__________
"Nơi này khá kín đáo, xung quanh lại có cây cối che chắn, muốn tiến vào chỉ có thể đi bằng con đường nhỏ kia, ở đầu con đường lại có người trông coi, đây quả thực là một địa phương khá an toàn." Ngọc Vận đẩy cửa phòng đi vào.
Mục Lâm Vãn đi theo sau, tò mò nhìn trong cách bài trí phòng, bên trong vẫn còn sót lại những dấu vết sinh hoạt của Ngọc Vận.
Trong phòng bày biện khá đơn giản, trên tường có mấy bức tranh chữ, tuy không phải những tác giả mà Mục Lâm Vãn quen thuộc, thế nhưng bút pháp cùng ý cảnh lại không hề thua bọn họ.
"Tiểu công tử có nhớ rõ đường đi tới đây không?"
Mục Lâm Vãn gật đầu: "Tất nhiên nhớ rõ, ta đã đem toàn bộ đường đi ghi tạc trong đầu mình rồi, về sau ta có thể một người mà tìm tới đây."
Mục Lâm Vãn nghĩ một chút thì cảm thấy không thích hợp, tiếp tục nhìn một vòng ở trong phòng, cậu thấy tủ quần áo được chế từ gỗ lim đỏ, vừa muốn mở ra nhìn thử xem bên trong có phải hay không đều là xiêm y màu đỏ, nhưng sau đó lại nhận ra động tác của mình quá đường đột, liền nhìn về phía Ngọc Vận.
Ngọc Vận khóe miệng mang theo cười, đi đến phía sau Mục Lâm Vãn, tay lướt qua cậu, đem cửa tủ quần áo mở ra.
"Tiểu công tử muốn xem thì liền xem, không cần để ý đến ta."
Thân thể Ngọc Vận sau đó liền dán lên lưng Mục Lâm Vận, nhiệt độ cơ thể từ nơi tiếp xúc giữa hai người không ngừng truyền tới, còn có hơi thở của Ngọc Vận..
Mục Lâm Vãn vội vàng nhìn vào ngăn tủ, cố phớt lờ đi cảm giác từ phía sau truyền đến.
Trong ngăn kéo, đập vào mắt trước hết đó chính là bộ váy mà cậu đã đưa cho y lần trước, còn có đôi giày thêu hoa kia.
Mục Lâm Vãn nhớ tới chính mình đã tự mang giấu đi cái váy màu trắng kia cùng với đôi giày thêu, thì trong lòng một trận xúc động.
Trừ bỏ quần áo của mình, bên trong còn có vài món hồng y mà Mục Lâm Vãn từng thấy qua.
Nhưng trong ngăn tủ cũng không phải chỉ có mỗi những bộ hồng y hay sao, sao mà màu gì cũng đều có hết, mà chính mình chỉ là mới thấy Ngọc Vận mặc hồng y thôi.
"Tiểu công tử còn muốn nhìn cái gì? Muốn uống ly trà sao?"
Mục Lâm Vãn gật gật đầu, thế nhưng Ngọc Vận lại đem tay đưa qua rồi vây cậu ở sát với tủ quần áo, cậu hoàn toàn không thể thoát ra được.
"Buông ra!" Tư thế này cứ giống như là đem cậu ôm lấy vậy a.
Ngọc Vận được đằng chân lân đằng đầu, đem cằm tựa lên vai Mục Lâm Vãn, thấp giọng nói: "Cho ta ôm một lát đi, ôm tiểu công tử thật sự rất thoải mái a, không muốn buông tay đâu."
Mục Lâm Vãn khẽ quát một tiếng: "Lưu manh."
Sau đó dứt khoát tránh thoát ra.
Tú bà đã chuẩn bị xong nước trà, cười khẽ hai người một cái rồi cũng rót trà, trước khi rời đi còn nói một câu: "Hai vị thong thả."
"Nghe nói ngươi ở trong cái sân có ma quỷ nháo loạn, thật sự là có quỷ sao?"
Ngọc Vận cười khẽ: "Quỷ thần gì chứ, đều là hù người, bên trong có chỗ nào có quỷ, kia đều là do mọi người đồn đại thôi."
Mục Lâm Vãn bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Một lát sau, tú bà lại bưng lên một ít điểm tâm, hai người trong phòng liền ăn điểm tâm uống trà nói chuyện phiếm.
Mục Lâm Vãn nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, nói: "Đa tạ Ngọc Vận hôm nay đã tiếp đãi, ngồi cùng với Ngọc Vận hôm nay ta cũng rất mãn nguyện rồi, ngày mai nếu có thời gian ta nhất định sẽ quay lại thăm hỏi."
Cậu đứng lên, chỉnh sửa xiêm y, chuẩn bị rời đi.
Ngọc Vận lại cười nói: "Tiểu công tử đây là chuẩn bị đi nơi nào? Thời gian còn sớm, không bằng lưu lại cùng dùng một chút bữa tối, cùng ta trải qua đêm xuân*?"
(Mọi người đã nghe "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng" chưa, đêm xuân đó đó.. hehe)
Mục Lâm Vãn thân mình cứng đờ, chân rốt cuộc cũng không thể bước thêm bước nào, cậu chậm rãi xoay người, bên tai đã đỏ đến mức như muốn chảy máu a.
"Xuân.. đêm xuân. Hiện tại còn hơi sớm đi." Mục Lâm Vãn ấp úng, trong ánh mắt chỉ còn có khuôn mặt không có tỳ vết kia của Ngọc Vận, đây chính là khuôn mặt cậu thích nhất a.
"Chẳng lẽ tiểu công tử đây là ở ghét bỏ ta sao?"
Gương mặt kia lại mang theo một chút ủy khuất, khiến Mục Lâm Vãn lại có chút đau lòng, nhưng mà cậu vẫn muốn giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, nói: "Ở lại thì có thể, chỉ là không thể đồng giường cộng chẩm! Loại chuyện này.. phải là sau khi thành hôn mới có thể chứ. Hơn nữa ta có nghe nói là nam nhân.. trong lúc đó đó.. sẽ rất đau, không có chuẩn bị gì ta sợ Ngọc Vận sẽ bị thương."
Ngọc Vận cười lớn: "Tiểu công tử có thể ở lại ta cũng đã rất vui rồi, hoa lâu chính là thanh lâu a, vài thứ kia nơi này đều sẽ có chuẩn.."
Lời còn chưa nói xong đã bị Mục Lâm Vãn chặn ở trong miệng.
Mục Lâm Vãn dùng tay che miệng Ngọc Vận lại: "Không được nói nữa! Ta đã biết rồi!"
Ngọc Vận cười khẽ một tiếng, Mục Lâm Vãn sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Ngọc Vận thế nhưng.. Thế nhưng liếm tay cậuuu!
"Tiểu công tử thật đúng dễ xấu hổ a."
Sau bữa cơm tối, Mục Lâm Vãn lại nói một chút về chuyện muốn quay trở về.
"Ta đã cẩn thận cân nhắc qua, chúng ta hiện giờ còn chưa thành thân, cứ như vậy mà ở chung một phòng thì có chút đồi phong bại tục."
"Tiểu công tử từng ở hoa lâu cùng ta trải qua nhiều đêm như vậy, như thế nào lại không nói lúc ấy là đồi phong bại tục."
Mục Lâm Vãn ấp úng nói không nên lời, cậu nhạy bén nhận ra có một chút gì đó không thích hợp, Ngọc Vận vẫn luôn một mực ngăn cản cậu hồi phủ, giống như là đem chính mình giam lỏng vậy.
Vừa nghĩ đến đây, cậu đã bình tĩnh không ít, lại nhìn đến Ngọc Vận, trong mắt cũng mang theo một ít dò xét.
Thế nhưng là mỗi biểu cảm của Ngọc Vận, mỗi động tác đều nói rằng hắn đang rất cao hứng cùng với chờ mong, hoàn toàn nhìn không ra được các cảm xúc khác.
Lúc Ngọc Vận lừa gạt mình, lợi dụng mình, cũng không phải cũng nhìn không ra trên mặt hắn có biểu tình khác sao?
Ngọc Vận ngụy trang rất tốt, có thể đã lừa cả hai mắt của mình, chỉ xem vẻ mặt của y thì căn bản là nhìn không ra cái gì.
"Ngọc Vận, ngươi không muốn ta rời đi sao?" Cậu bình tĩnh nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Vận, không buông tha bất luận một biểu tình nào.
"Tự nhiên là vẫn luôn muốn cùng tiểu công tử sống chung một chỗ."
Vẻ mặt của hắn không hề có bất luận biến hóa gì.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, đem lời nói làm rõ: "Ngươi đây là muốn giam lỏng ta? Muốn đem ta nhốt ở nơi này, ngăn cách với bên ngoài sao?"
Mặt Ngọc Vận rõ kinh ngạc: "Tiểu công tử như thế nào lại cảm thấy như thế?"
"Ngươi cứ một mực lợi dụng ta, trước khi trở thành hoàng tử, cũng là vì muốn làm ta thêm ái mộ ngươi, mới đem ta đến hoa lâu, rồi lại nhiều lần gây xích mich với ta. Còn sau khi trở thành hoàng tử, ta ngày càng ít có cơ hội nhìn thấy ngươi hơn, thôi cứ coi như là có nhìn thấy nhưng cũng chỉ là vài canh giờ ngắn ngủi. Vậy mà hôm nay lại muốn ta lưu lại nơi này, cái này không giống ngươi.."
"Ta cũng biết Ngọc Vận, ngoài mặt đa tình, nhưng thực tế lại chán ghét người khác tiếp cận mình, tự nhiên cũng bao gồm cả ta. Hôm nay ngươi phá lệ nhiệt tình như vậy, làm ta không kịp thích ứng, tuy rằng ta thực sự rất vui nhưng.. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, ta dã đại khái đoán được suy nghĩ của ngươi."
Ngọc Vận nghe thế, cứng họng nhìn Mục Lâm Vãn, nửa ngày cũng chưa nói ra lời nào.
"Nếu như ngươi có khổ tâm, cứ nói cho ta lý do không cho ta đi, ta sẽ phối hợp." Mục Lâm Vãn nhìn Ngọc Vận, nói.
Ngọc Vận bật cười, thanh âm càng ngày càng lớn, khóe mắt thậm chí ánh lên phiếm nước.
"Tiểu công tử quả nhiên là thông minh, ta liền biết chuyện này không thể gạt được tiểu công tử, rốt cuộc cũng không ai có thể tránh được đôi mắt của tiểu công tử. Ta muốn đem tiểu công tử nhốt lại, là vì muốn tiểu công tử, ta sẽ không làm thương tổn ngươi. Về phần lý do.." Ngọc Vận lắc lắc đầu, "Ta không thể nói."
Kia chuyện không thể nói cho Mục Lâm Vãn, bản thân mình không có đủ năng lực, không thể bảo hộ được như vậy nhiều người, nếu chính mình để lộ ra tin tức, thì dựa vào năng lực của người nọ, khẳng định có thể có một ít biện pháp cử lý.
Bất quá.. Chuyện này đã khó có thể tránh khỏi.
Hắn nhìn Mục Lâm Vãn, trong mắt có chút tiếc hận.
"Vậy ta khi nào thì có thể rời đi?" Cậu nhìn hỏi Ngọc Vận.
"Nếu là không có gì bất ngờ xảy ra, thì qua vài ngày là được."
Mục Lâm Vãn gật gật đầu, Ngọc Vận nói là sẽ bảo hộ mình, chính mình đối Ngọc Vận còn có giá trị lợi dụng, kia lời hắn nói hẳn chính là thật sự.
* * *
Bé Na: Ôi cứ tưởng chương nay sẽ.. nhưng nô, cứ lừa nhau mãi. Khổ ghê