Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!

Chương 36

ASK: Để anh làm đại thần của em đi!

**

Kỳ Tu cũng nghe thấy thanh âm vang lên. Anh nhìn theo hướng nhìn của Bạch Tiểu Vân, phát hiện là một đôi nam nữ trung niên.

Anh quay đầu lại liếc Bạch Tiểu Vân, cậu đang nhìn bọn họ chằm chằm. Sau khi thấy rõ bộ dáng của hai người đang tiến tới, nụ cười vốn nở trên mặt trở nên cứng ngắc, lập tức nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một chút khủng hoảng…

Trái tim Kỳ Tu bỗng nhói đau, anh không biết rõ hai người kia là ai, nhưng nhìn thấy Bạch Tiểu Vân như vậy, anh vẫn chắn phía trước cậu theo bản năng.

Ba của Bạch Tiểu Vân, Bạch Quang Huy cùng mẹ kế Trương Tuệ Phương đã đứng ở cửa khu nhà đợi Bạch Tiểu Vân cả chiều. Vốn hai người tìm tới đây bởi vì hôm qua Tiểu Vương trong thôn trở về thăm nhà, khi buôn chuyện với còn khen Tiểu Vân nhà họ thật thành công, phát đạt. Lúc ấy, hai vợ chồng họ không hiểu gì hết, vẫn như lạc vào sương mỳ, nhưng Trương Tuệ Phương vẫn để ý, bắt đầu hỏi han tình hình của Bạch Tiểu Vân khi hắn nhìn thấy.

Tiểu Vương nói cho họ rằng khi đi ngang qua một khu nhà cao cấp, sa hoa, bắt gặp Bạch Tiểu Vân bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền, sang trọng. Loại xe này phải là ông chủ lớn siêu giàu mới có thể mua được. Bạch Tiểu Vân đi cùng với một người đàn ông, trông có vẻ quan hệ của họ không tồi.

Đương nhiên, Tiểu Vương không biết chuyện Bạch Tiểu Vân là gay, nhưng vợ chồng Trương Tuệ Phương thì biết. Vừa nghe Tiểu Vương nói, Trương Tuệ Phương đã nổi trận lôi đình. Trước đây gọi điện thoại muốn Bạch Tiểu Vân gửi tiền cho, năn nỉ hết sức, vất vả lắm mới nhận được ba vạn năm ngàn đồng, còn than vãn như bị ai giết vậy. Hiện tại nghe người ta kể, Bạch Tiểu Vân có nhà đẹp xe sang, nghèo đâu mà nghèo?

Trương Tuệ Phương cãi nhau với Bạch Quang Huy một trận, cuối cùng hai người thống nhất chạy đi tìm Bạch Tiểu Vân.

Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp cậu, không biết bây giờ cậu đã trở nên giàu có. Nghe Tiểu Vương có nhắc tới một người đàn ông, họ thầm nghĩ rằng chắc là Bạch Tiểu Vân đào được mỏ. Dù sao Bạch Tiểu Vân có làn da rất đẹp, thoạt nhìn trong trẻo, dáng người lại nhỏ nhắn. Cậu là đồng tính luyến ái, với diện mạo và thân thể này, chẳng phải y như đàn bà sao… Chắc là được ông chủ lớn nào đó bao dưỡng nên mới có tiền.

Hai vợ chồng nghĩ, nếu Bạch Tiểu Vân giàu rồi, người làm cha mẹ như bọn họ cũng có quyền lợi được hưởng phúc. Vì thế vợ chồng họ mau chóng thu dọn đồ đạc gọn nhẹ, sáng sớm đã ngồi xe từ trong thôn đi tới chỗ Bạch Tiểu Vân, tới thành phố rồi, lại dựa theo địa chỉ mà Tiểu Vương cung cấp, cuối cùng cũng tìm được khu nhà của cậu.

Nhưng mà đáng tiếc, khu nhà này không cho phép người xa lạ bước vào, đặc biệt là hai vợ chồng nhà quê ngang ngược, không hiểu lý lẽ như vậy. Họ chỉ nghĩ con trai mình giờ giàu rồi, hiện tại rất coi thường nhóm bảo vệ. Bị bảo vệ ngăn lại ở ngoài cửa, bọn họ còn cảm thấy bất mãn vô cùng. Tranh cãi ầm ĩ với bảo vệ một hồi, nhưng bất kể thế nào cũng không thể vào được, lúc này họ mới phải ngồi ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.

Khi hai người thấy Bạch Tiểu Vân đã trở về, lập tức vui vẻ phấn khởi chạy tới chỗ cậu.

Ánh mắt sắc bén của Trương Tuệ Phương nhìn thấy người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao lớn ở bên cạnh Bạch Tiểu Vân, vừa rồi anh còn thân mật sờ lên tóc cậu, cứ tưởng rằng người này chính là đại gia giàu có bao dưỡng Bạch Tiểu Vân.

“Xin hỏi, hai vị có chuyện gì không?” Kỳ Tu che ở trước người Bạch Tiểu Vân, mở miệng trước tiên.

Bạch Quang Huy vừa thấy Kỳ Ty, biết ngay anh là ông chủ lớn, vì thế cũng cố gắng ôn hòa nói, “Chào ông chủ, hà hà, tôi là ba của Bạch Tiểu Vân, tên là Bạch Quang Huy. Người này là mẹ nó. Xin chào, xin chào!” Tay phải của Bạch Quang Huy xoa xoa trên quần áo vài cái, sau đó học bộ dáng trên TV, vươn tay muốn bắt tay Kỳ Tu.

Kỳ Tu cũng ông ta nắm hờ một chút, nghe ông nói là ba của Bạch Tiểu Vân, anh thoáng giật mình. Hơn nữa anh cảm thấy bộ dạng Bạch Tiểu Vân không giống như gặp được ba mẹ mình.

Anh không biểu hiện cái gì khác thường ra ngoài, “Chào chú, chào dì.”

Động tác Kỳ Tu đứng ở trước người Bạch Tiểu Vân làm cho cậu có chút cảm động, nhưng nhìn thấy bộ dạng ba mẹ vô cùng khách khí khi nói chuyện với Kỳ Tu, cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Cậu biết rất rõ, lần này ba mẹ đến nhất định không có chuyện gì tốt.

“Ba… Dì, có chuyện không?”

Trương Tuệ Phương vừa nhìn sang Bạch Tiểu Vân, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười ha ha nói, “Tiểu Vân à, dì và ba con lần này đặc biệt tới thăm con đó nha.”

Không ngờ dì còn thân thiết gọi tên riêng của cậu chứ không phải kêu “biến thái”, Bạch Tiểu Vân cảm thấy vô cùng lạ lung.

“Đúng, đúng, ba với dì con đến thăm con. Con không mời bọn ba vào nhà ngồi sao? Đã trễ thế này, bọn ba đã đợi con cả một ngày đấy.” Ba Bạch Tiểu Vân mau chóng tiếp lời, vội vàng muốn vào trong nhà của Bạch Tiểu Vân.

Cậu có chút khó xử. Cậu biết rõ ba mẹ mình là dạng người gì, nếu đây là nơi cậu thuê trước kia, cho ba mẹ cậu vào ở cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng đây là nhà của An Viễn, hơn nữa rất cao cấp, cậu lo rằng họ sẽ tưởng đây là nhà cậu, muốn cậu nhường cho em trai. Huống hồ, bây giờ Kỳ Tu đang ở đây, trong nhà cũng chỉ có một phòng dành cho khách…

Trông Bạch Tiểu Vân cảm thấy khó xử, Trương Tuệ Phương biến sắc, giọng điệu trở nên không tốt lắm, “Sao thế, chê ba con và dì nghèo sao… Sợ làm bẩn nhà con à?”

Nếu nói lúc trước Kỳ Tu còn không hiểu được sự kỳ lạ trong mối quan hệ này là sao, nhưng hiện tại, thấy thái độ của Trương Tuệ Phương với Bạch Tiểu Vân, trong lòng anh bỗng hiểu ra. Dường như ba và mẹ kế của Bạch Tiểu Vân không ôn hòa như biểu hiện bên ngoài khi nãy…

Bạch Quang Huy khẽ đụng vào người vợ một chút, ý bảo bà ta đừng nói lung tung, “Dì con tính cách thế đây. Hôm nay bảo vệ không cho bọn ba vào, bà ấy có chút nóng nảy. Bạch Vân, mau dẫn ba vào nhà xem đi. Ái chà, hoàn cảnh ở đây thật tốt.” Nói xong, ông ta còn dẫn đầu đi trước.

Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu liếc nhau, bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Sau khi Bạch Quang Huy và Trương Tuệ Phương đi vào nơi Bạch Tiểu Vân ở, ánh mắt không ngừng dòm ngó xung quanh.

“Má ơi, đồ đạc ở nhà này đẹp quá, bộ sô pha này thật mềm mại. Ái chà, cái bàn này làm bằng thủy tinh cơ à… Bạch Vân, khi mua nhà chắc con tốn không ít tiền nhỉ? Hôm nào để em trai con cũng đến đây ở đi.” Trương Tuệ Phương đặt mông ngồi trên sô pha nhún nhún vài cái, đôi mắt vẫn quét một vòng trong nhà xem có phát hiện ra cái gì không, càng nhìn càng thấy thích. Căn nhà này giá trị rất xa xỉ, Bạch Tiểu Vân giàu như vậy, bảo nó phân một phòng cho con trai bà ta ở là được.

Bạch Tiểu Vân rót nước cho bọn họ, “Nhà này không phải của con, là bạn của con cho con ở nhờ.”

Trương Tuệ Phương lập tức mất hứng, không hề tin tưởng, “Bạn nào mà tốt như thế, một căn nhà sắp đặt đẹp đẽ như vậy không ở, lại để cho con ở?”

Trước đây Kỳ Tu cũng không biết chuyện này, giờ nghe Bạch Tiểu Vân nói như vậy, trong lòng anh cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Trương Tuệ Phương, Bạch Tiểu Vân thật thà nói, “Vốn là chủ thuê nhà cũ có việc gấp, không thể cho con thuê nữa, lúc đó con còn bị trộm hết tiền, tất cả tiền bạc đều gửi cho ba khi em trai kết hôn, trên người tạm thời không còn đồng nào, nên không có tiền thuê phòng nữa. An Viễn thấy con sốt ruột, bảo con tới đây ở.”

Kỳ Tu nghe xong, cả người đều cứng đờ… Hóa ra còn có chuyện này. Tuy bây giờ nghe Bạch Tiểu Vân nói có vẻ đơn giản, nhưng lúc ấy không một xu dính túi, lại không có nhà để về, tình cảnh của cậu hẳn phải khó khăn vô cùng… Vậy mà vào thời điểm đó, anh lại không thể giúp đỡ cậu việc gì… Kỳ Tu vô cùng ảo não.

Trương Tuệ Phương hiển nhiên không tin. Bà nghĩ đây chỉ là cái cớ Bạch Tiểu Vân bịa ra, chỉ muốn mau chóng phủi sạch quan hệ với bọn họ, không muốn cho con trai bà tới đây ở.

“Được rồi, đừng có nhắc tới chuyện cho em trai con tiền đi. Con mua được căn nhà tốt như vậy, gửi cho em có ba vạn năm là nhiều lắm hay sao? Cho dù con ghét dì vì dì không phải mẹ ruột con, về sau không muốn nuôi dĩ, nhưng lão Bạch là ba ruột con mà, bây giờ bọn dì làm lụng không đủ sống, bọn dì sẽ ở đây cho con phụng dưỡng. Dì nói cho con biết, pháp luật có quy định điều này, dì đã kiểm tra rồi. Con không chạy thoát được đâu.” Hai tay Trương Tuệ Phương xoa ở trước ngực, ánh mắt lườm sang Bạch Tiểu Vân, bộ dáng vô cùng đắc ý.

Trương Tuệ Phương nói như vậy trước mặt Kỳ Tu, không hề để ý đến cảm thụ của Bạch Tiểu Vân, cậu xấu hổ liếc nhìn anh một cái, im lặng không nói gì với Trương Tuệ Phương. Nhưng dù sao họ cũng là người lớn, cậu chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, “Căn nhà này thật sự không phải của con đâu dì. Tiền lương một tháng của con chỉ có mấy ngàn đồng, làm sao mua được nhà ở tốt như vậy chứ.”

Bạch Quang Huy vừa nghe đã chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Vân mà mắng, “Bạch Vân, ba con nuôi con lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Nếu con không muốn nuôi ba thì cũng không cần phải ăn nói lấy lệ với bọn ba như vậy. Con nghĩ vì sao mà ba và dì con biết nơi này, người ngoài đã biết con ở chỗ này từ lâu rồi, còn có xe xịn…”

Bạch Tiểu Vân căn bản không biết vì sao ba cậu và Trương Tuệ Phương có thể đưa ra kết luận như vậy, “Ba, dì, con nghĩ ở đây có chuyện hiểu lầm. Khi đó ngay cả tiền trả thuê phòng con cũng không có, làm sao thừa tiền đi mua xe được?”

Sự thật chứng minh, muốn giảng đạo lý thì phải giảng với người hiểu đạo lý mới được. Đối mặt với kẻ vô lại thì chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.

Trươn Tuệ Phương thấy bộ dáng của Bạch Tiểu Vân như là không muốn thừa nhận, biết là không trông cậy được gì nữa, vì vậy tức giận tóm lấy cái chén trên bàn mà ném vỡ toang, nước chảy lênh láng trên mặt đất. Bà ta đứng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Bạch Tiểu Vân mà nói, “Đương nhiên là mày không có tiền mua, nhưng mày đi làm đĩ! Không làm đĩ có thể mua được nhà ở tốt như thế này sao?”

“Dì, xin bà hãy nói chuyện lịch sự một chút.” Người lên tiếng là Kỳ Tu.

Giọng điệu của Kỳ Tu rất nặng nề, sắc mặt trầm xuống nhìn Trương Tuệ Phương.

Anh hoàn toàn không ngờ được mẹ kế của Bạch Tiểu Vân lại ở trước mặt anh mà nói ra những lời khó nghe như vậy. Ở trước một người ngoài như anh, bà ta còn nói chuyện không khách khí với cậu như thế, anh khó có thể tưởng tượng bọn họ đã từng đối xử với Bạch Tiểu Vân như thế nào. Hơn nữa, ỷ vào mình là người lớn, thái độ của bọn họ thật đê tiện.

Ở trước mặt sói xám bự mà dám trắng trợn bắt nạt thỏ nhỏ nhà anh như thế, sói xám bự khẳng định sẽ không chấp nhận.

Bạch Tiểu Vân nghe được lời đó mà mặt trắng bệch. Cậu không ngờ dì có thể nói ra mấy câu ác độc đến thế… Hơn nữa từ đầu tới giờ, ba cậu không hề nói đỡ cho cậu một câu nào, vấn đề ông ta quan tâm nhất là làm sao đòi được tiền của cậu. Nếu không phải hiểu lầm cậu sỡ hữu căn nhà này, cho dù cậu chết ở bên ngoài, chắc bọn họ cũng không mảy may quan tâm chút nào, lại càng không thèm tới thăm cậu.

Trương Tuệ Phương là người thích bắt nạt kẻ yếu, Bạch Tiểu Vân thì bà ta dám ra oai, nhưng nhìn Kỳ Tu nhìn mình đầy tức giận như vậy, bà ta vẫn có chút kiêng nể, dù rằng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Không phải sao? Các người không có loại quan hệ này sao? Cậu ngủ ở nhà Bạch Vân nhà tôi mà không trả tiền à? Đi tìm gái bán hoa còn phải trả tiền đấy.”

Kỳ Tu xiết chặt nắm tay, anh thật sự sợ mình sẽ không kiềm chế được.

“Dì à, bà nói chuyện phải chú ý một chút!” Bình thường mắng cậu là đủ rồi, bây giờ ngay cả Kỳ Tu cũng bị liên lụy vào, đôi mắt Bạch Tiểu Vân đỏ ngầu lên. Hai người kia quả thật không nể chút tình cảm nào, khiến cho chút tha thứ cuối cùng trong lòng cậu đối với bọn họ đều biến mất không còn chút dấu vết.

Thấy Bạch Tiểu Vân lúc nào cũng ngoan ngoãn lần đầu tiên phản bác lại Trương Tuệ Phương, bà ta lập tức chống nạnh rống lên, “Sao nào? Cái đồ biến thái chết dẫm nhà mày làm chuyện xấu còn không cho người khác nói sao? Mày tưởng rằng mắt tao mù rồi hay sao mà không thấy được gì. Vừa rồi trước cổng, hai người chúng mày còn sờ tới sờ lui, ọe! Tởm chết đi được. Một thằng đàn ông như mày còn ngủ với người ta, thật sự là… Sao nhà tao lại sinh ra cái loại biến thái như mày chứ! Đừng tưởng rằng giờ tìm được một người giàu để dựa hơi thì không sao, cẩn thận tao nói chuyện mày đồng tính cho tất cả mọi người, xem mọi người có ghê tởm mày hay không nhá.”

Bạch Tiểu Vân đã tức giận tới mức không nói nên lời, ánh mắt đỏ ngầu thật sự giống y như con thỏ.

Mọi người thường nói, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là bị Trương Tuệ Phương mắng như vậy.

Nhưng trước khi Bạch Tiểu Vân mở miệng, có người đã giành trước.

“Bà nói đủ chưa?” Kỳ Tu hỏi, mặt không có biểu tình gì, thanh âm cũng không lớn như Trương Tuệ Phương vừa mắng chửi người, nhưng không giận mà uy khiến Trương Tuệ Phương sợ tới mức run một cái.

“Sao nào? Tôi dạy con tôi liên quan gì đến anh?”

“Thứ nhất, Tiểu Vân không phải con của bà, nhưng em ấy là người của tôi, bà giở trò ở trước mặt tôi bắt nạt em ấy, đương nhiên có liên quan tới tôi. Thứ hai…” Ánh mắt của Kỳ Tu trở nên sắc bén hơn, “Đây là nhà của tôi, phiền các người đổi sang chỗ khác mà ăn vạ, nơi này không chào đón các người, mời ra ngoài cho!”

Nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Vân bị mẹ kế bắt nạt, Kỳ Tu không khách khí chút nào, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Nếu không phải được nuôi dạy tử tế, anh thật sự muốn bảo hai người kia cút luôn.

Sau khi Kỳ Tu nổi giận, ba Bạch Tiểu Vân mới nói, “Tôi đến đây thăm con tôi, cậu dựa vào cái gì đuổi tôi đi?”

Kỳ Tu cười lạnh, “Vừa rồi chẳng phải Bạch Vân đã nói cho các người rồi sao? Căn nhà này không phải của em ấy. Là tôi mua, các người không hiểu hả? Giờ các người làm loạn ở đây, tôi có quyền mời các người ra ngoài. Đương nhiên nếu các người không đi, tôi có thể gọi bảo vệ tới mời các người ra ngoài.”

“Anh…” Trương Tuệ Phương đã quen thói đanh đá bị Kỳ Tu làm cho không nói nên lời. Vừa rồi bà ta liên tục nói Bạch Tiểu Vân bị Kỳ Tu bao dưỡng, bây giờ người ta hào phóng thừa nhận ở chung với nhau, nhà không phải thuộc về Bạch Tiểu Vân, cho nên bọn họ không thể tới, cũng đừng hòng tới, còn bị đuổi ra ngoài…

Trong lòng hai người Trương Tuệ Phương giận dữ vô cùng, nhưng vừa nhìn Kỳ Tu đã biết là người bọn họ không thể chọc vào, bọn họ dám ra oai với Bạch Tiểu Vân nhưng nào dám mắng Kỳ Tu. Vì thế Trương Tuệ Phương bật khóc, ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa la lối om sòm.

“Mày đúng là thằng con bất hiếu… Không nuôi dưỡng ba mẹ sẽ bị Thiên Lôi đánh chết. Bây giờ còn để cho người ngoài bắt nạt ba mẹ, cánh cứng cáp rồi, có chỗ dựa vững chắc rồi… Tao muốn kiện mày ra tòa!”

Ba của Bạch Tiểu Vân cũng nhảy dựng lên, “Đúng, phải đi kiện thằng con bất hiếu này! Có tiền rồi thì không quan tâm đến sự sống chết của ba mẹ nữa!”

“Tao phải kiện mày! Kiện mày!”

Có lẽ là do tức giận, cũng có lẽ do không thể nói nổi hai kẻ vô lại này, Bạch Tiểu Vân vô cùng bĩnh tĩnh gật đầu, nhưng giọng điệu lại mỏi mệt lạ thường, “Đi kiện đi! Đến lúc đó tòa án phán thế nào, tôi sẽ làm như thế. Nhưng nhớ phải nói rõ chuyện các người ngược đãi tôi từ nhỏ ra sao cho quan tòa, để xem tòa phán làm sao.”

Chỉ có thể nói, những chuyện xảy ra đêm nay cùng những lời nghe được hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Kỳ Tu.

Cuộc sống của Bạch Tiểu Vân trong một gia đình như vậy có thể khẳng định phải chịu rất nhiều lời mắng chửi, sự đánh đập từ ba cậu và mẹ kế. Còn những tổn thương sâu sắc hơn, Kỳ Tu không thể nào tưởng tượng nổi.

Một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh vặn vẹo như vậy, còn có thể tích cực hướng về phía trước, không hận thù cuộc đời, cũng không có tư tưởng cực đoan, luôn hé ra nụ cười ấm áp, xoa dịu cho người khác, lúc nào cũng khoan dung với mọi người…

Ngoài trừ đau lòng, Kỳ Tu càng thêm thích Bạch Tiểu Vân. May mắn anh có thể gặp được một con thỏ ngốc nghếch như vậy…

Sự khác thường của Bạch Tiểu Vân khiến cho hai người kia ngừng kêu khóc, đột nhiên có chút không phản ứng kịp,

Kỳ Tu đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống họ, “Hai vị lớn tuổi như vậy hẳn phải biết rõ chừng mực. Mặc dù là ba mẹ cũng nên biết tôn trọng người khác. Đừng có làm ầm ĩ như vậy, tin tôi đi, cuối cùng người chịu thiệt nhất định không phải là Bạch Vân. Không phải tôi đang uy hiếp các người mà đang nói sự thật. Tin rằng các người có thể hiểu được ý của tôi.” Kỳ Tu tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn họ một cái.

Kỳ Tu quả thật là đang uy hiếp họ. Anh biết rõ tính cách của loại người như ba mẹ Bạch Tiểu Vân. Thật ra bọn họ rất sợ gây ra chuyện, càng sợ chọc phải người lợi hại hơn họ.

Quả nhiên Kỳ Tu vừa nói xong, sắc mặt của hai người đều thay đổi…

Đương nhiên, Kỳ Tu cũng không hy vọng sẽ phải làm tới bước kia, vì như thế cũng khiến Bạch Tiểu Vân chịu tổn thương rất lớn. Anh tiếp tục nói, “Hai vị đều là người hiểu chuyện, nếu trước kia hai người không hề coi Bạch Vân như con mình, giờ cần gì phải tới tự bôi xấu mặt. Bạch Vân không phải người nhẫn tâm, chờ sau này các người già rồi, số tiền em ấy phụng dưỡng các người sẽ không thiếu một xu. Nhưng các người phải tự hiểu, căn bản em ấy không nợ nần gì các người. Nếu các người cứ được voi đòi tiên, gây ra chuyện gì khác hoặc tiếp tục gây phiền phức cho Bạch Vân, ngại quá…” Kỳ Tu buông tay, nở nụ cười sâu xa đầy ẩn ý. Mấy lời cuối cùng chưa nói ra mới càng khiến hai người kia không rét mà run…

Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bất kể trước đây đối xử với Bạch Tiểu Vân ra sao, giờ vẫn muốn tìm chút lợi từ cậu, nào ngờ bạn trai của Bạch Tiểu Vân kinh khủng như vậy…

Bọn họ tự biết đuối lý, nhưng có Kỳ Tu ở đây, họ không dám làm gì nữa, đành chán chường đứng lên, dù trong lòng còn có chút không cam tâm.

“Hai vị còn muốn nói gì sao? Hay là tôi mời bảo vệ lên đây tiễn hai người về nhà?” Kỳ Tu thấy họ còn không muốn đi, cười hỏi.

“Không, không cần… Chúng tôi tự về…” Sauk hi nói những lời này, hai người mau chóng biến mất.

Quả nhiên là người bọn họ không dám động vào…

Cuối cùng trong nhà cũng yên ổn.

Kỳ Tu tới trước mặt Bạch Tiểu Vân, xoa xoa đầu cậu, “Thật xin lỗi, vừa rồi anh tự ý…”

Bạch Tiểu Vân lắc đầu, “Không sao đâu, từ lâu em với họ đã không còn tình cảm gì… Ngược lại em nên cảm ơn anh, nếu không không biết họ sẽ làm ầm lên tới lúc nào…”

Kỳ Tu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Bạch Tiểu Vân vào lòng. Cậu không cảm thấy thẹn thùng hay khó xử chút nào. Giờ phút này, cậu chỉ cần một cái ôm như vậy.

Khi Bạch Tiểu Vân tựa vào vai Kỳ Tu, trong lòng cậu yên bĩnh vô cùng, dường như tất cả những chuyện vừa xảy ra đã bị thoải mái ném ra sau đầu.

Bạch Tiểu Vân cẩn thận vươn tay lên, nhẹ nhàng ôm lại Kỳ Tu.

Điều mà cậu vốn chỉ ước ao xa vời trong cơn mơ giờ đang thành hiện thực…
Bình Luận (0)
Comment