Nam sinh trưởng thành trong một gia đình âm thịnh dương suy đến tột cùng sẽ có vận mệnh như thế nào? Khả năng tuyệt đại đa số là phải chịu đựng đủ mọi tàn phá về thể xác và tinh thần, giống như một sinh vật gọi là “đồ chơi” rơi vào trong tay đám người nhà kia. Ta — Hàn Bạch, cho đến nay chỉ mới trải qua mười bảy năm cuộc đời, chính là ví dụ sinh động cho loại vận mệnh thảm thống này. Trong nhà có một mẫu thân cường thế cũng đành, dù sao nghe nói, nếu không phải năm đó sau khi mẫu thân bước vào Hàn gia, lèo lái toàn bộ, dựa vào phụ thân ta này một thư sinh không nóng không lạnh, sao có thể đem gia nghiệp Hàn gia phát triển đến mức hiển hách như vậy, ta hiện tại cũng không có thể hưởng thụ kiếp sống thiếu gia cẩm y ngọc thực này, cho nên vô luận như thế nào, ta vẫn nên đối với mẫu thân ôm loại tình cảm hàm ơn sâu sắc. Nhưng vấn đề là, vì muốn sinh cho Hàn gia một đứa con trai, mẫu thân đã rất cố gắng tăng sản báo quốc, đến thời điểm ta rốt cục oa oa chào đời, đã có đến 6 tỷ tỷ đứng trước, này khiến cho ta từ khi vừa sinh ra đã định là vận mệnh bị ức hiếp bi thảm rồi.
Tất cả sự tình trong nhà chúng ta đền do mẫu thân làm chủ, mà mấy tỷ tỷ từ sau khi hiểu chuyện cũng bắt đầu giúp mẫu thân quản lý việc làm ăn buôn bán của gia tộc, hơn nữa không biết là may mắn hay bất hạnh, bọn họ không ngoại lệ đều di truyền cường thế của mẫu thân, phụ trách việc buôn bán rất thuận lợi gọn gàng. Chỉ có ta, tuy rằng diện mạo hoàn toàn là phiên bản của mẫu thân, nhưng còn lại đều di truyền từ phụ thân, nói đơn giản, mẫu thân nói rằng ta không phải nhân tài kinh doanh. Tác dụng duy nhất của ta trong cái nhà này chính là để cho các nàng giải trí. Khi còn nhỏ, mẫu thân cùng tỷ tỷ đã lấy việc chọc ta khóc làm thú vui cuộc đời, họ còn thường xuyên bắt ta ăn mặc như nữ hài, lấy một cái lý do đường đường chính chính, nói là sợ nam hài dưỡng không lớn, kỳ thật đều là viện cớ để thỏa mãn cho hứng thú xấu xa của các nàng thôi, đến bây giờ vẫn luôn cười nói, trước đây khi đem ta hóa trang thành nữ hài, đã mê đảo bao nhiêu nam hài. Kính nhờ, ta cũng là nam sinh vậy, này có gì đáng để cao hứng sao?
Sau khi hiểu chuyện, ta liền kiên quyết cự tuyệt các nàng mặc lên người ta phục sức của nữ tử, các nàng còn trưng ra vẻ mặt tiếc hận nữa chứ. Chỉ có lỗ tai từ nhỏ đã xỏ rốt cục vẫn không thể khép lại, tai phải còn đeo một khuyên tai phỉ thúy, bởi vì đeo rất nhiều năm, thật sự không quen cảm giác trống trải ở vành tai được, cho nên vẫn cứ đeo thôi. (Mỗ Phi: ha hả, khuyên tai cũng đeo bên phải, rõ ràng chính là có vấn đề mà.) nghe nói loại phỉ thúy chế tạo ở Tây Vực này vốn là một đôi, nhưng mà không biết lúc nào đã làm rơi mất một chiếc, nghe nói vào thời gian đó mẫu thân dẫn ta đi làm khách, để thừa cơ bày tỏ oán khí tích tụ trước đây khi nàng bị người ta nói là không thể thay Hàn gia lưu hậu. Bởi vì người đến hỏi thăm rất nhiều, cho nên cũng không rõ rốt cục bị mất viên phỉ thúy kia lúc nào. Mà ta vẫn luôn mang theo một khối ngọc bội bên người, chất liệu cùng xúc cảm đều vô cùng tốt, nghe nói cũng là vào thời điểm kia mạc danh kỳ diệu có trong tay. Dủ sao ta một chút ấn tượng cũng không có, chỉ là ở một vài thời điểm sẽ mơ hồ cảm thấy nó đại biểu ý nghĩa nào đó rất trọng yếu hoặc đặc biệt.
Tuy rằng ta cùng phụ thân ở trong nhà địa vị đều khá “thấp”, nhưng ta cũng không giống như phụ thân ngoan ngoãn phục tùng mẫu thân đâu, ta vẫn đang chờ đợi một cơ hội có thể làm cho mẫu thân nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa. Mỗi khi tưởng tượng đến vẻ mặt không thể tin được của mẫu thân và các tỷ tỷ lúc đó, ta không khỏi càng thêm đắc ý dạt dào. Cơ hội rốt cục cũng đến, mẫu thân ngày thường trên bàn cơm không đề cập đến công việc, ngày hôm đó mang thái độ khác thường bàn luận một vụ làm ăn, điều này hết sức chứng minh rằng nó không phải một vụ làm ăn tầm thường. Hơn nữa mẫu thân cùng tỷ tỷ nhíu mày rất chặt, khẳng định là gặp phiền toái, dường như có rất nhiều người đang tranh đoạt mối làm ăn này, cần phải có người tự mình đi Lạc Dương cùng đối phương trao đổi, mà mẫu thân cùng tỷ tỷ vì chung quy chỉ là quan hệ nữ tắc trong nhà, không tiện xuất môn, nên đang lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Này không phải là cơ hội của ta sao? Ta mừng rỡ trong lòng, ngoài mặt lại tận lực giả bộ bất động thanh sắc, vờ như lơ đãng mở miệng: “Nếu không ta thay các ngươi đi xem sao?” ánh mắt hồ nghi của mọi người đảo qua, nhìn ta liếc mắt một cái, lại quay đầu đi tiếp tục cuộc thảo luận của các nàng, giống như ta căn bản chưa từng mở miệng vậy. Cho dù không tin tưởng năng lực của ta, cũng không nên biểu hiện ra rõ ràng như vậy chứ, ta lớn tiếng nói: “Nếu như không đoạt được vụ làm ăn này, ta sẽ tùy các ngươi xử trí.” Lần này mẫu thân rất nhanh lên tiếng: “Tốt lắm, ngươi hiện tại quay về phòng thu thập hành lý, ngày mai xuất phát đi Lạc Dương, nếu mà không thành công chúng ta nhất định không tha cho ngươi.” Ta vui sướng vạn phần chạy vội trở về phòng, không hề nghĩ sâu xa vì sao mẫu thân lại sảng khoái giao một vụ làm ăn quan trọng như vậy cho ta, cũng không chú ý đến ánh mắt tính kế của nàng.
Hàn Đình — đại tỷ của Hàn Bạch nói: “Mẫu thân, ngươi thật sự có thể xác định nữ hài mà Tề Nghiêm tìm kiếm khắp nơi chinh là Tiểu Bạch? Vạn nhất không phải, chúng ta đây nếu làm không tốt sẽ vuột mất một vụ làm ăn lớn.” “Ta cũng không dám chắc, bất quá không phải Tề Nghiêm có viên phỉ thúy kia sao? Huống chi, cho dù chúng ta đoán sai, sau này Tiểu Bạch cũng phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, các ngươi không cảm thấy như vậy, tổn thất một vụ làm ăn cũng không hề gì sao? Bất quá Tiểu Bạch cũng thật là rất hăng hái a, tất cả phản ứng đều giống như chúng ta dự đoán nhỉ.” Đại sảnh chính Hàn gia, chỉ thấy vẻ mặt cười gian của mấy phụ nhân, mà lúc này, Tiểu Bạch đang ở trong phòng thu dọn hành lý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, một chút cũng không phát hiện ra rằng mình đã tiến vào trong bẩy rập của mẫu thân cùng các tỷ tỷ.