Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 61

Lang Vương thấy xuất kỳ bất ý (*), thân hình trong giây lát cao mấy trượng, ôn nhu trong ánh mắt không còn sót lại, tương phản, ánh mắt hắn tối tăm, tiếng nói càng thêm khàn khàn như chiêng trống vỡ vụn, nghe lên khiếp người vô cùng.

(*) Xuất kì bất ý: khởi đầu không thuận lợi.

“Mạng người là ta cho, vậy hôm nay nên trả ta đi.” Lang Vương dứt lời, tiếng cười thê lương phát ra, trong thanh âm tựa hồ mang theo lực lượng xuyên qua không khí, ai không biết nghe thanh âm như thế phỏng chừng đều bị dọa vỡ mật.

Dao động vừa rồi của Lâm Chi Túy cũng biến mất không còn, cái gọi là tình thương của cha, đại khái cuộc đời này y không có được, nhưng may mắn y còn có Thẩm Hàm, cho nên có tình thương của cha hay không tình thương của cha cũng chẳng là gì, đối với chết, trước kia y xem đến đạm, nhưng hiện tại bất đồng, y không thể chết được, bởi vì y còn Thẩm Hàm, y còn không cùng Thẩm Hàm bên nhau đủ.

Thẩm Hàm nói muốn đi Tây Vực nhìn nhìn, nghe nói nơi đó tuyết liên ngọt lành vô cùng, hắn còn nói muốn đi Thiên Trúc nhìn xem, bởi vì bên kia linh khí nghe nói nồng đậm thuần túy, đối với tu luyện hẳn rất có lợi, Thẩm Hàm còn nói muốn đi Đại Lý phía nam chơi một vòng, bởi vì hắn luôn sợ lạnh, dù tu vi đã tốt, cũng vẫn sẽ sợ lạnh……

Còn rất nhiều nơi, sao có thể không có y bầu bạn?

“Cảm ơn ngươi, Thẩm Hàm, giao cho ta.” Lâm Chi Túy nói, thân thể đã nhảy ra ngoài.

Lang Vương cũng đi theo vụt ra đi, rừng cây rậm rạp với bọn họ, giờ phút này thành chướng ngại.

Thẩm Hàm cũng đi theo, hắn không nhúc nhích, nhưng trong tay có một thứ, hắn nắm chặt.

Dù đại nạn buông xuống, Lang Vương cũng là tu vi cường đại, hắn ở không trung đuổi theo Lâm Chi Túy tiến hành công kích, tốc độ cùng lực lượng hoàn toàn không thua y.

Lâm Chi Túy trong chốc lát cũng triển khai thân pháp, trong tay niết quyết, rồi sau đó nhanh chóng nhận thanh lợi kiếm từ lòng bàn tay, đó là vũ khí của y.

Lợi kiếm múa may, có lam quang theo bóng kiếm hiện lên, cùng màu tím của Lang Vương hình thành giằng co.

Trăm năm qua, Lâm Chi Túy không có thả lỏng một ngày, y biết chung quy y sẽ cùng Lang Vương chiến một trận, giờ phút này trận chiến y chờ đã tới.

Hai thân ảnh màu đen đấu trong rừng, một chiêu kiếm của hai người có thể làm ngã mấy cây đại thụ, lực sát thương của gió lợi hại hơn tiểu yêu hai ba trăm năm.

Một canh giờ sau, phiến rừng cây trước phòng nhỏ của bọn họ thế mà đã trọc, đầy đất là nhánh cây lá cây, nhưng hai người triền đấu tựa hồ hoàn toàn không có ý định dừng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, từ phía nam một loạt hắc y nhân xuất hiện, Thẩm Hàm nhận ra, một loạt người kia, đi đầu là hai người hầu lần trước Lang Vương mang theo.

Trong lòng Thẩm Hàm nôn nóng, bởi vì xem ra Lang Vương không tính một chọi một, mà là không có nội đan của Lâm Chi Túy tuyệt không bỏ qua.

Một loạt hắc y nhân chậm rãi tới gần, bọn họ đều không tự tiện hành động, bởi vì Lâm Chi Túy cùng Lang Vương đang so chiêu, mà tu vi bọn họ nếu tùy tiện ra tay, rất có khả năng sẽ là trở ngại chứ không giúp gì, cho nên bọn họ rất có tố chất mà chờ Lang Vương hạ lệnh.

Thẩm Hàm đứng cách bọn họ không xa, trong lòng nghĩ đại khái đây chính là cơ hội, vì thế hắn đi đến trước mặt một loạt hắc y nhân, hỏi bọn họ muốn hỗ trợ hay ngăn cản, kết quả nhóm người này thế mà không có một ai trả lời, Thẩm Hàm lại như uể oải, về cạnh phòng nhỏ, nhưng lúc hắn cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Lại hai canh giờ qua đi, thái dương đã về tây, đêm tối lập tức tới, một loạt người rốt cuộc trong tiếng ngáp ngủ say, nếu không có giải dược Thẩm Hàm cho, bọn họ đại khái phải ngủ ba ngày ba đêm mới có thể tỉnh lại.

Đúng vậy, vừa rồi lúc Thẩm Hàm cùng bọn họ nói chuyện, thả một loại dược làm người ngủ say trên người họ, dược này vô sắc vô vị, chỉ cần hít vào, là có tác dụng, Thẩm Hàm trước lúc cùng bọn họ nói chuyện, đã uống giải dược.

Một đám người hôn mê trên mặt đất, Lang Vương nhìn đến tình cảnh này, cũng không thể tin được, hắn phi thân tới công kích Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm tựa hồ dự đoán được hắn sẽ qua, vì thế tùy tiện giơ tay, một tấm khăn tay dừng trên mặt Lang Vương, Lang Vương bực bội chụp bay khăn tay, lúc muốn nhúc nhích, lại phát hiện thân thể cực kỳ mệt mỏi, hắn cả kinh, huy kiếm về mặt Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm không vội không giận, một cái bạc tiên trong tay hắn tùy tiện vung ra, chỉ nghe bang một tiếng, bạc tiên cuốn lấy kiếm của Lang Vương.

Cảm giác mệt mỏi trói buộc Lang Vương, hắn chỉ có thể đột ngột rút lợi kiếm về, từ ống tay áo móc ra một viên thuốc ném trong miệng.

Đầu mơ hồ chậm rãi thanh minh, Lâm Chi Túy cũng đã công lại đây, lợi kiếm chỉ ấn đường Lang Vương, Lang Vương chỉ có thể vội vàng lui về phía sau, khó khăn tránh thoát công kích, sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tỉnh táo lại Lang Vương lại lần nữa cho mình ăn một viên thuốc, viên thuốc này mang theo quang mang màu xanh ngọc, rơi vào bụng Lang Vương còn mang theo quang mang, quang mang kia khiến cho bụng Lang Vương đều biến thành màu xanh ngọc.

Thẩm Hàm biết Lang Vương dùng đan dược kích thích mình, loại đan dược này đại khái có thể làm Lang Vương ở canh giờ nhất định, tu vi tăng nhiều, lực công kích gấp bội.

Hắn hô to với Lâm Chi Túy một tiếng: “Mau giết.”

Thẩm Hàm sợ Lang Vương hấp thu đan dược kia, Lâm Chi Túy sẽ rơi vào thế yếu, cho nên hắn muốn Lâm Chi Túy mau công kích, hắn nghĩ không sai, nhưng đan dược màu xanh ngọc trong hai giây liền mất quang mang, nói cách khác bị Lang Vương nhanh chóng hấp thu.

Lâm Chi Túy cũng hiểu ý Thẩm Hàm, cho nên y nhanh chóng phát động công kích Lang Vương, kiếm hoa màu lam bay ra bốn phương tám hướng, toàn bộ bay về phía Lang Vương.

Lang Vương đỡ trái hở phải, nỗ lực né công kích lúc này của Lâm Chi Túy, thân thể hắn vì đan dược trong giây lát trở nên cường hãn vô cùng, tu vi cũng theo đó tăng lên trăm năm.

Tuy đan dược này sẽ có tác dụng phụ rất mạnh, nhưng nếu có nội đan Lâm Chi Túy, vô luận có tác dụng phụ đều không sao cả, đây là ý Lang Vương.

Lang vương tu vi bạo trướng, hai mắt đỏ đậm, Lâm Chi Tuý trước mắt như ma quỷ, hắn muốn tiêu diệt ma quỷ, tiêu diệt y là có thể vĩnh sinh……

Thẩm Hàm cùng Lâm Chi Túy chưa từng biết, hoá ra Lang Vương ăn viên thuốc này là mất đi lý trí, thật giống như Lang Vương mạnh mẽ tiến vào kỳ cuồng bạo hóa.

Lâm Chi Túy giật mình mà nhìn ánh mắt Lang Vương đầy cừu hận, trong ánh mắt màu đỏ tươi kia đầy phẫn nộ vậy lúc y cuồng bạo cũng sẽ có, đồ vật dọa người như vậy, lúc mình cuồng bạo hóa, Thẩm Hàm lại không có sợ hãi, thậm chí còn nghĩ mọi cách gọi mình về.

Trong lòng một dòng nước ấm chạy qua, Lâm Chi Túy cái gì cũng không sợ, vô luận trước mặt là Lang Vương hay Yêu Vương, chỉ cần so với bọn họ lợi hại hơn một phân là được, một phân này chính là y có thể khống chế lực lượng gọi là “Phẫn nộ” trong cơ thể mình.

Lâm Chi Túy hơi dừng lại, bức lực lượng nồng đậm trong cơ thể ra, rồi sau đó dẫn đường lực lượng này biến thành công kích.

Lợi kiếm mang theo quang mang màu lam trong giây lát vọt vào quang mang màu tím, tuy rằng lam quang mỏng manh, nhưng trường lưu không ngừng, nước chảy mây trôi hình thành một hàng rào phân tán ánh sáng tím, cắn nuốt, thẳng đến hoàn toàn biến mất.

Ánh sáng tím biến mất, Thẩm Hàm lại nhìn lại, Lang Vương đã ngã trên mặt đất, khóe miệng khóe mắt đều là máu, mà khuôn mặt hắn cũng không phải một thanh niên, mà đầy mặt nếp nhăn, tuổi già sức yếu.

Hai mắt đỏ đậm chậm rãi biến thành màu đen, Lang Vương cắn răng nói: “Vì cái gì…… Ngươi có thể khống chế được…… Lang huyết…… Khụ khụ……”

Một câu đều nói không hoàn chỉnh, Lang Vương đã ho khan đến dừng không được, mà khi hắn ho khan phun ra máu không thể ngừng.

Dần dần hắc y của Lang Vương đã bị máu tươi tẩm ướt, hắn liều mạng dùng sức lực cuối cùng, nhìn về phía Thẩm Hàm, hung tợn mà nói: “Nhất định…… Là ngươi……”

Thẩm Hàm đi đến trước mặt Lang Vương, mỉm cười gật gật đầu, nói: “Là ta.”

Lang Vương rốt cuộc nói không nên lời, nhưng trước khi chết bóp nát độc đan, độc đan bụi mù nháy mắt bùng nổ.

Lâm Chi Túy ôm Thẩm Hàm bay lên, độc khí tựa hồ rất lợi hại, bởi vì bay vài chục Lâm Chi Túy cùng Thẩm Hàm phát hiện Lang Vương trong chớp mắt biến thành một đống bạch cốt.

Lại nhìn lại, một loạt hắc y nhân thế mà cũng theo đó bị ăn mòn chậm rãi, cuối cùng cũng trở thành từng đống bạch cốt.

Bụi mù bao trùm, cây hủy thảo khô, trăm trùng diệt sạch.

“Tấm tắc” Thẩm Hàm được Lâm Chi Túy ôm nói, “Người cha này đủ tàn nhẫn.”

Kỳ thật hiện tại Thẩm Hàm không cần Lâm Chi Túy ôm, nhưng y không muốn buông tay, Thẩm Hàm mặc cho y ôm.

“Hắn đây là sợ có người lại đến đào yêu đan của hắn, yêu đan thoát ly thân thể, tất hồn phi phách tán, chính hắn thiêu mình, yêu đan cùng thân thể cùng hủy diệt, tương đương với trực tiếp tiến vào luân hồi.”

Thẩm Hàm gật gật đầu, tỏ vẻ biết, hai người dừng ở một cây đại thụ, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hàm cười nói: “Hiện tại bắt đầu, hai ta phải chuẩn bị bạch đầu giai lão.”

Lâm Chi Túy cũng đi theo cong cong khóe môi, tuy rằng tươi cười nhạt nhẽo, nhưng dừng trên mặt y, lại tuấn đến làm nhân tâm động, “Ừ.”

Bọn họ nghĩ hiện tại Lang Vương đã chết, liền không ai sẽ hại bọn họ, về sau chính là du sơn ngoạn thủy, khắp nơi tiêu dao.

Chẳng qua Lang Vương kia đối thân sinh nhi tử tàn nhẫn đến tình trạng gì, hai người bọn họ đều không nghĩ đến, bởi vì ban đêm ngày không phải mười lăm, cũng chưa tới trăm năm Lâm Chi Túy lại lần nữa cuồng bạo hóa.

Hoá ra độc đan Lang Vương thả ra có thể ăn mòn vạn vật, nhưng hít chút ít, chỉ cần là người lang tộc, chỉ cần trong cơ thể còn có lang huyết, như vậy tất nhiên sẽ cuồng bạo, mà loại cuồng bạo này căn bản cùng cuồng bạo hóa bình thường không thể so sánh, độc đan khiến cho trình độ cuồng bạo sẽ gấp 10 lần lần cuồng bạo đêm mười lăm trăng tròn.

Loại cuồng bạo hoá này, lang yêu trăm phần trăm sẽ tự mình hại mình mà chết, bởi vì bọn họ không thể khống chế phẫn nộ, phẫn nộ không thể phát tiết, liền sẽ chuyển dời đến trên người mình, cuối cùng lang yêu cuồng bạo hóa sẽ phát động công kích mình, cho đến tử vong.

Con ngươi Lâm Chi Túy đã hồng như máu, y dùng hết sức toàn lực khống chế mình, nói với Thẩm Hàm: “Cầu ngươi…… Đi trước……”

Bình Luận (0)
Comment