Điện Tri Hành.
Từ khi Đại Thịnh định đô tại Thịnh Kinh, lập triều đình, điện Tri Hành luôn đảm nhiệm việc giáo dưỡng hoàng tử, hoàng tôn. Chỉ tiếc đến đời tiên đế, lại chẳng có con nối dõi, ban đầu còn tưởng truyền cho Vạn Tuyên Đế là xong, ai dè tạo hóa trêu ngươi, cháu chắt Vạn Tuyên Đế sinh toàn là nữ.
Thành ra hiện tại trong điện Tri Hành không có hoàng tử, chỉ toàn công chúa, hoàng tôn nữ, nên cũng chẳng cần phải chia nam nữ riêng biệt.
Còn Dự vương Bùi Thuyên, từ nhỏ không sống trong cung, chưa từng vào điện Tri Hành. Việc khai tâm dạy dỗ của chàng là do đại học sĩ Văn Uyên Các trực tiếp phụ trách, có thể nói là độc nhất vô nhị trong Đại Thịnh.
Cũng chẳng trách sao Nguyên thái phi lại dùng câu "xem việc chứ không xét lòng" để nói về Vạn Tuyên Đế.
...
Lúc này, Tiết Tĩnh An đứng ở cửa điện, lo lắng đến mức đi qua đi lại mấy lượt. Từ khi Bình An bị hoàng hậu triệu kiến, đã trôi qua cả nén nhang mà vẫn chưa thấy quay lại.
Tiết Thường An bình tĩnh hơn một chút, nàng ta tháo vòng tay đeo nơi cổ tay xuống, định đưa cho cung nữ để nhờ dò hỏi tin tức. Nếu Bình An thực sự gặp chuyện trong cung, nàng ta không dám tưởng tượng nhà sẽ trách phạt tỷ muội họ ra sao.
Từ Mẫn Nhi an ủi: "Dù sao thì cũng đang ở trong cung, có lẽ chỉ là đi nhầm đường thôi."
Dĩ nhiên, nàng ta là người của phủ Ninh Quốc Công, trong cung cũng có chút đường dây, nhưng nàng ta không nói ra. Việc này không đáng để dùng đến ân tình, lời an ủi cũng trở nên nhẹ tênh vô dụng.
Ngay lúc ấy, kiệu của Bát công chúa được kiệu phu khiêng đến.
Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và Từ Mẫn Nhi theo đúng quy củ trong cung, hành lễ: "Công chúa kim an."
Bát công chúa: "Miễn lễ."
Bát công chúa tên là Bùi Mẫn Quân, mười ba tuổi, không phải do hoàng hậu sinh ra, nhưng mẫu phi địa vị không thấp. Từ năm lên bốn, nàng ấy được đưa đến ở trong cung hoàng hậu, xem như được nuôi dưỡng như con đẻ.
Nàng ấy là con út của Vạn Tuyên Đế, rất được cả đế hậu yêu chiều. Sáng nay đi theo hoàng hậu đến Phượng Nghi Cung thăm các phi tần, nên đến trễ hơn thường ngày.
Nàng ấy liếc qua ba người, nghiêng đầu hỏi: "Chỉ có ba người sao?"
Tiết Thường An nói: "Tỷ tỷ nhà thần là Bình An, thứ nữ trong phủ, vừa rồi được hoàng hậu nương nương gọi đi..."
Bùi Mẫn Quân khẽ nhíu mày: "Bình An? Ta vừa từ chỗ mẫu hậu về, đâu có gặp người lạ nào."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đồng thời biến sắc, không phải hoàng hậu gọi đi, vậy tức là có người muốn hại Bình An!
Lúc này, Ngọc Tuệ quận chúa cười khẽ: "Cô mẫu, có lẽ là do Bình An cô nương từ nhỏ chưa thấy phú quý nơi cung đình, nên thấy quần áo của cung nữ liền thấy mới mẻ, mờ mắt mất rồi."
Một câu nghe như nhẹ nhàng, thực ra là mỉa mai cay độc, cho dù khí chất tốt thế nào, gái quê cũng chỉ có tầm mắt đến thế.
Tiết Thường An nghe đến mấy chữ "quần áo cung nữ", lập tức đoán ra tám chín phần Bình An hẳn đã bị người bên phía quận chúa dụ dỗ, ép thay cung trang.
Một tiểu thư con nhà công phủ, vào cung làm thư đồng cho công chúa, vốn là vinh dự, giờ bị đổi thành mặc váy áo cung nữ, truyền ra ngoài chính là vết nhơ, là sỉ nhục.
Tiết Tĩnh An tuy phản ứng chậm hơn, nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất an, gấp gáp nói với công chúa: "Điện hạ, xin điện hạ cho người đi tìm muội muội thần!"
Bùi Mẫn Quân liếc Ngọc Tuệ quận chúa một cái.
Nàng ấy là nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng thân phận cao, ở trong cung lâu ngày, những trò bẩn thỉu kiểu gì cũng đã từng thấy qua, còn không hiểu rõ là quận chúa đang giở trò sao?
Dẫu sao cũng là tiểu thư nhà họ Tiết, nàng ấy lập tức phân phó: "Đi, ra ngoài tìm nhị cô nương..."
Lời còn chưa dứt, thì từ ngoài cửa điện, một vị đại cung nữ của Thượng Y Cục bước vào, y phục đoan chính, khí độ bất phàm, rõ ràng là người có mặt mũi trong cung.
Phía sau bà là một thiếu nữ cao gầy, dáng dấp thanh nhã, đi theo vài bước sau.
Đại cung nữ tiến lên, hành lễ trước Bát công chúa: "Điện hạ, Tiết nhị cô nương đã tới."
Mọi người trong điện lập tức nhìn sang, đều sững sờ.
Chỉ thấy thiếu nữ kia búi tóc theo kiểu Triều Vân Kế, cắm trâm ngọc trắng, thân vận áo ngắn tay gấm vàng nhạt thêu mẫu đơn, bên dưới là váy xanh ngọc thêu bươm bướm bằng chỉ vàng, cả người tựa như nụ hoa mới nở buổi sớm, diễm lệ nhưng vẫn thoát tục, nhẹ nhàng mà quý khí.
Từ Mẫn Nhi nhìn nàng một cái, liền hối hận vì đã mặc bộ đồ này, vốn định chọn sắc nhã nhặn, giờ lại thành học đòi không giống ai.
Mà nụ cười giễu cợt nơi khóe môi Ngọc Tuệ cũng cứng đờ lại.
Bùi Mẫn Quân đã thấy không ít mỹ nhân, thế mà lúc này cũng có phần ngây người, khẽ mỉm cười: "Đây chính là Bình An của phủ Tiết sao? Đến là tốt rồi, ta còn đang định sai người đi tìm."
Bình An trong lòng còn đang tiếc cái dây lụa đỏ, đó là món nàng thích nhất.
Mà sợi dây ấy đã bị Dự vương rút mất.
Không chỉ vậy, chàng còn lấy luôn hai lá vàng của nàng.
Trước kia nghe Chu thị nói nhà người ta "ăn uống rồi còn mang đồ", lúc ấy nàng không hiểu, giờ thì hình như nàng bị "vừa ăn vừa lấy mang về" thật rồi.
Lời công chúa kéo nàng về thực tại, nàng chớp mắt một cái, khẽ cúi đầu thi lễ.
Tiết Tĩnh An như trút được gánh nặng: "Muội về là tốt rồi!"
Tiết Thường An cũng nhẹ lòng. Ai cũng nhìn ra, Bình An quả có đổi y phục, nhưng không phải váy áo của cung nữ, mà là đồ tốt trong cung, thậm chí còn tinh xảo đến mức không làm mất thân phận chút nào.
Từ Mẫn Nhi tò mò, hỏi đại cung nữ: "Nhị cô nương thay đồ là chuyện gì vậy?"
Đại cung nữ mỉm cười: "Cung nhân hậu đậu, lúc dâng trà làm ướt y phục của nhị cô nương. Cô nương lại vóc người nhỏ nhắn, nên Thượng Y Cục liền lấy một bộ y phục vừa người đem đến. Trễ một chút, mong điện hạ thứ lỗi."
Trong cung, người khôn sẽ chỉ nói năm phần. Năm phần còn lại, ai tinh ý thì tự mà hiểu.
Ngọc Tuệ quận chúa mặt thoáng trầm xuống, lạnh lùng hừ nhẹ, con nha đầu kia cũng vận may tốt đấy. Chắc lại có phi tần nào trong cung thấy chuyện không hay, bèn ra tay cứu vớt.
Có điều, nàng ta chẳng sợ.
Dù có tố lên Thái hoàng thái hậu, thì Thái hoàng thái hậu cũng thương nàng ta nhất, nhiều lắm chỉ bị mắng vài câu qua loa, chẳng xi nhê gì.
Huống hồ, nàng ta làm thế là vì Đông Cung.
Chỉ tiếc không được nhìn thấy Bình An mất mặt.
Đại cung nữ đã được căn dặn từ trước, bèn đưa ra một bọc đồ, nói với Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An: "Trong đây là y phục cũ của nhị cô nương, cùng một bộ y phục được ban thưởng trong cung."
Tiết Tĩnh An đón lấy: "Tạ ơn cô cô."
Nàng nhấc thử thấy nặng nặng. Mở ra xem thì sững người, ngoài y phục cũ, còn có cả một bộ váy áo của cung nữ.
Lúc này, nữ quan đã tới, Tiết Tĩnh An không tiện hỏi thêm, mãi đến khi có thời gian riêng mới kéo Bình An lại, nhỏ giọng: "Nhị muội, rốt cuộc sáng nay có chuyện gì? Muội thay hai lần đồ thật sao?"
Bình An: "Ừ ha."
Tiết Tĩnh An chợt nhớ đến câu "quần áo cung nữ" mà Ngọc Tuệ nói trước đó, cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi.
Nàng ấy lại nhìn sang Bình An.
Buổi sáng nữ quan giảng "Thi Kinh", trong sách có tranh thủy mặc vẽ phong cảnh. Bình An chống má, mắt sáng như sao, nhìn đến ngẩn ngơ.
Lòng Tiết Tĩnh An như bị bóp chặt. Trước kia, nàng ấy bị Ngọc Tuệ chèn ép thế nào cũng ráng nhịn, phận mình bạc, chịu đựng là xong.
Nhưng Bình An thì không nên bị đối xử như vậy.
-
Cuối giờ Mùi, sinh mẫu của Bát công chúa nhiễm phong hàn, nàng phải đến hầu bệnh, ba vị bạn đọc theo lệ liền được về phủ. Từ Mẫn Nhi và ba tỷ muội nhà họ Tiết, từ biệt nhau trước cổng cung.
Tiết Tĩnh An cả đường kìm nén bực tức, về đến phủ, liền theo Bình An tới Xuân Hành viện.
...
Trong phòng ngăn cách bằng mành lụa xanh, Thải Chi đang hầu hạ Bình An rửa mặt lau tay, Thanh Liên mang đến một bộ thường phục mềm mại, giúp nàng thay vào.
Ngoài màn, Tiết Tĩnh An vừa kể xong chuyện trong cung, giọng của phu nhân vang lên, chói hẳn lên mấy phần: "Con nói cái gì?"
Bình An từ trong mành ló đầu ra, khó hiểu nhìn Tiết Tĩnh An rồi lại nhìn Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân quay lại, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nét mặt thoáng chốc đổi thành ôn hòa. Bà cười nói: "Nhà bếp có để phần canh sen táo đỏ ngọt, Thải Chi, đưa Nhị cô nương đi ăn đi."
Thải Chi vâng một tiếng. Bình An ngoan ngoãn đi theo, múc canh ăn.
Còn Phùng phu nhân thì vừa giận vừa gấp. Bà vốn tưởng rằng đã vào trong cung, với sự cân bằng giữa hoàng hậu và các thế gia, Ngọc Tuệ dù có kiêu căng cũng nên thu lại vài phần, nào ngờ bà đã sai to.
Lập tức, Phùng phu nhân xách theo bộ cung trang, đi thẳng đến viện Di Đức.
...
Trong viện Di Đức, Tần lão phu nhân vừa sai Tuyết Chi thu lại kinh Phật đã chép, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Ngoài cửa, đại nha hoàn Lục Cúc vào báo: "Lão phu nhân, đại phu nhân tới."
Tần lão phu nhân cau mày. Từ sau khi giao trung khố cho Phùng thị quản, bà cụ rất ít khi thấy bà ấy đến Di Đức viện, trừ phi có việc lớn. Bà cụ hạ giọng hỏi Tuyết Chi: "Hôm nay là lần đầu tiên Bình An vào cung làm thư đồng đúng chứ?"
Tuyết Chi đáp: "Vâng, ba vị cô nương vừa mới trở về."
Tần lão phu nhân đã đoán được vài phần, vẫy tay bảo dẫn Phùng phu nhân vào.
Phùng phu nhân bước vào, dâng lên bộ cung nữ y phục, nước mắt rưng rưng:
"Thưa mẫu thân, sáng nay Ngọc Tuệ quận chúa sai người lừa Bình An, bắt con bé mặc y phục của cung nữ. Bình An mới đến kinh thành, nào có biết những chuyện rắc rối quanh mấy bộ y phục ấy đâu..."
"May mà người bên Thượng Y Cục còn có mắt, đổi cho con bé một bộ tốt. Không thì... con bé đã thành trò cười cho kinh thành rồi!"
Tần lão phu nhân hiểu ý, khẽ hỏi: "Ta bảo các cô nương đi xin lỗi Ngọc Tuệ, con có phải lại thêm mắm dặm muối rồi không?"
Câu này như mũi kim đâm trúng chỗ đau. Đúng là Phùng phu nhân từng "huấn luyện" Tiết Tĩnh An cách mở lời. Bà lí nhí chống chế: "Dù gì cũng chỉ là lời nói qua lại, chứ làm gì đến mức ra tay tổn hại danh tiết người khác!"
Tần lão phu nhân thầm nghĩ, con người có ai hoàn hảo. Phùng thị tuy khôn khéo, nhưng cũng có lúc vì lo lắng mà mất lý trí.
Bà cụ nghiêm giọng hỏi: "Vậy giờ con tính làm gì?"
Phùng phu nhân rốt cuộc cũng nói rõ mục đích: "Mẫu thân, con muốn ngày mai vào cung, xin hoàng hậu nương nương phân xử giùm chuyện này..."
Tần lão phu nhân trầm giọng: "Phân xử? Con tưởng bà ấy sẽ xử phạt cháu gái mình sao? Cùng lắm nói mấy câu, giữ mặt mũi là xong."
Nếu là thường ngày nghe ngữ khí này, Phùng phu nhân nhất định chỉ biết ngoan ngoãn đứng nghe răn dạy.
Nhưng hôm nay, bà lại cứng rắn chưa từng có, bật thốt: "Vậy cứ thế bỏ qua sao? Bình An cũng là cháu gái của mẫu thân! Hoàng hậu có thể che chở cháu mình, cớ gì mẫu thân lại không che chở cháu mình?"
"Bốp!"
Tần lão phu nhân vỗ mạnh bàn, giận dữ: "Ngốc nghếch!"
Phùng phu nhân lập tức cúi đầu, biết mình thất lễ, đành lùi xuống nhận lỗi: "Con dâu, con dâu..."
Nào ngờ, Tần lão phu nhân không tiếp tục trách, mà lại đổi giọng: "Ngày mai, con vẫn phải vào cung."
Phùng phu nhân ngẩng lên, ngơ ngác: "Dạ?"
Tần lão phu nhân nói: "Con vào cung tạ ơn hoàng hậu và quận chúa đã ban y phục, rồi nói: 'Y phục cung nữ là chế độ trong cung, vốn không thể đem ra ngoài. Nếu bị lưu lạc đến chốn chợ búa, là lỗi của phủ ta. Nay phủ ta đã cắt nát y phục ấy, đem dâng để chuộc lỗi. Mong nương nương đừng trách phạt.'"
Phùng phu nhân ngẫm một hồi, suýt nữa vỗ đùi tán thưởng.
Câu này lễ nghi chu toàn, chẳng có chỗ sai. Nhưng ẩn trong lời lại đánh thẳng vào tử huyệt hậu cung:
Nếu y phục cung nữ có thể rời cung, chứng tỏ bên trong quản lý hỗn loạn, các cung ban điều động bừa bãi.
Hôm nay là một bộ áo, ngày mai người người mang cả vật dụng đi ra ngoài thì còn ra thể thống gì? Hoàng hậu là chủ hậu cung, để xảy ra chuyện như vậy, lại còn để người ngoài lặng lẽ dọn dẹp hậu quả, bà ta sao có thể vờ như không thấy?
Phùng phu nhân vui mừng nói: "Quả thật là con dâu hồ đồ, mẫu thân dạy quá đúng!"
Nghĩ đến đây, bà lại nhớ đến thái độ gần đây của Tần lão phu nhân đối với Bình An. Lúc trước còn sợ con bé ở quê nuôi ra thói quê mùa, giờ xem ra, tâm trạng đã thay đổi.
Nhớ hôm trước, bà cụ còn đích thân đọc kinh cho Bình An, Bình An ngủ gật mà bà cụ cũng chẳng trách phạt gì.
Phùng phu nhân lúc này mới hiểu ra, chắc hẳn Bình An đã thật sự lọt vào mắt xanh của mẹ chồng.
Bà nghĩ lại chuyện vừa rồi cãi lời, có chút xấu hổ và tự trách, cũng may mẹ chồng không truy cứu, bằng không đã chịu tội rồi.
...
Sáng hôm sau, Bình An vào cung như thường lệ. Phùng phu nhân thì thay bộ triều phục thêu mây tía chim khổng tước bằng chỉ vàng, đội mũ kim tuyến của mệnh phụ bậc cao, dâng thiệp cầu kiến vào cung.
Hoàng hậu họ Trương, hơn Phùng phu nhân mười tuổi, thuở trước hai người vô cùng thân thiết.
Hơn mười năm trước, Vạn Tuyên Đế khi còn là vương gia sống ở Giang Tây, chưa từng lên kinh. Lúc đại hôn, Trương hoàng hậu mới vào kinh lần đầu, sau đó theo vua hồi kinh nhận chiếu làm thái tử.
Trương hoàng hậu ở kinh thành không người quen, bị các mệnh phụ ngoài mặt kính nể, sau lưng lại chê bai: "Nữ tử quê mùa, may mắn leo lên cành cao, nhưng chẳng có khí chất phượng hoàng."
Chỉ có Phùng phu nhân không những không khinh thường, còn dẫn bà ta hòa nhập với tầng lớp quý phu nhân kinh thành, giúp bà ta tránh biết bao chuyện mất mặt.
Thế là tình cảm đôi bên khắng khít như tri kỷ, mãi đến bảy tám năm trước, có tin đồn thái tử không thể nối dõi, ngôi vị sẽ trả về cho Dự vương, quan hệ hai người mới dần xa cách.
...
Lúc ngồi chờ truyền chỉ, Phùng phu nhân nghĩ đến bao chuyện năm xưa, lòng chua chát, quyền thế quả thực làm đổi lòng người.
Chẳng bao lâu, đại cung nữ thân tín của hoàng hậu ra, cất giọng: "Phùng phu nhân, nương nương triệu kiến."
Vào tới Phượng Nghi Cung, hoàng hậu vẫn đang súc miệng.
Trương hoàng hậu năm nay năm mươi bảy, tóc đã hoa râm một nửa, được búi gọn lại dưới vương miện phượng hoàng. Dung mạo bà ta đoan hòa, trông còn trẻ hơn tuổi thực.
Phùng phu nhân hành lễ, hoàng hậu mời ngồi, sau khi trò chuyện vài câu, bà bèn lặp lại y nguyên lời Tần lão phu nhân dạy hôm trước.
Câu từ không chê vào đâu được, lại cộng thêm ba phần diễn thật, bảy phần diễn khéo, khiến người ta chẳng nghi ngờ gì là giả.
Trương hoàng hậu lúc đầu ngạc nhiên, sau đó nổi giận: "Là Ngọc Tuệ cho à? Con bé thật không biết phép tắc, đúng là ta quá nuông chiều nó rồi!"
Phùng phu nhân dịu dàng khuyên giải, mong hoàng hậu bớt giận.
Hoàng hậu liền nói: "Vậy để nó chép cung quy trăm lần, lần sau không được tái phạm!"
Mặt Phùng phu nhân biến sắc.
Trong cung, hình phạt rẻ rúng nhất chính là 'chép cung quy'. Trăm lần nghe thì to, nhưng chỉ cần hoàng hậu lờ đi, Ngọc Tuệ hoàn toàn có thể sai thái giám chép hộ, thành ra hình thức mà thôi.
Hoàng hậu đúng là thiên vị, ngoài mặt giận, thực chất lại nâng cao đánh khẽ.
Chẳng những vậy, hoàng hậu uống ngụm trà, còn quay sang an ủi Phùng phu nhân: "Đều là đám trẻ con còn non nớt, đừng để tâm làm gì."
Phùng phu nhân trong lòng suýt phun một búng máu.
Ngọc Tuệ là trẻ con, Bình An không phải trẻ con chắc? Tuổi còn nhỏ hơn Ngọc Tuệ nữa kìa!
Cớ gì Ngọc Tuệ ức h**p Bình An lại dễ dàng bỏ qua thế này?
Bà mấp máy môi, cuối cùng lại á khẩu, chẳng lẽ bà còn có thể tranh phải trái với hoàng hậu nương nương được chắc? Từ trước đến nay, biết bao cô nương nhà thế gia bị Ngọc Tuệ ức h**p, cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà nhẫn nhịn, phủ Vĩnh Quốc công này, e là cũng chẳng ngoại lệ.
Ngay lúc ấy, một vị đại cung nữ hấp tấp bước vào điện, bước chân lộn xộn không giữ quy củ: "Nương nương, Dự vương gia..."
Thấy Phùng phu nhân còn chưa rời đi, cung nữ lập tức ngậm miệng.
Trương hoàng hậu nghe đến "Dự vương", trong lòng đầu tiên nghĩ ngay đến bệnh tình của chàng, nếu sức khỏe chàng lại có vấn đề...
Bà ta bỗng thấy nhẹ người, song lại nghĩ tới mối hôn sự giữa phủ Dự vương và phủ Vĩnh Quốc công, ánh mắt vô thức liếc sang Phùng phu nhân, rồi bảo đại cung nữ: "Phùng phu nhân không phải người ngoài, có gì cứ nói."
Đã liên quan đến Dự vương, tất sẽ liên lụy đến Bình An, Phùng phu nhân lập tức dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Đại cung nữ giọng hơi run: "Dự... Dự vương gia sáng nay đã dâng tấu lên, khiển trách Ngọc Tuệ quận chúa coi thường cung quy, đề nghị cấm túc một tháng, phạt nửa năm bổng lộc, vú già và đại cung nữ thân cận cũng bị đánh mỗi người hai mươi trượng, lấy đó răn đe."
Trương hoàng hậu kinh hoảng đến tái mặt: "Ngươi nói cái gì?!"
Đừng nói đến Trương hoàng hậu, ngay cả Phùng phu nhân cũng chết sững. Những năm gần đây, Dự vương vẫn luôn ẩn mình, sống kín đáo, ngay cả khi Vạn Tuyên đế ba lần mời chàng vào Hộ bộ rèn luyện, chàng đều viện cớ thân thể yếu nhược mà từ chối.
Với thân phận bày ra đó, chưa từng can dự chuyện trong hoàng tộc, vậy mà lần này lại chủ động ra tay với Đông Cung?!
Trương hoàng hậu vội hỏi tiếp: "Hoàng thượng nói thế nào?"
Đại cung nữ run giọng đáp: "Hoàng thượng... đã chuẩn tấu."
Phùng phu nhân: "..."