Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Chương 11

Tề Nghiêm có tiểu hài tử?

Tề Nghiêm đã có tiểu hài tử.

Tề Nghiêm thế mà đã có tiểu hài tử!!!

Ta tuyệt đối không phải kẻ chưa thấy qua sự đời, lại trở nên kinh ngạc như vậy(>_<) kỳ quái, hắn có tiểu hài tử là chuyện của Tề gia hắn, Tề gia bọn họ có thể bái thần tế phật, cảm tạ trời xanh, khỏi phải lo lắng không ai kế tục hương hỏa Tề gia, việc quỷ gì liên quan tới ta chứ, phi phi phi, các vị quỷ đại gia đi qua, ngang qua, bay qua ngàn vạn lần không cần để ý tới lời nói nhảm của ta, phải là việc người chả liên quan đến ta, nhưng mà vì sao ta lại cảm thấy không được thoải mái chứ. Trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ tư vị, cho nên mới nói, gần mực thì đen, sau khi đến nơi này, ngay cả ta cũng sắp biến thành kỳ kỳ quái quái rồi.

Đúng rồi, ta nhất định là bởi vì hâm mộ Tề Nghiêm có hài tử đáng yêu như vậy, không phải bởi vì sự tình loạn thất bát tao gì khác đâu. Ta hít sâu một hơi, có gì phải hâm mộ chứ, đợi cho đến khi ta già như hắn, ta khẳng định là có một hài tử còn đáng yêu hơn, không đúng, phải là một đống hài tử đáng yêu, tuổi trẻ sức lực tiềm tàng nha, không giống như hắn già cả chẳng còn chút năng lực, ^_^, ta càng nghĩ càng vui vẻ. tâm tình kỳ quái lúc nãy giờ đây đã sớm tan thành mây khói.

“Miệng mở lớn như vậy, muỗi bay vào rồi.” hình như có một giọng nói tựa hồ từ một nơi rất xa xôi truyền đến, lọt vào tai ta, ta theo bản năng ngậm chặt cái miệng không biết từ khi nào đã há lớn của mình.

Muỗi?

Nga. Muỗi.

A???!!!!

Muỗi!!!!!!

Trời ơi, không thể nào, chẳng lẽ muỗi xem cổ họng đáng thương của ta như nơi che mưa chắn gió tránh rét? Nghĩa vô phản cố liền bay vào? Ta vội vàng không ngừng phun ra ngoài, nhưng mà ngoại trừ nước miếng, cái gì cũng không có. Chẳng lẽ cổ họng của ta ấm áp như vậy, khiến cho muỗi vui đến quên cả trời đất, không muốn quay về tổ muỗi của nó nữa? Đừng a, chúng ta ngày xưa không oán,  ngày nay không cừu, ngài đại muỗi đại lượng, hãy bỏ qua cho nhân loại nho nhỏ đáng thương như ta đi, chỉ cần ngài bằng lòng bay ra, ta cam đoan chẳng những không đánh chết ngài, còn một đường hộ tống ngài bay về muỗi đại bản doanh.

Sau một hồi nôn khan không có hiệu quả gì, ta cầu cứu nhìn về phía Tề Nghiêm vẻ mặt sâu xa khôn lường, Tiểu Vũ đang vùi đầu trong lòng hắn, thân mình không ngừng phát run, bộ lạnh lắm hả?

Quên đi, ta hiện tại nào có tâm tình đi lo lắng cho người khác: “Thiếu gia, ngươi nói xem muỗi chơi mệt rồi, có thể tự bay ra hay không?”

“Chờ nó ăn uống no đủ, đương nhiên sẽ đi ra.”

“A? Thế nào mới có thể ăn uống no đủ a?”

“Rất đơn giản, hút khô hết máu của ngươi thì no rồi.” trong mắt Tề Nghiêm hiện lên ý cười ác ma, đáng tiếc ta đang lâm vào cực độ ân hận nên không nhìn thấy. Trước mắt ta đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng: trên nền tuyết lạnh như băng có một cái thây khô nằm cứng ngắc, mọi ngươi đi ngang qua đang chỉ trỏ: “Người này chính là bị muỗi hút khô máu đó.” Càng nghĩ càng thấy từng trận gió lạnh, sởn tóc gáy. Trong nháy mắt ta hạ quyết định.

“Ta mặc kệ.” ta ngẩng đầu, nói chắc như đinh đóng cột.

“Sao lại đột nhiên trở nên thông minh  thế.” Vẻ mặt Tề Nghiêm nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc “Tại sao?”

“So với việc ở đây chờ muỗi hút khô ta, không bằng về nhà chờ chết, tối thiểu trước khi chết không phải làm hạ nhân hầu hạ người khác.” Nếu như chết tha hương tha phương, ta cũng quá bi thảm rồi.

“Phụ thân, sao lại có người dễ dàng bị lừa như vậy ni? Chơi rất vui.” Thanh âm nhuyễn nhuyễn nộn nộn ngăn chặn bước chân chuẩn bị rời đi của ta, là…. đang nói ta sao? Ta do dự quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Vũ ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Tề Nghiêm, nước mắt vương trên hàng mi dài, trong đôi mắt to tròn tràn đầy ý cười, bàn tay to của Tề Nghiêm cẩn thận vuốt lưng Tiểu Vũ, vừa ôn nhu nói: “Cười từ từ thôi,  coi chừng sặc.”

Hắn đang cười cái gì? Người dễ dàng bị lừa? Lừa, lừa lừa!!! Nói như vậy, ta bị lừa???!!! Thật quá đáng, sao lại đối xử với ta như vậy, ta biết ta thiện lương thành thật hiền lành đáng yêu, nhưng mà không phải là để cho các ngươi khi dễ nha!!!

“Phụ thân, để cho hắn chơi với ta được không?” Di? Trong nháy mắt ta đã quên vừa rồi mình định nói cái gì, không phải đâu, tuy rằng ta thật sự cảm thấy Tiểu Vũ đáng yêu hơn Tề Nghiêm nhiều lắm, nhưng mà…… nhưng mà……. Nhưng mà ta thân mang trọng trách, ta còn phải nỗ lực theo dõi Tề Nghiêm để hắn không đem mối làm ăn giao cho ngươi khác, nếu cứ tiếp tục như thế này, ta thật sự sẽ biến thành một hạ nhân trăm phần trăm mất. Nhưng, loại chuyện này, cũng không phải là việc ta có thể quyết định. Ta chỉ có thể làm việc theo sắc mặt Tề Nghiêm.

“Ân, hảo.” đáng tiếc Tề Nghiêm đương nhiên không thể nghe được tiếng kêu gào trong lòng ta, hắn trầm ngâm một chút, liền gật đầu đồng ý.

“A!” Ta nhịn không được hét lên một tiếng, nhiệm vụ kia sắp trở nên không có khả năng hoàn thành rồi.

“Làm sao vậy?”

“A?” ta phải giải thích như thế nào với hắn đây, “Bởi vì….. bởi vì…… bởi vì ta không nỡ rời xa ngươi.” Trời ơi, ta vậy mà lại nói ra loại lời thoại này, thật sự là muốn đâm đầu vô chỗ nào mà chết qúa.

Hắn nhướng nhướng mày “Kỳ thật, ta cũng không nỡ.”

“A?” Chẳng lẽ Tề Nghiêm có đoạn tụ chi phích, đừng làm ta sợ nha, ta là người bình thường.

“Bởi vì không có ngươi ở bên cạnh ta……” Thảm, vì cái gì ta lại cảm thấy mặt đó tim đập vậy nè? “Ta sẽ mất đi rất nhiều trò cười.”
Bình Luận (0)
Comment