầy kích thích, Du Phong Thành, niềm tin của cậu là gì? Là cậu của cậu sao? Bạch Tân Vũ thật muốn hỏi hắn, chẳng lẽ hắn thích chính cậu ruột của mình, cơ mà như vậy quá vớ vẩn, hơn nữa, chắc chắn Du Phong Thành sẽ nổi sùng lên cho coi. Bạch Tân Vũ tét tay Du Phong Thành, phiền não phán: “Tôi không có niềm tin vĩ đại như cậu cũng chả chết được.”
Du Phong Thành cười cười, thừa dịp không có ai, ghé sát vào bên tai cậu, “Anh đang nghĩ chúng ta phải tách nhau ra, nên giận tôi hửm?”
Bạch Tân Vũ ngay lập tức đẩy hắn ra, cười lạnh nói: “Ha, da mặt cậu sao vẫn dày đến như thế nhỉ, cậu cút, tôi cùng lắm là chuyển từ cùng nhau bắn máy bay sang bắn máy bay một mình, thêm một bàn tay bớt một bàn tay có khác gì nhau, tại sao tôi phải giận nhỉ?”
Du Phong Thành híp mắt nhìn cậu, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Bạch Tân Vũ vì mấy lời mới nói vừa rồi mà âm thầm cho bản thân một trăm điểm, nói quá chuẩn luôn đó.
ΨΨΨ
Hết chương 49Tác giả có lời muốn nói:
Đến đoạn ngược rồi ~ chúng ta đã quyết định với nhau từ trước rồi mà ~
Chú thích:
[1] Urumchi hay Ürümqi (Hán Việt: Ô Lỗ Mộc Tề): là thủ phủ của khu tự trị Tân Cương, nằm ở Tây Bắc Trung Quốc, đây là khu vực thường xảy ra bạo động do các vấn đề liên quan đến mâu thuẫn dân tộc giữa người Hán và người Duy Ngô Nhĩ.
[2] Trang phục quân đội để ngụy trang trong tuyếtCòn phần công trình dựng bằng tuyết để che chắn thì do mình không tìm thấy ảnh nào thích hợp nên sẽ để mọi người tự tưởng tượng:v