Tiểu Bạch Dương

Chương 60

Ánh mắt Du Phong Thành lạnh băng, khiến người ta không rét mà run, hắn vừa muốn mở miệng, Trần Tĩnh đã phẫn nộ quát: “Câm miệng, ngậm miệng hết lại cho tôi!”

Cả bọn im lặng trong phút chốc.

Trần Tĩnh mệt mỏi thở dài, “Hiện tại chỉ còn lại có năm người chúng ta, các cậu đều là lính trong đội của tôi, từ giờ trở đi, tôi yêu cầu các cậu phục tùng mệnh lệnh, những lời tôi bảo các cậu không được nói, các cậu nuốt hết trở lại vào bụng cho tôi, mục đích chọn lựa lần này, không phải khiến cho các cậu nghi ngờ, công kích lẫn nhau. Báo Tuyết đại đội có tiêu chuẩn của chính nó, mặc kệ các cậu có phục hay không, đã tham gia chọn lựa là phải tuân theo tiêu chuẩn, tôi biết rõ trong bụng các cậu đều tức giận, tôi cũng tức giận, thế nhưng bởi vì tức giận ngay lập tức đấu đá lẫn nhau như vậy sao? Các cậu vẫn còn là con nít chắc? Chỗ này nếu là chiến trường chân chính, quốc gia có thể đem trọng trách bảo hộ nhân dân giao cho loại binh sĩ mang thái độ như các cậu bây giờ không?”

Lương Tiểu Mao quay đầu đi, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Đại Hùng thấp giọng nói: “Tiểu đội trưởng, bọn em không có ý tứ gì khác, anh đừng tức giận, em chỉ là cảm thấy…… Chúng ta một đám giống như vừa mệt mỏi lại vừa ngu xuẩn, chân đi đã muốn đứt ra rồi, lại không biết lúc nào sẽ bị loại bằng phương thức kỳ quái gì, cái này thật sự khiến người ta có chút khó chấp nhận.”

Trần Tĩnh nói: “Trước khi các cậu tới tham gia chọn lựa, hẳn là nghe qua rất nhiều lời đồn thồi về Báo Tuyết đại đội chứ nhỉ, nếu cửa đến Báo Tuyết đại đội dễ bước vào như thế, nó đương nhiên không có khả năng là đoàn bộ đội đặc chủng dũng mãnh số một của toàn bộ địa khu Tây Bắc, bây giờ các cậu cảm thấy chọn lựa rất tàn khốc, nếu các cậu thông qua khảo nghiệm cửa thứ nhất, tất cả những gì các cậu phải đối mặt tiếp theo sẽ càng tàn khốc hơn, huấn luyện sẽ khổ nhọc hơn so với lúc này nhiều, mà thành thử thật sự có một ngày các cậu đứng trên chiến trường, phải đối mặt với kẻ địch tàn bạo, bay tới bay lui bên cạnh là súng đạn hàng thật giá thật, bất cứ lúc nào cũng có thể chết nơi đất khách quê người, những mệt mỏi uất ức lúc này nếu đem ra so sánh với khi đó thì đã là cái gì? Phong Thành nói đúng, nếu ai cảm giác chính mình không chấp nhận được, lý trí nhất lúc này nên buông tay đi thôi.”

Lương Tiểu Mao nắm chặt tay thành nắm đấm, “Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi chịu được khổ, tôi không sợ chết, khó khăn hiện tại không thể khiến tôi chùn bước đâu!”

Đại Hùng cũng nói: “Tui cũng sẽ không buông tay, đã đi đến bước này, tui nhất định phải xem xem Báo Tuyết đại đội cuối cùng thì trâu bò đến như thế nào.”

Trần Tĩnh nói: “Tốt, mọi người lấy hành lý, xuất phát.”

Bạch Tân Vũ giãy dụa bò lên từ trên mặt đất, sự mệt mỏi thân thể đã vượt qua tưởng tượng của cậu, nhưng bộ não lại ngoài ý muốn vô cùng tỉnh táo, có lẽ  cuộc kiểm tra trí nhớ vừa rồi đã gõ tỉnh cái đầu đang gà gật của cậu, có lẽ vừa rồi Bạch Tân Vũ đã bị một tiếng “bị loại” của Hoắc Kiều kia táng cho minh mẫn trở lại. Tóm lại, cậu đột nhiên ý thức được chính mình có lẽ là một người rất may mắn, căn bản cậu không tin chính mình trong 30 giây có thể thuộc lòng một đoạn văn hoặc dãy số hoàn toàn xa lạ, nhưng trùng hợp cậu lại vớ phải một khúc hát mà trong trí nhớ còn có chút ấn tượng, một cửa này hoàn toàn là do cậu may mắn mới vượt qua, chuyện này không khiến Bạch Tân Vũ cảm thấy nửa điểm vui sướng, nhớ tới ánh mắt ảm đạm Vương Thắng trước khi đi kia, cậu liền có cảm giác bản thân vượt qua được vòng này chẳng có gì vinh quang, dọc theo đường đi, là Du Phong Thành khắp nơi che chở cậu, kéo cậu né viên đạn, canh gác để cậu vụng trộm chợp mắt rất nhiều lần, thậm chí đem một ngụm nước cuối cùng cho cậu uống, mà vòng kiểm tra duy nhất cần cậu độc lập hoàn thành, cậu vẫn là do may mắn mới qua được, cậu càng nóng lòng chứng minh năng lực của chính mình, dường như càng không làm gì được, loại cảm giác uể oải này khiến Bạch Tân Vũ rất khó chịu.

Sau khi bọn họ chạy vào trong rừng, cách mục tiêu chỉ khoảng bảy tám km, mắt thấy thắng lợi ở trước mắt, năm người đều cố gắng bòn rút sức lực từ mỗi kẽ hở bên trong xương cốt, nhanh chóng hành quân. Chạy được một đoạn đường, bọn họ bị tấn công, lần đầu trong ngày hôm nay, và có lẽ cũng là lần cuối, mai phục lần này không phải từ hai bên đường, mà là từ trên trời.

Lúc bọn họ nhìn thấy bóng dáng trực thăng ở phía xa xa, cả bọn ngay lập tức dự đoán được nó đang hướng về phía này, phạm vi hoạt động của trực thăng rất rộng, bên trong chắc chắn có một tay súng bắn tỉa, bọn họ lại đang chạy qua một quãng rừng thưa thớt cây cối, tuyệt đối không có đường sống, cho nên cả bọn nhanh chóng quyết định, phải ngay lập tức dựng được một công trình che chắn, chờ lúc trực thăng đi rồi mới tính sau.

Trong một phút đồng hồ mọi người phải tìm kiếm một chỗ trũng thích hợp, dùng nhánh cây, lá cây trùm ở trên người, nhanh chóng dựng một chỗ che chắn cho một người, trốn vào. Trực thăng rất nhanh đã bay đến tuần tra phía trên đầu bọn họ, âm thanh ù ù xoay quanh trên đỉnh đầu, trong lòng năm người đều có chút lo lắng, không biết hầm che chắn của chính mình có an toàn hay không, một khi bị phát hiện, không ai có thể chạy được viên đạn từ súng bắn tỉa.

Đột nhiên, bên tai bọn họ vang lên tiếng súng, đạn giấy đánh vào bên cạnh bọn họ, lá cây rung động, mấy người thở mạnh cũng không dám, lúc này chỉ sợ tùy tiện cử động một chút, cũng có khả năng không trốn khỏi ánh mắt lợi hại của tay súng bắn tỉa kia.

Trực thăng ước chừng xoay hơn hai mươi phút ở trên trời, âm thanh mới dần dần đi xa mất.

Bọn họ bò ra từ trong chỗ che chắn, tiếp tục chạy về phía trước, không được bao lâu, trực thăng vòng trở lại, cả bọn lập tức nhận ra lộ trình của chiếc trực thăng này trùng với quãng đường đến mục tiêu, cố ý muốn làm chậm tốc độ của bọn họ. Cả bọn một đường trốn trốn tránh tránh, lúc đầu chỉ hai ba giờ là đã có thể đến nơi, nhưng đến khi trời tối bọn họ vẫn đang đi tới. Sau khi trời đã tối sẽ tiện hành động hơn, bọn họ quyết định phải một hơi chạy đến điểm tập trung sau đó mới nghỉ ngơi, bằng không qua một đêm chắc chắn sẽ bị các đội ngũ khác đuổi kịp và vượt qua.

Rạng sáng hơn 2 giờ, sau khi đã trải qua 65 giờ cơ khát bức bách, lo lắng đề phòng lặn lội đường xa, bọn họ rốt cuộc lại một lần nữa thấy được quốc lộ cùng ánh đèn của nhân loại, chỗ đó giống như một doanh trại tạm thời, mục đích của toàn bộ hành trình hiển nhiên là ở đây, trong tay năm người đều cầm gậy gỗ, đi lại tập tễnh, hai mắt dại ra, nhìn như cái xác không hồn, trừ Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh còn có hình người, những người khác dường như đã mệt đến đầu óc không còn tỉnh táo.

“Đến, đến, chúng ta đến nơi rồi.” Trần Tĩnh kích động chỉ vào doanh trại.

Bạch Tân Vũ cảm động đến rơi nước mắt, nếu không phải cậu còn có thể khóc, cậu đã nghi ngờ có phải bản thân hiện tại đã chết hay không, nếu chưa chết, chân cậu hẳn là đã dâng cho ma quỷ một nửa, bởi vì cậu cơ hồ không cảm thấy đôi chân của chính mình nữa.

“Đến…… Đến……” Đại Hùng thì thào, thanh niên trai tráng cao đến 1m90 lúc này thế mà lại đang nhẹ giọng nức nở.

Chân Bạch Tân Vũ mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, trong nháy mắt nhìn thấy doanh trại, cậu có chút thả lỏng, khi thả lỏng, thân thể căng cứng gồng lên quá lâu ngay lập tức sẽ không chịu nổi mà đổ sụp, cậu thở dài một tiếng, “Rốt cuộc cũng đến nơi.”.

Du Phong Thành kéo lấy cánh tay cậu, “Bây giờ không phải thời gian để nghỉ ngơi, chúng ta tuy đã nhìn thấy doanh trại, nhưng dựa vào kinh nghiệm lúc trước, cũng không biết có thể bị tấn công hay không, trừ phi chính miệng Hoắc Kiều nói chúng đã đã đến mục tiêu, bằng không cái gì cũng không chắc chắn được.”

Bạch Tân Vũ giống như bạch tuộc một phen ôm chặt eo Du Phong Thành, nhưng thân thể vẫn cứ sụp xuống, Du Phong Thành đành phải nắm lấy cổ áo cậu.

Trần Tĩnh cắn răng nói: “Cố lên, chúng ta đêm nay phải cố gắng đến bước cuối cùng, hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ sẽ có thể nghỉ ngơi.”

Bạch Tân Vũ chộp lấy cánh tay Du Phong Thành, bò lên từ mặt đất, cho đến giờ cậu đã bị tra tấn đết mất hết sức lực, cậu vỗ vỗ mặt mình, “Đi thôi, thừa dịp chúng ta còn có thể cử động……”

Năm người lặng lẽ tới gần doanh trại, trong doanh trại có năm sáu lều trại, có lẽ không thiếu người, còn có thật nhiều xe bán tải, thật xa, bọn họ đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra từ bên trong, hiện tại thời gian ăn tối đã qua lâu rồi, nhưng thứ mùi kia vẫn không hề tiêu tán, đối với cả đám đã hai ngày ăn cỏ dại cùng sâu bọ mà nói, hiện tại cho dù có ném tỏi đến trước mặt, bọn họ đều có thể ngấu nghiến mà ăn cho sạch bách.

Năm người ném gậy gỗ xuống, phủ phục bò về phía doanh trại. Trong doanh trại có một nửa là lều trại, thế nhưng bên ngoài cơ hồ không có ai, chỉ có một hai người đứng gác ở phía trước.

Du Phong Thành nói nhỏ: “Cảnh giới rất lỏng  lẻo, chỉ sợ có mai phục.”

“Tui biết là có khả năng, thế nhưng hiện tại cách phòng bếp không đến mười mét á, tui ngửi thấy mùi rồi nè.” Đại Hùng nói xong, dùng lực nuốt nước miếng, âm thanh kia truyền vào trong màng nhĩ rành rọt rõ ràng.

“Tôi giống như cũng…… ngửi thấy được.” Bạch Tân Vũ nói, cái lều kia giống như đang ngoắc tay gọi bọn họ đến, cậu suýt nữa không khống chế được muốn vọt vào làm một bữa no nê.

Lương Tiểu Mao nói: “Tiểu đội trưởng, làm sao bây giờ?”

Trần Tĩnh suy nghĩ, “Không thể tùy tiện đi vào, lúc bọn tôi lấy trang bị tại trạm cung cấp đã đụng phải mai phục, giờ chúng ta phải nghĩ biện pháp hạ gục lính canh, sau đó……”

“Tiểu đội trưởng!” Bạch Tân Vũ chỉ vào cách đó không xa, “Có người qua, đó là không phải là một đội khác sao?”

“Cái gì?” Mấy người nhìn về hướng Bạch Tân Vũ chỉ, thật sự có hai người cũng giống bọn họ chống gậy tập tễnh đi về phía doanh địa, hoàn toàn là trực tiếp đi qua, không có một chút che dấu, cả đám trơ mắt nhìn hai người kia đi đến trước mặt người lính trực ban, nói vài câu rồi trực tiếp đi vào.

Năm người im lặng ngẩn tò te.

Bởi vì lúc lấy trang bị đã bị mai phục, lại còn có Hoắc Kiều với cái tiêu chuẩn thông qua quỷ quái nào đó của hắn, cho nên cả đám theo bản năng đem mọi chuyện phức tạp hóa lên. Bọn họ bò lên từ mặt đất, noi theo hai người kia, bay thẳng đến chỗ người đang trực ban, quả nhiên, người đó thấy bọn họ mang bộ dạng bất đắc dĩ, còn cười cùng cả bọn chào hỏi, “Các cậu là đội ngũ về đích thứ hai, chúc mừng nhé.”

Khi anh ta nói ra những lời này, hòn đá nặng như chì treo lơ lửng trong bụng cả lũ đều rơi xuống, bọn họ đến! Đến rồi! Năm mươi km chạy bộ, trải qua 66 giờ, bọn họ quả thực đã đến mục tiêu! Mấy người run chân đi vào doanh địa, lúc nhìn thấy hai người kia đã té thẳng cẳng trên mặt đất, bọn họ cũng cùng ruỳnh ruỳnh ngã quỵ xuống đất, chỉ cảm thấy trong não một trận trời đất rung chuyển, cơ thịt khắp người cùng tay chân không rút ra lấy một tia sức lực, bọn họ nghĩ không bao giờ muốn nhúc nhích gì nữa.

Vài người đi ra từ trong lều trại sáng đèn, cầm đầu chính là Hoắc Kiều đang mặc áo ba lỗ quần đùi, Hoắc Kiều cười nói: “Chúc mừng, các cậu tính ra cũng đến cùng một lúc, năm mươi km chạy bộ này các cậu đã thuận lợi thông qua.”

Nghe đến câu này, đôi mắt của mấy người đều nóng lên, bọn họ rất muốn nhảy dựng lên hoan hô, nhưng thật sự sức để nhếch miệng còn không có. Bạch Tân Vũ cảm thấy nếu bây giờ có người vác dao đến khắc trên mặt cậu, thì cậu cũng……“Như vậy bây giờ bắt đầu tiến vào vòng tiếp theo đi.” Hoắc Kiều sáng sủa nói.

Cái đệt?! Bạch Tân Vũ trợn mắt, trong lòng ngay lập tức chửi tục đến gà bay chó sủa, Hoắc Kiều nói cái gì? Vòng tiếp theo? Còn có vòng tiếp theo? Bây giờ vào ngay vòng tiếp theo?

Bảy người vật ra trên mặt đất đều phát ra tử khí trầm trầm gào thét, đại đa số người đã ảo tưởng bản thân lấy báng súng táng vào đầu Hoắc Kiều.

Hoắc Kiều nói: “Xe quân dụng ở chỗ này, mỗi đội có thể lấy một chiếc, mỗi người lấy một chiếc cũng được, đi về phía trước, các cậu chạy xe đến một đập chứa nước, sau đó điều khiển thuyền xung phong đến bờ bên kia, cuối cùng đến căn cứ huấn luyện của chúng tôi, khoảng cách thẳng tính ra 120 km, nhắc nữa cho biết nè, dù các cậu có lấy thuyền hay xe nào, đều bị hỏng một bộ phận nào đó, vòng này kiểm tra khả năng sửa chữa phương tiện giao thông. Điều kiện bị loại của vòng này là: nằm trong một nửa số người đến cuối.”

Mấy người chống đỡ đã muốn xỉu bò lên từ mặt đất. Một cửa này nếu so sánh với năm mươi km chạy lang thang xem ra thoải mái hơn, có xe lại có thuyền, đại bộ phận lộ trình không cần dùng chân chạy, nếu đoạn thời gian thống khổ nhất đã gắng gượng qua được, tự nhiên không có khả năng buông tay vào thời điểm này, bọn họ cứ như vậy bò đến chỗ đám xe tải.

Đến đầu tiên là đội vàng, chín người chỉ còn lại có hai, bọn họ mở cửa, khởi động mấy chiếc xe, tựa như muốn xem hỏng hóc của mỗi xe như thế nào rồi mới quyết định chọn, thế nhưng chỗ bị hỏng tạm thời chưa thể hiện ra nên cơ hồ rất khó thấy được, cuối cùng bọn họ lấy đại một chiếc.

Năm người chia ra lấy hai xe, để ngừa vạn nhất có một chiếc xe không sửa được, còn có thể dựa vào chiếc còn lại.

Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ ngồi một chiếc, ba người còn lại ngồi một chiếc, bọn họ xuất phát chậm hơn so với đội vàng năm phút đồng hồ, lúc bọn họ xuất phát, người của các đội ngũ khác đều chưa tới, bọn họ đoán, cuối cùng những người đến được căn cứ, hơn nữa qua được cửa sẽ không quá 15 người, điều này làm cho bọn họ vô cùng gấp gáp. Vòng này tuy rằng so với chạy bộ năm mươi km thì đơn giản hơn, thế nhưng tỉ lệ đào thải cao hơn rất nhiều, quy tắc cũng càng thêm tàn khốc, theo như lời Hoắc Kiều một nửa những kẻ đến sau sẽ bị loại, nói cách khác bọn họ căn bản không biết đến tột cùng có bao nhiêu người có thể thông qua năm mươi km chạy bộ, lại có thể tham gia hạng mục này, vạn nhất chỉ có hai đội bọn họ có thể bước vào vòng điều khiển xe và thuyền, như vậy bảy người ít nhất có ba sẽ bị loại, mà hai người của đội vàng đi trước, đã vượt lên đầu bọn họ rồi.

Du Phong Thành lái xe, Bạch Tân Vũ tê liệt ngã xuống tại ghế phó lái, mệt đến không mở nổi mắt, nhưng miệng vẫn than thở: “Cậu lái một lúc rồi đổi cho tôi.”

Du Phong Thành nói: “Anh mà mở mắt ra được tôi cũng không yên tâm để anh lái, tôi không muốn xe tan người nát đâu.”

Bạch Tân Vũ mở mí mắt nặng trĩu, “Tôi còn sợ cậu không tỉnh táo nổi.”

Du Phong Thành dùng sức dụi đôi mắt mệt mỏi, “Không tỉnh táo là điều chắc chắn, anh nhớ rõ chúng ta đã bao lâu rồi không ngủ không?”

Bạch Tân Vũ cười khổ một tiếng, “Tôi mệt đến tự hỏi cũng không có sức.”

Du Phong Thành nói: “Lên thuyền rồi, cũng còn có hơn mười km đường cần đi bộ, buổi tối hôm nay không thể nghỉ ngơi, anh ngủ một lúc đi.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Tôi không thể ngủ, tôi muốn nói chuyện với cậu, không thì cậu cũng sẽ rất khốn đốn.”

“Tôi chịu đựng được.” Du Phong Thành vừa nói xong, liền hung hăng ngáp một cái, hắn bốc lên chai nước, hớp một ngụm, trong mắt giăng đầy tơ máu.

Bạch Tân Vũ bắt được tay hắn, “Cậu cũng không phải siêu nhân, vừa rồi…… tiểu đội trưởng cùng cậu là mệt nhất.” Khi có phục kích tất cả đều là Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh xông vào trước tiên, điều tra, dò đường, dò bẫy cũng đều là việc của hai người bọn họ, trừ đó ra dọc theo đường đi Du Phong Thành còn che chở cho cậu…… Bạch Tân Vũ cảm thấy một chút chột dạ, nếu cậu không tới đây, Du Phong Thành có thể hay không so với bây giờ thoải mái hơn rất nhiều? Cậu nhịn không được hỏi:“ Du Phong Thành, tôi……”

“Ừ? Cái gì?”

Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Tôi có ngáng chân cậu không?”

Du Phong Thành nhéo nhéo ngón tay Bạch Tân Vũ, “Không.”

Bạch Tân Vũ đem cánh tay hắn ôm ở trong lòng, tựa như ôm lấy có thể khiến hắn an tâm như vậy, “Thật sự là không hở?”

Du Phong Thành nói: “Không, biểu hiện của anh so với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều lắm.”

Bạch Tân Vũ nhếch môi cười cười, nghe Du Phong Thành nói những lời này, cậu cảm thấy khổ nhọc như hiện tại cũng không phải không đáng giá.

Du Phong Thành rút cánh tay ra, sờ sờ đầu cậu, quay lại nhìn Bạch Tân Vũ một cái, “Từ lần đầu tiên tôi gặp anh đến bây giờ, anh thay đổi rất nhiều, cứ như không phải là cùng một người nữa vậy.”

Bạch Tân cười khúc khích, “So với trước kia là càng ngày càng đẹp trai lại còn đàn ông ngời ngời phải không?”

Du Phong Thành vớ lấy tay cậu đưa đến bên môi hôn một cái, cười nhẹ nói: “Cái này quyết định ở trên giường nha.”

Bạch Tân Vũ cười mắng: “Tại sao lại được quyết định ở trên giường chứ?”

Du Phong Thành há miệng, bắt lấy đầu ngón tay của cậu nhấm nhấm, “Vì tôi là người quyết định.”

Bạch Tân Vũ khóe miệng giật giật, quốc lộ tối đen mà yên tĩnh liếc mắt nhìn không thấy đầu, thùng xe nhỏ hẹp khiến cả thế giới thu lại giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ, bọn họ mệt đến không chịu nổi, bọn họ dựa vào lẫn nhau, trong không gian chỉ có hơi thở của hai người, tràn ngập hương vị của đối phương, không dễ ngửi, nhưng làm người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ dị. Bạch Tân Vũ thật sự hi vọng chiếc xe này có thể chạy mãi, bởi vì cậu không biết chờ ở điểm tập trung, có phải hay không là kết quả cuối cùng khiến cậu cùng Du Phong Thành phải ly biệt.

Xe chạy khoảng năm sáu mươi km, đã bắt đầu có vấn đề, Du Phong Thành đỗ xe ở ven đường, mở mui xe bắt đầu kiểm tra, bọn họ dùng vô tuyến điện liên hệ với Trần Tĩnh, kết quả đám Trần Tĩnh cũng đang dừng ở đằng sau, cách bọn họ có nửa km, bọn họ phân thành hai đội bắt đầu sửa chữa.

Hai người cầm ra trong cốp xe công cụ sửa chữa, cắn đèn pin, kiểm tra các bộ phận của động cơ, bọn họ vật lộn hơn một giờ, rốt cuộc tra ra bộ phận đánh lửa của động cơ có vấn đề, lại tìm thấy được một bộ phận đánh lửa mới một góc cực khuất của ô tô, đổi xong, bọn họ đã tiêu tốn hai giờ.

Cả bọn một lần nữa khởi động xe, đạp chân ga chạy như điên, ở trên đường, bọn họ vượt qua đội vàng còn đang sửa chữa ô tô, khiến cả đám nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lúc tảng sáng, cả bọn rốt cuộc tới được trạm thuỷ điện, trạm thuỷ điện này là nguồn của đập chứa nước loại nhỏ mà bọn họ đã bơi qua, ao trữ nước của trạm thuỷ điện cũng không phải cái hồ nhỏ, cự ly giữa hai bờ ít nhất phải hơn ba trăm mét, dựa vào thể lực hiện tại của cả đám không thể bơi qua, đương nhiên phải lái thuyền.

Hơn mười chiếc thuyền xung phong đã được chuẩn bị ở bên bờ, bọn họ xuống xe, chạy tới mới thấy, động cơ đã bị tháo rời ra khỏi tàu, bọn họ phải tự thân lắp ráp! Hơn nữa bởi vì thuyền xung phong vô cùng nhỏ, năm người ngồi lên có chút miễn cưỡng, bọn họ đương nhiên phải chuẩn bị ít nhất hai chiếc.

Lúc trong bộ đội tuy rằng đã học qua kiến thức cơ bản về sửa chữa phương tiện giao thông, nhưng đều không chuyên sâu, tu sửa gì đó cực kỳ lao lực. Lúc bọn họ đang vắt hết óc sửa chữa, người của một đội khác chạy tới, vậy mà không phải đội vàng, mà là hai người còn lại của đội xanh lá.

Trần Tĩnh thở dài, nhỏ giọng nói: “Tôi biết một người trong bọn họ, là người trong đội cơ khí của đại đội ta, chuyên môn có sẵn, chúng ta không thể so với bọn họ được.”

Bạch Tân Vũ vội la lên: “Con mẹ nó thế không phải là ăn gian à?”

Trần Tĩnh lắc đầu, “Không thể nói như vậy, mỗi người một nghề, chúng ta am hiểu điều tra, mai phục, cho nên mới có thể giữ lại năm người.”

Lương Tiểu Mao xoa xoa mặt, dầu máy trên tay tất cả đều bôi hết lên mặt, cậu ta nhìn hai binh sĩ bên đội cơ khí, ánh mắt sáng ngời có thần, hạ giọng nói: “Báo Tuyết đại đội không quy định chúng ta không thể tấn công người của đội khác chứ?”

Trần Tĩnh trợn mắt, “Cậu muốn……”

Lương Tiểu Mao nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ sửa rất nhanh thôi, chúng ta cướp một chiếc đi.”

Phản ứng của mấy người còn lại không giống nhau, Trần Tĩnh thâm trầm nhăn mày, Đại Hùng do dự đầy mặt, Du Phong Thành mặt không chút thay đổi, Bạch Tân Vũ trợn mắt há hốc mồm, Lương Tiểu Mao nói xong câu đó, dường như cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn tiếp tục biện giải: “Chúng ta cũng đâu làm bị thương họ thật đâu mà…”

Trần Tĩnh trầm giọng nói: “Không được, chúng ta không thể chĩa súng vào chính đồng đội của mình, cướp công sửa xe của người khác …… Chúng ta sẽ thành cái gì?”

Lương Tiểu Mao than thở nói: “Nhưng cái này không trái với quy định, ai cũng chưa nói không thể làm như vậy, mấy cái này hỏng khó sửa lắm, chẳng lẽ chúng ta cứ bơi qua như hồi trướcc?”

Trần Tĩnh kiên quyết lắc đầu, “Không được, nếu vì chọn lựa mà làm ra chuyện này, tôi lương tâm bất an cả đời.”

Lương Tiểu Mao nhìn về phía những người khác, “Các cậu nói đi? Những người đến sau sẽ bị loại đấy, nói không chừng chính chúng ta lại nằm trong một nửa số người đến cuối, đã đều đến đây rồi còn bị loại, các cậu cam tâm sao.”

Những người khác đều không nói gì, Đại Hùng dường như muốn phụ họa, nhưng lại không vượt qua được chính mình, Du Phong Thành từ đầu chí cuối không biểu hiện gì, không nói một lời, vùi đầu nghiên cứu động cơ, hầu kết Bạch Tân Vũ di chuyển lên xuống, lần đầu tiên cậu nghĩ muốn tán đồng ý kiến của Lương Tiểu Mao, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trần Tĩnh, cậu không dám, hơn nữa, nếu thật sự bảo cậu giơ súng hướng về phía chính đồng đội của mình để cướp một con thuyền, cậu không biết bản thân có thể xuống tay được hay không.

Không sai, Hoắc Kiều chưa từng nói rằng không thể tấn công người của đoàn đội khác, hơn nữa giữa bọn họ vốn đang tồn tại một sự cạnh tranh, vì chiến thắng của chính mình, dùng một ít thủ đoạn dường như cũng không có gì đáng trách, chung quy cũng không phải thật sự làm bị thương người ta, nhưng mà, Bạch Tân Vũ vẫn cảm thấy không thoải mái, nếu bọn họ thật sự làm, chỉ sợ sẽ giống như lời Trần Tĩnh, vĩnh viễn lương tâm bất an. Bây giờ cậu mới phát hiện, cậu cùng Lương Tiểu Mao có một điểm giống nhau, đều là những kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, tương đối ích kỷ, muốn đầu cơ trục lợi, mà Trần Tĩnh cùng bọn họ hoàn toàn tương phản, Trần Tĩnh rất chính khí, có đạo đức trong sáng, bên trong mắt không chấp nhận một hạt cát lọt vào, cũng không chấp nhận được trên người mình có chỗ nào bẩn, có một lãnh đạo như vậy, thật sự là nửa lợi nửa hại.

Lương Tiểu Mao thấy không ai nói gì, bực mình cúi đầu, “Được, chúng ta sửa, thua thì thua, tôi cũng nhận, làm gì được nữa.”

Hai mươi phút sau, người của đội xanh xuất phát, lại qua nửa giờ nữa, người của đội vàng đến, lúc này, bọn họ mới trang bị xong động cơ của thuyền xung phong, có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi, lần thứ hai cũng nhanh hơn, cả đám loay hoay hơn một giờ, rốt cuộc cũng hoàn thành loại công việc khiến người ta không kiên nhẫn đến muốn moi gan rút ruột này, bọn họ ngồi trên thuyền xung phong, hướng tới bờ bên kia lướt đi, nhưng, trước mắt bọn họ đang chậm hơn đội xanh ít nhất 1 giờ.

Phía sau, trời đã hoàn toàn sáng, khoảng cách 50 km chạy bộ trong 72 giờ, chỉ còn lại có hai giờ cuối cùng.

Năm người cả ngày uống nước no bụng, vượt qua hai mươi bốn giờ không hề chợp mắt, biết là thắng lợi đang ở trước mắt, nhưng bọn họ cũng đến bờ vực tan vỡ.
Bình Luận (0)
Comment