Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 39

 
Bùi Thuyên hơi sầm mặt, giọng cũng trầm xuống: "Không được."

Hai cánh môi mỏng của chàng gần như chẳng nhúc nhích, hai chữ ấy như thể rít ra từ kẽ răng, ẩn nhẫn một sự sắc bén khó kềm.

Bình An chớp mắt thật nhanh, ánh mắt chớp lóe hệt như con hổ treo trong phòng Vương gia, dữ tợn kinh người, cứ như chỉ cần "gâu" một tiếng là có thể nuốt chửng nàng vào bụng.

Đã không bàn được thì thôi, nàng cũng dễ nói chuyện, ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy... được thôi."

Bùi Thuyên: "......"

Chàng chợt nhận ra, nàng có lẽ vẫn chưa hiểu rằng, giữa hai người bọn họ, bất kể nàng đã sẵn sàng hay chưa thì cũng đã bị buộc chặt vào nhau rồi.

Chàng muốn chỉ có thể là nàng. Dù ai khác cũng không được, một người tuyết càng là chuyện cười nhảm nhí. Nhưng đối với hôn ước này, nàng lại coi như một trò đùa.

Ánh mắt Bùi Thuyên lập tức trở nên lạnh lẽo, như băng tinh dưới ánh nắng nhàn nhạt, sáng bóng nhưng băng giá, khó dò. Khóe môi chàng khẽ cụp xuống vài phần.

Cách đó không xa, Lưu công công bước nhanh đến: "Điện hạ, Chu công công ở điện Hưng Hoa xin cầu kiến."

Chu công công là một trong những thái giám tâm phúc của Vạn Tuyên Đế.

Bùi Thuyên nhàn nhạt nhìn về phía Bình An, không nói thêm lời nào, men theo lối nhỏ ven hồ mà rời đi.

Bóng lưng thiếu niên khuất dần, bờ vai đã dần rộng, eo thon chân dài, tuấn tú phi phàm, vẫn đẹp đến vậy, nhưng lại lạnh lùng cô tịch. Rõ ràng xung quanh đầy người, thế mà trông chàng cứ như chỉ có một mình.

Bình An cứ nhìn theo mãi, bỗng nhiên hiểu ra nếu để người tuyết bầu bạn với chàng, chàng cũng sẽ trở thành một người tuyết.

Người tuyết tuy đáng yêu, nhưng rồi cũng sẽ tan chảy.

Dự Vương đi rồi, Thải Chi bước đến, nói với Bình An: "Cô nương dạo bên ngoài đã lâu rồi, gió hồ lớn, mau vào phòng sưởi ấm."

Bình An khẽ "ừ" một tiếng.

Nàng theo Thải Chi quay lại phòng, vừa hay gặp Tiết Thường An và Hồng Diệp từ trong đi ra. Tiết Thường An hỏi: "Nhị tỷ, đại ca không gọi tỷ đến sao?"

Thải Chi thay Bình An đáp: "Chúng tôi không gặp đại gia."

Tiết Thường An khẽ nhíu mày. Trong anh em chị em, ai gọi ai đi đâu, làm gì, thường sẽ nói rõ ràng. Nhưng hôm nay, nha hoàn đến gọi nàng ấy chỉ bảo phía trước có chuyện, hỏi kỹ thêm thì cũng ú ớ không nói được gì.

Tiết Thường An tính tình kín đáo, không khỏi bắt đầu suy đoán. Lần trước nàng ấy cùng các tỷ tỷ ném tuyết vào đại ca, chẳng lẽ huynh ấy giữ bụng đến tận hôm nay để trách phạt?

Nhưng tại sao lại chỉ gọi một mình nàng ấy?

Lúc ấy Bình An nói: "Vậy để ta đi cùng."

Tiết Thường An ngập ngừng, rồi ừ một tiếng.

Mấy cô nương lại băng qua cổng hoa rũ, đi về phía dãy phòng phía trước.

...

Một khắc trước.

Hôm nay là ngày cô cả nhà họ Tiết xuất giá, vậy mà Dự Vương lại đích thân đến dự tiệc, khiến cả Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều không giấu nổi niềm vui, Tiết Chú càng khỏi phải nói.

Nhưng nghĩ đến chuyện so với mình, Dự Vương dường như lại coi trọng Tiết Hạo hơn, khiến niềm vui trong lòng y cũng phai bớt. Hơn nữa, một vài bạn đồng môn ở Tân Sơn thư viện cũng tới dự, càng làm Tiết Chú cảm thấy hụt hẫng và buồn bực.

Thế là, trong tiệc mừng của muội muội, y uống rượu giải sầu.

Tiết Chú say khướt, một đồng môn tên là Nhạc Thịnh đỡ y tìm đến một gian phòng vắng, nói: "Muội muội nhà huynh gả được mối tốt, nhị muội lại là Vương phi do thánh chỉ chỉ định, là được hoàng gia ân sủng đấy. Còn tam muội thì sao, hôn sự còn chưa định, huynh thấy thế nào?"

Tiết Chú đang say, vẫn đáp: "Phụ, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn... chẳng phải chuyện ta nên quản."

Nhạc Thịnh: "Sao lại không? Trưởng huynh như cha, huynh là anh cả của họ, tất nhiên có thể quản."

Nói đến chữ "trưởng huynh", Tiết Chú lại nhớ đến lần trước bị mấy muội muội ném tuyết. Khi ấy y tức đến mức sắp điên, nhưng sau này mới biết là các nàng đang chơi với y.

Tiết Chú chưa từng chơi ném tuyết với các em.

Giờ nhớ lại, ba muội muội hôm đó đều rất vui, làm bản thân khi ấy nổi giận thật chẳng có chút phong độ nào. Nếu là Tiết Hạo, chắc chắn đã vui vẻ ném lại với các muội.

Gọi là trưởng huynh gì chứ, mình đâu bằng được Tiết Hạo.

Tiết Chú bực bội, nói với Nhạc Thịnh: "Chuyện trong nhà ta, ngươi lo làm gì."

Sắc mặt Nhạc Thịnh biến đổi.

Trước kia, chỉ cần nịnh nọt vài câu là Tiết Chú đã đắc ý đến mức chẳng biết trời đất, làm ra chuyện dại dột còn thấy tự hào.

Giờ y đã nói thế, dù đang say mà còn tỉnh táo hơn lúc tỉnh, thế là sao đây!

Trong lòng Nhạc Thịnh không cam tâm, cuối cùng cũng đỡ Tiết Chú vào gian phòng hẻo lánh. Hôm nay nhà họ Tiết gả con, người hầu ai nấy đều bận rộn, dọc đường cũng chẳng ai để ý.

Nằm trên giường, Tiết Chú càng lúc càng mệt, ngủ thiếp đi.

Nhạc Thịnh gọi tiểu tư bên cạnh Tiết Chú: "Đi gọi tam cô nương đến đây, bảo là đại thiếu gia có việc cần gặp."

Tên tiểu tư này theo Tiết Chú ở Tân Sơn thư viện lâu ngày, nghĩ rằng thư sinh thì không có tâm địa xấu, bèn nhờ nha hoàn trong viện gọi người.

Nhạc Thịnh đi lại ngoài phòng, suy tính.

Nhà họ Nhạc dồn hết của cải cho hắn đi thi, nhưng triều đình lại chẳng thiếu quan, hắn chỉ đậu dự bị. Mất bao công tới Tân Sơn thư viện để học thêm, mục đích cũng chỉ là tìm một cô vợ tốt ở kinh thành. Nhưng rồi hắn phát hiện, nhà mình chẳng có ruộng đất, cũng chẳng có tiệm buôn, bị giới nhà giàu kinh thành khinh thường.

Dần dần, hắn liền nhắm đến muội muội của các đồng môn. Trong đó, nhà họ Tiết là tốt nhất.

Tiết gia là công hầu thế gia, Tiết Chú lại có giao tình với hắn, nếu cưới được một cô trong số đó, chẳng phải là một bước lên mây?

Hắn từng gửi thiếp mời chính thức đến Tiết Hãn, nhưng chưa từng được hồi âm.

Thế là hắn bắt đầu oán trách nhà họ Tiết trọng quyền thế. Nhưng nếu không ra tay bây giờ, Tiết Chú mà rời thư viện, hắn và y sẽ dần mất liên hệ.

Nghe nói tam cô nương là con thứ, chưa đính ước, đầu óc hắn xoay nhanh, hôm nay nhà họ Tiết bận loạn lên, đúng là thời cơ tốt để luồn vào.

Đang mải tính kế, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang phía sau.

Chỉ thấy dưới hành lang có hai cô nương bước đến, mỗi người một vẻ, ai cũng xinh đẹp động lòng người. Một người dung nhan thanh tú, cười như hoa nở, người còn lại đôi mắt long lanh, khí chất thần tiên, như tiên tử giáng trần từ Bạch Ngọc Kinh.

Tim Nhạc Thịnh đập rộn ràng.

Các cô nương cũng ngẩn ra.

Thải Chi là người bên phòng lão phu nhân, thấy nam nhân lạ trong phủ, khác hẳn Hồng Diệp, lập tức bước lên trước, quát: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong phủ chúng ta?"

Nhạc Thịnh vội đáp: "Ta là đồng môn của đại thiếu gia nhà các cô, là đại thiếu gia có việc..."

Ánh mắt Thải Chi sắc lạnh: "Có chuyện gì thì để đại thiếu gia tự mình tới nói. Thanh Liên, Hồng Diệp, đưa các cô nương về."

Thanh Liên và Hồng Diệp: "Vâng!"

Nhạc Thịnh còn chưa kịp nhìn kỹ thêm lần nữa, hai cô nương đã rời đi, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Hắn ngẩn ra một lúc lâu, chợt bừng tỉnh, thầm kêu hỏng rồi, vội vã rời đi.

...

Phía này, Thải Chi trấn an được tình hình, Tiết Thường An cũng không ngốc, lập tức hiểu ý đồ của người bạn đồng môn kia.

Nàng ấy biết mình từng đánh Hà Bảo Nguyệt, muốn kiếm mối hôn sự tốt trong kinh thành là chuyện không dễ. Nhưng không ngờ, lại có kẻ dám đánh chủ ý lên người nàng ấy. Nếu vừa nãy chỉ có nàng ấy và Hồng Diệp đi thì sao?

Dù nàng ấy thông minh đến mấy, thì cũng chỉ mới mười lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn chỉ chơi với các cô nương. Làm sao chống lại nổi một nam nhân đã ngoài mười tám?

Nỗi sợ như sóng lớn dâng trào, lập tức nhấn chìm Thường An. Môi nàng ấy tái nhợt, đầu ngón tay lạnh toát, cảm giác gió rét len lỏi vào từng khe xương.

Phải làm sao đây? Nàng nên làm gì bây giờ?

Đúng lúc tâm trí rối bời, Bình An nhìn nàng ấy, ánh mắt nàng dịu dàng như ngọc, nói: "Tìm mẫu thân."

Tiết Thường An mới sực tỉnh, hóa ra mình vừa nói thành lời.

Mà câu trả lời ấy quá đúng, chuyện này vốn không nên để các nàng lo liệu.

Nàng ấy bình tâm lại, gật đầu: "Được."

Cả hai đến viện Xuân Hành. Một nén nhang sau, Phùng phu nhân vừa rảnh liền quay về, thấy các cô con gái đang ngồi chơi cờ trong gian bên, liền ngạc nhiên: "Sao hôm nay lại ngồi đây đánh cờ?"

Thải Chi theo bà ra gian ngoài, kể lại mọi chuyện vắn tắt.

Trong khoảnh khắc, Phùng phu nhân vừa kinh vừa giận: "Đồ súc sinh!"

Dù bà ít quan tâm đến các con thứ, nhưng chưa từng bạc đãi, lại càng không bao giờ làm nhục các nàng. Vậy mà giờ đến cả chó mèo gì cũng dám nhòm ngó đến cô nương phủ Quốc công!

Bà nghiến răng: "Đi gọi lão gia và Tiết Chú tới cho ta!"

Rồi quay vào gian trong, gắng nặn ra nụ cười, nói với Bình An và Tiết Thường An: "Hôm nay gả đại tỷ của các con, hai đứa dậy sớm rồi, giờ đi nghỉ một lát đi."

Bình An gật đầu.

Khi hai người ra ngoài, Bình An nghĩ một lát rồi nói: "Muội không thích hắn à?"

Tiết Thường An càng nghĩ càng tủi, cắn chặt môi, nghẹn ngào: "Không thích... người đó thật ghê tởm, thật là ghê tởm!"

Chữ "ghê tởm" trong miệng Tiết Thường An là một cảm xúc mãnh liệt mà Bình An chưa từng có. Nhưng nàng đã hiểu, với người không thích, chỉ cần liếc một cái cũng thấy chán ghét, chẳng buồn nhìn lại lần thứ hai.

Thì ra là như vậy.

Đột nhiên, Bình An cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của Tiết Thường An khẽ chạm vào tay mình.

Nàng giật mình quay sang, nhìn thấy Tiết Thường An đang quay đầu đi nơi khác, nơi khóe mắt vẫn còn hoe đỏ.

Một cách tự nhiên, Bình An siết chặt tay Tiết Thường An.

Tiết Thường An cúi đầu, mặt đỏ bừng, nước mắt tí tách rơi như mưa. Nàng ấy nghĩ: Tay của tỷ tỷ, thật ấm áp.

...

Phùng phu nhân lập tức truyền lời xử lý. Ở tiền viện, tiểu tư của Tiết Chú đã nhận, đúng là do Nhạc Thịnh bảo hắn đi gọi người.

Chờ một lúc, Tiết Hãn quay lại viện Xuân Hành trước, nghe rõ đầu đuôi, liền tháo đai lưng, trầm mặc không nói.

Lát sau, Tiết Chú tỉnh rượu, vội vã chạy đến viện Xuân Hành. Vừa nghe nói người bạn đồng môn kia có mưu đồ với muội mình, y sững sờ tại chỗ, tưởng đâu mình còn đang mê man trong cơn mộng rượu.

Phùng phu nhân giận dữ: "Ngươi bị hắn xoay vòng vòng, suýt chút nữa đưa muội muội mình vào hố lửa!"

Tiết Chú há miệng lắp bắp: "Nhạc Thịnh? Hắn dám làm vậy?"

Tiết Hãn đứng bật dậy: "Chẳng lẽ lại là muội muội ngươi tự mình dâng tới?"

Tiết Hãn giận dữ đến cực điểm, quăng đai lưng quật lên người Tiết Chú: "Ngươi nhìn lại cái đám bạn tốt của mình xem! Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần, đám đồng môn kia chẳng có kẻ nào ra hồn cả!"

Tiết Chú lúc này mới thực sự tỉnh táo. Cả đau đớn lẫn sợ hãi trào lên. Y đã từng coi tên đó là đồng môn, còn suýt nữa đẩy chính muội mình vào tay kẻ đê tiện như thế! Thật sự đúng là mắt mù!

Ngay lập tức, phủ Quốc công sai người đi bắt Nhạc Thịnh. Dù hắn chưa kịp ra tay, nhưng chuyện này sao có thể bỏ qua? Có điều, Nhạc Thịnh đã sớm phi ngựa bỏ trốn.

Hắn dám làm chuyện như vậy, cũng bởi đoán được phủ Quốc công vì danh tiếng của tam tiểu thư sẽ không dám làm to chuyện trình quan, lại càng không có lý do gì để hủy bỏ công danh cử nhân của hắn.

Một kẻ ti tiện như thế, làm chuyện nhơ nhớp mà vẫn có thể ra tay thản nhiên như người ngay thẳng.

Khi Tiết Hạo nghe tin, giận đến mức đá bể luôn một cái ghế. Mấy người Vương Tiếu bên cấm vệ quân bị dọa đến giật mình: "Trời ạ, biết là ngươi bình thường giấu sức mạnh rồi, đừng có trút lên tụi ta chứ!"

Tiết Hạo lặng lẽ nhặt ghế lên để lại, nhưng vẫn thấy nghẹn trong lòng. Nghĩ một lúc, bèn viết một bức thư, sai người gửi đến Vệ Yên Sơn, một trong ba vệ thủ đô dưới quyền giám sát của cấm quân.

...

Về phần Nhạc Thịnh, sau khi biết sự việc bại lộ, không dám quay lại thư viện Tân Sơn, liền thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, định chờ mọi chuyện lắng xuống rồi quay lại học tiếp.

Hắn nghĩ, nếu phủ Quốc công cứ cố chấp không buông, hắn cũng không sợ việc này lan truyền ra ngoài, cá chết lưới rách, cùng lắm tam cô nương khỏi mong lấy chồng nữa. Chân đất thì chẳng sợ đi giày, hắn lấy lý đó mà an ủi mình.

Trời tháng Chạp lạnh thấu xương, đêm khuya yên tĩnh, Nhạc Thịnh lại nhớ đến hai cô nương đã gặp hôm đó, chắc chắn đều là người nhà họ Tiết, đại cô nương vừa gả đi, vậy thì chính là nhị cô nương và tam cô nương.

Nhà họ Tiết đúng là biết nuôi con gái, đứa nào cũng xinh đẹp khuynh thành. Hắn chỉ tiếc, nha hoàn kia lại quá lanh, phá hỏng cơ hội tốt của hắn.

Hắn đang thở dài, thì bỗng nhiên cổng viện bị đá văng. Hắn mới bước ra mở cửa thì một cước bay tới, đá hắn ngã lăn ra đất!

Hắn kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mấy viên quan mặc quân phục đang cầm đuốc. Một người trong số đó nói với người đàn ông cao lớn đi cạnh: "Trương Thiêm Sự, chính là thằng nhãi tên Nhạc Thịnh này."

Người đàn ông kia vừa cao vừa to, ngồi xổm xuống trước mặt Nhạc Thịnh, ngậm một cọng cỏ trong miệng, khẽ cười, khí tụ đan điền, nói một câu: "Là mày à."

"Dám ức h**p muội của muội tao hả?"

...

Ngày thứ ba sau hôn lễ, Tiết Tĩnh An về nhà thăm cha mẹ. Sắc mặt nàng ấy hồng hào, ánh mắt mang theo chút e thẹn, đứng cạnh Lâm Chính quả là đôi trai tài gái sắc.

Gả được một người con gái, Phùng phu nhân như trút được gánh nặng lớn trong lòng.

Hôm đó là ngày Hai Mươi Ba tháng Chạp, là ngày nặn kẹo đường, ngày Hai Mươi Tư là ngày quét dọn, sau đó là đến đêm Giao Thừa.

Mỗi dịp Giao Thừa, trong cung sẽ mở yến tiệc long trọng, hậu cung do Hoàng hậu Trương chủ trì, các tiểu thư khuê các đều được vào cung, còn tiền triều thì do Hoàng đế Vạn Tuyên đứng đầu, chiêu đãi quan viên các cấp.

Gần tới Giao Thừa, Hoàng hậu Trương xem danh sách khách dự yến, hỏi: "Nhà họ Tiết đâu?"

Thái tử phi Lý thị đáp: "Họ đã sớm gửi tấu lên, nói năm nay người nhà không vào cung."

Hoàng hậu Trương biết Bình An mới được đón về năm nay, những năm trước gia đình chia cắt đã lâu.

Bà ta nói: "Cũng phải, nhà ấy nên có một cái Tết trọn vẹn."

...

Đêm Giao Thừa, vạn nhà đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài hoàng thành pháo nổ liên hồi, đêm nay hoàng cung không cấm túc, dân kinh thành đi lại chúc Tết nhộn nhịp khắp ngõ.

Cung điện đèn hoa rực rỡ, từng bàn tiệc bày ra ngăn nắp, nhà công hầu thế gia hầu như đều có mặt.

Bàn của Bùi Thuyên đặt đối diện với bàn của Đông cung.

Thái tử nâng chén hướng về phía Bùi Thuyên: "Chén này kính Hoàng thúc, mong Hoàng thúc đừng để tâm chuyện thần nhi nhúng tay vào việc cấm vệ quân nữa."

Bùi Thuyên giơ tay nâng ly, khẽ gật đầu, môi chỉ nhấp một chút, ướt môi rồi đặt ly xuống.

Phần còn lại của yến tiệc không khác mọi năm là mấy, ca vũ náo nhiệt, phô bày cảnh thái bình thịnh thế.

Tuy đã biết trước năm nay nhà họ Tiết không vào cung, Bùi Thuyên vẫn đưa mắt tìm kiếm về phía hàng ghế quan viên.

Quả nhiên không có người nhà họ Tiết.

Phía hậu cung, cũng chẳng có nữ quyến nhà họ Tiết tham dự.

...

Nhà họ Tiết, đêm Giao Thừa mỗi năm đều tổ chức tiệc ở viện Di Đức, đây cũng là lần duy nhất trong năm Tần lão phu nhân tham gia tiệc trong phủ.

Trong chính đường, bày một bàn tròn lớn bằng gỗ tử đàn chạm khắc "Bát Tiên quá hải", trải khăn bàn dệt hoa mẫu đơn phượng múa, quanh bàn viền rèm gấm thêu hoa mẫu đơn rực rỡ, ghế tròn thêu hoa được đặt kín xung quanh.

Phùng phu nhân nắm tay Bình An đến viện Di Đức, cười nói: "Nào, xem thử đây là tiểu phúc bảo nhà ai thế?"

Chỉ thấy Bình An búi tóc song hoàn kế, cài trâm lụa hoa hải đường, khoác áo choàng dày thêu chim én màu bạc, viền áo lông hồ trắng mềm mại, bên dưới là váy lụa thêu chuồn chuồn đỏ thắm, giữa trán điểm một đóa hoa điền, đôi mắt như nước hồ thu, ánh lên linh động, môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô cùng.

Lúc này khoác lên bộ đồ chúc Tết, thật sự là dáng hình năm ấy lớn lên, như tiên nữ trong tranh Tết bước ra ngoài đời thực.

Đến cả Tiết Hãn nhìn thấy cũng cảm khái khôn nguôi, Bình An vốn nên lớn lên trong nhà như thế, ai ngờ lưu lạc bên ngoài suốt mười năm trời.

Cũng may, giờ nàng đã quay về.

Bình An bước đến trước mặt lão phu nhân, mềm giọng nói: "Tổ mẫu, con đến chúc Tết người."

Lão phu nhân khẽ nhếch môi, đưa một cái túi thơm đến tay nàng: "Năm mới tiến thêm một bước."

Là tiền mừng tuổi.

Khá nặng tay, cũng nặng như của cha mẹ, Bình An lắc lắc mấy cái, rồi đưa cho Thải Chi cất giữ.

Chẳng mấy chốc, Tiết Thường An, Tiết Hạo và Tiết Chú đều đến, cả nhà quây quần bên bàn tròn.

Trên bàn là mười hai món mặn, tám món ngọt, kèm cháo gạo nếp thơm lừng, hương sắc vẹn toàn. Dù lão phu nhân ăn chay niệm Phật, thì hôm nay cũng không cấm người bên cạnh ăn thịt trước mặt.

Tiết Hãn nâng chén rượu, nói với lão phu nhân: "Con thấy mẫu thân dạo này khí sắc càng lúc càng tốt, mong mẫu thân thân thể an khang, vạn sự như ý."

Lão phu nhân dùng trà thay rượu, uống một chén, không nói gì.

Tuyết Chi mỉm cười: "Công lớn là nhờ nhị cô nương đó, cô nương thích canh chừng lão phu nhân ăn cơm."

Bình An lén định nếm thử rượu, thấy mọi người đang nhìn mình, đành phải đặt ly xuống.

Lục Cúc là người bên viện của lão phu nhân nói: "Trước kia lão phu nhân chỉ ăn được nửa bát cơm, giờ đã ăn hết một bát rồi!"

Bình An phụng phịu: "Nhưng tổ mẫu vẫn gầy."

Lão phu nhân: "......"

Phùng phu nhân cười vui vẻ: "Muốn tổ mẫu mập lên, tiểu Bình An đúng là lo lắng suốt ngày!"

Tiết Hạo góp lời: "Ta đã bảo nhị muội có bản lĩnh mà!"

Cả nhà cười rộ lên. Trước đây ai mà ngờ được, có người cháu dám nói thẳng lão phu nhân gầy?

Những năm trước, tiệc Giao Thừa ở viện Di Đức chưa bao giờ có bầu không khí rộn ràng thế này. Ai cũng cảm thấy trong lòng đầy ắp nhưng lại nhẹ nhõm vô cùng.

Tiết Chú cũng bật cười, đây là lần hiếm hoi trong mười mấy ngày qua y thấy mình thật sự vui vẻ. Y liếc nhìn Tiết Thường An, nhưng nàng ấy chẳng buồn đáp lại, chuyện lần đó, thật sự khiến nàng ấy bị tổn thương.

Dù vậy, nghe nói Nhạc Thịnh vì vô tình xâm nhập khu cấm địa của Vệ Yên Sơn, cấm vệ quân trấn thủ kinh thành, bị đánh gãy mấy cái răng, còn bị tống vào ngục.

Quả đúng là đáng đời!

Không lâu sau, cả nhà ăn cơm xong, uống nước thơm súc miệng, Tiết Hạo xung phong: "Ta nghe được không ít chuyện cười trong cấm vệ quân, nay kể cho tổ mẫu, cha mẹ, cùng huynh đệ muội muội nghe, thế nào?"

Lão phu nhân gật đầu.

Tiết Hãn hỏi: "Tốt quá, chuyện gì vậy?"

Tiết Hạo hào hứng kể: "Nghe nói mười mấy năm trước có một Trạng nguyên họ Thái, ai cũng khen văn chương ông ấy sắc sảo bén nhọn. Trong cấm vệ quân có một tên ngốc, cái gì cũng không biết, đến cả kiệu của Hoàng hậu cũng dám chặn. Nhưng riêng khi Trạng nguyên Thái ra vào cung, hắn tuyệt đối không dám ngăn."

"Về sau có người hỏi hắn tại sao, phải chăng đã thông đồng với Trạng nguyên?"

"Hắn nói: 'Trạng nguyên họ Thái người ta giấu kim trong áo, ta sợ bị đâm một kim thấy máu, hai kim thấy xương.'"

Lời vừa dứt, Phùng phu nhân cười khúc khích đầu tiên, những người còn lại cũng không nhịn được bật cười, ngay cả lão phu nhân cũng hơi giãn mày.

Chỉ có Bình An lặng lẽ ngồi đó, không cười.

Tiết Hạo bỗng thấy không còn thú vị nữa, bèn hỏi: "Nhị muội, không thấy buồn cười à?"

Bình An chỉ nghiêng đầu một chút.

Tiết Chú chen lời: "Ta cũng có một chuyện cười. Ngày xưa có một tú tài đi thi, bị gió thổi bay mất mũ. Có người tốt bụng nhắc: 'Mũ của ngươi rơi rồi kìa!'"

"Không ngờ tú tài kia đen mặt, nói: 'Ngươi nói "rơi xuống đất" nghe không may chút nào, ta không thể rớt kỳ thi đâu, phải nói là chạm đất (trong từ "đỗ đạt" – 及第)!'"

Người tốt bụng kia bèn nhặt mũ lên, ném luôn xuống sông, rồi đáp: "Giờ thì mũ chẳng còn nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không chạm đất được rồi ha!"

(*Chú thích: 落地 (rơi xuống đất) đồng âm với 落第 (thi trượt), còn 及地 chơi chữ với 及第 (thi đỗ).)

Phùng phu nhân lại phá lên cười ha ha, Tiết Thường An cũng bật cười hai tiếng, còn Tiết Hạo thì chẳng mấy hứng thú với chuyện đỗ đạt khoa cử, bèn nói: "Cũng tạm thôi, mọi người xem kìa, Bình An vẫn chưa cười đâu."

Bình An: "......"

Phùng phu nhân cười đủ rồi, nhanh nhảu: "Ta cũng có một chuyện nè, mấy năm trước, ở phố Thắng Bắc có một hộ dân, bên trái là nhà thợ đồng, bên phải là nhà thợ sắt."

"Phụ nữ trong nhà đó kêu phiền vì hai ông thợ gõ kim loại làm ồn, con bà ta học hành không vô, rốt cuộc thi đồng sinh trượt, thế là ngày nào bà ta cũng ra trước cửa hai nhà đó mà đổ phân. Thợ đồng, thợ sắt chịu hết nổi, kiện lên nha môn cũng chẳng được gì."

"Nha môn làm trung gian điều đình, người phụ nữ đó nói: 'Chỉ cần bọn họ dọn đi, tôi sẽ không đổ phân nữa!' Nha môn nghe vậy liền phán quyết, nhất ngôn cử định. Hôm đó, thợ đồng và thợ sắt không còn cách nào, đành gói ghém hành lý chuẩn bị chuyển nhà."

Phùng phu nhân kể tới đây thì dừng lại, Tiết Hãn xen vào: "Chỉ vì bà ta thấy con bị ảnh hưởng học hành mà quậy như thế, còn nha môn lại xử lý kiểu đó, chẳng phải quá bất công sao?"

Phùng phu nhân cười: "Khoan đã, còn nữa cơ. Nha môn bắt người phụ nữ kia ký tên điểm chỉ, đảm bảo không hối hận, lời đã nói ra như đinh đóng cột."

"Kết quả hôm sau, nhà thợ đồng bên trái dọn sang ở tạm nhà thợ sắt bên phải, còn nhà thợ sắt chuyển sang trái ở nhà thợ đồng!"

(*Chú thích: Đây là một giai thoại nổi tiếng, xử lý tinh quái kiểu 'hoán đổi mà không phạm luật'.)

Tiết Hãn lập tức bật cười đầy ẩn ý, đúng rồi, chuyện này nghe quen thật, hóa ra là vụ án mà một người bạn thân ông từng xử, hôm đó còn kể lại cho Phùng phu nhân nghe, khen bạn ấy đúng là "cao thủ xét án".

Phùng phu nhân khi ấy từng buồn bã nói: "Nếu đã là cao thủ xét án như vậy, sao đến Bình An của ta cũng không tìm ra được?"

Nhưng giờ đây, bà có thể mang chuyện ấy ra kể làm trò cười được rồi.

Tiết Chú, Tiết Hạo và Tiết Thường An phản ứng lại, cũng phá lên cười, chỉ là đang cười thì nụ cười dần nhạt đi.

Bình An vẫn không cười.

Phùng phu nhân ngao ngán: "Không được rồi, Bình An không cười, mấy chuyện cười này coi như thất bại hết."

Lão phu nhân chọc một câu: "Ta thấy người cười vui nhất là con đấy."

Phùng phu nhân giả vờ ho: "Thôi thôi, kể thêm đi, kể thêm chút nữa nào."

Vừa dứt lời, Bình An chợt mở to mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ, bất ngờ cong cong khóe môi, nở nụ cười rạng rỡ.

Phùng phu nhân reo lên: "Ai nha, chắc chắn là do chuyện cười của ta rồi!"

Ai ngờ Bình An lại lên tiếng: "'Một kim thấy máu, hai kim thấy xương', buồn cười quá!"

Cả nhà: "......"

Đây là bảo bối gì vậy trời! Chuyện cười của Tiết Hạo kể từ đời tám hoánh rồi, giờ nàng mới kịp "bắt sóng"!

Cả nhà lập tức cười ồ lên, lão phu nhân cũng bật cười, vừa cười vừa xoa thái dương. Tuyết Chi cười ngả vào người Hổ Phách, Phùng phu nhân ôm bụng cười đến đập bàn liên hồi, nước trong chén trà trên bàn cũng bị hất tung lên người Tiết Hãn.

Bình An nhìn mọi người, hơi nghi hoặc: Cái gì mà buồn cười dữ vậy ta...?

Vậy thì nàng cũng cười thêm một chút nữa cho giống mọi người vậy.

...

Tối Giao Thừa còn phải thức canh đêm. Lão phu nhân sức khỏe không tốt, bình thường ngủ sớm, hôm nay đã qua giờ Tuất, xem như đã rất muộn.

Người nhà họ Tiết lần lượt cáo từ, từ viện Di Đức chuyển sang viện Xuân Hành để canh đêm.

Phùng phu nhân ôm lấy Bình An, cười rạng rỡ: "Con yêu ngoan của ta, qua năm nay lại lớn thêm một tuổi rồi nha!"

Bình An đáp: "Mẫu thân cũng vậy ạ."

Phùng phu nhân bật cười: "Đúng rồi, ai cũng vậy mà!"

Lúc này, tiểu tư ở cổng trước tới báo: "Có nghĩa huynh nhà họ Trương tới thăm."

Phùng phu nhân nói ngay: "Mau mời vào."

Trước kia nhà họ Tiết vốn có nhiều bất mãn với Trương Đại Tráng, nhưng từ sau vụ săn thu hắn giúp nhà họ Tiết nở mày nở mặt, thái độ đã thay đổi rõ rệt. Lại nghe chuyện Nhạc Thịnh bị xử đẹp bởi Vệ Yên Sơn, Tiết Hãn và phu nhân cũng đoán được là ai đã ra tay trút giận thay nhà mình.

Nhưng người ở cổng lại báo: "Trương nghĩa huynh nói không cần vào phủ, nhờ tiểu nhân thay mặt gửi lời chúc Tết tới lão gia và phu nhân. Huynh ấy chỉ muốn gặp nhị cô nương một lát thôi."

Đoán chừng hắn vừa từ Vệ Yên Sơn về, còn có chuyện bận. Phùng phu nhân liền bảo Tiết Hạo: "Dẫn muội con ra gặp nghĩa huynh."

Tiết Hạo vâng một tiếng, dẫn Bình An ra cổng phụ.

Trương Đại Tráng cưỡi ngựa đến, lấy từ người ra một bao lì xì to đưa cho Bình An: "Nè, năm nay không ở bên cha mẹ, để huynh thay họ mừng tuổi cho muội."

Bình An hai tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn huynh."

Trương Đại Tráng: "Không biết cha mẹ hiện giờ thế nào."

Bình An đáp: "Cha mẹ, đều rất tốt."

Mỗi tháng nàng đều viết thư, vượt ngàn dặm gửi về, tường thuật đầy đủ tình hình hiện tại.

Trương Đại Tráng thở phào, nhẹ nhõm hẳn: "Cũng may là có muội, chứ ta toàn đến tết mới nhớ tới cha mẹ. Có muội thay ta gửi lời, ta yên tâm rồi."

Bình An thong thả nói: "Cha bảo huynh quá hoang, chờ huynh về, sẽ đánh đòn."

Trương Đại Tráng: "......"

Trương Đại Tráng: "Thôi thôi, mùng một đầu năm đừng nói chuyện này. Tiết Hạo, đi, cưỡi ngựa ra ngoại thành dạo vòng nào!"

Tiết Hạo hứng chí: "Đi chớ!"

Hai người vừa đi khỏi, con hẻm trước cổng phụ lại yên ắng. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc pháo.

Thải Chi xoa xoa tay, nói với Bình An: "Cô nương, ta về thôi."

Bình An "ừm" một tiếng. Nàng vừa xoay người thì đuôi mắt bỗng thấy một bóng người, thoáng sững lại, thì thào: "Vương gia..."

Thải Chi nhìn theo, quả nhiên là Dự Vương.

Chắc mới từ trong cung ra, Dự Vương vẫn ngồi trên ngựa, vận cẩm bào tử kim thêu rồng, thắt đai đỏ, đội mũ ngọc, toàn thân sang quý nổi bật. Dưới ánh trăng dịu, đôi mày kiếm kéo dài đến thái dương, ánh mắt như sao lạnh, sâu thẳm như giếng cổ, cánh môi mím lại lạnh nhạt như sương.

Bình An vừa thầm nhớ lại chuyện cười của Tiết Hạo vừa kể, vừa bước tới, gọi khẽ: "Vương gia, Vương gia."

Nàng dừng bên cạnh ngựa, Bùi Thuyên nắm dây cương, không nói một lời, chỉ rút từ tay áo ra một phong bao đỏ đưa cho nàng.

Bình An nhận lấy, ngẩng đầu nhìn chàng, nhưng ngẩng lâu, cổ hơi mỏi.

Nàng nhỏ giọng: "Xuống đi, ta có chuyện muốn nói."

Bùi Thuyên khẽ nhướng mày, thoáng sau liền dứt khoát nhảy xuống ngựa, động tác dứt khoát gọn ghẽ.

Chàng hỏi: "Nói gì?"

Bình An không cần phải ngẩng đầu nữa, dễ chịu hơn nhiều, giọng nàng nhẹ như chim hót: "Chuyện cười."

Bùi Thuyên: "......"

Bình An vừa nhớ vừa kể: "Ừm... ngày xưa, có một cấm vệ quân, hơi ngốc một chút... rồi có một Trạng nguyên..."

Đèn lồng ngoài cổng phụ hắt ánh sáng vàng cam lên khuôn mặt nàng. Ngũ quan nàng mềm mại, sống mũi nhỏ nhắn, đang kể chuyện, đầu lưỡi khẽ l**m môi dưới như cánh hoa, thấm ướt.

Bùi Thuyên khẽ điều chỉnh hô hấp, càng lúc càng nhẹ.

Cuối cùng, Bình An líu ríu kể xong chuyện cười của Tiết Hạo.

Bùi Thuyên hơi cong môi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Bình An thấy chàng không cười, bèn nói: "Còn mấy chuyện nữa..." Chỉ là chưa nhớ ra, với lại, hôm nay Vương gia chẳng dữ tí nào, rất dễ nói chuyện nữa kìa.

Nàng khẽ nói: "Lần sau kể tiếp."

Bùi Thuyên nhìn nàng, hôm nay nàng mặc đồ Tết đỏ rực, xinh đẹp lại đáng yêu, đi tới đâu cũng được phát bao lì xì, cũng có người quý mến.

Ánh mắt chàng dần sâu, nhưng lần sau nàng sẽ là của mình.

Chàng thuận tay khẽ véo má nàng, khóe môi cong lên: "Được, lần sau."

"Nhưng lần sau ta không muốn nghe chuyện cười."

"Muốn nghe cái khác."

Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thuyên: Bị một chuyện cười dỗ cho vui, mất mặt ghê luôn đó [chống cằm]

(Chú thích: Hai chuyện cười cuối trích từ Baidu, đã có chỉnh sửa lại.)
 

Bình Luận (0)
Comment