Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 51

 
Bình An trở lại yến tiệc sau một khắc, môi đã thoa lại son.

Ngày hôm ấy, mãi đến khi trời sập tối, các nhà mới lục tục cáo từ ra về.

Tâm trạng Phùng phu nhân rất tốt, hôm nay còn có thêm một niềm vui bất ngờ; Chu thị – người đã nuôi dưỡng Bình An – tính tình cũng hiền hòa. Hai người tuy không đến mức gặp nhau liền hối tiếc vì biết muộn, nhưng quả thật chuyện trò vô cùng hợp ý.

Lúc hồi phủ, Tần lão phu nhân ngồi một cỗ xe riêng, Phùng phu nhân đi chung xe với Tiết Thường An.

Trong xe, Phùng phu nhân vừa bóc quýt vừa mới có rảnh hỏi Tiết Thường An: "Con thấy Nguyên Tịch thế nào?"

Tiết Thường An sớm đã quyết định: mặc cho Nguyên Tịch sinh ra có là yêu ma quỷ quái gì đi nữa, chỉ cần là thân quyến của Nguyên Thái phi, phẩm hạnh lại không có tì vết, thì nàng ấy đều sẽ gật đầu.

Hôm nay trông Nguyên Tịch, dung mạo hết sức anh tuấn, phong thái chẳng kém gì Lâm Chính – người Tiết Tĩnh An đã lấy, nàng thật ấy sự chẳng sao bới móc được điểm nào.

Chỉ là mơ hồ thấy có vài phần quen mắt.

Song chưa kịp nghĩ nhiều, mẫu thân đã lên tiếng, Tiết Thường An liền đáp: "Đều tốt cả."

Về đến phủ Vĩnh Quốc Công, trong nhà từ sau khi Bình An xuất giá đã vắng lặng đi không ít.

Ở Thính Vũ Các, Tiết Thường An lau mặt xong, suy đi nghĩ lại, hỏi Hồng Diệp: "Ta cứ cảm thấy như từng gặp Nguyên Tịch ở đâu rồi."

Hồng Diệp thu chiếc đấu bồng mỏng: "Chắc không đâu ạ. Ngoại gia của Thái phi nương nương chẳng phải vẫn ở Tây Bắc sao? Ngài Nguyên kia đâu có thể tùy tiện vào kinh."

Đại Thịnh là thiên hạ đoạt trên lưng ngựa, đối với tướng sĩ trấn thủ biên cương quản chế cực nghiêm, nếu không có chiếu chỉ cho nhập kinh, nặng thì còn bị hỏi tội chém đầu.

Trừ phi là mấy ngày gần đây mới gặp, nghĩ đến đây, sắc mặt Tiết Thường An bỗng có chút kỳ lạ: "Xong rồi, chẳng lẽ là hắn?"

Hồng Diệp: "Là ai ạ?"

Tiết Thường An: "Ngươi còn nhớ lần chúng ta đi dạo xuân ở chùa Kỳ Vân, chạm trán một tên phong lưu háo sắc không?"

Hồng Diệp: "A..."

Ấy là chuyện một tuần trước. Sau khi Bình An và Tiết Tĩnh An xuất giá, vòng giao du chẳng còn tương đồng, Tiết Thường An thường ngày đều tự mình ra ngoài tiếp xúc.

Lần ấy nàng cùng năm sáu vị cô nương liên thi, đoạn phía sau nàng đi trước, xuống xe ngắm hoa lê trên chùa, gió thổi bổng làm bay mất mũ trùm.

Có một người đàn ông cỡi ngựa, râu ria xồm xoàm, nhặt mũ trùm lên, đưa cho Hồng Diệp.

Tiết Thường An cúi đầu, vội vàng đội lại mũ, chợt nghe giọng nam khàn khàn: "Cô nương tiện cho ta xin bát nước không?"

Khi ấy, Tiết Thường An nghiêng người, không nhìn thẳng hắn. Nàng từng bị đồng song của ca ca dòm ngó, nên đối với nam nhân xa lạ cực kỳ cảnh giác, cũng may bên cạnh còn có hai hộ viện với phu xe.

Nàng đáp: "Không tiện."

Nam tử ngẩn ra: "Vì sao?"

Hắn lại còn dám hỏi. Tiết Thường An bật cười lạnh, nói thẳng: "Quan đạo người đến kẻ đi, ngươi không tìm người khác, lại cứ nhằm một cô nương đơn độc như ta mà mở miệng, toan tính gì đây?"

Châm chọc xong, Tiết Thường An chẳng đợi hắn phản ứng, đã bước lên xe.

Giờ được Tiết Thường An nhắc, Hồng Diệp cũng mới bừng tỉnh, nếu gỡ lớp râu ria trên mặt kia đi, người đó chính là Nguyên Tịch!

Hay thật, tiểu thư nhà mình coi hắn là hạng lãng tử ong bướm, còn mỉa mai một trận!

Hồng Diệp không dám nhìn vẻ mặt Tiết Thường An, một lúc sau, mới nghe nàng nói: "Hắn không nhận ra ta chứ?"

Hồng Diệp: "Lúc ấy đội mũ rất nhanh, chắc là không ạ."

Tiết Thường An quả quyết: "Nhất định là không."

Mối hôn sự này không thể xảy ra sơ sảy; nàng đã biểu hiện hòa nhã đến mức ấy rồi.

...

Lâm Giang Tiên, tầng ba.

Nguyên Tịch có mặt, Thái lão, sư phụ của Bùi Thuyên, cũng ở đó.

Vốn dĩ tháng Sáu Nguyên Tịch sẽ điều chức hồi kinh, nhưng dạo trước hắn đã dặm trường gió bụi về ngay, mang theo tin biên cảnh dị động.

Ngoài cương vực Đại Thịnh là Ngõa Lạt, hễ đến mùa xuân là lại nhăm nhe Trung Nguyên phồn thịnh, năm nay đã qua tháng Ba, tưởng chừng chúng nên thu binh rồi, nào ngờ trinh sát thám về, Ngõa Lạt đang tập trung binh lực, chuẩn bị thảo lương.

Hiện biên giới đã toàn diện cảnh giới, chỉ e chiến sự chực chờ bùng nổ.

Thái lão ngẫm nghĩ, bảo: "Trời giúp vậy."

Loạn tượng đến thật đúng lúc. Từ khi Bùi Thuyên dự chính đến nay, tuy tích lũy được uy vọng, nhưng vẫn thiếu một kích điểm huyệt có thể ép Vạn Tuyên Đế hạ quyết tâm.

Mà dụng binh, bất kể thời nào đều là phương cách thu phục lòng người – lòng quân, dĩ nhiên phải là thắng trận.

Thái lão nói: "Lấy việc này làm chỗ dựa, bệ hạ mới có thể đốc thúc Thái tử, soạn sẵn chiếu thoái vị."

Ấy là để bảo đảm sau khi Vạn Tuyên Đế băng hà, tương lai tân – cựu triều chuyển giao được suôn sẻ, còn Thái tử điện hạ, với thân phận 'Thái thượng hoàng', chí ít cũng hưởng phú quý.

Chỉ có điều rời kinh ngay vào khúc quanh này, cũng là mạo hiểm.

Nguyên Tịch liếc nhìn vị biểu đệ Vương gia của mình.

Bùi Thuyên tuy nhỏ hơn Nguyên Tịch một tuổi, nhưng khí độ hoa quý, lại hoàn toàn trái ngược với Nguyên Tịch, điều ấy khiến Nguyên Tịch theo bản năng, không bao giờ dám xem nhẹ.

Mà lúc này, Bùi Thuyên gấp lại bản mật báo liên quan Ngõa Lạt, trong mắt lóe qua một tia sắc lạnh.

...

Trương Đức Phúc và Chu thị nghỉ ở kinh gần ba tháng, đợi qua tiệc sinh thần của Bình An, thấy mọi bề của con đều tốt, họ rốt cuộc cũng yên lòng.

Song lưu lại kinh thành là trái với tổ tông, dẫu là lặng lẽ kín đáo, đối với hệ giá trị mộc mạc của hai người, cũng là một loại áp lực.

Dù muôn phần chẳng nỡ, cũng phải về Hoàn Nam.

Sáng sớm hôm ấy, cỗ xe hồi Hoàn Nam do Vương phủ chuẩn bị, chất đầy mọi thứ, từ áo mặc cơm ăn, dụng cụ đi đường vô cùng phong phú.

Phùng phu nhân dặn: "Sơn cao thủy trường, mai sau ở Hòan Nam Uyển, Chu muội phải cố mà sống tốt."

Chu thị đáp: "Phiền tỷ phải bận lòng."

Từ Vương phủ xuất phát, xe lại rẽ vào phố Vạn Ninh.

Cuối xuân, Bình An khoác một tấm đấu bồng mỏng nền xanh họa tiết dơi, đứng trên lối hành lang lát đá ngoài nhị môn Vương phủ. Xe của Chu thị và Trương Đức Phúc đến nơi, hai người đều xuống xe.

Chu thị nói: "Mùa hạ đừng ham mát, mùa đông nhớ đắp thêm chăn, chịu khó ăn uống cho khỏe."

Bình An nhìn kĩ Chu thị, cũng khẽ nói: "Mẹ cũng phải sống cho thật tốt."

Chu thị khựng lại, vành mắt hơi đỏ, Trương Đức Phúc thì đã sớm giơ tay quệt nước mắt.

Nén lệ, Chu thị nhìn sang Bùi Thuyên đang đứng cạnh Bình An.

Đến lúc đi rồi, bà đánh bạo thưa: "Dự vương điện hạ, Bình An tính nết thuần chất ngây thơ, có chuyện gì làm chưa đúng, đều là chuyện sai chứ người không sai. Mong ngài dung thứ."

Câu này, Bình An ngẫm nghĩ, hình như ở đâu đó chưa ổn, nhưng lại chẳng biết không ổn chỗ nào.

Bùi Thuyên điềm nhiên: "Bá mẫu vất vả rồi."

Trương Đại Tráng đặc biệt xin nghỉ nửa ngày ở Yên Sơn Vệ, cũng muôn vàn cảm khái: "Cha, mẹ, yên tâm đi ạ, con sẽ bảo vệ tốt cho tiểu muội."

Chu thị và Trương Đức Phúc gật đầu.

Trương Đại Tráng lại nói: "Con cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."

Trương Đức Phúc xua tay, cái đó thì không hệ trọng lắm.

Tiễn biệt ắt có lúc dứt, chẳng bao lâu, Chu thị và Trương Đức Phúc lên xe, Chu thị vén rèm, ngoái nhìn Bình An lần cuối, rồi xe lắc lư lắc lư, lăn bánh đi.

Bình An bước theo hai ba bước, đến khi không còn thấy bóng xe nữa.

Trương Đại Tráng cáo từ: "Vương gia, hạ quan nên trở về Yên Sơn Vệ rồi."

Bùi Thuyên: "Chuẩn."

Trương Đại Tráng lại cúi đầu nói nhỏ với Bình An: "Yên tâm đi tiểu muội, đợi sau này ta bám rễ được ở kinh thành, nghĩ đủ mọi cách, dẫu có phải trói cũng sẽ rước hai người họ vào đây phụng dưỡng tuổi già."

Bình An nhìn Trương Đại Tráng, như có vài phần lo lắng: "Đại ca đánh không lại cha đâu."

Cho nên ai trói ai, còn chưa chắc đấy.

Trương Đại Tráng: "..."

Đợi Trương Đại Tráng gãi đầu rời đi, Bình An lại đưa mắt về phía cỗ xe đã khuất.

Ngoài Vương phủ là đường đá xanh, ngay cả vệt rãnh bánh xe cũng chẳng lưu lại, dường như mới nãy, việc tiễn dưỡng phụ dưỡng mẫu đi chỉ là một giấc mộng hoa.

Bùi Thuyên dễ dàng nắm bắt nỗi hụt hẫng lờ mờ của nàng, chàng nắm lấy tay nàng: "Vào thôi."

Bình An: "Vâng."

Về đến trong Vương phủ, Bùi Thuyên và Bình An ngồi đánh cờ tướng một lúc, nhưng Bình An suýt nữa đem con Tượng đi như con Mã.

Chưa đợi Bùi Thuyên nhắc, Bình An đã kịp bừng tỉnh: "Ta đi nhầm rồi."

Cờ tướng đánh dở chừng bèn dừng. Bùi Thuyên bế nàng đặt ngồi lên đùi mình, ngón cái và ngón trỏ khẽ nâng, v**t v* đường nét nơi cằm nàng.

Lông mi dài của Bình An khẽ run, nàng khép mắt lại.

Bùi Thuyên vốn nghĩ, bớt đi mấy người để chia phần quan tâm của Bình An là chuyện tốt.

Chẳng bao lâu, giọng chàng trầm xuống: "Lệ cũ cứ để là lệ cũ. Nhà họ Tiết có thể vào Cấm vệ quân, thì nhà họ Trương cũng có thể sống quanh vùng Kinh Kỳ."

Bình An ngẩng đầu.

Trong cốt tủy, Bùi Thuyên vẫn có chút phá lệ. Với những quy chế truyền xuống từ tổ tông, chàng chỉ giữ phần nào có lợi cho mình. Suy cho cùng, quyền uy của Tiên đế có lớn đến đâu, một khi nhập thổ cũng là xong, Đại Thịnh rồi cũng rơi vào tay kẻ khác. So với những "lệ cũ", thứ đáng giá hơn là quyền kiểm soát trong tay hiện tại.

Chỉ khi nắm trọn mọi thứ, chàng mới thấy yên lòng được đôi chút.

Nỗi hụt hẫng của Bình An thì như một mảng mây xám nhạt, không đậm, nhưng cứ treo lơ lửng trên bầu trời xuân trong vắt, nhìn vào là thấy nghẹn ở ngực.

Cái nghẹn này vượt khỏi khả năng khống chế của chàng.

Vì thế, nếu muốn để cha mẹ nuôi họ Trương sống ở vùng Kinh Kỳ để xoa dịu nỗi buồn của nàng, cũng không phải là không thể.

Nhưng đôi mắt Bình An trong veo, tinh sạch như làn nước biếc, lặng lẽ nhìn chàng.

Không biết là lần thứ mấy, Bùi Thuyên lại có cảm giác bị đôi mắt ấy gột rửa. Chàng khẽ chạm vào đuôi mắt nàng, hỏi: "Nàng không muốn ư?"

Bình An lắc đầu, khẽ nói: "Họ về quê cày ruộng, mới được ăn gạo thơm."

Cha mẹ nuôi họ Trương vốn là thợ săn, nhà cũng có ít ruộng. Giờ quay về Hoàn Nam đúng vụ, còn kịp cấy hái, mấy tháng nữa sẽ được ăn cơm trắng thơm dẻo.

Họ khác với Trương Đại Tráng, họ chỉ muốn trở lại cày cấy săn bắn, việc đã làm hơn nửa đời người, không muốn dễ dàng đổi dời.

Con người ai cũng có quỹ đạo của riêng mình. Người như dòng lũ, rơi vào mắt nàng thì là một luồng nước giữa mặt hồ xanh. Thuận thì thuận, nghịch thì nghịch, nàng chưa từng cưỡng cầu.

Khóe môi Bùi Thuyên dần căng lại. Chàng thì không giống vậy. Cả đời chàng đều là cưỡng cầu.

Ngón tay siết khẽ, chàng véo đôi má mềm của Bình An. Tâm niệm thoáng có chút điên cuồng: giá như Bình An có thể hóa thành một cô bé nhỏ bằng ngón tay cái thì hay biết mấy, chàng sẽ nhét nàng vào lòng bàn tay, bỏ vào túi áo.

Đi đâu cũng mang theo, để nàng chỉ có thể thuộc về một mình chàng.

Tựa hồ nhận ra tâm trí chàng đang chùng xuống, Bình An nghĩ ngợi rồi bảo: "Thiếp biết cày ruộng."

Sự chú ý của Bùi Thuyên quả nhiên bị kéo về: "Nàng biết cày ruộng?"

Bình An: "Ừ."

Hồi mới được nhà họ Trương cưu mang, nàng ít nói, cũng chẳng mấy khi động đậy. Mãi đến mùa vụ, cả nhà, kể cả Trương Đại Tráng, trên dưới đều bận rộn.

Nàng ngồi chồm hỗm bên bờ ruộng, nhìn những bụi mạ từng bụi từng bụi, được cấy ngay ngắn xuống thửa đồng.

Nàng nhìn đến ngẩn người. Chu thị thấy thích thú, bèn nhét vào tay nàng mớ mạ, kéo nàng tụt xuống bờ, trêu: "Lại thử xem nào."

Khoảnh khắc này, Bình An khum các ngón tay như đang giữ một thứ gì đó, dùng bàn tay kia làm đất, làm động tác cấy mạ.

Bình An: "Như vầy."

Bùi Thuyên: "Nàng đang dạy ta à?"

Bình An nhìn chàng: "Học được chưa?"

Bùi Thuyên khẽ siết cổ tay nàng, đôi tay mảnh thế này sao cày cấy cho nổi, lông mày giãn ra đôi chút: "Học được rồi."

Bình An gật đầu, như có vài phần an ủi.

Việc canh tác, Bùi Thuyên không phải chưa đọc qua sách vở, nhưng chàng chẳng nói thêm, chỉ cầm lấy tay nàng mà mân mê.

Cảm xúc như một dải khói mỏng, dần dần tản đi. Nắng trưa sánh mật, bụi li ti lơ lửng trong không khí. Trên tháp, cô gái rúc trong khuỷu tay người đàn ông, mí mắt mỗi lúc một nặng.

Nàng buồn ngủ rồi.

Bùi Thuyên ngắm nàng chợp mắt. Nhìn rồi nhìn, chàng cũng thấy cơn buồn ngủ ập tới, mơ màng thiếp đi.

Chợt, chàng cảm giác trước ngực bị chạm khẽ.

Vốn ngủ rất cảnh giác, chàng bừng mở mắt, bên cạnh, cô gái vẫn vô thức khum tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực chàng.

Như gieo xuống một điều gì đó.
 

Bình Luận (0)
Comment