Tiểu Bạch Dương

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước mặt Đại Hùng, Bạch Tân Vũ không thể để lộ ra phản ứng gì quá mãnh liệt, liền nói: “Tôi hơi mệt một chút, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm, ngày mai gặp nhá.”

Du Phong Thành ôm bờ vai cậu, dùng sức lôi kéo, cuối cùng lôi được Bạch Tân Vũ đến trước cửa phòng mình, “Tôi có việc cần nói với anh, nhanh thôi, nói xong rồi đi.” Dứt lời mở cửa phòng, đẩy Bạch Tân Vũ vào bên trong.

Đại Hùng quơ lấy ví tiền, “Các cậu cứ nói chuyện, tôi đi trước.” Hắn nháy nháy mắt với Bạch Tân Vũ, “Đừng để lộ cho ai hết nhá.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ kêu to cậu đừng đi mà, Đại Hùng đã khẩn trương phi ra ngoài mất, hiển nhiên là đi hẹn hò.

Cửa vừa đóng, Du Phong Thành ngay lập tức kéo Bạch Tân Vũ  đến trên giường, chóp mũi cao thẳng cọ nhẹ hai má cậu, tựa như đang ngửi cái gì, “Trên người anh có mùi gì vậy? Chẳng lẽ là mùi nước hoa”

Bạch Tân Vũ đẩy bả vai hắn, “Học sinh của tôi tặng sữa tắm….cậu làm cái gì đấy.”

“Đúng là được yêu quý nha, có phải có rất nhiều người theo đuổi anh không?” Du Phong Thành giữ chặt cậu trên giường, khóe môi đầy nét cười mờ ám, “Đứa con gái vừa nãy là kiểu anh thích? Anh chắc chứ?”

Bạch Tân Vũ xấu hổ nói: “Tôi thích con gái như thế nào còn phải khai báo cho cậu à.”

Du Phong Thành cúi xuống, nhẹ nhàng miết bờ môi cậu, “Tôi không có hứng thú muốn biết, thế nhưng hiện tại quan hệ của chúng ta như thế này, tôi có nhu cầu, anh cũng nên phối hợp một chút chứ nhỉ?” Nói xong, hắn cắn môi Bạch Tân Vũ, nhẹ nhàng hôn mút.

Bạch Tân Vũ giật mình, sau đó đẩy mặt hắn ra, “Không có tâm trạng.”

Du Phong Thành biến sắc, chộp lấy cổ tay cậu đè nghiến ở trên giường, dùng lực ngăn chặn môi Bạch Tân Vũ, đem cánh môi cậu ngậm trong miệng, trằn trọc mà chà đạp, Bạch Tân Vũ tránh hai lần không thoát, dứt khoát đảo khách thành chủ, dùng đầu lưỡi càn quét răng nanh bóng loáng của Du Phong Thành, câu quấn lấy đầu lưỡi nhuyễn mềm kia, hai người trao đổi hô hấp cùng nước bọt, chóp mũi thỉnh thoảng lại cọ qua má của đối phương, gần đến có thể cảm nhận được độ ấm bên trong làn da của nhau, cái hôn này nhiệt liệt mà tràn ngập hương vị  tình sắc, khiến người ta nhịn không được mà cứ mãi miên man.

Du Phong Thành luồn tay vào trong quần Bạch Tân Vũ, vỗ về chơi đùa bảo bối đã rục rịch kia, Bạch Tân Vũ thở hổn hển, thân thể uốn éo ép vào mà cọ cọ theo ma sát từ lòng bàn tay Du Phong Thành, thân thể hắn áp lên người cậu, bộ vị trọng yếu của hai người cách hai lớp quần thảng hoặc đè ép, ma sát, súng đã muốn sát ra lửa.

Đúng lúc này, điện thoại Bạch Tân Vũ đột nhiên kêu lên.

Hai người đang lúc đắm chìm trong tình dục đều giật mình, Bạch Tân Vũ lấy điện thoại từ trong túi quần ra, Du Phong Thành đột ngột đè tay cậu xuống giường, điện thoại văng ra ngoài.

“Đừng, để tôi xem…… Ưm……” Bạch Tân Vũ bị cái hôn kín không một kẽ hở kia ép đến có chút thở không nổi, tay cậu còn đang định vươn ra bắt lấy điện thoại, lại dứt khoát bị Du Phong Thành cho một đạp bay đến góc giường, để mặc cho nó kêu.

Du Phong Thành kéo quần áo Bạch Tân Vũ xuống, hôn như mưa trên ngực cậu, năm ngón tay Bạch Tân Vũ luồn vào mái tóc đen mượt của hắn, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ. Trong phòng hơi ấm kịch liệt bốc lên, làn da của hai người đều tự nhiên thiêu cháy đến nóng rực.

Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Du Phong Thành ngẩng phắt đầu lên, mặt trưng ra nguyên một vẻ dục cầu bất mãn, âm thanh thô nặng: “Ai!”

Giọng Phùng Đông Nguyên từ ngoài cửa vang lên, “Phong Thành, Tân Vũ đang ở chỗ cậu à?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Bạch Tân Vũ chợt lóe một tia hoảng hốt.

Phùng Đông Nguyên gọi tiếp: “Tân Vũ? Anh ở đâu vậy? Em gọi điện thì nghe thấy tiếng chuông của anh.”

Bạch Tân Vũ đẩy mạnh Du Phong Thành ra, có chút bối rối sửa sang lại quần áo, “A…… Tôi, tôi đi WC.” Cậu trong lòng chửi rủa hiệu quả cách âm chó má của mấy khách sạn kiểu này, nếu hai người thực sự làm thật, có lẽ Phùng Đông Nguyên sẽ nghe được mấy thứ âm thanh cấm trẻ con chứ chẳng đùa.

Phùng Đông Nguyên “A” một tiếng, “Nãy giờ anh đều ở chỗ Phong Thành à?”

Du Phong Thành đứng lên, chậm rãi sửa sang lại quần áo, so sánh với hắn, Bạch Tân Vũ có vẻ chật vật hơn rất nhiều, cố kiết kéo khóa quần, kết quả khóa quần bị kẹt, mãi mà không kéo lên nổi, cậu gấp đến đội toát mồ hôi.

Du Phong Thành kéo tay cậu ra, trầm giọng nói: “Để tôi.” Hắn ngồi xổm trước mặt Bạch Tân Vũ, kéo khóa quần cho cậu xong, sau đó ngẩng đầu, ngóng trông nhìn Bạch Tân Vũ, “Tôi cứng rồi, làm sao bây giờ?”

Bạch Tân Vũ dùng sức “Suỵt” một tiếng, mắt mở lớn hơn cả mắt trâu, đẩy Du Phong Thành ra rồi định đi mở cửa.

Du Phong Thành đè đùi cậu lại không để cậu đi, “Làm thế nào bây giờ?”

“Làm cái gì mà làm cái gì? Tôi cho cậu ít giấy! Mau đứng lên đi!”

Phùng Đông Nguyên ngạc nhiên nói: “Phong Thành? Tân Vũ?”

Bạch Tân Vũ vội la lên: “Đây, tôi ra ngay.”

Du Phong Thành hơi hơi cong môi, bĩu bĩu, bộ dáng nhất quyết không buông, Bạch Tân Vũ tức hắn đến ói máu, chụp lấy khuôn mặt hắn ngấu nghiến hôn một chập, lúc này Du Phong Thành mới không tình nguyện buông cậu ra.

Bạch Tân Vũ nhanh chóng đi ra mở cửa, ra vẻ trấn định cười nói: “Đông Nguyên, cậu tìm tôi có việc gì?”

Phùng Đông Nguyên đi đến, nhìn Du Phong Thành phè phỡn ngồi bên trong bình thường đến không thể bình thường hơn, nghi ngờ đầy mặt, “Hai người…làm gì đấy?”

“Tôi đã nói là đi WC mà.”

Phùng Đông Nguyên chớp mắt, “Phòng chúng ta cách có hai bước thôi mà.”

“Ờ..cái kia…vội quá, không nhịn được.” Bạch Tân Vũ viện cớ mà mặt mũi sượng chín, cậu là nhà giàu nói dối chuyên nghiệp nha, từ nhỏ đến lớn mở mồm ra là đánh giết bao người, thế mà bây giờ lại bật ra cái cớ vụng về như vậy, cứ như đang tát vào mặt mình.

Phùng Đông Nguyên tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngu ngốc, cậu ta đã sớm cảm giác được mối quan hệ giữa hai người này không thể tưởng tượng được, hiện tại càng cảm thấy cổ quái, nhất là Du Phong Thành nửa ngày không ra khỏi phòng…… Hơn nữa, Bạch Tân Vũ mặt đỏ hồng, quần áo cũng lộn xộn, đi WC không cần phí sức đến như thế đi.

Du Phong Thành cảm xúc thật sự không tốt, không quá nhiệt tình hỏi: “Có chuyện gì?”

Phùng Đông Nguyên nói: “Tân Vũ đi hơi lâu, tôi định gọi điện thoại hỏi anh ấy ở đâu, bởi vì anh ấy không mang theo tiền.” Cậu nhìn bốn phía chung quanh, liếc mắt đến cái giường hỗn độn của Du Phong Thành, hơi hơi sửng sốt một chút.

Bọn họ cho dù không đang ở trong doanh trại, cũng đã sớm nuôi dưỡng thói quen sinh hoạt của bộ đội, lúc không nghỉ ngơi, chăn gối đều được gập thành hình khối gọn gàng, giường chiếu đều ngang hàng thẳng lối, bây giờ còn chưa tới giờ ngủ, huống chi nhìn Du Phong Thành cũng không giống như đang buồn ngủ, chăn còn chưa mở ra, giường lại loạn đến như vậy…… tình cảnh như thế này thật sự không báo hiệu điều gì tốt, trong lòng Phùng Đông Nguyên nghi ngờ càng nặng.

Một giường đầy tội chứng kia khiến ba người lâm vào im lặng ngắn ngủi, Bạch Tân Vũ cảm giác  mặt nóng lên, đầu cậu nhất thời có hơi giật giật, thật sự không biết giải thích  như thế nào, hơn nữa càng nghĩ càng thấy mờ ám, nhìn đôi mắt thuần khiết đen trắng rõ ràng của Phùng Đông Nguyên, cậu có ác cảm như đang dạy hư trẻ nhỏ.

Bộ dáng của Du Phong Thành lại quả thực bình tĩnh, không khách khí hạ lệnh đuổi khách, “Tôi muốn tắm rửa đi ngủ.”

Hai người yên lặng đi ra ngoài, về tới phòng, Phùng Đông Nguyên rối rắm đầy mặt, khiến Bạch Tân Vũ nhìn ra biểu tình muốn hỏi mà không dám hỏi của cậu ta.

Bạch Tân Vũ cố ý chuyển hướng đề tài, “Đi ngủ sớm đi, cả ngày hôm nay phơi nắng đầu tôi hơi choáng.”

“A, được.” Phùng Đông Nguyên nhịn rồi lại nhịn, đến cuối cùng vẫn không nhịn được, “Tân Vũ, Anh ở trong phòng Phong Thành…..bao lâu? Không phải anh đi gặp một nữ sinh à?”

Bạch Tân Vũ thầm nghĩ, xong, tiểu tử này khẳng định cho rằng chính mình lừa cậu ta có nữ sinh muốn gặp gì gì đó, kỳ thật là đi tìm Du Phong Thành, chuyện này cũng khiến người khác hiểu lầm quá kinh khủng, mấu chốt lại khó nói ra được, cậu cảm giác nếu bản thân có nói không đúng đi chăng nữa, trải qua một màn vừa rồi, Phùng Đông Nguyên cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng dù có như vậy cậu cũng không thể thừa nhận quan hệ của mình cùng Du Phong Thành, đành phải kiên trì nói: “Không ở bên đó lâu lắm đâu. Không phải tôi nói đi vào nhờ cái WC sao.”

Phùng Đông Nguyên mím môi, cậu cảm giác được Bạch Tân Vũ có chút không kiên nhẫn, đành không hỏi nữa, nhưng mầm mống hoài nghi đã chôn xuống ở trong lòng cậu, mọc rễ nẩy mầm cũng là chuyện sớm muộn

Bạch Tân Vũ đột nhiên nhớ tới chính mình có một thứ có thể chứng minh vừa rồi cậu đã đi gặp cô gái kia, vội nói: “Đúng rồi, nữ sinh kia tặng tôi một chậu hoa, nhưng tôi không chăm sóc được, tôi đưa cho cậu nhé.”

“A, được chứ, ở đâu rồi?”

“Ở……” Bạch Tân Vũ ứa ra mồ hôi lạnh, âm thanh lập tức lí nhí, “Ở trong phòng Du Phong Thành.”

“Anh đi lấy về đi”

Bạch Tân Vũ nghĩ rằng phen này mà vác xác qua bển thì đừng hòng về được, “Thôi kệ, ngày mai đi.”

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, giọng của Du Phong Thành từ ngoài cửa vang lên, “Anh để quên cái này ở chỗ tôi.”

Bạch Tân Vũ nhanh chóng đi ra mở cửa, quả nhiên là chậu hoa kia được đặt trong một túi lớn, cậu luống cuống giật lấy cái túi,“Cám ơn.” Nói xong lập tức muốn đóng cửa.

Du Phong Thành ỷ tay lớn “phanh” một tiếng đè lại cánh cửa, nhìn vào bên trong, dùng khẩu hình nói: Đêm nay tới tìm tôi.

Bạch Tân Vũ trừng hắn, dùng lực lắc lắc đầu, “Cám ơn cậu Phong Thành, nghỉ ngơi sớm đi ngày mai gặp lại.” Nói xong vẫn cứ đem Du Phong Thành đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.

Sau khi đưa cái túi cho đưa cho Phùng Đông Nguyên, cậu thở phào một hơi, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị người khác nhìn ra…… Kỳ thật mặc kệ cậu có phải là đồng tính luyến ái hay không, cậu cũng không quan tâm người khác sẽ biết, trong quân đội cũng không quy định làm gay sẽ bị bắn bỏ, điều cậu bận tâm là quan hệ giữa cậu và Du Phong Thành trong lúc này căn bản chẳng ra cái thể thống gì, mấy tháng sau Du Phong Thành đi, kiểu gì nhìn cậu cũng sẽ giống bị người ta đá, cậu không tưởng tượng được hoàn cảnh kỳ lạ khi mình trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác nó sẽ như thế nào.

Phùng Đông Nguyên đùa nghịch chậu hoa nhỏ kia, “Cái này là cây tiên nhân cầu đó [1], anh không cần thì để em chăm cho.”

“Được, cậu cứ giữ lấy đi.” Bạch Tân Vũ không yên lòng nói.

Phùng Đông Nguyên nhìn Bạch Tân Vũ đang ngẩn người, than nhẹ một tiếng, “Tân Vũ, chúng ta là bằng hữu có phải không.”

Bạch Tân Vũ sửng sốt, “Đương nhiên.”

“Nếu anh có cái gì phiền lòng, có thể nói cho em nghe mà……” Phùng Đông Nguyên lắc lắc cái đầu, “Em kín miệng lắm, dù sao…… Có lẽ em sẽ không giúp được anh cái gì, nhưng nói ra được chẳng phải vẫn tốt hơn sao.”

Bạch Tân Vũ cảm giác trong lòng có một dòng nước ấm mạnh mẽ tràn vào, “Đông Nguyên, cám ơn cậu.”

Phùng Đông Nguyên nở nụ cười ôn hòa.

Ngày hôm sau lúc đứng lớp, Bạch Tân Vũ vô cùng thấp thỏm, hắn không biết Trần Thần có đem chuyện hôm qua bêu ra ngoài hay không, nếu chỉ loanh quanh ở trong trường học thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu chuyện đó bay đến tai chỉ đạo viên thì…… Bạch Tân Vũ cứ nghĩ mà người nổi hết cả da gà.

May mắn là sau khi gặp mặt các học sinh, hết thảy đều như bình thường, chỉ là ánh mắt Trần Thần nhìn cậu có chút quái dị, cậu liền giả bộ mắt điếc tai ngơ, cứ theo lẽ thường mà huấn luyện.

Cách từ chối của Du Phong Thành ngày hôm qua tuy rằng đơn giản thô bạo, nhưng thực sự rất hiệu quả, Trần Thần quả nhiên không đến tìm cậu nữa, tuy rằng có vài lần nhìn thấy cậu muốn nói gì đó lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì cả, Bạch Tân Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hai tuần huấn luyện quân sự nhanh chóng đi đến hồi kết, tuy rằng đợt huấn luyện quân sự này đem đám học sinh kia quần đến kêu cha gọi mẹ, nhưng đến lúc phải chia tay huấn luyện viên, tất cả bọn họ lại đều lưu luyến không rời.

Buổi sáng thứ sáu sau khi kết thúc chương trình, buổi chiều không ai muốn tập tành cái gì nữa, cứ một tốp lại một tốp ngồi túm tụm cùng một chỗ nói chuyện phiếm, đến thời điểm sắp phải chia tay, rất nhiều học sinh đều khóc, Bạch Tân Vũ cũng hiểu được trong lòng đặc biệt không dễ chịu, đám học sinh này tuy rằng đôi khi lười biếng hoặc thích gây sự, nhưng trong tâm đều không xấu, sau khi huấn luyện kết thúc, bọn họ về sau chỉ sợ cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thời điểm giải tán, lớp trưởng tìm cậu, nói rằng bọn họ đã góp tiền bao trọn một đêm tại quán rượu gần trường, muốn mời nhóm huấn luyện đi chơi một chầu.

Ngay từ đầu Bạch Tân Vũ không đáp ứng, bọn họ  không thể tùy tiện mang học sinh đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì không phải muốn là gánh được trách nhiệm, thế nhưng lớp trưởng lặp lại cam đoan cùng nài nỉ, nói quán cũng đã được đặt trước hết rồi, không có việc gì đâu.

Bạch Tân Vũ cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng các em tuyệt đối không được khoa trương.”

Lớp trưởng quả quyết gật đầu.

Buổi tối, đám Bạch Tân Vũ lén lút trốn đi sau lưng chỉ đạo viên, cậu bắt đầu thấy nghi ngờ học sinh lấy tiền đâu ra để thuê quán rượu, đến khi tới chỗ đó mới ngỡ ra, quán rượu kia quả thật rất đơn sơ, vị trí bên trong khu đại học cũng chẳng tốt cho lắm, vừa nhìn là biết ngay mấy cái kiểu quán hay kinh doanh bia lậu cùng rượu giả, ngoài quán thế mà còn có bán thịt nướng, quả thực đầy đủ nha.

Mười người bọn họ bước vào trong quán, liền được hoan nghênh nhiệt liệt, có học sinh còn dúi chai bia vào trong tay bọn họ, Bạch Tân Vũ chỉ thấy lớp trưởng lớp cậu phụ trách đứng trên sân khấu, cầm mic bắt đầu nói chuyện, đừng nhìn tiểu tử này vẻ ngoài xấu xí, mồm miệng ngược lại rất nhanh nhảu, khó trách có thể tổ chức được một buổi như vậy, đem lời có cánh nói về đám binh sĩ bọn họ, lời cuối cùng nói ra thực sự còn rất có tình nghĩa, khiến cả đám người đều không khỏi đồng cảm.

Sau khi cậu ta nói xong, bên trong quán rượu bật nhạc, nhưng phần lớn mọi người đều uống rượu vẫn cứ uống rượu, nói chuyện phiếm vẫn cứ nói chuyện phiếm, lại trở về vui vẻ như cũ.

Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ cùng Phùng Đông Nguyên trở thành đối tượng được mời rượu nhiều nhất, cả một đám học sinh muốn chụp ảnh kỷ niệm cùng bọn họ, lưu số điện thoại, ghi lại địa chỉ, để sau này còn viết thư, Bạch Tân Vũ tự nhiên cảm thấy mình giống như ngôi sao, được một đám người yêu thích cảm giác không đến nỗi tệ. Bạch Tân Vũ được học sinh tặng rất nhiều quà, cười đến quai hàm cũng cứng lại, tuy rằng Du Phong Thành được nhiều người để ý hơn cậu, thế nhưng so ra lại kém gần gũi bọn họ, cho nên cậu nghiễm nhiên trở thành huấn luyện viên được yêu quý nhất.

Phùng Đông Nguyên tửu lượng kém cỏi, hai ly bia vào bụng đã choáng váng, Bạch Tân Vũ đành phải giúp cậu ta chắn rượu, cuối cùng chính bản thân cậu cũng đỡ không nổi, bèn lôi Đại Hùng đến hứng hộ, Đại Hùng vì ra oai trước mặt các học sinh nữ, cứ một ly lại hét lên một ly nữa.

Buổi tối hôm đó cả bọn uống có hơi nhiều, nhất là Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao, đi đường chân ngang đá chân xiêu, Bạch Tân Vũ còn có ý thức, thế nhưng mắt đã hoa hết cả lên, Phùng Đông Nguyên hoàn toàn hôn mê, nằm thẳng cẳng trên sô pha, cậu ta uống say vào cũng không quậy phá, ngược lại còn rất ngoan là đằng khác, chỉ có Du Phong Thành là tương đối thanh tỉnh, mặt chỉ là có hơi đỏ lên.

Quá nửa đêm, bọn họ tan cuộc, may mà vẫn còn có khả năng lết được, xiêu xiêu vẹo vẹo kéo về quán trọ.

Bạch Tân Vũ mơ mơ màng màng tay vẫn túm lấy Phùng Đông Nguyên, nghĩ nhất định phải đem cậu ta về phòng, nếu ném ở trên đường cái thì có mà lạnh chết con người ta.

Lúc bọn họ đi lên tầng, Du Phong Thành mở cửa phòng, ném cả đôi Phùng Đông Nguyên cùng Đại Hùng vào phòng Bạch Tân Vũ, sau đó lôi xềnh xệch Bạch Tân Vũ về phòng mình.

Bạch Tân Vũ lứu lưỡi: “Cậu muốn…… Làm gì?”

Du Phong Thành thấp giọng nói: “Anh đoán xem tôi muốn làm gì?”

“Cậu…… Cậu lại muốn đùa giỡn lưu manh.”

“Đoán đúng rồi đấy.” Du Phong Thành “xoạch” một cái mở cửa vào, dứt khoát bế xốc ngang lưng Bạch Tân Vũ lên, bước nhanh vào, ném lên trên giường.

Bạch Tân Vũ chỉ thấy trời đất rung chuyển, trên đầu nổ ra vô số bóng chồng lên nhau.

Du Phong Thành quỳ gối trên giường, một nấc lại một nấc cởi khuy áo của chính mình.

Bạch Tân Vũ híp mắt, mờ mịt nhìn hắn, “Tôi cảm giác…… Đông Nguyên…… có lẽ đã phát hiện ra.”

“Phát hiện thì cứ để cậu ta phát hiện đi.” Du Phong Thành cúi xuống, nhẹ nhàng liếm làn môi tỏa ra hơi rượu của cậu, “Tôi không quan tâm.” Nói xong, Du Phong Thành lột quần áo, nhiệt liệt hôn  lên môi, hai má, trước ngực Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ nâng cánh tay như đang muốn nhũn ra, kìm lòng không đậu ôm lấy cổ Du Phong Thành, truy đuổi, mềm nhũn mà đáp lại.

Lúc này đây, không có trào phúng, không có kháng cự, không có cố kỵ, Bạch Tân Vũ say đến không có đủ năng lực tư duy để mà tự hỏi chuyện này có nên hay không, cậu vâng theo bản năng của chính mình, hai người tựa như một đôi tình lữ bình thường, nếu không khí cùng địa điểm đều thích hợp, thì cũng chẳng cần kiêng nể gì hưởng thụ một lần triền miên.

Du Phong Thành đem Bạch Tân Vũ lột sạch, thân thể trần trụi dây dưa cùng một chỗ, cọ xát làn da nóng bỏng của nhau, ngấu nghiến đôi môi nóng ướt của đối phương. Độ ấm giữa hai người được đẩy lên ngày càng cao, cái loại không khí cuồng nhiệt này dường như khiến cho bọn họ muốn tan ra.

Lúc Du Phong Thành tiến vào cơ thể cậu, Bạch Tân Vũ bởi vì đau đớn mà mặt mũi vặn vẹo, Du Phong Thành nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, dịu dàng an ủi, Bạch Tân Vũ nghe không rõ Du Phong Thành đang nói cái gì, cậu chỉ biết âm thanh kia vô cùng dịu dàng, đôi tay đang vuốt ve cậu cũng thật dịu dàng, khiến cậu tạm thời quên đi cảm giác đau đớn khi bị cự vật xâm nhập.

Rất nhanh, khoái cảm như sóng biển đánh tới, đại não Bạch Tân Vũ không ngừng bị dục vọng ập tới nhồi đầy, trừ thể nghiệm khác lạ mà Du Phong Thành đem đến cho cậu, cậu không nghĩ được cái gì nữa.

Thân thể bọn họ quấn lấy nhau như rắn, Du Phong Thành lấy tốc độ cực nhanh va chạm thân thể Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ từ sâu trong yết hầu không ngừng phát ra rên rỉ khó nhịn, âm thanh kia thoát ra quá mức khàn khàn dụ dỗ, cậu cơ bản không tin mình có thể phát ra loại âm thanh như vậy, giọng nói thô suyễn của Du Phong Thành không ngừng vang lên trong lỗ tai Bạch Tân Vũ, cậu cảm giác mình chưa bao giờ chìm đắm trong cơn tình ái nào như vậy, chìm đắm đến nỗi cậu quên mất chính bản thân mình là ai.

Hai người điên cuồng triền miên, một đêm này dài đằng đẵng……

“Ưm……” Bạch Tân Vũ khó chịu rên một tiếng, cậu khôi phục ý thức trong nháy mắt, hoài nghi chính mình có phải hay không bị xe nghiền chết, tại sao từ đầu cho đến chân không một chỗ nào không đau nhức. Cậu chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt là ánh đèn quen thuộc của phòng trọ, thế nhưng cậu rất nhanh ý thức được đây không phải phòng mình, bởi vì bài trí không giống.

Thân thể cảm giác chậm rãi trở về lại với chính mình, trên bụng cậu tựa như đang có một cánh tay nặng trịch…… Cậu mạnh xoay người qua, khuôn mặt đang ngủ của Du Phong Thành gần trong gang tấc, hô hấp vững vàng, vầng trán đầy đặn trơn bóng, lông mi dài dài, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi xinh đẹp kia, đối với Bạch Tân Vũ mới sáng sớm tỉnh lại cái đầu tiên nhìn thấy đã là cảnh mỹ nam đang ngủ mà nói, xem như bị đả kích không nhỏ.

Đầu óc cậu choáng váng, hạ thân đau nhức khiến cậu nhớ lại hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua.

Xong xong xong, lại làm một lần nữa, cái này mà không nói rõ ràng …… Nếu cậu nhớ không lầm, Du Phong Thành tối hôm qua chẳng khác gì cầm thú, thật giống như  đã nhịn tám trăm năm không được ăn thịt, không biết đè nặng cậu làm mấy lần, cậu còn nhớ rõ lúc mình mơ màng ngủ, nửa đêm lại bị Du Phong Thành lay tỉnh, tiếp tục……

Bạch Tân Vũ nhắm chặt mắt, quả thực nghĩ lại vẫn còn kinh.

Động tác của cậu quá lớn, Du Phong Thành bị cậu làm tỉnh. Sáng sớm ánh nắng chiếu vào cả hai người, dùng đôi mắt có chút húp lại nhìn nhau vài giây, Bạch Tân Vũ xấu hổ không thôi, Du Phong Thành cũng lộ ra nụ cười trêu tức, đột nhiên ôm eo cậu, gắt gao kéo Bạch Tân Vũ vào trong lòng, ngáp một cái: “Thế mà anh lại tỉnh trước tôi”

Bạch Tân Vũ bị tay chân hắn quào cứng không thể động đậy, cậu khàn giọng nói: “Được rồi được rồi, tôi muốn dậy.”

“Vội cái gì, tôi cam đoan anh là người dậy đầu tiên, chỉ đạo viên cho chúng ta hai ngày nghỉ, anh cứ an tâm ngủ đi.”

“Không ngủ, tôi muốn đi về, Đông Nguyên đâu?”

Du Phong Thành nheo mắt, “Anh tỉnh rồi lại muốn tìm cậu ta đầu tiên?”

Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, khẩn trương nói: “Vậy cậu có đem cậu ta về đây không thế.”

“Vớ vẩn, tôi có thể ném cậu ta trên đường được chắc.”

Bạch Tân Vũ cúi thấp đầu xuống, “A, vậy cậu…… Buông ra!… tôi muốn trở về phòng.”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Về phòng làm gì, anh nằm thêm một chút đi, bên dưới không đau sao?”

Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Cậu cứ thử xem rồi khắc biết.”

Môi Du Phong Thành dán lên trán cậu, cười nói: “Tôi đang quan tâm anh đấy nha.”

Bạch Tân Vũ hừ nói: “Cám ơn cậu nha, cậu rốt cuộc có bỏ cái tay ra không hả?”

“Không bỏ.” Du Phong Thành lật người áp lên thân thể cậu, cười tủm tỉm nhìn Bạch Tân Vũ, một bộ tâm trạng như đang ở trên mây, “Tối hôm qua có thoải mái không? Tôi nhớ rõ anh bắn ba lượt cơ mà.”

Bạch Tân Vũ mặt sưng đến đỏ lên, “Con mẹ nó ai mà nhớ được chứ.”

“Tôi giúp anh nhớ lại nhá.” Du Phong Thành hôn chóc lên bờ môi cậu, khẽ cười nói: “Không phải thích hơn tự mình bắn máy bay sao? Tôi có lừa anh đâu chứ.”

Bạch Tân Vũ thấp giọng mắng: “Cậu là đồ lưu manh.”

“Tôi không phủ nhận.” Du Phong Thành ôm Bạch Tân Vũ lật mình, khiến cậu ghé sát vào người hắn, thân mật cắn cằm cậu.

Bạch Tân Vũ cũng quả thật lười dậy, toàn thân thả lỏng nằm phịch ở trên người Du Phong Thành, đầu gối lên vai hắn, có người nắn nắn mát xa cho cảm giác thật dễ chịu.

Du Phong Thành một bên khẽ cắn lỗ tai cậu, một bên mát xa cơ thịt bên hông cậu, miệng còn không ngừng đùa giỡn, “Trở về phải luyện eo cho nhiều vào, biết chưa? Đừng để làm có một lúc đã không xuống được giường.”

“Chết tiệt, ai nói tôi không xuống giường được, là cậu không cho tôi đứng lên đó chứ.”

“Được rồi, coi như là tôi không để anh đứng lên.”

“Cái gì mà coi như chứ, chính xác là như vậy.”

Du Phong Thành cười nhẹ, ấm áp cọ cọ bên vành tai Bạch Tân Vũ, “Lúc anh uống say rất thành thực, so với bình thường tốt hơn nhiều lắm.” Giọng nói từ tính trực tiếp tiến vào màng nhĩ Bạch Tân Vũ, hơn nữa mấy lời mờ ám kiểu như vậy, Bạch Tân Vũ nghe được xương cốt đều nhũn cả ra.

Bạch Tân Vũ lười biếng nói: “Cậu chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi.”

Du Phong Thành vuốt ve bờ vai trần trụi của cậu, “Tôi sợ anh nhịn mãi hỏng đấy chứ……” Nói xong chính mình nở nụ cười.

“Có cái đầu cậu ý.”

Hai người ôm nhau, cuộn mình trong chăn, trò chuyện câu được câu mất, hai thân thể trần trụi kề sát cạnh nhau tạo ra lửa nóng, xua tan hơi lạnh của buổi sáng mùa xuân, khiến thời gian lẳng lặng chảy xuôi trở nên ấm áp vô cùng, đó là đoạn hồi ức khiến hai người bọn họ mãi về sau cho dù có nghĩ lại đến bao nhiêu lần, đều sẽ nhịn không được mà mỉm cười mỗi sáng sớm.

ΨΨΨ

Hết chương 53

Chú thích:

[1] Tiên nhân cầu: Là hoa xương rồng cảnh

luu-y-chon-cay-xanh-cho-noi-that-van-phong-cong-ty
Bình Luận (0)
Comment