Tiểu Bảo Bối! Tôi Tìm Được Em Rồi

Chương 6


Hàn Nam Phong ra lệnh cho trợ lý đưa Adela về, bản thân anh lại đến quán bar lớn nhất thành phố để hội tụ cùng đám người kia!
"Này! cái cô Giai Kỳ mà Vương Nhất mang theo ở bữa tiệc nhìn giống Hứa Anh của cậu thật! "
Hàn Nam Phong dựa người vào thành ghế, có chút suy tư về lời nói của Giang Bắc Minh, nói về khuôn mặt quả thật giống nhau như hai giọt nước, nhưng xét về tích cách lại khác nhau một trời một vực!
Giai Kỳ thanh cao và tỏa sáng giữa đám đông bao nhiêu thì Hứa Anh lại thảm hại bấy nhiêu, giống như bọn kĩ nữ tầm thường khác.

Giai Kỳ sở hữu đôi mắt sáng như vì tinh tú, làn da trắng cùng khuôn mặt xinh đẹp đến mức cao quý, phải nói đúng hơn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
"Người giống người là điều bình thường! cậu nghĩ sao Hứa Anh lại có khí chất vương giả giống Giai Kỳ! "
Mộ Chiếc Bắc là người có chủ kiến sáng suốt và lập trường vững chắc nhất trong số bốn người bọn họ, tuy mới đầu nhìn thấy Giai Kỳ anh cũng có chút nhầm lẫn nhưng xét về nhiều khía cạnh lại không giống nhau chút nào!
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Nam Phong vang lên, người gọi không ai khác chính là trợ lý đã đưa Adela về!
"Nói"
"Cô! cô! cô! Adela tự tử rồi! thưa! ngài! "
Hàn Nam Phong vội ngồi bật dậy, nhăn mày nhìn bọn họ khó hiểu, đang yên đang lành tại sao cô ta lại tử tự được!
"Tại sao! "
"Tôi! không biết, ngài mau đến đây! "
Hàn Nam Phong liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, anh vội cầm áo khoác đi đến hiện trường vụ án, đập vào mắt anh chính là một vũng máu lớn, cùng người phụ nữ chết không nhắm mắt, khuôn miệng mở to như vừa nhìn thấy gì đó kinh hoàng! đặc biệt chính là lá bài A cơ kế bên!

"Là Z! "
Lúc sau, cảnh sát đến phong tỏa lại hiện trường, mời hết những người không liên quan rời khỏi khu vực, chỉ trừ bọn họ ra!
Vương Nhất cũng được Giang Bắc Minh gọi điện tới, anh tiến lại phái cái xác, đưa mắt xem xét tất cả mọi thứ xung quanh, không hề có hiện tượng ai đó đẩy ngã cô ta xuống, không có dấu tích gì cho thấy cô ta đã bị trượt chân té ngã! có thể kết luận rằng cô ta chính là tự tử!
"Sao rồi! "
Mộ Chiến Bắc cũng đến xem thử, Adela chỉ có biểu hiện của việc kinh hoàng, không hề có thương tích, giao cho phía cảnh sát sẽ được cho là tự tử vì lý do gì đó, bọn họ không đủ bằng chứng để buộc tội Z!
"Kết thúc rồi! "
Hàn Nam Phong ngán ngẩm ra xe, nếu là Z thì dù có cố điều tra cũng chẳng có kết quả gì vì bọn chúng hành sự rất nhanh và cẩn thẩn.

Nhưng có một điều Nam Phong vẫn thấy rất lạ, Adela đã đắt tội gì với Z mà bị bọn chúng sát hại dã man như vậy!
"Đi điều tra tất cả giao dịch của Adela gần đây cho tôi! "
"Vâng"
Ngược lại với Hàn Nam Phong đang lo lắng về hành tung của Z thì Vương Nhất có vẻ bình tĩnh hơn và hầu như không quan tâm lắm khiến Mộ Chiến Bắc nảy sinh nghi ngờ bèn nói đùa!
"Này Vương Nhất! đừng nói cậu cho người giết cô ta để trả thù cho Giai Kỳ rồi ngụy tạo hiện trường đấy! "
Vương Nhất hơi nhếch miệng, lời sắp nói có phần nguy hiểm!
"Định thế! tiếc là Z nhanh hơn một bước! "
Mộ Chiến Bắc hơi mím môi cười trừ, không một ai có thể hiểu được Vương Nhất thực sự nghĩ gì, tuy anh ít nói nhưng thâm tâm lại khó dò, dù là bác sĩ cứu vạn người nhưng ra tay lại thâm độc hơn bất cứ ai!
Mộ Chiến Bắc từng nghi ngờ Vương Nhất chính là Z nhưng anh liền lập tức bác bỏ ý định đó ngay vì một số lý do đặc biệt!
Vương Nhất xoay người cũng lên xe rời khỏi hiện trường mà đi thẳng đến bệnh viện để gặp Thiên Tâm, có thể nhìn thấy cô tâm trí anh sẽ dễ chịu hơn chút nào!
"Giai Kỳ! tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cô! "
Mẹ Thiên Tâm hơi bất ngờ khi Vương Nhất gọi con gái bà là Giai Kỳ, định lên tiếng liền nhìn thấy biểu hiện phản đối của Thiên Tâm nên đành thôi!
Thiên Tâm ra bên ngoài nhẹ nhàng khóa cửa lại rồi nhìn Vương Nhất!
"Tôi muốn xin lỗi về sự việc hôm nay! tôi sẽ miễn phí tiền điều trị cho mẹ cô! "
Thiên Tâm khoanh tay trước ngực, lưng hơi dựa vào tường liền gật đầu đồng ý, cô đâu có ngu đến mức từ chối đề nghị ngon lành của Vương Nhất, như vậy chỉ cần xin thêm tiền của Nam Phong là cô sẽ trả hết nợ nần, cắt đứt mối quan hệ bẩn thỉu này rồi!
"Cô có biết Z không! "
"Không"
Thiên Tâm còn rất nhiều việc khiến cô lo lắng, hơi sức đâu mà đi tìm hiểu thế giới này có những ai!
"Vậy cô nghỉ ngơi đi! cẩn thận vết thương! "
Thiên Tâm lại trở về phòng bệnh với mẹ cô, liền nhận ngay một câu nghi vấn của bà!

"Cậu ta gọi con là Giai Kỳ! ?"
"Đây là tên ở chỗ làm thôi mẹ! "
"Vậy à! "
Thiên Tâm cười trừ liền ra đóng cửa sổ phòng bệnh lại kẻo gió lớn thổi vào, nhưng cô nhớ rõ lúc đầu cô đâu có mở cửa sổ ra sao bây giờ lại!
"Mẹ mở cửa sổ à! "
Bà liền cười gượng gạo, gật đầu!
"Ừ! mẹ muốn hít thở không khí chút! "
Thiên Tâm cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, kéo chăn đắp kĩ lại cho bà, bản thân nằm trên ghế nệm đối diện mà nghỉ ngơi một chút, cô liền mở điện thoại ra xem thì thấy hơn chục cuộc gọi của Hàn Nam Phong, cô hiện tại rất mệt mỏi nên không gọi lại nhưng lại lo rằng nếu không gọi lại thì anh ta sẽ không cho cô tiền!
"Phong! "
"Mẹ nó! tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc sao bây giờ mới nghe máy! "
"Xin lỗi anh! điện thoại em hết pin! "
"Ừ, chú ý chút! mà em có chị em song sinh nào không! "
"Có ạ! "
"Tên là Giai Kỳ! "
"Ừm! sao anh biết vậy! "
Hàn Nam Phong cười cười, quả đúng như Vương Nhất nói, Thiên Tâm có chị em song sinh nên khuôn mặt có vẻ giống nhau như đúc còn tính cách thì trước ngược hoàn toàn!
"Không có gì! khi nào em định gặp anh! "
"Ưm! đầu tuần nhé! "
"Được! "
Thiên Tâm cúp máy, từ nay cô càng phải cẩn thận hơn với lời nói của mình, đặc biệt phải đề phòng bộ tứ bọn họ vì bất kể là ai cũng sẽ mang lại bất lợi cho cô!

Màn đêm dần buông xuống, nhân lúc cô đang ngủ say giấc, mẹ Thiên Tâm liền rời khỏi giường mà ra ngoài, trong tay có cầm theo một lá thư gì đó!
Bà mở ra xem, nội dung bên trong rất ngắn được ghi rất rõ ràng rành mạch!
-Tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt như những gì đã hứa với em dù nó không phải cốt nhục của tôi vì cả đời này tôi nợ em.

Bà liền gấp bức thư lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đầy đau khổ, đã gần bốn mươi năm trôi qua rồi tại sao ông ta vẫn không đặt lòng tin vào bà cơ chứ!
Thiên Tâm giật mình tỉnh giấc, ngó ngàng xunh quanh liền không thấy mẹ đâu, cô định mở cửa ra thì lại thấy bà đẩy cửa vào, vì trời tối nên cô hoàn toàn không biết là bà vừa khóc xong!
"Mẹ đi đâu đấy! "
"Mẹ đi vệ sinh thôi mà! sao con không lo ngủ đi! "
Thiên Tâm vội ôm lấy bà, nước mắt từ đâu chảy ra, cô sợ lắm, cô sợ mẹ cô sẽ lại biến mất một lần nữa, cô sợ cái cảm giác cô đơn lại lẽo mỗi buổi tối khi thiếu hơi ấm của mẹ.

Bà đã dùng cả đời này để nuôi nấng cô, dùng tấm thân gầy che chắn bảo vệ mỗi khi cô bị cha đánh!
Thiên Tâm cố gắng sống thật tốt vì cô có động lực là mẹ, nếu như không có bà thì cô đã không cố gắng nhiều như thế, hy sinh nhiều như thế chỉ cần bà ôm cô vào lòng thì mọi lo âu mệt mỏi đều sẽ tan biến!
"Đừng rời xa con nhé! con sợ lắm! "
"Ngốc ạ! mẹ muốn ở bên con mãi mãi! vì mẹ yêu con! "
-----

Bình Luận (0)
Comment