Tiết phủ.
Thải Chi gọi Thanh Liên: "Lẹ đi, cùng tìm bộ y phục mặc Tết Đoan Ngọ, chính là bộ gấm sa mỏng màu khói thuốc ấy..."
Thanh Liên vâng lời, trong lúc lục lọi hòm trang sức, bỗng thấy một dải lụa buộc tóc màu đỏ đã lâu không thấy, chính là cái mà Nhị cô mang theo từ lúc trở về từ Hoàn Nam. Có một thời gian nó biến mất, Thanh Liên còn thầm lấy làm lạ, nào ngờ giờ lại quay về rồi.
Bình An vừa từ viện Di Đức trở về, bước vào cửa thì trông thấy trong tay Thanh Liên là dải lụa đỏ kia.
Lúc đó nó bị một cái móc ngọc mạ vàng quấn lấy, là do Lưu công công bên cạnh Dự Vương đưa trả lại nàng. Lúc trao, công công ấy có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả.
Còn Bình An, lúc ấy mới chợt nhớ ra quyển Kinh Thi nàng đã cố tình mang theo, vẫn chưa kịp đưa cho chàng.
Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt của Bùi Thuyên sâu thẳm mà lạnh lùng, như sương đọng trên lá, chỉ cần chạm vào là cái lạnh ấy đã thấm tận tim gan.
Hình như chàng không thiếu gì cả.
...
Thanh Liên đang hỏi: "Cô nương, ngày mai có dùng dải lụa này không ạ? Vừa khéo hợp với bộ y phục kia."
Bình An hoàn hồn, gật đầu. Dùng cái này đi, đã lâu lắm rồi chưa mang lại.
Thải Chi ôm bộ y phục trong tay, có hơi cảm khái.
Tiểu thư vẫn giữ dải lụa mang từ Hoàn Nam về. Dựa vào mức độ cưng chiều hiện giờ của phu nhân dành cho nàng, nếu nàng muốn về Hoàn Nam thăm lại, không biết phu nhân có cho không.
Nghĩ thế nhưng không nói ra, Thải Chi chỉ quay sang bảo Bình An: "Mai là Tết Đoan Ngọ, phủ mình quyên góp ngàn lượng bạc cho hội đua thuyền đó, phu nhân bảo các cô nương sẽ cùng nhau đi xem."
Vừa nhắc tới đua thuyền, mắt Bình An lập tức sáng bừng.
Hồi trước Tết Đoan Ngọ, Trương Đức Phúc và Trương Đại Tráng đều dẫn nàng đi Châu phủ xem đua thuyền.
Bình An nói: "Đi với Trương đại ca." Từ lúc vào cung học hành, nàng vẫn chưa gặp lại Trương Đại Tráng lần nào.
Thải Chi và Thanh Liên liếc nhau, chuyện liên quan tới nhà họ Trương, cả hai có phần do dự. May sao, đúng lúc này Phùng phu nhân bên ngoài buồng lại vô tình nghe thấy. Bà bước vào, cười nói: "Được chứ, để nhị ca con đi cùng Trương đại ca đưa con đi."
Bình An nghe vậy liền vui ra mặt.
Phùng phu nhân xoa đầu nàng, lòng thầm thở dài, dù sao thì nhà họ Tiết cũng đã để nàng lưu lạc mười năm. Hơn nữa, bây giờ cả kinh thành đều biết Dự Vương bắt đầu tham chính, tương lai Bình An có bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió hay không vẫn chưa biết được. Chi bằng nhân lúc hiện tại vẫn còn thư thái, cứ cố gắng đáp ứng mọi điều nàng muốn.
...
Sáng hôm sau, khắp phủ trầm hương ngải cứu, đại trù phòng bận rộn, từng xửng bánh ú nóng hổi được bưng ra, phân phát khắp các phòng, kể cả đám nha hoàn tiểu tư cũng có phần.
Gần tới giờ Tỵ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vẫn chưa đến, ngược lại viện Xuân Hành bên này lại khá rảnh rang.
Thải Chi hiểu rõ, hai cô nương kia chắc chắn bị di nương bắt ở lại làm đồ thêu, dâng lên cho lão phu nhân và đại phu nhân để tỏ hiếu, chắc phải đến chiều mới được thả ra.
Thải Chi liền bảo Bình An: "Vậy thì chúng ta đi tìm nhị gia ở Lâm Giang Tiên trước đi."
Giải đua thuyền ở Thịnh Kinh tổ chức ngay trên sông Hạo Giang, Lâm Giang Tiên xây dọc theo bờ sông ấy, thường ngày đã rất đông, hôm nay lại càng náo nhiệt hơn vì sự kiện này.
Tầng hai Lâm Giang Tiên, Tiết Hạo đang đi hỏi lão chưởng quầy, Bình An nhìn thấy Trương Đại Tráng, liền chớp mắt chọc: "Mập hơn rồi."
Trương Đại Tráng: "..."
Từ lúc lên kinh, đúng là suốt ngày ăn với uống, chẳng có việc gì làm, thế là béo ra thật. Hắn cười hề hề gãi đầu: "Về lại Hoàn Nam là gầy liền ấy mà."
Rồi hỏi tiếp: "Muội vào cung học hành ổn không? Có bị ai làm khó không?"
Bình An lắc đầu, lại kéo Trương Đại Tráng cúi xuống gần mình, nhỏ giọng thì thầm: "Hoàng hậu nương nương... không phải phượng hoàng đâu."
Trương Đại Tráng: "Há há, ra là thế!"
Đế hậu gì mà long phụng, toàn là chuyện các cụ quê nhà thích kể cho trẻ con nghe. Bình An nghe nhiều, lại chưa từng thấy, dĩ nhiên tin sái cổ.
Nghĩ tới đây, Trương Đại Tráng cũng thấy nhớ quê, nhưng bảo để Bình An ở lại một mình thì hắn không nỡ. Nếu Trương Đức Phúc Chu thị biết chuyện, chắc sẽ đánh chết hắn.
Nhân lúc Tiết Hạo vẫn chưa quay lại, Trương Đại Tráng tranh thủ hỏi: "Lần trước... muội cũng thấy cái người đó rồi nhỉ?"
Bình An gật đầu.
Trương Đại Tráng hồi hộp: "Muội thấy thế nào? Có thể gả cho hắn không? Muội cứ yên tâm, nếu không thích, đại ca dẫn muội về lại Hoàn Nam, cha mẹ lo được cho muội cả đời."
Hắn nói một tràng khá dài, Bình An nghe từng chút một, hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp: "Chàng ấy rất đẹp."
Nàng chưa từng gặp ai đẹp đến thế.
Nghe thấy giọng Bình An chắc chắn như vậy, Trương Đại Tráng yên tâm hẳn, lẩm bẩm: "Đẹp còn hơn là xấu, nếu mà xấu thì càng không xứng với muội!"
Đúng lúc đó, Tiết Hạo trở lại, Trương Đại Tráng lập tức ngậm miệng.
Sắc mặt Tiết Hạo đầy bực bội, lão chưởng quầy theo sát phía sau, mặt mày tươi cười lấy lòng: "Nhị gia, lần này thật sự là ngoài ý muốn..."
Trương Đại Tráng hỏi ngay: "Có chuyện gì vậy?"
Chưởng quầy lau mồ hôi: "Tầng hai vốn vẫn đặt chỗ dưới tên của nhị gia, nhưng tháng trước ngài không đóng tiền, tôi tưởng ngài không cần nữa, mà tháng năm này thì nhiều người giành phòng quá nên... nên đành cho nhà khác mất rồi..."
Rõ là lỗi của Tiết Hạo quên đóng tiền, nhưng Trương Đại Tráng vẫn đứng ra gỡ thể diện: "Thì cũng là do tụi tôi sơ suất."
Tiết Hạo nghe vậy càng thấy tức, tiền của hắn đều đem đãi Trương Đại Tráng ăn chơi nên mới quên khuấy việc giữ chỗ ở Lâm Giang Tiên!
Nhưng chỗ này cũng quá đáng, với thân phận của hắn, chẳng lẽ không đáng được khất một tháng tiền sao?
Tiết Hạo bực mình mắng chưởng quầy: "Nếu không muốn làm ăn với ta thì nói sớm! Để khỏi phí công chúng ta đi một chuyến!"
Trương Đại Tráng lúc này mới sực tỉnh, phụ họa: "Đúng đó! Giờ người ta đều kín hết rồi, còn biết đi đâu xem đua thuyền bây giờ!!"
Bình An bị họ la hét đến mức phải lấy tay bịt tai.
...
Tầng ba Lâm Giang Tiên.
Không giống tầng một và hai ồn ào náo nhiệt, nơi này vẫn giữ được nét yên tĩnh thanh nhã. Từng dải màn sa buông nhẹ, theo gió hè bay lượn, mang theo chút mát lạnh từ mặt sông Hạo Giang thổi tới.
Đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng hét dữ dội, Bùi Thuyên đang vẽ liền khựng lại, làm hỏng bức tranh sen mùa hạ dang dở.
Thấy vậy, Lưu công công khẽ nhíu mày, phái người xuống xem thử có chuyện gì.
Không bao lâu sau, thị vệ lên báo: "Là công tử và tiểu thư của phủ Vĩnh Quốc Công, vì Lâm Giang Tiên không sắp xếp phòng riêng cho họ nên đang tỏ ra không hài lòng."
Lưu công công liếc nhìn Bùi Thuyên. Sắc mặt Bùi Thuyên vẫn nhàn nhạt, không gợn chút cảm xúc, như thể chưa từng nghe thấy gì cả. Chàng chỉ xắn tay áo, thay giấy mới, tiếp tục vẽ lại bức tranh vừa hỏng.
Lưu công công Lưu hỏi: "Là công tử tiểu thư nào vậy?"
Thị vệ đáp: "Là Nhị công tử và Nhị tiểu thư. Vừa rồi thuộc hạ thấy công tử phủ Ninh Quốc đang trò chuyện với họ, chắc là đang mời họ qua phòng bao cùng xem đua thuyền."
Lần này, chân mày Bùi Thuyên hơi nhướng lên một chút.
...
Tầng hai.
Có lẽ vì tiếng Trương Đại Tráng hơi lớn, một gian phòng bao bên cạnh đột nhiên mở cửa, Từ Mẫn Nhi và một nam tử cùng bước ra.
Từ Mẫn Nhi trông thấy Bình An thì hơi sững người, sau đó nở nụ cười: "Bình An muội muội."
Nam tử kia chính là đại ca của Từ Mẫn Nhi - Thế tử phủ Ninh Quốc, Từ Nghiên.
Vừa nhìn thấy Từ Nghiên, Tiết Hạo càng thêm mất mặt, chỉ hận không thể kéo Trương Đại Tráng và Bình An lập tức độn thổ. Nhưng Từ Mẫn Nhi đã gọi Bình An rồi, không thể làm lơ được.
Từ Nghiên cũng đã trông thấy Bình An. Hôm ấy sau khi về phủ, hắn liền hỏi kỹ em gái, biết được người đã tặng mứt hoa quả là Nhị tiểu thư phủ Vĩnh Quốc Công.
Trước đây chỉ nghe nói Nhị tiểu thư xuất thân nông thôn có khí chất đặc biệt, nay tận mắt gặp mới hiểu lời đồn không ngoa.
Từ Nghiên vẫn giữ đúng quy củ, không nhìn chằm chằm vào Bình An mà chỉ khẽ chắp tay với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, nói: "Nhị vị công tử, phòng bên chỗ tại hạ vẫn còn chỗ trống, nếu không chê chật chội, xin mời ghé sang xem thuyền đua cùng nhau."
Trương Đại Tráng cả đời chưa từng được gọi là "công tử", nhất thời không biết phải đáp thế nào. Còn Tiết Hạo thì mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ, chỗ mà Từ Nghiên nói "còn trống" chẳng phải chính là chỗ mà hắn từng đặt sao? Giờ lại bị chiếm mất rồi!
Nghĩ cũng phải, đều là con cháu công phủ, Từ Nghiên đã làm quan chính thức, chức vị do vào triều thi đỗ mà có, cao hơn cái chức mua bằng tiền của hắn ở Bộ Công rất nhiều.
Không trách Lâm Giang Tiên không giữ chỗ cho hắn.
Tiết Hạo tức đến nghẹn, đáp: "Không cần đâu, chúng ta xuống lầu một xem cũng được."
Trương Đại Tráng khó hiểu: "Lầu một thì thấy gì được? Chi bằng lên lầu ba luôn đi?"
Tầng ba? Câu này vừa rơi ra, mọi người đều sững lại.
Từ Mẫn Nhi là người đầu tiên bật cười, nói: "Công tử không biết sao, lầu ba đâu phải nơi ai cũng có thể lên."
Trương Đại Tráng hùng hồn đáp lại: "Tôi biết chứ, nhưng muội muội tôi cũng chẳng phải người tầm thường, sao lại không thể lên?"
Tiết Hạo nghe xong, gương mặt nóng bừng. Nói cho cùng, Bình An quả thực có hôn ước với Dự Vương, nhưng thái độ của Dự Vương lại rất mờ nhạt. Lần trước hắn đến phủ Dự Vương cũng chẳng được đối xử tử tế, giờ lại phải mất mặt lần nữa!
Hắn nghiến răng, chỉ muốn đấm Trương Đại Tráng một cú cho hả giận.
Từ Mẫn Nhi thì lại chuyển mắt nhìn sang Bình An.
Hôm đó trong cung, đúng là Dự Vương có gọi Bình An thật. Nhưng mấy ngày sau đó, chàng lại chẳng hề để mắt gì đến đám học nữ bọn họ nữa, lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết.
Nàng ta thấy vậy bèn hỏi: "Bình An muội muội, muội nghĩ sao?"
Từ Nghiên cũng vì lời em gái mà nhìn sang Bình An.
Hôm nay, Bình An búi song hoàn kế, buộc dải lụa đỏ, cài hoa hồng phấn, mặc bộ xiêm nhẹ nhàng màu đỏ tươi, càng tôn lên sắc thái rạng rỡ của đôi mắt mày ngài. So với lần đầu gặp trong cung, nàng hôm nay mang một vẻ ngây thơ kiều diễm hơn hẳn.
Bình An nhìn về phía lối lên tầng ba, suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội muốn lên."
Từ Mẫn Nhi bật cười, tiếng cười nghe như đang khen nàng ngây thơ hồn nhiên, nhưng kỹ càng mà xét, lại mang đầy ý mỉa mai như thể đang chê nàng không biết lượng sức.
Ngay cả một người thô lỗ như Trương Đại Tráng cũng chau mày: Muội muội ta nói muốn lên thì mắc gì ngươi cười? Cười cái quái gì chứ!
Đúng lúc đó, từ phía đầu cầu thang tầng ba, một người lặng lẽ bước xuống, chính là Lưu công công, người luôn đi theo bên Dự Vương.
Lưu công công khom người, hướng về phía Bình An nói: "Chư vị, mời lên tầng ba."
Từ Nghiên ngẩn người. Nụ cười trên môi Từ Mẫn Nhi cũng cứng lại. Tiết Hạo thì há hốc miệng, không tin nổi. Chỉ có Trương Đại Tráng là cảm thấy dễ chịu đôi chút: Làm rể nhà này coi bộ cũng ra gì phết.
Riêng Bình An vẫn bình tĩnh gật đầu, quay sang Tiết Hạo và Trương Đại Tráng: "Đi thôi."
Tiết Hạo nhấc chân, bước đi mà trong lòng vẫn như mơ: Mình... cũng được lên thật sao?
Trong lòng Từ Mẫn Nhi nóng ran, cũng bước nhanh lên một bước, nhưng Lưu công công giơ tay cản lại: "Cô nương dừng bước, Vương gia chỉ mời tiểu thư Bình An cùng người nhà mà thôi."