Chuyển khoa thần kinh không được, Lục Vân Tễ liền chuyển hướng trả thù: hắn gọi liền một loạt món đắt nhất trong nhà hàng, còn mở thêm hai chai rượu quý, quyết tâm làm ví tiền của Tạ Trường Thời rỉ máu.
Chỉ là, kiểu khiêu khích này đối với Tạ Trường Thời chẳng khác gì đang múa kiếm trước cửa Lỗ Ban.
"Nếu cậu rảnh đến vậy, chi bằng về mở thêm vài cuộc họp đi."
Tạ Trường Thời nhướng mí mắt, không thèm ngẩng đầu, gắp một con tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát Dung Kính, giọng nhàn nhạt như nước lọc.
"Tôi không thèm."
Lục Vân Tễ trợn mắt. Vất vả lắm mới tan làm, lại còn phải về họp? Hắn ta đâu rảnh rỗi đến thế.
Hắn đảo mắt nhìn về phía Dung Kính, đôi mắt đào hoa cong cong, giọng nhẹ nhàng như mưa xuân: "Mười hai năm không gặp, tôi còn chưa bù đắp được tình cảm cho cái đuôi nhỏ đâu."
Dứt lời, hắn nghiêng đầu hỏi: "Cái đuôi nhỏ, năm đó cậu biến mất không nói một tiếng, đã đi đâu vậy? Cậu không biết đâu, lúc ấy sắc mặt Tạ Trường Thời khó coi đến mức nào. Vào lớp chẳng nghe giảng, cứ ngẩn ngơ như mất hồn, bị chủ nhiệm lớp phê bình trước mặt toàn trường, phải gọi là thảm đến không dám nhìn luôn."
Dung Kính đang gắp thức ăn khựng lại.
Ánh mắt cậu từ bát cơm chuyển sang khuôn mặt của Tạ Trường Thời. Nhưng bàn tay người đàn ông vừa nhấc lên, còn chưa kịp chạm đến, đã bị anh nhẹ nhàng bẻ mặt quay trở lại, giọng bình tĩnh: "Mấy lời hắn nói, em cũng tin à?"
Dung Kính nghĩ cũng đúng, Lục Vân Tễ năm xưa nổi tiếng thích trêu chọc cậu nhất.
Nhưng khóe mắt Lục Vân Tễ lại cong cong, hiện rõ vài phần thâm ý.
Tuy hắn nói hơi quá, nhưng chuyện Tạ Trường Thời thất thần suốt một thời gian dài là sự thật. Giờ toán, giáo viên gọi mở trang mười lăm, anh cúi đầu, trên bàn lại là... sách giáo khoa Ngữ văn.
Giờ ăn trưa, cả lớp đi về phía nhà ăn, riêng anh lại bước ngược hướng, theo bản năng tưởng rằng trong nhà vẫn có một Tiểu cương thi đang gào đói.
Chờ khi nhận ra chỉ còn một mình, anh lặng lẽ quay về nhà ăn, Lục Vân Tễ như đã đoán trước mà đẩy phần cơm thừa lại cho anh.
Hồi tưởng tới đây, Lục Vân Tễ lại không nhịn được chọt chọt cánh tay trắng nõn của Dung Kính:
"Cái đuôi nhỏ, rốt cuộc lúc đó cậu đi đâu vậy?"
Dung Kính cắn đuôi tôm, chớp chớp mắt: "Về quê."
Ồ.
Hắn gật đầu, ra chiều hiểu chuyện: "Về quê à, thảo nào. Quê cậu ở đâu?"
"Quan Tài."
Lục Vân Tễ suýt sặc nước.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Thời, mặt đầy nghi hoặc: "Đâu ra cái địa danh xui xẻo như vậy?"
Tự nhận đã đi khắp non sông đất nước, địa danh oái oăm gì mà chưa từng nghe, vậy mà "Quan Tài" thật sự là lần đầu tiên.
Tạ Trường Thời rũ mắt, ánh nhìn lướt qua đôi mắt đen nhánh, vô cùng vô tội của Dung Kính, khóe môi mỏng khẽ cong.
Anh nhàn nhạt đáp: "Hiện tại không biết cũng không sao, về sau sẽ biết."
Lục Vân Tễ: "...À?"
Từ khi nào Tạ Trường Thời bắt đầu nói chuyện theo kiểu đánh đố thế?
Trong lúc hắn còn đang hoang mang, Tạ Trường Thời lại thong thả bổ sung: "Sẽ có cơ hội thôi."
"Thật à?"
"Ừm."
Hai người trò chuyện nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, còn Lục Vân Tễ thì hoàn toàn không nhận ra: bên cạnh, Dung Kính đã vùi mặt vào cái bát lớn, nụ cười rạng rỡ hết cỡ, chỉ thiếu điều cười thành tiếng.
Trước đây toàn là Lục Vân Tễ trêu chọc cậu, giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu và Tạ Trường Thời trả đũa rồi.
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ và hòa hợp hiếm có.
Trước lúc chia tay tại bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng, Dung Kính xoa xoa cái bụng tròn vo vì ăn no, vừa ngáp vừa thò nửa khuôn mặt từ sau lưng Tạ Trường Thời ra, nói với Lục Vân Tễ: "Hôm nay thu của anh 500 tệ. Quẻ anh cầu hồi chiều không tính, nếu sau này muốn xem cái gì khác thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Lục Vân Tễ khẽ nhướng mày.
Hắn đến phố Trường Hoa chỉ để xem thử cái đuôi nhỏ còn nhớ mình hay không, chứ bản thân chẳng hứng thú gì với chuyện xem bói.
"Vậy nếu tôi chẳng có gì để xem thì sao?"
Dung Kính chớp mắt, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn thành thật đáp: "Thì tôi trả lại tiền cho anh."
Lục Vân Tễ là người tinh ý. Nhìn vẻ mặt tiếc rẻ của Dung Kính, hắn không nhịn được bật cười.
Bên cạnh là Tạ Trường Thời, hiện giờ không chỉ có tiền mà là vô cùng có tiền, nói gì thì nói, 500 tệ với anh chẳng khác nào tiền lẻ. Thế mà Dung Kính vẫn tiếc như đang đếm từng xu, nhìn thế nào cũng thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Ừm, dù không muốn thừa nhận, nhưng lần này Tạ Trường Thời nói đúng.
Cái cục mật ong trắng nõn mềm mại kia vẫn chẳng hề thay đổi, chẳng liên quan gì đến cái gọi là "bánh trôi mè đen lòng dạ hiểm độc".
Dù vẫn không sửa được tật thích trêu người, nhưng khi ánh mắt liếc sang Tạ Trường Thời, hắn rốt cuộc vẫn nuốt lời trêu chọc vào bụng, gật đầu dứt khoát:
"Được, hôm nay tạm thế. Lần sau ăn cơm chung hoặc khi hai người đến công ty, tôi sẽ tìm cậu tính tiếp."
Dứt lời, hắn vẫy tay lười biếng chào tạm biệt rồi quay người bước về phía chiếc xe của mình. Tạ Trường Thời cũng đưa Dung Kính trở về Vân Giang Loan.
Tối hôm đó, sau một ngày bận rộn, cuối cùng Dung Kính cũng thu được một khoản kha khá. Vừa về tới nhà, cậu liền ghé bàn ghi sổ sách, vẻ mặt nghiêm túc như kế toán trưởng.
Tạ Trường Thời đứng cạnh nhìn một lúc, không khỏi bật cười. Dung Kính ghi chép chỉ có phần thu, không có phần chi, nhìn thế nào cũng thấy giống đang tự an ủi bản thân hơn là quản lý tài chính thật sự.
"Ghi xong thì đi nghỉ sớm."
"Ừm, biết rồi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nửa giờ sau.
Dung Kính vừa ôm thú bông, vừa nằm xuống giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "đô đô đô" vang lên bên cửa sổ.
Cậu chân trần bước xuống giường, vén rèm lên, đối diện là một gương mặt ma quỷ mệt mỏi, tái nhợt, nhìn như vừa bị cuộc đời vắt kiệt sức sống.
Dung Kính: "...Cậu tới làm gì?"
Trình Phác Ngọc trước tiên lễ phép hỏi: "Tôi vào được chứ?"
Sau khi được gật đầu, cậu ta liền xuyên tường phi thẳng vào trong, ngồi bệt xuống đất trước mặt thiếu niên, vẻ mặt uể oải, đáng thương hết chỗ nói.
"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện... Nếu tôi vô ý, thật sự là vô tình, tuyệt đối không cố ý dọa người ta bất tỉnh, thì tôi... tôi còn được ở lại nhân gian không?"
Những từ ngữ cố gắng phân rõ “vô tội” của Trình Phác Ngọc khiến Dung Kính nghe mà muốn nổ đầu. Cậu nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
"Cậu làm gì rồi?"
Trình Phác Ngọc im lặng hai giây, cuối cùng vẫn quyết định thú nhận:
"Anh Tống bắt tôi tiếp một khách hàng ngốc kinh khủng, chuyện gì cũng lắm lời, tôi nhẫn nhịn lắm rồi mà hắn cứ làm tới. Lỗi gì cũng đổ lên đầu tôi, còn nói công nhân của Tạ thị như tôi mà lại là số một toàn quốc, hỏi tôi có thấy xấu hổ không..."
"Tôi rất tức, rất tức luôn ấy! Rõ ràng là vấn đề của hắn mà còn trách tôi, nên tôi... tôi nóng đầu theo đường mạng chui vào nhà hắn, hù hắn một cái... ai ngờ hắn ngất thật."
Là một con ma nhiều năm, Trình Phác Ngọc chưa từng xúc động như vậy.
Lần trước là vì Tạ Trường Thời quá thơm.
Lần này... là vì khách hàng quá ngu.
Nhưng khi cậu nhìn người kia bất tỉnh nằm sõng soài, cũng sợ hãi hết hồn, vội kiểm tra hơi thở xác nhận vẫn còn sống, rồi gọi xe cấp cứu, cuối cùng ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Dung Kính cầu cứu.
Nhắc đến đây, Trình Phác Ngọc như một chú chó con phạm lỗi, cụp tai gục đầu, trông vô cùng đáng thương.
Dung Kính vỗ vai cậu ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cậu tới bệnh viện xem thử đi, xem người ta rốt cuộc có sao không."
Trình Phác Ngọc khô khan "oa" một tiếng, rồi lại bay đi.
…
Sáng hôm sau.
Tống Thanh xách bữa sáng bước vào Vân Giang Loan, còn chưa kịp đặt đồ xuống đã sốt ruột thông báo tin tức nóng hổi:
"Tôi vừa xem vòng bạn bè, cái cậu Trần Vinh bên Tưởng Thị ấy, nói tối qua gặp ma!"
Tạ Trường Thời ba ngày hai bữa đều thấy ma, đối với chuyện này không hề mảy may dao động…Nhưng Dung Kính thì khác…cậu đang uống sữa bò thì khựng lại, mắt sáng rỡ, nhanh chóng ghé đầu sang hóng chuyện:
"Anh ta nói sao?"
Tống Thanh mở điện thoại, tìm đến dòng trạng thái mà Trần Vinh đăng trong vòng bạn bè, đưa cho cả hai người xem:
Trần Vinh: "Đờ mờ, tôi điên mất thôi. Tối qua đang nói chuyện với người của Tạ Thị rất vui vẻ, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen. Ban đầu tôi tưởng mình nhìn nhầm, ai ngờ cái bóng đó càng lúc càng rõ, càng bay càng gần, cuối cùng dọa tôi bất tỉnh tại chỗ!"
Bình luận bên dưới:
"Tổng giám đốc Trần gần đây có phải làm việc quá sức không?"
Trần Vinh: "Tôi cũng tưởng mình hoa mắt, nhưng tỉnh lại thì đã thấy nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói có người gọi 120 cho tôi, nhưng nhà tôi chỉ có một mình... ngoài ma thì còn ai gọi giùm được nữa? "
Tống Thanh chỉ vào bức ảnh Trần Vinh đăng kèm: một lá bùa màu vàng được in từ mạng, vẫn còn dấu watermark "tải về miễn phí", bên trên có dòng chữ “Bách quỷ lui tán” rồi chậc lưỡi cảm khái:
"Xem ra con ma hắn ta gặp còn tử tế, biết gọi cấp cứu giúp luôn."
Ánh mắt Dung Kính khẽ liếc sang bên trái, rồi dừng lại không sai một ly trên người Trình Phác Ngọc … kẻ đang ôm gối, cuộn tròn như bánh chưng ở góc ghế sofa, vẻ mặt thì lộ rõ vẻ chột dạ.
Dung Kính nhẹ gật đầu, mặt không đổi sắc tỏ vẻ xác nhận:
"Ừ, đúng là có chuyện đó thật."
Sau đó, như chợt nhớ ra, cậu quay đầu lại dặn dò Tống Thanh một câu vô cùng thân thiết:
"À đúng rồi, nhớ nhắn với hắn ta một tiếng: lá bùa đó tải sai rồi."
"Hả? Sai chỗ nào?" Tống Thanh hơi ngạc nhiên.
"Cái đó không phải bùa trăm quỷ lui tán," Dung Kính chống má, giọng đều đều,"Là bùa chiêu hồn."
"...Bùa chiêu hồn?"
"Ừ." Dung Kính gật đầu, giọng không nhanh không chậm bổ sung thêm một đao:"Chuyên dùng để chiêu gọi oán hồn."