Một đoạn lời, Ngọc Cầm ném ra cái mà nàng ta cho là điểm mấu chốt có thể khiến Bùi Thuyên nắm được, nhưng lại cố tình mơ hồ đi chi tiết.
Đã nói dối thì không thể bịa hoàn toàn, phải nửa thật nửa giả mới có sức thuyết phục.
Song, bất kể nàng ta có tô vẽ thế nào, câu chuyện ấy vẫn đủ sức khiến người nghe kinh hãi.
Một lúc lâu, Lý thị mới tìm lại được giọng nói: "Con... con nói gì? Con từng mua qua Tiết Bình An? Năm đó Bình An bị bắt cóc, con bỏ tiền mua người, sau lại để người chạy mất..."
Ngọc Tuệ nhìn chằm chằm Ngọc Cầm, càng thấy người tỷ tỷ này xa lạ đến đáng sợ: "Tỷ đã cướp Bình An của nhà họ Tiết!"
Lý thị hoàn hồn, vội nói: "Cướp cái gì? Ngọc Cầm đã nói rồi, lúc mua cũng đâu biết đó là Tiết Bình An. Sau này biết ra thì tất nhiên sẽ đưa trả lại Tiết gia, chẳng phải sao?"
Ngọc Cầm gật đầu.
Lý thị tiếp lời: "Như vậy chẳng phải là Ngọc Cầm đã suýt nữa tích được công đức to lớn hay sao. Rõ ràng là Bình An vô phúc, chính mình lại đi lạc mất."
Bà ta nhớ rất rõ, chính vào năm mang thai Ngọc Cầm, Vạn Tuyên Đế mới được sách lập làm Thái tử. Trước đó, cha chồng bà ta thậm chí còn chẳng bằng được mấy hào phú nơi mi huyện.
Bảo sao bà lại chẳng thương Ngọc Cầm hơn bất cứ ai. Vì Ngọc Cầm không thích, ngay từ nhỏ Lý thị cũng chẳng mấy khi bế Ngọc Tuệ.
Thế nên, bà ta tin tưởng Ngọc Cầm một cách tuyệt đối.
Trương hoàng hậu thì khác, càng sốc lại càng lạnh lùng bình tĩnh. Bà ta biết rõ Ngọc Cầm tất đang nói dối, bèn nghiêm giọng: "Con nói lại từng chữ, thật kỹ cho bổn cung."
Lý thị vội vàng cầu xin: "Mẫu hậu! Năm đó Ngọc Cầm mới có tám tuổi, có thể hiểu được cái gì chứ?"
Nhưng Ngọc Cầm đương nhiên hiểu.
Chỉ là, lúc này nàng ta đang rơi lệ, gương mặt yếu đuối, càng được Lý thị kiên định bảo vệ, khiến Trương hoàng hậu nhìn mà thấy mỏi mệt.
Dù bà có đoán ra Ngọc Cầm giấu giếm, thậm chí đổi trắng thay đen, thì đã sao?
Nếu nói Đông cung như một con thuyền, bà chính là người giữ bánh lái. Lẽ nào lại tự tay buông ra? Như thế chẳng khác nào cùng nhau chìm xuống đáy nước.
Giây phút đó, Trương hoàng hậu mới phát hiện, càng quản nhiều lại càng thành gánh nặng. Nhưng bà lại không thể không quản. Bà phải khiến chuyện này không gây tổn hại quá lớn đến Đông cung và Ngọc Cầm.
Thế nhưng, dù là bà, khi đối diện với Dự Vương vốn đã có chuẩn bị, lại thêm cháu gái sai lầm rõ rành rành, cũng chẳng còn nhiều đường xoay sở.
Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến cái họ ấy rồi sao?
Đúng lúc Trương hoàng hậu đang đau đầu, bên ngoài có người từ điện Hưng Hoa đến: "Thỉnh Ngọc Cầm quận chúa di giá đến Hưng Hoa điện."
Trong lòng Ngọc Cầm ổn định trở lại. May mà mình đoán đúng ý đồ của Dự Vương, kịp thời nói ra một phần sự thật với Trương hoàng hậu. Giờ thì cứ giao lại cho bà và Lý thị.
Còn Dự Vương, e là phí công vô ích, cuối cùng vẫn trắng tay mà về. Không biết chàng sẽ buồn bực thế nào đây.
-
Hưng Hoa điện
Tiết Hạo quỳ một gối, dâng lên Vạn Tuyên Đế một con hổ vải: "Đây là đồ chơi năm xưa của tiểu muội thần. Năm ấy nàng bị bắt cóc, món đồ này vẫn còn buộc trên người."
Chu công công đón lấy đưa cho hoàng đế. Vạn Tuyên Đế cầm xem một hồi, không nói gì.
Ngay sau đó, Trương hoàng hậu dẫn các nữ quyến Đông cung bước vào. Bà không nhìn hoàng đế trước tiên, mà nhìn thẳng sang Bùi Thuyên.
Chàng ngồi trên ghế khắc hoa văn kỳ lân bên tay trái, những ngón tay thon dài nhấc nắp chén trà rồi lại thong thả đặt xuống. Hơi nước bốc lên che mờ hàng mi và dung mạo sắc bén, khiến vẻ tuấn mỹ quý hoa ấy càng thêm xa vời, khí chất tôn quý bẩm sinh.
Trương hoàng hậu ép xuống nỗi chua xót trong lòng. So ra, Thái tử thực sự quá đỗi bình thường.
Bởi việc liên quan đến vụ Bình An bị bắt, không thể truyền ra ngoài, nên đợi tất cả người của Phụng Nghi cung đến đông đủ, ngoại trừ Chu công công, toàn bộ cung nhân đều bị lui ra.
Cửa điện Hưng Hoa khép lại, bên trong hoàn toàn tách biệt.
Trong điện, giọng hoàng đế trầm thấp uy nghi: "Ngọc Cầm, con có nhận ra con hổ vải này không?"
Ngọc Cầm cắn răng. Năm đó, chính bọn buôn người đã dùng món đồ này để uy h**p nàng ta, nên nàng ta mới tha mạng cho chúng, giữ lại thế cân bằng mong manh.
Nhưng giờ Dự Vương đã phá vỡ cân bằng ấy.
Nàng ta dứt khoát gật đầu thừa nhận: "Tôn nữ nhận ra, đây là vật của Tiết Bình An."
Lý thị liền nhắc lại lời Ngọc Cầm vừa kể, ra sức biện hộ cho nàng ta.
Nghe xong, ngay cả ở trước mặt hoàng đế, Tiết Hạo cũng không kìm được mà cao giọng: "Cái gì? Ngọc Cầm từng mua Bình An?"
Lý thị lạnh giọng: "Đúng thế. Nếu không phải muội muội nhà ngươi tự ý chạy loạn, thì đâu phải chịu cảnh mười năm chia lìa này."
Tiết Hạo giận đến run người, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, Bùi Thuyên khẽ đặt chén trà xuống, nắp chén va vào miệng chén phát ra tiếng "tách" nhỏ, khiến Lý thị giật mình, lập tức im bặt.
Chàng nghiêng mặt nhìn Ngọc Cầm, khóe môi nhếch lên. Khuôn mặt vốn đẹp đến vô song, nay lại hiện nụ cười hiếm hoi, vậy mà chỉ càng thêm lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình.
Ngọc Cầm siết chặt tay áo, không dám động đậy.
Bùi Thuyên nói: "Đưa người lên đây."
Chẳng bao lâu, hai thị vệ áp giải vào một phụ nhân gầy gò ngoài bốn mươi, đầu quấn khăn xanh, đôi mắt láo liên. Vừa nhìn thấy long bào trên người hoàng đế, mụ lập tức quỳ rạp: "Hoàng thượng vạn tuế, dân nữ bị oan uổng a!"
Lý thị cười khẩy. Dự Vương muốn làm gì mà lại dẫn cả hạng dân đen này đến Hưng Hoa điện?
Ngọc Cầm thì sắc mặt trầm hẳn xuống, đây chính là kẻ buôn người năm xưa.
Chưa kịp để hoàng đế hỏi, mụ đã khai như trút nước: "Năm đó ta biết đứa nhỏ trong tay là thiên kim công phủ, vốn định thả về phố Vĩnh An rồi rời đi. Là Ngọc Cầm quận chúa nhất quyết mua lại thiên kim ấy từ ta!"
Trương hoàng hậu chen vào: "Chuyện này Ngọc Cầm đều đã nói với chúng ta rồi."
Dẫu có khác đôi chút chi tiết, nhưng so với một kẻ buôn người, lời một quận chúa tất nhiên đáng tin hơn.
Song mụ buôn người lại nói tiếp, câu nào cũng kinh tâm động phách: "Ta vốn chẳng muốn bán cho một tiểu cô nương, nhưng là quận chúa khăng khăng mua. Sau đó lại lo chuyện vỡ lở, kinh động thánh thượng, nàng còn bắt ta đưa thiên kim ấy rời khỏi kinh thành! Nếu không nhờ nàng, ta chỉ là kẻ thường dân, sao có thể dễ dàng thoát ra khỏi kinh thành như thế?"
Tiết Hạo quát lên: "Ngươi nói rõ ra! Các ngươi bắt cóc muội muội ta, còn giấu đi mấy ngày. Đến khi không thể che giấu nữa, mới lén đem người đưa ra khỏi kinh thành?"
Mụ hoảng sợ gật gù: "Đúng... đúng là thế."
Tiết Hạo tức giận đến lửa bốc đỉnh đầu, nếu không phải đang ở hoàng cung, hắn đã đá chết mụ, mà Ngọc Cầm còn phải nhận thêm mấy cú nữa!
Dẫu mụ chưa nói hết sự thật, nhưng từng ấy cũng đủ kết tội rồi.
Trương hoàng hậu cau mày, vết nhăn chữ "Xuyên" trên trán khắc sâu thêm. Quả nhiên, những việc Ngọc Cầm làm còn nhiều hơn lời nàng ta tự thú.
Dự Vương đã chuẩn bị chu toàn, e là hoàng đế sớm đã được xem chứng cứ.
Ngọc Cầm bèn vén váy quỳ xuống: "Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, hoàng thúc tổ! Chuyện cũng đã mười một năm trước. Kẻ buôn người vì cầu phú quý mà vu hãm ta. Năm đó ta có mua Bình An, nhưng là Bình An tự đi lạc, ta không hề làm thêm chuyện gì khác!"
Mụ buôn người liền chỉ thẳng nàng ta: "Quận chúa, người quên rồi sao? Năm đó ta sợ liên lụy, vốn muốn trả đứa nhỏ về, chính người đã đưa cho ta một khối ngọc bội! Con hổ vải kia ta lấy được từ người thiên kim công phủ, còn ngọc bội ấy, là người tự tay đưa cho ta!"
Lý thị nghẹn họng.
Chuyện dính đến hoàng thất, lời khai xong liền lập tức bị áp giải đi.
Ngọc Cầm mặt lạnh, chứng cứ thì cứ chứng cứ, nàng ta là trưởng nữ Đông cung, là quận chúa. Chỉ cần không thừa nhận, lại có Trương hoàng hậu xoay xở, rồi cũng sẽ lật được.
Nàng ta thưa với hoàng đế: "Kẻ hạ tiện dám vu hãm tôn nữ. Xin hoàng tổ phụ minh xét!"
Lúc này, tất cả mọi người từ Tiết Hạo, Ngọc Tuệ đến Lý thị đều nhìn chằm chằm vào Vạn Tuyên Đế. Liệu hoàng đế sẽ xử thế nào, vừa không khiến Tiết gia lạnh lòng, vừa bảo toàn được quận chúa Đông cung?
Trong lòng họ đều chắc mẩm, hoàng đế sẽ bảo vệ Đông cung thôi. Đến chuyện Thu săn ám sát còn có thể áp xuống, huống chi là vụ án hơn mười năm trước.
Nhưng Trương hoàng hậu đột nhiên thoáng run.
Bà chợt nhận ra, Bùi Thuyên từ đầu đến cuối không hề có vẻ định xin chỉ thị. Chàng chỉ lặng lẽ nhìn Ngọc Cầm, ánh mắt hờ hững, gần như chẳng mang theo cảm xúc nào. Đó là ánh mắt nhìn kẻ đã chết.
Chỉ nghe Vạn Tuyên Đế thở dài một hơi: "Ngọc Cầm bản tính gian trá, ngang ngược tàn nhẫn. Đã gây ra đại họa, lại chẳng biết hối cải. Truyền chỉ: tước bỏ phong hiệu, giáng làm thứ dân, giam vào chiếu ngục."
Chỉ một câu ngắn gọn, cả điện chết lặng.
Ngay cả Tiết Hạo, người mong thấy kết cục này nhất cũng phải há hốc mồm.
Đây là hình phạt nặng nề bậc nhất. Bị tước phong hiệu, nếu vẫn là quận chúa thì cuộc sống không đến nỗi nào. Nhưng đã giáng làm thứ dân, sẽ không được mặc gấm vóc, không được ở nhà cao cửa rộng.
Dẫu Đông cung có ra tay trợ cấp, thì việc phải vào chiếu ngục lại đồng nghĩa với việc tuyên cáo thiên hạ: Ngọc Cầm là kẻ mang tội!
Kinh thành Đại Thịnh có ba đại ngục: ngục Đại Lý tự, lao ngục Hình bộ, và chiếu ngục.
Hai nơi đầu còn có thể lo lót, khiến phạm nhân sống thoải mái. Riêng chiếu ngục là tư ngục, vốn do Vạn Tuyên Đế trực tiếp quản, nay đã giao cho Bùi Thuyên.
Sắc mặt Ngọc Cầm trắng bệch, nước mắt lã chã rơi: "Hoàng tổ phụ, sao có thể chỉ nghe một lời từ kẻ buôn người?"
Lý thị cũng kêu khóc: "Bình An nay đã trở về, chẳng phải là đã ổn thỏa rồi sao. Sao còn phải phạt nặng đến vậy. Ngọc Cầm là cháu gái ruột của bệ hạ kia mà!"
Nhưng Vạn Tuyên Đế không đáp.
Trong đôi mắt đã vẩn đục ấy, Trương hoàng hậu lại thấy rõ ràng một tầng thất vọng dày nặng.
Hoàng đế đã thất vọng với Đông cung. Hóa ra, Dự Vương dùng chính cảm giác áy náy của hoàng đế bao năm nay để ép ra bản án này.
Chỉ vì muốn cho Tiết Bình An một công đạo.
Nhưng chuyện này đâu thể chỉ nhìn từ một phía.
Với thân phận đích trưởng nữ của Đông cung, Ngọc Cầm bị tước bỏ phong hiệu, còn bị giam vào chiếu ngục, vào khúc quanh then chốt này, những quan viên dù có ý đứng về phía Đông cung cũng sẽ lần lượt quay giáo sang Dự Vương.
Thậm chí cơ hội kế vị của Thái tử cũng trở nên chông chênh như sắp rơi khỏi tay!
Trong lòng Trương hoàng hậu thoắt căng lại. Bà buộc phải thừa nhận, Đông cung đã xem nhẹ vị Dự Vương tuổi còn trẻ này, chàng như thể sinh ra đã là người cầm quyền.
Nhưng giờ bà đã không thể lùi bước.
Lần cuối cùng, lần cuối cùng vì Đông cung.
Trương hoàng hậu gạt bỏ thể diện, đứng dậy nói: "Xin bệ hạ nghĩ lại!"
"Năm ấy buổi đầu khai quốc, họ Trương và họ Tiết là công thần chí tôn. Nay nhà họ Trương ẩn thế không ra, thần thiếp là tộc nhân của họ Trương, chỉ cầu bệ hạ vì phần tình ấy, chớ bởi cháu gái nhà họ Tiết mà dồn cháu gái nhà họ Trương đến đường cùng!"
Hoàng hậu mang họ Trương, mà ngoại tôn của bà, Ngọc Cầm cũng là ngoại tôn của họ Trương.
Tiết Hạo nghe mà ngẩn người: thì ra gốc gác của Trương hoàng hậu lại lớn đến vậy sao?
Nhà họ Trương là ẩn sĩ, dẫu hắn ít học cũng biết, triều đình hễ muốn ca tụng một người đạm bạc danh lợi, tất sẽ nhắc tới họ Trương!
Thấy Trương hoàng hậu đã nói đến nước này, Lý thị vội kéo Ngọc Tuệ cùng quỳ xuống, khẩn khoản: "Xin bệ hạ nghĩ lại!"
Ngọc Tuệ không muốn quỳ, rốt cuộc vẫn bị Lý thị kéo xuống.
Bùi Thuyên đặt tay lên gối, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ, trong mắt phủ một tầng u ám: "Căn cứ đâu nói hoàng hậu có liên hệ với họ Trương?"
Trương hoàng hậu đáp: "Dẫu ta chỉ là tộc nhân, thì vẫn mang họ Trương."
Buổi đầu Đại Thịnh dựng nghiệp, Thánh Tổ, họ Trương và họ Tiết kết nghĩa, tình như huynh đệ, cùng nhau đánh nên giang sơn. Cuối cùng, Trương–Tiết phò tá Thánh Tổ đăng long.
Thế nhưng Đại Quốc sư từng bói đoán: trong trăm năm, cơ nghiệp Đại Thịnh sẽ quay về tay ba nhà Bùi–Trương–Tiết.
Thánh Tổ từng đơn độc mật đàm với Trương và Tiết suốt một đêm.
Sau đêm ấy, Tiết gia được phong Vĩnh Quốc công, hưởng phú quý vô biên, còn Trương gia được ban Đan thư thiết khoán, hồi hương, hứa ba đời không vào kinh.
Nhánh nhà Hoàng hậu Trương quả là chi bên của họ Trương, lần giở gia phả, Trương Quý Vũ đại tướng quân, người từng theo Thánh Tổ đánh thiên hạ là đường đệ của tổ phụ bà.
Cũng vì vậy, năm xưa bà mới được mẫu hậu của Vạn Tuyên Đế để mắt, kết thân với hoàng đế.
Vạn Tuyên Đế đương nhiên biết điều này.
Chỉ là Hoàng hậu Trương, trong vòng ba đời, vào kinh trước sau đều không hề nhắc đến, mà họ Trương lại quá phổ biến, trong triều không ai hay.
Nay, bà lại trực tiếp điểm ra.
Vạn Tuyên Đế đập bàn: "Hồ nháo, khụ, khụ, khụ!"
Lồng ngực người già phập phồng dữ dội, Chu công công vội vỗ lưng cho ngài.
Tổ huấn đã định: họ Trương trong ba đời, bất kể già trẻ gái trai, kể cả thân thích thông gia, đều không được vào kinh.
Ông cưới Trương hoàng hậu, tức là thông gia trong ba đời của họ Trương, đã vậy, theo tổ huấn của Thánh Tổ, chính ông cũng không nên vào kinh. Thế thì ngôi hoàng đế ông thừa kế vốn dĩ đã không nên thuộc về ông.
Vậy Đông cung là gì? Đông cung không có nam đinh, há chẳng phải là ý trời đang quở trách vị hoàng đế "ngoại lai" như ông?
Song Trương hoàng hậu đã quyết tâm bảo vệ Đông cung, nói: "Họ Trương có Đan thư thiết khoán hộ thân, nếu cần bổn cung có thể mang ra!"
Sắc mặt Vạn Tuyên Đế xám đen.
Cục diện đóng băng, chẳng ai nhường ai, nhưng ai nấy đều hiểu, e rằng việc này thật sự sẽ chìm xuồng.
Ngọc Cầm giả vờ lau nước mắt, rồi chầm chậm nhếch khóe môi.
Phải, dù ra sao thì Trương hoàng hậu nhất định sẽ che chở cho mình.
Bởi chỉ như thế mới bảo toàn được Đông cung. Đợi ngày Thái tử đăng cơ, cho dù quần thần có hết thảy phò Dự Vương thì đã sao, hoàng quyền vốn chẳng nói đạo lý.
Tới lúc đó, nàng ta sẽ hoàn trả cả vốn lẫn lời cho Tiết gia, còn cả tên phế vật Tiết Hạo kia nữa, dám cản nàng ta lấy kinh Phật, lại còn giả bộ lục soát ở nhà họ Triệu mà "tìm ra" hổ vải, đẩy mọi chuyện đến nước này, đáng hận đến mức phòng bị kiểu gì cũng không xuể.
Nghe đến "Đan thư thiết khoán", Tiết Hạo siết chặt nắm đấm.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Ngọc Cầm chịu tội? Mười năm Bình An đánh mất, cứ thế mà cho qua sao? Chân tướng phơi ngay trước mắt, hắn cũng vậy, tổ mẫu phụ thân cũng thế, ai có thể nuốt trôi cơn nghẹn này?
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay Bùi Thuyên khựng lại, chàng ngẩng mắt, nói: "Người bản tộc nhà họ Trương đang ở ngay trong kinh."
Trương hoàng hậu sững người: "Cái gì?"
Lý thị và Ngọc Cầm cũng choáng váng, làm sao có chuyện đó, bao năm nay họ chưa từng nghe nói!
Chỉ riêng Tiết Hạo bỗng nhíu mày, chẳng lẽ...
Ngoài điện Hưng Hoa, một tiếng quát như sấm xuyên thẳng qua cửa điện, đâm vào tận trong: "Chỉ huy Khiêm sự Vệ Yên Sơn Trương Đại Tráng, cầu kiến bệ hạ!"
Tiết Hạo: "..."
Cửa điện Hưng Hoa bật rộng, chỉ thấy một tráng hán mặc giáp, lưng đeo bọc, da ngăm, mặt mày cương trực, mắt như điện.
Hắn sải bước vào điện, quỳ một gối ôm quyền: "Thần Trương Đại Tráng, bái kiến bệ hạ, bái kiến Dự Vương điện hạ!"
Tiết Hạo đứng ngay bên, tai ù cả lên, chẳng phải tên thường lăn lộn với mình bấy lâu đó sao?
Ánh mắt Vạn Tuyên Đế khẽ động: "Bình thân."
Ngài liếc sang Bùi Thuyên, hỏi Trương Đại Tráng: "Ngươi là hậu nhân họ Trương?"
Một khắc trước, Trương Đại Tráng ghé Lâm Giang Tiên, gặp cha mẹ và Lý Kính. Hắn nghe sơ đầu đuôi, nhưng đã nắm mấu chốt.
Thế nên, hắn quét mắt qua mấy người Đông cung, nhếch mép cười lạnh: "Đúng. Thần vội vã cầu kiến, là vì nghe nói hôm nay có kẻ muốn mạo xưng hậu nhân họ Trương, còn đòi che chở cho kẻ hại tiểu muội nhà chúng ta! Hạng người như thế, đúng là lợn chết chẳng sợ nước sôi dội! Miệng còn thối hơn phân bò, toàn bịa đặt tầm bậy!"
Tiết Hạo siết nắm đấm, đã đời!
Mặt Trương hoàng hậu đen đến nhỏ được mực.
Bà ngồi cao mười mấy năm, người đời sau lưng dám xì xào hai câu cũng phải giấu giếm.
Nay lại bị một kẻ thô mãng mắng thẳng vào mặt, lại còn dùng thứ ngôn ngữ chợ búa, xé toạc hết thảy tôn nghiêm trên đỉnh đầu bà.
Nhưng ngoài phẫn nộ, còn có một tia sợ hãi âm thầm, vì những lời này khiến bà nhớ về hai mươi năm trước, khi mình vẫn chưa là hoàng hậu.
Vậy nên bà lại im lặng.
Lý thị quát: "To gan! Dám mạo phạm hoàng hậu nương nương như thế!"
Trương Đại Tráng đáp dõng dạc: "Thần nói đều là sự thật!"
Vạn Tuyên Đế lược bỏ những chỗ thô ráp, hỏi: "Ngươi chứng minh thế nào rằng mình là hậu nhân họ Trương?"
Trương Đại Tráng tháo bọc sau lưng, lấy ra một vật bằng sắt dài ngang cánh tay, bề rộng hơi cụt, uốn cong như ngói, trên mặt còn lưu dấu rỉ sét.
Hắn nâng nó lên ngang đỉnh đầu, hai tay dâng lên: "Bệ hạ, đây chính là Đan thư thiết khoán nhà thần! Năm đó định rằng họ Trương ba đời không vào kinh, nay thần đã là đời thứ tư!"
Chu công công bước lên, đừng tưởng thứ ấy Trương Đại Tráng cầm nhẹ nhàng, thực ra nặng hơn tưởng tượng. Lão ôm lấy, đem tới trước mặt Vạn Tuyên Đế.
Ngọc Cầm khép mắt. Nàng ta đã dựng xong mọi chi tiết từ góc nhìn của Dự Vương, chàng sớm liệu rằng Trương hoàng hậu sẽ vin vào chữ "Trương"!
Cho nên, Đan thư thiết khoán là thật.
Quả nhiên, Vạn Tuyên Đế nhìn những đường khắc trên thiết khoán, nói: "Đích thực do Thánh Tổ hoàng đế ban."
Trương Đại Tráng đảo mắt một vòng, giọng như chuông đồng: "Đan thư thiết khoán của Trương gia ở đây, kẻ mạo danh chỉ như con dơi cắm lông gà, có tính ra giống chim nào đâu!"
Lại bị chửi thêm hiệp nữa, Trương hoàng hậu nhìn sang Vạn Tuyên Đế, nhưng ngài không hề có ý lên tiếng vì bà.
Đúng thế, lúc này điều Vạn Tuyên Đế cần nhất là Trương Đại Tráng phủ nhận thân phận của Trương hoàng hậu.
Chỉ cần người bản tộc không nhận bà là thân thích, thì chuyện hai mươi năm trước Vạn Tuyên Đế vào kinh sẽ không còn là trái tổ huấn.
Ngôi đế của ngài vẫn là chính thống, không phải hạng lừa dối tiên đế, phụ lòng thiên hạ.
Nghĩ thông điểm ấy, bỗng chốc vai và chân Trương hoàng hậu rã rời, bà ngã phịch xuống ghế, động tác quá mạnh khiến chiếc mũ phượng vốn vênh cao trên đầu hơi lệch đi.
Bà mỏi mệt rồi. Bà vì Đông cung đã làm quá nhiều, rốt cuộc chẳng giữ nổi điều gì.
Thấy Trương hoàng hậu không còn tranh biện, tim Ngọc Cầm thình lình rơi thẳng xuống bụng.
Làm sao lại thành ra thế, chỉ trong chốc lát đã khiến nàng ta mất sạch chỗ dựa!
Nàng ta là quận chúa của Đại Thịnh, một chuyện cách đây mười một năm, lại muốn đè chết nàng ta ư?
Nàng ta quỳ gối lết tới mấy bước: "Hoàng tổ phụ, con người không phải thánh hiền, ai chẳng từng lầm lỗi. Ấy là lỗi của con khi còn nhỏ, làm sao hiểu được hậu quả nặng nề đến vậy?"
Lý thị cũng hoàn hồn, cuống quýt nói: "Đúng thế, khi ấy Ngọc Cầm còn nhỏ mà!"
Được mấy câu thô mộc của Trương Đại Tráng tiếp sức, Tiết Hạo cũng chẳng còn dè chừng, hắn chỉ thẳng mặt Lý thị, trừng mắt: "Sao không nói rằng Bình An cũng còn nhỏ? Năm ấy Bình An mới năm tuổi! Năm tuổi! Các người để nó mất mười năm, ai bù nổi mười năm ấy?"
Nói tới cuối, giọng Tiết Hạo nghẹn lại, may mắn là Bình An đã tìm về, chứ nếu cả đời chẳng tìm thấy thì sao?
Ngọc Cầm còn muốn cãi, Bùi Thuyên đã nhàn nhạt nói: "Người đâu, đem Ngọc Cầm đi."
Mặt Ngọc Cầm thoắt lạnh buốt. Mà giờ khắc này, Trương hoàng hậu đã nhắm nghiền đôi mắt, cả gương mặt xám tro, Lý thị hoảng hốt, Vạn Tuyên Đế cũng lặng im.
Điện Hưng Hoa chẳng phải công đường, có lẽ ngay từ đầu, việc này đã định sẵn kết cuộc.
Nàng ta nghĩ, mình thua thật rồi ư?
Hai cung nhân tiến lên: "Quận chúa, thứ dân Bùi Uyển, xin mời."
Ngọc Cầm nghiến răng, nàng ta chợt giật khỏi tay cung nhân, lao đầu về phía cây cột bên cạnh.
Đó là nước liều, nếu đâm bị thương, ắt có thể gợi lên lòng trắc ẩn của Vạn Tuyên Đế, chưa cần lập tức vào chiếu ngục. Chỉ cần chưa vào ngay, nàng ta vẫn còn cơ hội.
Song chưa kịp đập vào cột, một lực kéo mạnh giật nàng ta ngược lại, là Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, mỗi người giữ một bên, tóm chặt!
Ngọc Cầm gằn: "Buông ta ra!"
Sợ kinh động thánh giá, Chu công công nói: "Dẫn xuống."
Còn Trương hoàng hậu và Lý thị thì đã bất lực.
Tới lúc này, Ngọc Cầm mới sững sờ lạnh gáy, có lẽ nàng ta thật sự bại rồi. Suy cho cùng, bại dưới một cái tên Tiết Bình An.
-
Khi Tiết Tĩnh An từ Lâm gia, Trấn Viễn hầu phủ quay về phủ công, trời đã gần chạng vạng. Sóng gió đầu độc vừa lắng, trong phủ vẫn còn bà vú canh giữ việc ra vào.
Tiết Tĩnh An đến gặp Phùng phu nhân trước. Phùng phu nhân thở dài: "Bình An vừa mới ngủ."
Tiết Tĩnh An khó tránh khỏi tức giận: "Quận chúa Ngọc Cầm đúng là kẻ ác độc!"
Phùng phu nhân nói: "Cũng may không ai trúng độc. Loại thuốc kia chẳng biết là thứ gì, nghe mà phát sợ. Vương phủ sao lại để Bình An tiếp xúc những chuyện như vậy chứ?"
Tiết Tĩnh An: "Về sau vương phủ nhất định sẽ cẩn thận hơn."
Vừa nhắc đến vương phủ, Hổ Phách bước vào: "Phu nhân, vương gia và nhị gia đã từ cung về rồi."
Phùng phu nhân liền hỏi: "Thế nào rồi? Còn Ngọc Cầm?"
Hổ Phách cũng không chắc: "Hình như bị phạt rất nặng. Nhị gia cứ nháy mắt mãi với nô tì, chắc là có nhiều chuyện muốn nói."
Phùng phu nhân hiểu rõ tính tình hoạt bát của Tiết Hạo, nói: "Vậy thì là thật rồi."
Tiết Hãn và phu nhân cùng ra đón. Ngoài trời, ánh hoàng hôn buông xuống, dáng người Bùi Thuyên được viền bởi ánh sáng chiều, tựa như bóng cắt rõ rệt, đôi mày đôi mắt phủ kín ưu tư, chẳng thể đoán ra cảm xúc.
Trái lại Tiết Hạo, ngũ quan loạn xạ, người không biết còn tưởng hắn trúng độc.
Tiết Hãn trừng mắt nhìn Tiết Hạo, ra hiệu cho hắn bớt điên lại một chút.
Chỉ nghe Bùi Thuyên nói: "Ngọc Cầm đã không còn hậu họa."
Phùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Dự vương nói một là một, đã mở miệng như vậy thì hẳn Ngọc Cầm đã chịu trừng phạt thích đáng.
Bùi Thuyên nhìn thoáng về phía sau phu nhân.
Phùng phu nhân hiểu ý, đáp: "Bình An... vương phi cùng Tam tiểu thư chơi đá cầu hồi chiều, vừa tắm xong không lâu thì ngủ mất rồi."
Bùi Thuyên khẽ "ừ" một tiếng, cụp mắt hỏi: "Nàng ngủ ở đâu?"
Phùng phu nhân hơi ngẩn ra. Bà vốn định để Bình An ở lại phủ một đêm, dù sao vương phủ cũng chẳng có việc gì quan trọng. Nhưng rõ ràng Bùi Thuyên muốn đưa nàng về cùng.
Phùng phu nhân gọi Hổ Phách: "Đi gọi cô nương dậy."
"Không cần." Bùi Thuyên nói, "Ta đi đón nàng."
-
Trong chính phòng Xuân Hạnh viện, đôi mắt đen thẫm của Bùi Thuyên lướt qua từng chi tiết trong phòng. Ở đây, nơi nơi đều là dấu vết cuộc sống của Bình An, con diều treo trên tường, phong thư đã bóc dở trên bàn, còn có quyển sách chưa đọc xong nên được gấp đánh dấu.
Hoàn toàn khác với Tĩnh U hiên.
Chàng bước vào buồng trong, bên trong màn trướng màu hồng thẫm, Bình An đã tháo hết đồ trang sức trên đầu, mái tóc dày đen nhánh có phần rối tung trong giấc ngủ.
Gò má nàng ửng hồng, chẳng rõ mơ thấy điều gì mà chân mày hơi nhíu lại.
Bùi Thuyên nhìn nàng một lúc, rồi vươn tay, ngón tay đặt nhẹ lên giữa đôi mày đang cau của nàng.
-
Bình An vốn không hay mơ.
Nàng chỉ cảm thấy mình đang đi trong một khu rừng tối đen, lạnh buốt, bụng thì sôi ùng ục.
Có gì ăn không nhỉ?
Nàng ngồi xổm xuống, bới bới mấy rễ cây, rồi nhét vào miệng.
Rễ cây giòn giòn, đắng đắng.
Bất chợt, trong làn sương mờ trước mặt xuất hiện một bóng người to lớn. Người đàn ông trung niên vừa thấy nàng liền giật mình: "Trời đất ơi, con nhà ai mà lạc trong rừng thế này?!"
"Nhóc con, mấy tuổi rồi? Ba mẹ tên gì? Con từ đâu đến thế?"
Tiểu Bình An chỉ cúi đầu nhét rễ cây vào miệng.
Trương Đức Phúc thở dài: "Thật là tội quá..."
Ông đặt giỏ rau dại mình đang đeo xuống, chỉ dùng một tay liền bế Bình An đặt vào trong giỏ.
Một bé gái nho nhỏ ngồi co gối trong giỏ, đôi mắt tròn xoe như quả nho, xinh xắn dễ thương, hình như còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ chớp chớp mắt.
Trương Đức Phúc cõng giỏ sau lưng, cất giọng hồ hởi: "Về nhà thôi, ăn thịt nè!"
Sau đó, nàng đến một nơi rất ấm áp.
Chu thị vừa tắm cho nàng vừa rơi nước mắt: "Đứa nhỏ này còn bé thế, sao lại có kẻ nhẫn tâm đến vậy, để nó đói trơ cả xương?"
"Cái gì đây? Bớt bớt... Giống như hai chữ 'Bình An' vậy... con tên là Bình An có phải không?"
Tiểu Bình An chẳng có phản ứng gì lớn.
Nàng khát nước, lặng lẽ cúi đầu, húp một ngụm nước tắm, ừng ực ừng ực.
Chu thị bật cười: "Từ nay cứ gọi ta là mẹ đi, mẹ nhất định sẽ cho con ăn ngon, chẳng để con đói thêm bữa nào nữa."
-
Bình An cảm thấy mình đang được người ta cõng, giống hệt như lúc xưa Trương Đức Phúc cõng nàng xuống núi bằng cái giỏ ấy.
"Cha..." Nàng khe khẽ gọi một tiếng.
Chầm chậm, đầu mũi nàng thoảng mùi thơm lạnh, mùi hương này kéo nàng từng chút rời khỏi vùng ký ức mông lung trong mơ.
Bình An mở mắt. Trước mặt là hàng mi dài rợp của vương gia, là đường nét gương mặt nghiêng tuấn tú. Nàng đang nằm sấp trên lưng chàng, là chàng đang cõng nàng.
Theo bản năng, nàng ôm chặt lấy cổ Bùi Thuyên, má dán lên thái dương chàng.
Ấm áp lắm. Khi nàng cọ vào, thấy thật dễ chịu.
Cảm giác được nàng tỉnh, giọng chàng khẽ khàng, trầm thấp: "Sắp đến rồi."
Bình An nhìn quanh, thì ra đã về đến vương phủ, nhưng con đường này hình như không phải hướng tới Tĩnh U hiên.
Bùi Thuyên hỏi: "Hồi nãy gọi 'cha', là Tiết Hãn sao?"
Bình An "ừ" một tiếng, lại lắc đầu. Tiết Hãn đúng là cha nàng, nhưng người nàng gọi không phải là ông.
Chợt nhớ Bùi Thuyên không nhìn thấy mình lắc đầu, nàng làm biếng giải thích, chỉ lầm bầm một câu: "Không phải ừ."
Bùi Thuyên: "..."
Hình như chàng khẽ bật cười. Bình An không chắc vì không nhìn thấy mặt chàng, nhưng nàng tựa vào lưng chàng nên cảm giác được lồng ngực chàng khẽ rung lên một cái.
Bùi Thuyên lại hỏi: "Muốn gặp cha mẹ nuôi ở Hoàn Nam không?"
Bình An kề môi sát tai chàng, khẽ nói: "Muốn."
Ai nấy đều nói hôm nay nàng về nhà thăm thân, nhưng vẫn còn vài người thân nàng chưa kịp gặp.
Bất ngờ, bước chân Bùi Thuyên khựng lại. Chàng nói: "Nhìn đằng kia đi."
Bình An ngẩng đầu.
Trong làn đêm mơ hồ, bên ngoài thư phòng của vương phủ, Trương Đại Tráng bật người nhảy lên, vẫy tay hét to: "Tiểu muội!"
Sau lưng Trương Đại Tráng chính là Trương Đức Phúc và Chu thị.