Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 29

* * *

"Nó thường xuyên làm như vậy sao?" Ngọc Vận cau mày, biểu tình bất mãn.

Mục Lâm Vãn gật đầu, nói: "Gọi như thế nào cũng không chịu xuống dưới, vừa thấy ta liền muốn ngồi xổm lên đầu, ngươi không thấy ta đã lùn đi không ít hả?"

"Lần sau nếu nó lại làm vậy, ngươi cứ bắt lấy cánh của nó ném văng ra." Ngọc Vận nói, tay bắt được cánh của Gugu, làm mẫu một chút cho Mục Lâm Vãn xem.

Mục Lâm Vãn gật đầu, lập tức bừng tỉnh: "Ta biết rồi a, về sau cứ như vậy mà làm."

Gugu thập phần an tĩnh, nằm yên không hề giãy giụa.

Ngọc Vận ở chỗ này ngây người một lúc liền rời đi, trước khi đi còn nhiều lần dặn dò Mục Lâm Vãn đừng rời khỏi nơi này.

"Chủ nhân, Liễu công tử lại tới tìm kiếm tiểu công tử, hắn đã nhận định là tiểu công tử bị ngài mang đi." Tú bà nói.

Ngọc Vận nói: "Ngăn lại hắn, không được bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không cho tiểu công tử rời đi, ta là vì muốn bảo hộ hắn, hiện giờ tất cả mọi người đang tìm kiếm tiểu công tử, đem hắn lưu lại nơi này là lựa chọn tốt nhất."

"Vâng." Tú bà đáp lại, nhìn Ngọc Vận rời đi.

- -

Vừa nháy mắt một cái, Mục Lâm Vãn đã ở lại hoa lâu đã được nửa tháng, trong thời gian này Ngọc Vận chỉ tới hai ba lần, còn đa phần những lúc khác chỉ có các hạ nhân và còn có Gugu bồi cậu.

Bắt đầu từ mấy ngày trước cậu đã không chịu nổi việc cứ ở đây hoài, nên đã lôi kéo tú bà lại hỏi: "Ngọc Vận đâu? Khi nào hắn mới quay lại đây? Còn ta khi nào có thể rời khỏi đây hả?"

Tú bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Lộ trình của chủ nhân ta cũng không nắm rõ được, tiểu công tử ở đây chờ đợi thêm mấy ngày nữa, ta sẽ mang đến vài quyển sách mới cho tiểu công tử, còn có đồ vật mà tiểu công tử muốn."

Mục Lâm Vãn thập phần bất mãn, trừng trừng mắt lên, giọng nói cũng cao thêm vài phần: "Chờ mấy ngày? Vài ngày hôm trước hỏi ngươi ngươi cũng là nói như vậy, hiện giờ vẫn là nói như vậy, là muốn đem ta giam giữ cả đời sao hả?"

Mục Lâm Vãn nói, bước nhanh đi ra đi.

Tú bà đem sách trong tay đặt lên bàn, vội vàng đuổi theo.

Trong viện phong cảnh vẫn là mỹ lệ như vậy, những đóa hoa phảng phất cứ như không bao giờ héo tàn, vẫn luôn rất xinh tươi, dường như Mục Lâm Vãn tối nào cũng tới đây.

Cậu không có tâm tư thưởng thức, lúc nào cũng muốn rời khỏi địa phương này.

Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, hướng tới cửa ở sân mà đi đến.

"Tiểu công tử từ từ đã!" Tú bà ở phía sau kêu, nhưng Mục Lâm Vãn không để ý đến.

Chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này cậu liền được tự do, liền có thể rời cái địa phương này.

Cậu nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi đẩy ra.

Hai hộ vệ ngăn ở trước cửa, đem cửa chặn đến chật kín.

Mục Lâm Vãn nhếch lông mày một cái, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

"Chủ nhân có phân phó, không thể để tiểu công tử rời đi." Hộ vệ nói.

"Nếu là ta công ra thì sao? Nếu các ngươi trong lúc ngăn cản ta rồi làm ta bị thương, các ngươi nghĩ chủ nhân sẽ bỏ qua sao hả?" Mục Lâm Vãn híp mắt nhìn hai tên hộ vệ, ánh mắt sắc bén nhìn nhìn.

Cậu là đang đánh cược.

"Tiểu công tử, nếu là người đào tẩu trốn thoát, chúng ta sẽ càng bị trừng phạt nghiêm khắc hơn." Hộ vệ nói.

"Vậy nếu là ta chết thì sao?" Mục Lâm Vãn nhẹ nhàng nghiêng đầu, khóe miệng đột nhiên có mỉm cười, nhìn hai vị hộ vệ.

Hai người thân mình cứng đờ, luống cuống nhìn nhìn lẫn nhau, không biết nên cân nhắc như thế nào.

"Tiểu công tử chớ có làm bọn họ khó xử, nếu không ngại thì nói cùng ta đi?" Trong lời nói của người nọ còn có tiếng khẽ cười, từng bước đi tới.

Hộ vệ lui xuống nhường đường.

Tú bà vẫn luôn chạy theo phía sau Mục Lâm Vãn thở một hơi nhẹ nhõm, Ngọc Vận phân phó cho bà trông tiểu công tử thật tốt, nếu để tiểu công tử tẩu thoát, chắc chắn mọi người sẽ phải chịu trừng phạt.

Nhưng tiểu công tử vì muốn rời đi mà có thể nói ra lời như vậy.. chết sao..

Nếu là tiểu công tử thật tìm đến cái chết, kia bọn họ sẽ phải theo cùng chôn theo.

Tú bà hít sâu một hơi, nội tâm hoảng loạn không thôi, không biết nên hành động như thế nào.

Ngay lúc này Ngọc Vận cũng xuất hiện rồi.

Tú bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng thối lui một bên, để lại không gian cho hai người.

Hộ vệ cũng thối lui theo.

Mục Lâm Vãn nhìn trước mặt Ngọc Vận, đôi mắt chớp chớp, nói: "Ta muốn đi."

Ngọc Vận thần sắc không hề biến đổi, cười gật đầu: "Tiểu công tử nếu đã muốn rời đi, chỉ cần thông báo ta một tiếng là được, ta như thế nào lại không thỏa mãn cậu chứ. Đi ra ngoài chỉ là nguyện vọng nho nhỏ thôi, vậy ta liền mang ngươi đi ngoài."

Mục Lâm Vãn gật đầu.

"Chủ nhân.." Tú bà đột nhiên kêu lên.

Ngọc Vận quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Chuyện gì?"

Tú bà lắc đầu, nói: "Người xác định muốn cho tiểu công tử ra ngoài?"

Nàng nhìn Mục Lâm Vãn, muốn nói lại thôi.

Mục Lâm Vãn thấy thái độ khác thường, lẳng lặng đứng ở bên Ngọc Vận, không nói gì mà chỉ chờ đợi.

"Quyết định của ta mà ngươi cũng muốn chống đối? Nên nhớ rõ địa vị của ngươi đi."

Tú bà im re như ve sầu mùa đông, cúi đầu không dám nói gì.

Mục Lâm Vãn vẫn luôn không nói gì, đi theo phía sau Ngọc Vận rời khỏi cái sân này, cậu đi theo Ngọc Vận một hồi lâu, thoát khỏi cái nơi địa phương hẻo lánh.

Trên đường cậu vẫn luôn nhìn Ngọc Vận, môi nhẹ nhàng khép mở, trên mặt nhìn không ra bất kì biểu tình gì.

"Ngươi hôm nay vì sao không mang theo trâm bạch ngọc ta đưa cho?" Mục Lâm Vãn đột nhiên mở miệng.

Ngọc Vận bước chân hơi chững lại, cũng thực mau liền trả lời: "Trang phục hôm nay cùng trâm cài bạch ngọc có chút không hợp với nhau, lần sau ta định mang nó tới gặp ngươi."

Một giây dừng lại ngắn ngủi kia tựa hồ chỉ là do Mục Lâm Vãn tưởng tượng ra, động tác cùng thần thái của Ngọc Vận đích thực là không thể nào bắt bẻ được.

"Tiểu công tử hãy mang cái này, hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người đều đang tìm ngươi." Ngọc Vận lấy ra một cái mặt nạ màu đen.

Mục Lâm Vãn tiếp nhận, đội lên đầu, dò hỏi: "Vì sao bên ngoài có rất nhiều người tìm ta chứ?"

"Tiểu công tử đi ra ngoài liền sẽ biết."

Mục Lâm Vãn đi dọc theo con đường trong hoa lâu rồi tới cửa sau để hướng tới đường lớn.

"Đa tạ Ngọc Vận hộ tống, hôm nay ta sẽ về phủ trước."

"Tiểu công tử gấp cái gì? Ta còn muốn mang ngươi đi tới một chỗ." Ngọc Vận cười, ôn hòa nói.

Mục Lâm Vãn nhìn Ngọc Vận, lui ra phía sau vài bước, môi khẽ nhếch, lời cự tuyệt còn chưa nói ra thì cách đó không xa đã truyền đến tiếng ngựa hí vang thanh.

Còn có thanh âm xe ngựa lăn bánh phát ra.

Mục Lâm Vãn nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi từ đầu đường tiến lại đây.

Chiếc xe ngựa đó Mục Lâm Vãn thực sự rất quen mắt, chính là mỗi lần Ngọc Vận từ trong cung đi ra đều ngồi chiếc xe ngựa đó, còn có kí hiệu của hoàng cung nhìn rất chói mắt, kỳ thật cũng không phải xe ngựa quý giá gì.

Là người trong cung.

Mục Lâm Vãn cúi đầu, biết chính mình đã gặp rắc rối rồi.

"Tiểu công tử lên xe đi." Ngọc Vận cười khẽ, đem cửa xe ngựa kéo ra, để Mục Lâm Vãn bước lên xe.

Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, hiện tại tốt nhất cách là địch không động ta không động.

Cậu đi lên xe ngựa, ngồi xuống, đem mặt nạ bảo hộ kéo xuống.

Đúng là xe ngựa của hoàng cung, ngay cả ghế ngồi so trong phủ của cậu cũng cao cấp hơn không ít, trên bàn cũng bày những món điểm tâm tinh xảo. Hơi nóng từ miệng ly chậm rãi bay lên, tiêu tán ra khắp không gian, làm cả thùng xe tràn ngập hương trà.

Nhưng Mục Lâm Vãn lại không có tâm tư đi hưởng thụ những thứ đó, tất cả sự chú ý của cậu đều đặt lên người đang ngồi trước mặt này.

Ngọc Vận ngồi ở bên cạnh Mục Lâm Vãn.

Chiếc xe ngựa có thùng xe cũng khá lớn đi, hai người ngồi dư sức, không cần phải chen chúc.

Mục Lâm Vãn thân mình cứng đờ, vội vàng đi qua đối diện, ngồi thẳng lưng.

"Tiểu công tử làm sao vậy? Chẳng lẽ là đem ta trở thành hồng thủy mãnh thú*?" Ngọc Vận nhẹ nhàng nhướng mày, khóe miệng tươi cười rơi xuống, giả vờ tức giận nói.

*Hồng thủy mãnh thú kiểu như là tai họa khủng khiếp, ghê gớm.

Mục Lâm Vãn vội vàng lắc đầu: "Như thế nào lại vậy chứ, khoảng thời gian trước ta bị nhiễm phong hàn, nếu đem bệnh lây cho ngươi vậy thì không tốt đâu."

"Ngươi còn có rất nhiều sự tình phải xử lý, ở cái thời điểm mấu chốt này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn a."

"Tiểu công tử thân thể không tốt thì nên hảo hảo nghỉ ngơi đi." Ngọc Vận cười cười, đưa cho Mục Lâm Vãn một ly trà.

Mục Lâm Vãn hai tay đỡ lấy, nhìn tách nước trà trong veo nhưng cũng không có uống.

Độ ấm của tách trà len lỏi xuyên qua tay Mục Lâm Vãn nhưng vẫn như cũ không làm cho lòng cậu bớt lạnh lẽo.

Từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn người này liền biết đây không phải là Ngọc Vận.

Dáng người có phần tương tự, giọng nói cũng chút giống, gương mặt cũng khó có thể phân biệt được.

Người này có thể thành công lừa được tú bà các nàng, nhưng chắc chắn sẽ không lừa được hai mắt của cậu.

Vì để có thể đi ra ngoài, cậu vẫn là làm bộ như không có phát hiện, đi theo cái tên hàng giả này ra ngoài.

Chỉ cần thử một chút thì người trước mặt này liền lộ ra dấu vết ngay.

Cái gì mà trâm bạch ngọc, mình đây là đưa cho Ngọc Vận trâm cài màu đỏ a! Còn là trâm cài ngọc thượng đẳng đó!

Mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không chịu tra rõ ràng liền gấp tới mức không chờ nổi mà muốn lừa mình đi?

Mục Lâm Vãn cười lạnh, tự mình án binh bất động trước.

Hiện tại tình huống bên ngoài cậu hoàn toàn không biết gì, bây giờ chính là một cơ hội tốt để mình có thể nắm bắt được bên ngoài đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tên giả mạo trước mặt này vẫn không biết cậu đã nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn, còn tự bản thân tận lực bắt chước theo Ngọc Vận, vậy mà không nghĩ tới căn bản đã lộ ra trăm ngàn sơ hở.

Vừa lúc thừa cơ hội này thu thập một chút tin tức.

Mục Lâm Vãn sau khi hạ quyết tâm xong, bản thân cũng thả lỏng không ít, cậu sợ hãi ngẩng đầu nhìn Ngọc Vận, nhẹ giọng nói: "Ngọc Vận đem ta nhốt ở trong viện lâu như vậy, hiện giờ khó lắm mới được ra ngoài, như thế nào lại không nói cho ta bên ngoài đã xảy ra sự tình gì?"

"Tiểu công tử chính là đang giận sao?" Ngọc Vận nói, "Đem ngươi lưu lại cái sân kia cũng không phải là thượng sách, nhưng là do bất đắc dĩ, chỉ có như vậy mới có thể bảo hộ công tử an toàn."

"Miệng ngươi lúc nào cũng nói bảo hộ ta nhưng lại không chịu kể sự tình cho ta nghe, như vậy thì làm sao ta có thể tin ngươi hả." Mục Lâm Vãn gắt gao mím môi, trong mắt ngấn lệ, "Ta chịu thiệt thòi đối xử với ngươi thật tình như vậy, mà ngươi lại.. mặc kệ mọi thứ không chịu nói cho ta, nếu đã vậy, không bằng cứ thả ta đi đi, ta tự bản thân đi điều tra."

(ui là chòi hahaa)

Ngọc Vận thở dài một hơi, ngồi sát vào Mục Lâm Vãn, ngữ khí ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí: "Tiểu công tử chớ có thương tâm, chờ tới nơi kia rồi tiểu công tử muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi biết."

Mục Lâm Vãn thấp giọng ứng một câu, thân mình lại dùng hết toàn lực lui về phía sau, không muốn người này tới gần mình.

Mới vừa biểu diễn xong, tự bản thân cậu cũng muốn ọc hết đồ ăn ra luôn.

Hy vọng tình báo đến đừng làm mình thất vọng quá, nếu có thể nghe ngóng được một ít việc có ích cho Ngọc Vận, vậy càng tốt.

Người trước mặt lại một lần nữa ngồi xuống ghế trước mặt, bưng ly trà nhấp một cái.

Mục Lâm Vãn đem chén trà buông xuống, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa cũng thực tốt, không một chút xóc nảy nào, đong đưa đong đưa đến Mục Lâm Vãn mơ màng sắp ngủ, nhưng là đối diện cậu lại là người khiến cậu thời thời khắc khắc phải cảnh giác, không ngừng nói cho chính mình không được ngủ.

Còn Ngọc Vận giả kia thì đem cửa sổ kéo lên, nhìn thoáng qua bên ngoài.

Đem tấm màng buông xuống, khóe miệng hắn không giấu được nụ cười tươi kia.

"Tiểu công tử, tới rồi. Thỉnh tiểu công tử mang mặt nạ vào, ta mang tiểu công tử đi tìm tất cả những gì ngươi muốn biết."

Tới rồi?

Mục Lâm Vãn tâm tư khẽ động, đem mặt nạ bảo hộ một lần nữa mang lên, mặt cùng biểu tình cậu đều bị giấu ở phía sau mặt nạ bảo hộ.

Ngọc Vận giả đã đi xuống xe ngựa, còn giúp Mục Lâm Vãn mở cửa xe ngựa ra.

Theo cánh cửa mở rộng ra, Mục Lâm Vãn thấy được một địa phương quen thuộc.

Cái địa phương này cậu không thể nào quen thuộc hơn được nữa, từ cửa nhà đi ra liền có thể thường xuyên nhìn thấy địa phương này, đây chính là đối diện Mục phủ a.

Xe ngựa ngừng ở trước cửa Mục phủ, chỉ là cửa xe không hướng về phía Mục phủ.

Mục Lâm Vãn trong lòng có dự cảm không tốt, còn Ngọc Vận kia thì gương mặt tươi cười nhìn cậu, trên mặt tràn đầy đắc ý lại càn rỡ tươi cười.

Ngọc Vận đến tột cùng là muốn đem mình giấu giếm cái gì, thì người này sao lại mang mình đi tới Mục phủ chứ.

Mục Lâm Vãn thân mình cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn lại, trong lòng đã có suy đoán riêng.

"Tiểu công tử, quay đầu lại nhìn xem, chúng ta về đến nhà rồi." Người nọ đi bên người đến Mục Lâm Vãn, tay đặt trên vai cậu.

Lực đạo trên vai cứ như muốn đem vai Mục Lâm Vãn bóp nát, hắn cứ muốn bắt Mục Lâm Vãn phải xem.

Nước mất nhà tan, hiện giờ quốc chưa phá, gia cũng đã vong.

Trên cửa Mục phủ bị dán một tờ giấy niêm phong trắng nhìn rất là chói mắt, giống như có vô số các gai kim đâm vào trên người Mục Lâm Vãn, đâm toàn thân, tất cả đều rất đau đớn làm cho cậu khó có thể hô hấp nổi.

Ngày xưa phồn vinh náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ đã không còn nữa, đường phố quạnh quẽ không thôi, chung quanh mấy hộ nhà cũng gắt gao đóng chặt cửa lại, sợ lửa giận của Hoàng Thượng lan đến gần mình.

Mục Lâm Vãn lảo đảo vài bước, thân mình lung lay hướng phía trước đi đến.

Những hòn đá dưới chân làm cậu vướng ngã, Mục Lâm Vãn thẩn thờ đứng dậy, dường như cậu không còn cảm thấy nỗi đau nữa khi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc đang bị niên phong lại.

Bùn đất dính vào trên quần áo, làm cho vẻ đẹp đẽ quý giá bị nhiễm bẩn, tiểu công tử thanh tú tinh xảo như rơi xuống hạ giới, nặng nề rơi vào trong cát bụi.

Cậu nghiêng ngả lảo đảo, cuốii cùng đi tới Mục phủ trước cửa. Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm giấy niêm phong, môi run run, giọng nói run rẩy: "Vì cái gì.."

Mục lão vẫn luôn quan tâm triều đình, vì triều đình tận tâm tận lực, nhưng cuối cùng lại nhận được một tờ giấy niêm phong, bị tra xét nhà cửa..

Mục lão chưa bao giờ làm gì bất lợi đến Hoàng Thượng, ông dùng nửa đời người đều hiến cho triều đình, vậy mà hiện giờ lại có một kết cục như vậy.

Phụ thân hiện tại đang ở nơi nào? Các huynh trưởng đâu? Còn có những gương mặt thân thuộc trong phủ.. Bọn họ hiện tại đang ở nơi nào!

Mục Lâm Vãn hoảng loạn bốn phía nhìn, thấy được nam nhân đang đứng ở một bên khóe miệng cười cười, vội vàng đi qua, túm lấy cổ áo chất vấn: "Người ở Mục phủ đâu! Bọn họ đều đã bị đem đi nơi nào? Ngươi ngụy trang thành Ngọc Vận đem ta mang đến đây còn không phải là vì muốn ta nhìn đến chuyện này sao? Bên trong người đâu hết cả rồi!"

Mục Lâm Vãn hai mắt đỏ hoe, còn có nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt, đem gò má làm cho ướt đẫm, mặt nạ bảo hộ cùng mặt cậu cũng bị dính lại với nhau.

Người này là ai, hắn vì cái gì biết Ngọc Vận đem mình giấu ở nơi đó, lại vì cái gì ngụy trang thành Ngọc Vận mang chính mình tới nơi này..

Mục Lâm Vãn trong lòng bị sự thống khổ cùng nghi hoặc chiếm cứ, cũng mất đi năng lực tự hỏi.

Cậu nhìn đến người trv mặt mình, người này khẳng định đã biết được gì đó, có lẽ người này chính là kẻ đầu sỏ gây tội làm Mục phủ xảy ra chuyện!

Nam nhân kia biểu tình kinh ngạc nhìn Mục Lâm Vãn, có ý đồ tiếp tục ngụy trang: "Tiểu công tử, ta chính là Ngọc Vận a, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết đã xảy ra cái gì sao? Hiện giờ ta chỉ là mang ngươi xem chân tướng mà ngươi muốn biết.."

"Câm miệng! Ngươi đã đem bọn họ giấu đi nơi nào hả!" Mục Lâm Vãn lớn tiếng cắt ngang lời hắn nói, buông cổ áo hắn ra, loạng choạng lui về phía sau hai bước, tay còn đang run rẩy chỉ vào Mục phủ đại môn.

"Tiểu công tử, đây chính là Hoàng Thượng hạ lệnh xét nhà, ta đem ngươi hộ xuống dưới, ngươi vậy mà đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?" Nam nhân kia mặt cũng trầm xuống dưới.

Chắc cũng đã đến lúc, hắn như cũ vẫn để tay trên vai Mục Lâm Vãn, đứng ở lập trường của Ngọc Vận mà nói chuyện.

Mục Lâm Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi.

Người trước mặt này rõ ràng không phải là Ngọc Vận, vậy mà lại lấy thân phận Ngọc Vận ra ngoài lừa bịp người khác.

Mục Lâm Vãn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thật lâu sau thở hắt một hơi, giọng khàn khàn nói: "Ân nhân cứu mạng? Hàng giả như ngươi mà cũng xứng sao?"

"Ngươi ngụy trang thực sự là rất giống, nhưng ngươi không phải là hắn, ngươi là giả!"

Mục Lâm Vãn một lời liền đem nam nhân hàng giả chọc giận.

* * *

Bình Luận (0)
Comment