Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 108

 
Long mạch được chữa trị hoàn toàn là sau nửa năm. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, các thành viên của Bộ phận đặc biệt ở Nhạn Thành rảnh rỗi đến mức có thể trồng nấm.

...Theo đúng nghĩa đen là trồng nấm.

Trì Bạch và đồng đội dọn dẹp ban công văn phòng, mua rất nhiều chậu hoa, đổ đất vào, và từng cây nấm đùi gà trắng mập đã mọc ra từ trong đó.

Trên thực tế, những chậu hoa này ban đầu được dùng để trồng hoa, nhưng đáng tiếc, mấy người trong Bộ phận đặc biệt Nhạn Thành đều là "sát thủ trồng hoa", ngay cả cây mọng nước dễ sống nhất cũng không trồng nổi, nên đành phải đổi sang trồng nấm.

Trì Bạch vẩy vẩy chút bùn dính trên cây nấm đùi gà, nhìn đồng hồ treo trên tường, bưng chậu hoa lên và hỏi A Thu cùng Sầm Đồng: "Dù sao hôm nay cũng chẳng có việc gì. Hay chúng ta qua văn phòng của Dung Kính ăn cơm ké đi? Vừa hay nấm đùi gà này cũng mọc xong rồi, còn có thể có thêm một món ăn miễn phí."

"Tôi thấy được đấy."

"Tôi cũng được!" Sầm Đồng vội vàng giơ tay.

Văn phòng của Dung Kính trong thời gian trước đã được mở rộng, bao gồm cả phòng làm việc, phòng nghỉ, nhà bếp, có thể ở lại luôn. Chưa kể Dung Kính còn tìm được một con ác quỷ giỏi nấu ăn, Sầm Đồng đã ăn một lần và nhớ mãi không quên.

"Đi thôi." Trì Bạch vẫy tay, ba người liền tùy tiện ra ngoài.

Khi đi xuống tầng một, vừa lúc họ gặp Bộ trưởng Chương Hình Triệu. Chương Hình Triệu vừa thấy chậu hoa trong tay Trì Bạch liền biết họ định làm gì. Ông cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo ba người: "Làm gì đấy? Giờ ăn cơm lại chạy ra ngoài?"

Sầm Đồng ngoan ngoãn trả lời: "Chúng tôi đi qua văn phòng của Dung Kính ăn cơm ké ạ."

Chương Hình Triệu nhíu mày: "Ngày nào cũng chạy sang đó ăn, các cậu còn có chút lễ..."

Lời còn chưa dứt, ông đã thấy Trì Bạch liếc mình một cái, hỏi: "Sếp, đi cùng không?"

Chương Hình Triệu đổi giọng: "Có... ít nhất cũng phải mang theo chút quà cáp."

A Thu không nhịn được cười thành tiếng.

Chương Hình Triệu sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giục ba người trẻ tuổi đi siêu thị gần đó mua chút quà.

Chuyện mua quà cáp thì ba người không có ý kiến gì, dù sao như lời Chương Hình Triệu nói, ăn ké Dung Kính hoài thì cũng không phải phép. Nhưng... Sầm Đồng trợn mắt há mồm nhìn vị Bộ trưởng của mình điên cuồng quét sạch các loại thực phẩm chức năng, lá trà, rượu quý trên kệ, đến mức không thể thốt nên lời.

Cậu ta lúng túng hỏi: "Tình hình gì thế này, không biết còn tưởng con rể về thăm nhà đấy."

Hơn nữa, dựa vào tuổi của Dung Kính, cậu ấy hẳn là cũng chưa cần dùng đến loại thực phẩm chức năng này.

A Thu ngậm kẹo m*t, chậm rãi nói: "Thấy thần tượng và thấy mẹ vợ thì cũng chẳng khác nhau là mấy đâu."

Sau khi long mạch được chữa trị xong, một bộ phận đệ tử Huyền Thiên Quan đã trở về Huyền Thiên Quan để tu sửa đạo quán từng bị chiếm đóng, còn một bộ phận khác... đã đến Nhạn Thành, nói là muốn xem Nhạn Thành, nơi Dung Kính sinh sống, trông như thế nào.

Vì vậy, văn phòng của Dung Kính gần đây rất náo nhiệt, bên trong toàn là những đạo sĩ mà người thường cả đời cũng không gặp được.

Bộ trưởng Chương nhà họ, chính là nhắm vào các sư thúc của Dung Kính mà đi.

Lái xe đến văn phòng, A Thu và Trì Bạch liếc vào bên trong, thấy Dung Kính đang ngồi ở đại sảnh cắn hạt dưa tán gẫu với khách, không khỏi cảm thấy tò mò. Tiến lên vỗ vai Dung Kính, A Thu tò mò hỏi: "Sao cậu lại ở ngoài này?"

Dung Kính đưa hạt dưa cho ba người, sau đó chỉ tay vào phòng làm việc bên trong: "Sư thúc đang ở trong đó xem tướng bói quẻ cho khách."

A Thu và mọi người: "..." Cái quái gì vậy?

Cái quái gì vậy? Sao lại có chuyện tốt này?

Giữa lúc mọi người còn đang trầm mặc, Chương Hình Triệu xách cổ áo A Thu kéo sang một bên, ho khẽ một tiếng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Hôm nay là vị đạo trưởng Liêu Thuật kia xem bói xem tướng sao?"

Dung Kính ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, nhìn Chương Hình Triệu với ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Sếp Chương, sao ông biết ạ?"

"Trước đó có nghe nói qua, nghe nói đạo trưởng Liêu tinh thông thuật xem tướng bói quẻ." Chương Hình Triệu cười một chút, ánh mắt lảng tránh, lại giả vờ lơ đễnh hỏi, "Đạo trưởng Liêu xem bói đến khi nào thế?"

"Cái này thì chưa chắc, nhưng giờ này chắc là còn..."

Có thể xem được...

Ba chữ cuối cùng kẹt lại trong miệng, Dung Kính há hốc miệng nhìn Chương Hình Triệu chạy nhanh đến quầy lễ tân, đơn giản và dứt khoát nói với Nhiếp Lục: "Chào cậu, làm phiền lấy giúp tôi một số."

Dung Kính: "..."

Không phải, ông là Bộ trưởng của Bộ phận đặc biệt, vậy mà cũng phải xem tướng bói quẻ sao?

Trong lúc Dung Kính còn đang ngẩn người, Chương Hình Triệu bình tĩnh cầm bảng số quay lại trước mặt mấy đứa nhỏ, sau đó ôn hòa gật đầu, nói với Dung Kính: "Tôi có mua chút quà nhỏ, muốn làm quà ra mắt cho đạo trưởng Liêu và họ, xin cậu nhận cho."

Nói xong, Chương Hình Triệu đi đến một góc chờ đợi đến lượt.

Dung Kính quay đầu nhìn Trì Bạch và đồng đội, lặng lẽ nhìn vị Bộ trưởng, nhỏ giọng hỏi: "Tình hình gì thế này? Sao còn có cả quà ra mắt nữa?"

Trì Bạch: "Theo đuổi thần tượng là như thế đấy."

Sau đó nhét chậu nấm đùi gà vào lòng cậu: "Tôi cũng có quà ra mắt đây, trưa nay làm thêm món nấm đùi gà xào ớt nhé, cảm ơn."

Dung Kính: "..."

...

Hai tiếng sau.

Trì Bạch, A Thu và Sầm Đồng xoa bụng, mãn nguyện ra về.

Chương Hình Triệu giấu bức ảnh có chữ ký của sư thúc Liêu Thuật cũng mãn nguyện ra về.

Dung Kính dọn một chiếc ghế nhỏ, ngậm kẹo m*t A Thu đưa, nhìn bóng lưng vui vẻ của họ, không khỏi cảm thán: "Không ngờ Bộ trưởng Chương cũng rất 'sành điệu' đấy."

Biết Liêu Thuật chắc chắn không có ảnh chụp, vậy mà còn mang theo một chiếc máy ảnh Polaroid bên người.

Tư Lưu kéo ghế đến ngồi bên cạnh cậu. Dung Kính nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn sang, rất đỗi ngạc nhiên: "Tiền bối Tư Lưu? Ngài không đi tìm sư thúc Phùng Tị sao? Sao lại về rồi?"

Tư Lưu mặt không có biểu cảm gì.

Dung Kính "ồ" một tiếng: "Xem ra là bị đuổi về rồi."

Tư Lưu: "..."

Bị nói trúng sự thật, biểu cảm của Tư Lưu suýt nữa không giữ nổi, chỉ muốn bịt miệng Dung Kính. Nhưng nghĩ đến Dung Kính vừa là đối tượng của sếp y, lại là cháu của người trong lòng, chỉ cần y dám bịt miệng một chút, e rằng ngày mai vừa mất tiền vừa mất mặt, không tính toán được.

Vì thế, y chỉ có thể thở dài một hơi, trong sự im lặng chọc chọc vào eo Dung Kính, hỏi: "Rốt cuộc là ta không đủ đẹp trai, hay không đủ bản lĩnh, hay là hắn chê ta không phải người?"

Dung Kính quả quyết nắm lấy câu cuối, hùng hồn nói: "Một người bình thường như Tạ Trường Thời còn chẳng bận tâm tôi có phải người hay không. Sư thúc Phùng Tị của tôi ít nhất cũng đã từng trải qua đại sự, sao lại để ý tiền bối Tư Lưu ngài là một con quỷ?"

Sau đó ánh mắt lại chuyển sang mặt Tư Lưu, vuốt cằm ra vẻ suy tư: "Tiền bối ngài cũng không tệ, tuy không bằng Tạ Trường Thời, nhưng cũng là đại soái ca. Ánh mắt sư thúc Phùng Tị của tôi có cao đến đâu, cũng sẽ không chê diện mạo của ngài."

"Vậy là ta không đủ bản lĩnh sao?"

"Yêu đương ai lại xem có bản lĩnh hay không chứ."

"Vậy xem cái gì?"

"..." Dung Kính, người đã có kinh nghiệm yêu đương, trầm mặc một chút, thử trả lời: "Xem... ngài có được không?"

Tư Lưu: "... Ngươi có ý gì?"

Dung Kính bê ghế dịch sang một bên, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vô tội: "Tiền bối, ngài có nghe một câu chưa?"

Tư Lưu: "Câu gì?"

Dung Kính: "Nói dối không làm tổn thương người khác, sự thật mới là lưỡi dao sắc bén."

Tư Lưu: "..."

Hai giây tạm dừng sau, "oanh" một tiếng, quỷ khí bên cạnh đột nhiên bùng nổ. Dung Kính "vút" một cái đã chạy ra rất xa, vừa chạy vừa móc điện thoại ra điên cuồng nhắn tin cho sư thúc Phùng Tị. Nhưng chưa chạy được hai bước, đầu cậu đã đâm vào một vòng tay quen thuộc. Tạ Trường Thời cúi đầu nhìn cậu thiếu niên thuận thế vòng tay ôm lấy eo mình, ngẩng mắt lên, lại nhìn thấy Tư Lưu tức giận đến mức tóc cũng bốc hỏa, không nhịn được cười một tiếng: "Tiền bối Tư Lưu."

Tư Lưu mặt không có biểu cảm gì liếc anh một cái: "Cậu đừng nói chuyện, hôm nay ta phải dạy dỗ thật tốt cái tên cương thi hôi hám nói dối trắng trợn này."

"Ngươi mắng ai là cương thi hôi hám?"

Giọng nói lạnh băng phía sau khiến Tư Lưu cứng đờ người. Y nhìn Dung Kính với ánh mắt không thể tin được.

Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn gọi viện binh à?"

Dung Kính vô tội chớp mắt, dứt khoát kéo tay Tạ Trường Thời vẫy vẫy về phía Phùng Tị ở đằng xa, cười khúc khích nói: "Sư thúc Phùng Tị, con với Tạ Trường Thời đi xem phim đây, tối nay nhớ đến nhà ăn lẩu nhé."

Phùng Tị gật đầu, ra hiệu mình đã biết.

Dung Kính thấy vậy liền yên tâm thoải mái rời đi, trên đường còn làm mặt quỷ với Tư Lưu.

Đẩy Tạ Trường Thời lên xe, c** nh* giọng giục: "Nhanh lên, nhanh lên, không kịp rồi. Đã nói là ủng hộ phim mới của Tống Tri Dã, đến muộn không hay."

Phim mới của Tống Tri Dã được chiếu cách đây hai ngày.

Sau khi Tiêu Thịnh lui khỏi làng giải trí, sự nghiệp của Tống Tri Dã phất lên như diều gặp gió, các lời mời đóng phim điện ảnh bom tấn cứ tới tới tấp tấp. Bộ phim đang chiếu hiện tại là tác phẩm cấp S+ đầu tiên mà anh ấy nhận được sau khi thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Thịnh.

Phim thuộc thể loại thảm họa, mới chiếu hai ngày đã thu về 500 triệu doanh thu phòng vé. Hôm nay là ngày thứ ba, doanh thu không những không giảm mà còn tăng lên đáng kể. Dựa trên dự đoán của một phần mềm nào đó, phim có thể vượt mốc 2 tỷ trong vòng một tuần.

"Sẽ không đến muộn đâu." Tạ Trường Thời xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của Dung Kính, trấn an, "Vẫn còn 40 phút nữa, đủ rồi."

Chiếc Cullinan dừng lại tại một trung tâm thương mại thuộc Tạ thị.

Vào rạp chiếu phim, Dung Kính đi mua bắp rang bơ và coca. Vừa ăn bắp rang bơ, cậu vừa nhìn quanh. Hôm nay là cuối tuần, rạp chiếu phim đông nghịt người, trong đó có không ít người rõ ràng là fans của Tống Tri Dã, đang hào hứng bàn tán về thần tượng và bộ phim.

"Thảo nào hôm đó anh ấy nhắn tin phàn nàn với em, bảo là định đến văn phòng tìm em, nhưng vừa ra khỏi khu nhà ở đã bị fan cuồng theo dõi." Dung Kính cắn ống hút, trò chuyện với Tạ Trường Thời, "Anh ấy nói là sợ làm phiền em, nên quay đầu về nhà luôn."

"Lần sau có thể bảo cậu ấy đến Vân Giang Loan hoặc biệt thự trên sườn núi." Tạ Trường Thời đề nghị.

Hai địa điểm này có an ninh rất tốt, cho dù fan cuồng có theo đến, bảo vệ cũng sẽ không cho vào.

Dung Kính gật đầu lia lịa: "Em sẽ nói với anh ấy."

Xem phim xong là hai tiếng rưỡi sau. Dung Kính và Tạ Trường Thời đi thẳng đến siêu thị trong trung tâm thương mại để mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà ăn lẩu.

Về phía bên kia.

Sau khi nghe Dung Kính nói chuyện ăn lẩu, Tư Lưu lơ lửng sau lưng Phùng Tị, không ngừng lặp lại: "Ta cũng phải đi ăn lẩu."

Phùng Tị nghe đến mức tai nổi kén, quay người định tát một cái cho y bay đi. Nhưng cổ tay vừa nhấc đã bị túm chặt. Ngay sau đó, khuôn mặt của Tư Lưu phóng đại trước mắt hắn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Phùng Tị, như một vực sâu muốn lôi kéo người khác sa đọa.

Y hỏi: "Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ thuật của ta không được?"
 

Bình Luận (0)
Comment