Thịch thịch thịch.
Tiếng gõ cửa sổ lại vang lên, nhưng Trình Phác Ngọc chờ mãi không thấy Dung Kính tỉnh dậy, đành chủ động lướt vào trong. Cậu ta đặt hai tay lên vai thiếu niên mà lay lay, khi đối phương còn đang ngơ ngác với đôi mắt mơ màng ngái ngủ, cậu ta hoảng loạn kêu lên:
“Dung Kính, chân tôi không còn nữa!”
Dung Kính bị đánh thức khỏi giấc mơ, lập tức bật dậy khỏi giường, bật đèn lên, và nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, rối bời của Trình Phác Ngọc.
Ánh mắt cậu đảo xuống dưới…
Trình Phác Ngọc vẫn mang hình dáng quỷ hồn, nhưng chân phải cùng với ống quần bên đó đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn trơ trọi một khoảng trống rỗng.
Dung Kính đưa tay chạm vào khoảng trống đó, ánh mắt dần hiện vẻ nghi hoặc: “Cậu chọc vào đạo sĩ phái nào thế?”
“Là cái tên Từng Lương Bình kia! Trong nhà hắn có pháp khí được đạo sĩ khai quang!” Trình Phác Ngọc cúi đầu nhìn ống quần rách bươm đang phiêu lơ lửng. Dù là quỷ hồn, việc bị đốt mất một đoạn chân cũng không để lại máu me bê bết, nên trông không quá đáng sợ, nhưng cậu ta vẫn cảm nhận rõ ràng cơn đau âm ỉ … và quan trọng hơn hết là…
Rất mất mặt!
Chẳng lẽ về sau hắn phải làm một con… quỷ cụt chân?
“Pháp khí sao?”
Khác với trọng điểm chú ý của Trình Phác Ngọc, Dung Kính khi nghe đến từ “pháp khí” thì mắt liền sáng lên, trong lòng cũng có phần ngạc nhiên.
Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng không kỳ quái. Lúc nhỏ cậu từng thấy nhiều người đến Huyền Thiên Quán cầu xin khai quang túi thơm, kim thiềm, vòng tay linh vật v.v...
“Cậu đừng lo, chưa chắc không chữa được.” Dung Kính nhìn bộ dạng đáng thương của Trình Phác Ngọc, vội vàng an ủi.
Trình Phác Ngọc lập tức ngẩng đầu lên: “Thật có thể chữa?”
Dung Kính gãi đầu, suy nghĩ một chút … chắc là có thể?
Giống như người thường gãy chân thì lắp chân giả vậy. Với quỷ hồn thì… vẽ một cái chân bằng bùa chú chắc không phải vấn đề.
Do Trình Phác Ngọc bị thương, kế hoạch dọa dẫm tên Từng Lương Bình tạm thời phải gác lại.
Viên Tư Vũ khi biết tin, sắc mặt khẽ thay đổi. Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trình Phác Ngọc, cô cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức tự mình đến gõ cửa văn phòng của tổ chuyên trách đặc biệt.
Đối mặt với ánh mắt của các đại lão trong tổ đặc biệt, Viên Tư Vũ không hiểu sao lại hơi căng thẳng, nuốt nước bọt, ngượng ngùng hỏi:
“Các vị, lần này tôi không đến để mượn tiểu quỷ đâu. Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện… Nếu, nếu chẳng may tiểu quỷ bị pháp khí làm tổn thương một bên chân thì… có cứu được không ạ?”
Trì Bạch liếc nhìn đôi chân của mình, sau đó buông chân xuống khỏi bàn, liếc mắt nhìn cô một cái:
“Cô mượn tiểu quỷ từ Dung Kính?”
Viên Tư Vũ: “???”
Trì Bạch biết đến sự tồn tại của Dung Kính, thực ra không phải chuyện lạ, nhưng sao hắn ta lại đoán trúng là việc này liên quan đến Dung Kính chỉ bằng một câu hỏi?
Viên Tư Vũ nhất thời hoang mang, cắn răng chống chế:
“Liên quan gì đến Dung Kính chứ? Hơn nữa tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi. Tôi dùng từ ‘nếu’ mà, đúng không?”
Trì Bạch bĩu môi.
Thấy hắn không định trả lời, Viên Tư Vũ lập tức chắp tay vái lia lịa:
“Cầu xin các anh! Cuối tuần này tôi sẽ đến đạo quán của các anh dâng hương, được chưa?”
Trì Bạch thì chẳng ngại nhận chút tiền nhang đèn cho đạo quán, nghĩ nghĩ rồi cũng nói thật:
“Cô hỏi thử Dung Kính có biết vẽ bùa biến ảo không. Nếu không thì bảo cậu ta đến tìm A Thu.”
Lúc này, nam nhân ngồi cạnh cửa sổ duỗi cổ ra, để lộ nửa gương mặt quỷ, lạnh nhạt nói:
“Tôi hình như chưa đồng ý.”
Trì Bạch nhún vai:
“Tôi thay cậu đồng ý rồi.”
Viên Tư Vũ không thèm quan tâm hai người kia cãi nhau, vội vàng cảm ơn rối rít, rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa ra đến cửa thì như sực nhớ ra điều gì, liền quay lại bổ sung:
“Thật sự không liên quan gì đến Dung Kính đâu!”
Trì Bạch gật gù lấy lệ: “Ừ ừ ừ, chỉ là cô tò mò thôi mà.”
Viên Tư Vũ: “……”
Đúng là tay Trì phó này miệng độc nhưng có tâm.
Dù sao thì cũng là nhờ hắn giúp một chuyện lớn, cô không thể không cảm ơn.
Cô giơ tay trái ra phía trước, ngửa lòng bàn tay lên, tay phải khum hai ngón tay lại, gõ hai cái mạnh lên lòng bàn tay.
Cảm tạ xong.
Viên Tư Vũ chạy một mạch về văn phòng mình, kể lại lời Trì Bạch nói cho Dung Kính nghe. Dung Kính nghe xong, ánh mắt hiện rõ vẻ suy tư.
Thật ra cậu cũng đã hỏi Đoạn Vân Song, và nhận được câu trả lời y hệt như của Trì Bạch … hoàn toàn trùng khớp với suy đoán ban đầu của cậu.
Cậu quay đầu nhìn về phía Trình Phác Ngọc đang uể oải treo lơ lửng sau quán nhỏ, lắc lư như một mảnh vải rách bị gió thổi bay, vội vàng an ủi:
“Chờ tôi xem xong vài quẻ, tôi sẽ đi mua giấy vàng và chu sa, vẽ cho cậu một cái chân mới.”
Đôi mắt Trình Phác Ngọc sáng bừng lên, “đoàng” một tiếng từ trên cây phi thân nhảy xuống:
“Hay quá hay quá! Nếu được, tôi sẽ mời cậu đi ăn lẩu Thiên Địa Thông luôn!”
Dung Kính nhớ đến cuộc đối thoại hôm trước với Tạ Trường Thời, hai mắt cũng sáng rực theo:
“Tôi có thể dẫn theo Tạ Trường Thời được không?”
Trình Phác Ngọc: “……”
Tuy rằng Tạ Trường Thời là người của Dung Kính, nhưng có quỷ nào làm công mà lại thích ăn cơm chung với… sếp chứ?
Nhưng Trình Phác Ngọc lại không muốn làm Dung Kính thất vọng, nên đành nói:
“Tôi sẽ đặt cho hai người bàn riêng.”
Dung Kính đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cậu móc điện thoại ra, nhắn tin cho Tạ Trường Thời:“Ngày mai dẫn anh đi ăn lẩu Thiên Địa Thông.”
Vừa thấy ba chữ “Thiên Địa Thông”, đuôi lông mày Tạ Trường Thời giật giật. Ở lại Nhạn Thành gần mười năm, anh đương nhiên biết cái tên “Thiên Địa Thông” đại diện cho thứ gì. Nhớ đến cuộc trò chuyện với Dung Kính hôm trước, anh day huyệt Thái Dương, nhắn lại:
“Không phải em nói là phải chờ em chết hoặc tôi chết đã sao?”
A Kính trả lời: “Trình Phác Ngọc chết là đủ rồi.”
Tạ Trường Thời: “……”
Bên cạnh anh, Lục Vân Tễ đang bắt chéo chân, lật xem đống tài liệu tích lại mấy ngày gần đây. Thấy một phần tài liệu nào đó, hắn nhìn kỹ lại vài lần, cau mày:
“Cái hạng mục với Tưởng thị này sao lại chẳng tiến triển gì …”
Còn chưa nói hết câu, hắn ngẩng đầu lên thì thấy ngay nam nhân đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lục Vân Tễ: “……”
Cái bộ dạng này của Tạ Trường Thời, từ hồi cấp ba đã thế rồi. Hắn tự hỏi không biết liệu mình có cơ hội kéo người này xuống khỏi cái danh “người số một toàn trường” không.
Tiếc là… lúc đó Dung Kính vẫn còn là một đứa nhóc.
Mà Tạ Trường Thời thì dù có điên cũng chưa đến mức ra tay với học sinh cấp hai.
Hắn đứng dậy, động tác không lớn nhưng vẫn đủ tạo tiếng động. Có điều Tạ Trường Thời hình như chẳng nhận ra. Thấy vậy, Lục Vân Tễ càng bình tĩnh bước đến sau lưng anh, “bụp” một cái, dùng bút máy ấn lên vai Tạ Trường Thời. Vốn định hù một trận, nhưng vừa cúi đầu nhìn thì lại ngơ ngác:
“Cái kiểu tình cảm gì thế này? Tán gẫu thôi mà, nội dung lại toàn ‘em chết tôi chết’?”
Tạ Trường Thời không muốn giải thích, liền đổi chủ đề:
“Cậu xem xong văn kiện chưa?”
Lục Vân Tễ bĩu môi, nói:“Một ông chủ là anh còn chẳng nghiêm túc làm việc, còn hỏi tôi có xem xong không.”
Sau đó tiện tay ném xấp tài liệu đến trước mặt Tạ Trường Thời, gật đầu:“Hạng mục với Tưởng thị tiến triển hơi chậm.”
“Người phụ trách bên Tưởng thị là một tiểu quỷ, ba ngày hai bữa lại xin nghỉ.”
…Tiểu quỷ?
Biểu cảm của Lục Vân Tễ càng thêm mơ màng:“Chẳng phải là Tống Thanh phụ trách sao?”
“Ban đầu là vậy, nhưng sau đó Tống Thanh với Trần Vinh giao việc lại cho một… thực tập quỷ.” Tạ Trường Thời nói giọng đều đều, “Tên thực tập quỷ đó hôm qua ra ngoài làm thêm, bị… chặt mất chân.”
Thành thật mà nói thì Lục Vân Tễ có nghe cũng không hiểu gì mấy.
Nhưng điều đó không ngăn được hắn hỏi tiếp:
“Không đổi người khác à?”
Tạ Trường Thời đáp: “Ngay từ khi nó xin nghỉ đã thay rồi. Chỉ là nghe nói mấy ngày nay bên Trần Vinh hình như cũng gặp chuyện.”
Lục Vân Tễ “ồ” một tiếng, rồi bình luận:“Hạng mục này đúng là đen đủi thật.”
Tạ Trường Thời: “……”
Lục Vân Tễ chạm vào cánh tay anh:“Anh đi tìm Dung Kính giải xui đi, phí tôi bao.”
Dung Kính còn chưa biết mình sắp có mối làm ăn lớn, cậu vừa nhắn tin xong với Tạ Trường Thời thì đặt điện thoại xuống, bắt đầu tiếp đón khách hàng của mình.
Từ hôm qua đến nay, gần như tất cả các đài truyền hình, báo mạng và truyền thông online đều đang phát sóng liên tục về vụ việc của Thường Thiên Thụy. Chấn động và ảnh hưởng của sự việc này thật sự vượt quá tưởng tượng, và cũng chính vì thế, gần như toàn bộ những khách hàng từng để lại thông tin liên hệ hôm qua đã đồng loạt quay lại tìm đến Dung Kính.
Bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Dung Kính.
Một người đàn ông tráng kiện ngoài ba mươi tuổi ngồi đối diện Dung Kính, vừa đợi Dung Kính xem quẻ, miệng cũng không chịu yên: “Thật ra trước đây tôi cũng từng đi xem mấy chỗ kiểu này rồi, nhưng cái ông kia toàn nói vớ vẩn. Nói tôi 30 tuổi sẽ gặp tai họa huyết quang, muốn tránh thì phải mua pháp khí của ông ta mới được. Vừa mới nói xong, đã có người xông vào chửi ông ta là đồ lừa đảo, rồi đấm cho một trận, máu me be bét luôn.”
Dung Kính nhìn qua quẻ tượng, nhịn không được hỏi:“Vậy anh không sợ chỗ tôi cũng bắt anh mua pháp khí sao?”
Tráng hán cười thoải mái: “Có mua thì cũng mua thôi, tôi đâu thiếu chút tiền đó.”
Dừng lại một chút, anh ta lại nói thêm: “Với lại, cậu giỏi cỡ nào thì bọn tôi cũng nhìn thấy rồi. Bỏ tiền ra, tôi tình nguyện.”
Tiểu cương thi rất thích nghe lời dễ nghe.
Dung Kính đẩy đồng xu ra, cho anh ta một câu trấn an: “Vợ của anh sắp đến rồi.”
Đôi mắt của anh chàng độc thân bỗng sáng rực, lập tức từ trên ghế bật dậy, nắm tay Dung Kính không ngừng cảm ơn: “Được được, sau này có dịp tôi mời đại sư uống rượu mừng!”
Tiễn người nọ đi, khách kế tiếp lại tới, suốt cả buổi không có lúc nào nghỉ ngơi.
Bữa trưa của Dung Kính là Mạc Cảnh Đồng giúp gọi một phần cơm hộp, cậu vừa gặm sườn vừa thở dài thườn thượt.
Miếng sườn này chẳng có tẹo thịt nào, chỉ hợp để… nghiến răng.
Vì thế cậu rướn cổ nhìn sang quầy hàng bên kia.
Mạc Cảnh Đồng rất tinh ý, lập tức hỏi: “Dung đại sư muốn ăn gì? Để tôi đi mua cho ngài.”
Dung Kính rút ra từ chiếc hộp gom tiền lẻ mấy tờ năm trăm, hào sảng vung tay: “Cái gì cũng gọi một phần.”
Sau khi ăn uống no nê, cậu làm việc một mạch đến tận xế chiều.
Hôm nay Dung Kính không muốn tăng ca, cũng không thể trực đêm, dứt khoát gom hết bùa chú và tiền xu vào ba lô, dẫn theo Trình Phác Ngọc đi tới cửa tiệm do Đoạn Vân Song giới thiệu.
Lần này cửa hàng rất khác với “Thiên Địa Thông”. Nơi kia khí thế rộng rãi, giống như trung tâm thương mại; còn nơi này lại là một cửa tiệm nhỏ nằm trong khu phố cũ, trên con đường nhỏ chật hẹp, nhìn cũ kỹ rách nát, ngay cả biển hiệu trước cửa cũng rụng mất một góc, mơ hồ chỉ còn đọc được tên: “Tiệm nhỏ của Tam gia.”
…Tên gì mà giản dị thiệt sự.
Dung Kính vừa định bước vào thì bất ngờ có một bàn tay đặt lên vai mình. Cậu quay đầu lại, thấy thân ảnh cao gầy của Đoạn Vân Song.
Người phụ nữ nhướng mày, mỉm cười: “Bắt kịp rồi.”
Dung Kính kinh ngạc: “Đoạn tỷ tỷ, sao chị lại tới đây?”
Đoạn Vân Song đáp: “Vừa hay tôi cũng đến mua chút đồ. Mua xong cũng có chuyện muốn tìm cậu, đi thôi, vào trong trước đã.”
Tuy cửa đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn và có bóng người, cho thấy vẫn đang mở bán. Đoạn Vân Song dùng hai tay đẩy cửa ra, ánh mắt quét một vòng qua lối đi chật hẹp, gọi lớn:“Tam gia!”
Phía sau kệ hàng vang lên giọng khàn khàn: “Cứ tự chọn.”
Ngay sau đó, một bóng người tóc bạc hiện ra, khom lưng đang bận rộn, nhưng có vẻ đối phương cũng không có ý ra tiếp đón Dung Kính và Đoạn Vân Song, chỉ lo chăm chăm sắp xếp đồ trên kệ.
Đoạn Vân Song cũng chẳng lấy làm phiền, mỉm cười đáp “được thôi”, sau đó quay sang nói với Dung Kính: “Tam gia tính tình là thế đấy, nhưng ông ấy là người rất tốt. Đồ trong tiệm chất lượng cũng ổn lắm, thường xuyên còn ưu đãi cho bọn tôi nữa.”
Nói cách khác, ông lão này mở tiệm không phải để kiếm tiền.
“Miếng gỗ đào của tôi hỏng rồi, tới đây đổi cái mới. Tôi đi chọn trước, phía bên kia là đủ loại giấy vẽ bùa, chu sa thì ở kệ phía sau, cậu cứ chọn thứ nào hợp thì lấy nhé.” Đoạn Vân Song vừa nói vừa chỉ hướng cho Dung Kính.
“Vâng.”
Dung Kính nhìn theo Đoạn Vân Song rẽ phải, còn mình thì quay người tiến đến kệ số 3. Tuy kệ trông cũ kỹ, kích thước cũng nhỏ, nhưng giấy bùa lại được xếp gọn gàng từng chồng, phía dưới còn có nhãn ghi giá rõ ràng.
“Chồng thứ hai bên phải là loại thông dụng nhất, chồng thứ ba chất lượng tốt nhất, nhưng đắt.” Một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên phía sau. Dung Kính quay đầu, thấy một gương mặt đầy nếp nhăn.
Cậu chớp mắt, lễ phép chào: “Tam gia.”
“Ừ, có gì cần hay không hiểu thì cứ gọi ta.” Tam gia chắp tay sau lưng, lại liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu thiếu niên một cái, xoay người bỏ đi, nhưng trước khi quay đi còn lẩm bẩm một câu mơ hồ: “Các cậu thuộc nhóm bước ra từ tuyến đường chính, đúng là hiếm thấy.”
Dung Kính khựng lại.
Sau đó bỗng trừng to mắt.
Cái gì gọi là “các cậu thuộc nhóm đó”?
Cậu là thuộc nhóm nào? Đương nhiên là “cương thi” một phái mà!
Dung Kính lập tức bỏ luôn việc chọn giấy bùa và chu sa, dính sát như cái đuôi nhỏ sau lưng ông lão, vừa bám theo vừa lải nhải: “Tam gia, ông có biết gì không vậy?”
Tam gia liếc cậu một cái, giọng dửng dưng: “Biết gì chứ? Lão đây chẳng biết gì cả, đừng đi theo ta nữa, mau đi chọn đồ đi.”
Dung Kính “à” một tiếng, lẩm bẩm “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà”, rồi quay lại, không khách sáo chọn luôn loại giấy tốt nhất, cũng là đắt nhất, sau đó lấy thêm mấy hộp chu sa.
Cậu toàn chọn loại giá cao nhất. Dù sao bây giờ cậu cũng có tiền, mà kể cả không có thì Tạ Trường Thời cũng có. Tiêu chuẩn vật liệu cao cấp, không đùa được.
Tuy Tam gia trông dữ dằn như hung thần ác sát, nhưng đúng như Đoạn Vân Song nói, ông là người tốt tính. Thấy Dung Kính mua nhiều, ông còn chủ động giảm giá. Dung Kính được nước ngọt giọng gọi: “Cảm ơn tam gia” gọi một lúc liền biến thành “Cảm ơn gia gia”. Cách xưng hô ngọt ngào cứ thế tuôn ra từ miệng cậu.
Tam gia lại ngẩng đầu liếc cậu một cái, hừ lạnh: “Toàn miệng lưỡi khéo léo.”
Dung Kính chẳng để tâm, ôm đồ trong lòng đầy mãn nguyện, còn vui vẻ chào lần nữa: “Gia gia, hẹn gặp lại!”
Tam gia: “……”
Đoạn Vân Song đứng xem từ đầu đến cuối không nhịn được phì cười thành tiếng.
Nhưng để tránh bị Tam gia nổi giận cầm gậy đuổi đánh, cô vẫn vội thúc giục Dung Kính nhanh chóng rời đi.
Cô lái xe đến đón, Dung Kính lên xe, cửa xe vừa đóng lại, cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy ông lão vẫn đứng ngay trước cửa, dáng người còng còng, như đang lặng lẽ tiễn họ đi xa.
Nụ cười trên mặt Đoạn Vân Song dần nhạt đi, một lúc sau mới khẽ nói: “Thật ra Tam gia trước đây cũng từng là người của Bộ phận Đặc biệt, nhưng hồi đó xảy ra chuyện, gần như cả bộ bị ‘quét sạch’, chỉ còn mình Tam gia ở bên ngoài nên mới may mắn giữ được mạng.”
Dung Kính tựa người bên cửa sổ xe, quay đầu nhìn lại phía sau, đúng lúc xe quẹo, tầm mắt của cậu liền bị những tòa nhà thấp bé che khuất.
Thiếu niên thu ánh mắt về, hỏi: “Bộ phận Đặc biệt tồn tại đã lâu chưa?”
Đoạn Vân Song gật đầu: “Lâu rồi. Liên minh Thiên Sư cũng thành lập đã lâu. Nhưng cậu biết đấy, có câu nói rất đúng: Hợp lâu tất phân.”
Dung Kính: “……”
Không, cậu không biết.
Là một tiểu cương thi, trình độ học vấn của cậu rõ ràng chưa cao đến mức ấy.
“À đúng rồi,” Đoạn Vân Song đổi chủ đề, “nãy tôi bảo có chút việc muốn nhờ cậu mà.”
“Cô gái mà cậu đến báo án ở đội đặc biệt Cục Cảnh sát Nhạn Thành, tôi đã tiếp xúc qua. Cơ bản cũng hiểu ra chuyện đã xảy ra. Sau đó tôi còn phát hiện, ngoài Thúc Viện ra thì ba người chết kia đều từng tiếp xúc với một người khác.”
Dung Kính im lặng lắng nghe, đợi cô nói tiếp.
“Là một phóng viên tên Vệ Chính. Anh ta nói nếu không có gì thay đổi, hôm đó lẽ ra cũng sẽ đi cùng ba người kia, ngồi chung xe, chết trong vụ ‘tai nạn giao thông’ được ngụy trang ấy.” Đoạn Vân Song kể tiếp, “Nhưng trước đó bạn anh ta tìm tới, nói muốn nhờ xem cho một quẻ …”
Chưa dứt lời, đầu Dung Kính đã nhanh chóng xoay lại, rất nhanh đã nhớ ra phóng viên từng tới phỏng vấn cậu, hơn nữa còn nhờ bói giúp bạn thân, chính là phóng viên của đài truyền hình Nhạn Thành, Cáo Vĩnh Nguyên.
Thấy biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ trên mặt Dung Kính, Đoạn Vân Song bật cười, nhướng mày: “Chúng tôi có một kế hoạch, nhưng trước khi thực hiện, muốn nhờ cậu xem cho anh ta một quẻ nữa.”
Cô nói rồi lập tức bổ sung: “Sẽ trả tiền.”
Dung Kính: “……”
Cậu thật sự không phải loại Tiểu cương thi mê tiền đâu.
Nhưng nếu trả tiền, Tiểu cương thi sẽ tràn đầy động lực.
Mắt cậu cong cong, lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi, các người chọn thời gian đi.”
“Cậu chắc chắn bận việc tiếp đúng không? Vậy mai tôi dẫn người đến tìm cậu. Giờ đưa cậu về trước.”
“Vâng.”
…
Khi Tạ Trường Thời xã giao xong trở về Vân Giang Loan, Dung Kính đang ngồi ở bàn ăn, vùi đầu vẽ bùa. Còn thực tập quỷ đã xin nghỉ ba ngày, Trình Phác Ngọc, thì đang ghé lên bàn, hai mắt sáng rực.
“Dung Kính, đến lúc đó cậu nhớ giúp tôi vẽ cái chân lợi hại vào nhé!”
Chu sa nhỏ giọt lên giấy bùa, phản ứng cực nhanh, Dung Kính vẽ một nét phác qua. Cậu liếc Trình Phác Ngọc một cái: “Cậu là quỷ, cũng không thể biến chân cậu thành vàng được đâu.”
Ngừng một chút, Dung Kính lại nói:“Nhưng yên tâm, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ hài lòng.”
Cậu phác nét cuối cùng của lá bùa bằng chu sa, cẩn thận dùng ngón tay nhấc một góc lá bùa lên, mãn nguyện nhìn từ trái qua phải, từ phải sang trái. Cơ bản có thể khẳng định, dù bản thân đã nằm suốt 12 năm nhưng kỹ năng vẽ bùa của cậu vẫn chưa mai một!
Cậu vẫn là thiên tài cương thi!
Cậu thổi nhẹ lên lá bùa chờ chu sa khô, rồi dán thẳng lên chỗ chân bị thương của Trình Phác Ngọc. Trong ánh mắt ngạc nhiên trợn to của đối phương, phần chân bị thương dần dần hiện rõ hình dạng … từ đầu gối, bắp chân, cho đến cả bàn chân.
Trình Phác Ngọc hưng phấn nhảy cẫng lên, bay thẳng lên trần nhà: “Dùng được rồi!”
Dung Kính nói: “Vậy mai nhớ dẫn tôi với Tạ Trường Thời đi ăn lẩu.”
Sau đó quay đầu lại nhìn Tạ Trường Thời đang treo áo khoác bên cạnh, vẫy tay gọi bằng… chân. Tạ Trường Thời đi lại, còn thực tập quỷ thì rất biết điều, tự động bay ra ngoài cửa sổ. Nhìn bóng dáng dần khuất khỏi tầm mắt, Tạ Trường Thời ngồi xuống đối diện Dung Kính. Tầm mắt anh đảo qua đống giấy vàng chồng chất trên bàn, rồi hỏi:
“Ăn tối chưa?”
Dung Kính: “…… Hình như là chưa.”
Hiếm khi thấy thế… mãi lo họa phù biến hóa giúp Trình Phác Ngọc làm chân giả, mà cậu lại quên mất việc quan trọng nhất: ăn cơm.
Dung Kính đặt bút lông dính chu sa xuống, hai tay chống cằm, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Trường Thời với vẻ mặt đáng yêu: “Em muốn ăn mì bò.”
Cậu chỉ vào đống giấy vàng trước mặt, cười tủm tỉm nói: “Anh nấu mì bò cho em, em vẽ bùa hộ mệnh cho anh, được không?”
“Em không vẽ bùa hộ mệnh cho tôi, tôi vẫn sẽ nấu mì bò cho em.”
“Vậy nếu anh không nấu mì bò cho em, em cũng sẽ…” Dung Kính nuốt câu nói vào, nhìn thấy vẻ mặt Tạ Trường Thời nhướng mày, cười như không cười, thì chột dạ đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Mai em lại vẽ bùa cho anh nhé, hôm nay em… muốn chơi trò giận dỗi.”
“Biết rồi, Tiểu cương thi hay giận dỗii.” Tạ Trường Thời kéo ghế ra, quăng lại một câu trêu chọc rồi xoay người đi vào bếp.
Dung Kính làm mặt quỷ sau lưng anh, rồi cúi đầu tiếp tục vẽ bùa hộ mệnh.
Vừa vẽ, vừa lẩm bẩm trong lòng …thật ra mình cũng có thể bán bùa hộ mệnh, nhưng thứ này vẽ ra thật sự quá tốn sức.
Chỉ riêng lá bùa biến hình cho Trình Phác Ngọc đã khiến cậu tốn gần một tiếng đồng hồ. Nếu không có gì bất ngờ thì bùa hộ mệnh còn tốn thời gian hơn.
Ban ngày xem bói, ban đêm vẽ bùa.
… Cậu không cần ngủ nữa sao?
Dung Kính lắc đầu, vứt cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Tiếp tục cúi xuống chuyên tâm vẽ.
Khi Dung Kính đang chăm chú vẽ bùa, Tạ Trường Thời thỉnh thoảng từ trong bếp đi ra nhìn xem tình hình. Thấy thiếu niên cúi đầu chuyên chú vẽ, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ kỳ lạ, cầu khẩn thần linh chỉ dẫn.
Anh đứng xem một lát, lại lặng lẽ quay lại bếp.
Mười hai năm trước, Tạ Trường Thời cũng từng thấy Dung Kính vẽ bùa. Nhưng khi ấy Dung Kính còn nhỏ, năng lực chưa đủ. Miệng thì thề thốt nghiêm túc, chân trước nói sẽ vẽ bùa hộ mệnh cho anh, chân sau đã bắt đầu chảy máu mũi, máu miệng, phun đỏ cả tờ giấy vàng, cuối cùng còn ngất đi hai ngày liền.
Đó có thể coi là một đoạn hắc sử trong cuộc đời đạo sĩ của Tiểu cương thi.
Tạ Trường Thời cong môi cười, biết lần này Dung Kính cần nhiều thời gian hơn nên đã chuẩn bị thêm vài món ăn, đặc biệt để món mì bò mà Dung Kính yêu cầu đến sau cùng, đảm bảo Tiểu cương thi có thể ăn nóng hổi nhất.
Khi đang thả miếng thịt bò vào nồi, di động để bên cạnh sáng lên. Tạ Trường Thời liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Lục Vân Tễ.
Lục Vân Tễ: “Anh chưa nói chuyện vụ trừ xui cho hạng mục đó với cái đuôi nhỏ à?”
Tạ Trường Thời đặt muỗng sang một bên, mở vòi nước rửa sạch ngón tay thon dài, lau khô rồi mới cầm điện thoại trả lời:
Tạ Trường Thời: “Chưa.”
Lục Vân Tễ: “Vậy giờ anh còn không đi nói à?”
Tạ Trường Thời: “Em ấy bận.”
Lục Vân Tễ: “Không lẽ vẫn còn đang xem bói cho người ta? Tạ Trường Thời, anh làm người giám hộ kiểu gì thế? Cẩn thận mệt đến đổ bệnh thì sao.”
Tạ Trường Thời: “Em ấy đang vẽ bùa hộ mệnh cho tôi.”
Lục Vân Tễ nhìn tin nhắn, trên đầu từ từ hiện ra một dấu hỏi chấm. Sau đó, hắn vô cảm rút lại câu chỉ trích việc Tạ Trường Thời làm giám hộ không có trách nhiệm trước đó, rồi gõ tiếp:
Lục Vân Tễ: “Vậy là giờ anh đang khoe hả?”
Tạ Trường Thời: “Mắt nhìn cũng khá đấy, bị cậu phát hiện rồi.”
Lục Vân Tễ: “……”
Như thể hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng chán đời của Lục Vân Tễ lúc này, Tạ Trường Thời chống tay lên bàn bếp, tâm trạng thảnh thơi tiếp tục nhắn thêm một tin:
Tạ Trường Thời: “Nếu cậu muốn xem, mai mang lại cho cậu nhìn.”
Lục Vân Tễ: “?”
Lục Vân Tễ: “Tôi không muốn.”
Tạ Trường Thời: “Không, cậu muốn.”
Lục Vân Tễ: “……”