Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 28

 
Dung Kính cũng đưa ngón tay thon dài chọc chọc trán pho tượng kia, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Thờ phụng một thứ xấu xí như vậy, nói ra thật sự mất mặt không để đâu cho hết.

Không giống như Huyền Thiên Quan bọn họ, tổ sư được tạc tượng toàn chọn dáng vẻ oai phong nhất, đẹp trai nhất, hình tượng nghiêm chỉnh đúng chuẩn thần tiên.

Dung Kính hồi còn nhỏ hay đi theo Thái Hư lão đạo, mỗi sáng sớm đều phải vào điện làm pháp sự. Mỗi lần ngẩng đầu lên liền thấy tổ sư gia phong thần phơi phới, tuấn tú phi phàm, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.

Thậm chí còn đủ để trấn an cái tâm trạng bực dọc mỗi sáng bị Thái Hư gia gia dựng đầu dậy luyện công.

Cảm thấy nhìn thêm chỉ tổ bực mình, cậu lấy tờ giấy che kín cái mặt xấu xí của pho tượng, che vẫn thấy ngứa mắt, bèn đơn giản đòi Mạc Cảnh Đồng một cái túi rác, trực tiếp quét sạch pho tượng bỏ vào túi, nhét tạm vào một góc, đợi tối tan làm sẽ xử lý sau.

Viên Tư Vũ vốn nổi tiếng là kẻ mê sắc chứng kiến toàn bộ quá trình, lập tức gật gù hài lòng: rất được!

“Chị Viên,” Dung Kính hỏi với vẻ nghiêm túc, “theo lời tên tra nam kia thì có phải bọn họ đều phải rước cái đồ xấu xí này về mới xong môn ‘tốt nghiệp’ không?”

Viên Tư Vũ hơi bất ngờ vì Dung Kính nhanh chóng bắt được mấu chốt, nhưng vẫn gật đầu lia lịa.

Chuyện này cũng không cần giấu, cô thản nhiên giải thích: “Quả thực là vậy. Hắn nói nếu không thỉnh một tôn tượng Thần về, thì không được tính là thành công. Giờ nghĩ lại thì cũng đúng thôi, cái tượng này chính là pháp khí, là ‘bùa hộ mệnh’ để tụi nó đi lừa người không bị bắt. Không đem về, thì cái gọi là ‘chương trình đào tạo’ chẳng phải lộ tẩy rồi sao?”

“Đáng tiếc là đám sinh viên kia có ý thức phản trinh sát rất cao. Tài khoản trên mạng toàn lấy danh người khác, toàn bài giảng đều tách riêng biệt. Chúng tôi tra ra thì thấy hầu hết là thông tin giả.”

Viên Tư Vũ nhún vai, kết luận một câu gọn lỏn: “Nhìn qua đã biết là tội phạm tái phạm.”

Dung Kính gật đầu đồng tình.

“Được rồi, tôi hẹn Liễu Liễu đi dạo phố, tiện đường qua đây kể cho cậu tình hình vụ tra nam. Giờ nói xong rồi, tôi đi trước nhé.”

Dung Kính ngoan ngoãn vẫy tay: “Đi chơi vui vẻ nhé.”

Viên Tư Vũ đi rồi, Dung Kính tiếp một vị khách khá đặc biệt.

Vị khách đó làm bộ làm tịch nhờ cậu gieo một quẻ, sau đó ra vẻ thần bí hỏi: “Dung đại sư, không biết gần đây ngài có để ý không, mấy streamer ăn ké độ hot của ngài, livestream phát tài thấy rõ. Cho nên… ngài có hứng thú ký hợp đồng với công ty chúng tôi, cũng mở kênh livestream không?”

Nếu là trước đây, chỉ cần đối phương nói một câu “livestream có thể kiếm rất nhiều tiền”, Dung Kính sẽ nhào đầu vào ngay không chần chừ.

Nhưng sau chuyện cả phố Trường Hoa suýt bị sập vì một buổi livestream mấy hôm trước, Dung Kính giờ chỉ mong khách tới xem bói ít bớt, càng ít càng tốt.Thế nên, đối diện với lời dụ dỗ lần này, cậu dứt khoát lắc đầu.

Đối phương thấy vậy thì cuống lên: “Ai da đại sư, ngài nghĩ lại xem. Ký hợp đồng với công ty chúng tôi thật sự rất tốt. Phúc lợi siêu cao, tỷ lệ chia hoa hồng cũng cao hơn các công ty khác rất nhiều! Với lại, ở đây người qua kẻ lại đông đúc, nắng nôi mệt mỏi, nếu ngài ký với bọn tôi, sau này chỉ cần livestream tại nhà là có thể vừa phát sóng vừa xem bói, tiện cả đôi đường!”

Ngay lúc đó, một giọng nói lanh lảnh cắt ngang: “Ôi chao, Dung đại sư nhà người ta không muốn thì thôi chứ, bám riết làm gì?”

Tống Thanh mặc vest đen từ cuối phố thong thả bước tới, mặt mày lạnh tanh.

Tên đàn ông nọ nhìn thấy Tống Thanh, tưởng rằng anh ta là người của công ty MCN khác đến tranh giành hợp đồng. Cằm lập tức hất cao, giọng khinh thường hỏi:

“Sao? Muốn tranh người à? Người của nhà ai mà dám đấu với công ty tầm cỡ trăm triệu như chúng tôi!”

Tống Thanh: “……???”

Anh ta cũng bật cười lạnh lùng: “Người ta từ khi nào đã là nhân viên của cái công ty trăm triệu các người? Có hỏi qua tổng giám đốc Tạ của Tạ thị... xem ý kiến thế nào chưa?”

Gã đàn ông: “…?”

Hai chữ “Tạ thị” vừa thốt ra liền mang theo trọng lượng không nhỏ. Gã đàn ông kia lập tức nuốt nước bọt, toàn bộ lời lẽ đã chuẩn bị kỹ trong đầu cũng bị hai chữ đó đánh bật. Gã lắp bắp, không chắc chắn hỏi lại: “Tạ thị nào cơ?”

Tống Thanh lại nhoẻn một nụ cười lạnh: “Anh nghĩ là Tạ thị nào?”

Gã đàn ông: “…”

Thành thật mà nói, gã cũng chẳng biết Tống Thanh là ai, càng không rõ lời anh ta nói có thật hay không. Nhưng chỉ cần liên quan đến “Tạ thị” thì vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao hiện tại Dung Kính cũng đã có chút tiếng tăm, nếu dám bịa đặt lấy Tạ thị ra làm bùa, bị lật tẩy sẽ là scandal lớn.

Nghĩ đến đây, gã lặng lẽ thu lại ý định, mang theo chút tiếc nuối xoay người bỏ đi.

Dung Kính nhìn theo bóng gã rời đi, tò mò hỏi Tống Thanh: “Trợ lý Tống, sao anh lại đến đây?”

Lúc này mới chỉ khoảng bốn giờ chiều, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, theo lý mà nói Tống Thanh hẳn đang làm việc ở cao ốc Tạ thị mới đúng.

“Có một ca muốn hỏi cậu có nhận không.”

Tống Thanh nháy mắt với cậu, hạ giọng nói: “Hơn nửa tiếng trước, Trần Vinh gọi cho Tiểu Trình nói bên Tưởng thị có một vị quản lý cấp cao gần đây hình như đã phạm Thái Tuế, làm gì cũng xui đến tận mạng.”

Mức độ xui xẻo cụ thể được mô tả như sau, nhưng không giới hạn:

Đi ngoài đường thì bị biển quảng cáo rơi trúng đầu, dẫn đến chấn động não.

Lái xe thì không hiểu sao đạp nhầm chân ga, đâm xuyên lan can cầu đá rồi lao thẳng xuống sông bảo vệ nội thành.

Đi thang bộ thì giẫm hụt một bậc, ngã gãy chân.

Vào thang máy thì đúng lúc thang trục trặc, bị nhốt trong không gian chật chội suốt hai tiếng, thiếu nước, thiếu điều hòa, suýt nữa ngất xỉu vì kiệt sức.

Dung Kính nghe xong sững người, Mạc Cảnh Đồng cũng ngơ ngác, vô thức há miệng hỏi: “Vậy mà còn sống à?”

Khóe miệng Tống Thanh hơi giật giật.

Xem ra phản ứng đầu tiên của mọi người sau khi nghe về những chuyện xui xẻo của vị quản lý cấp cao kia đều na ná nhau.

Anh ta nói: “Bảo là xui thì đúng là xui, mấy chuyện đó cả đời người thường chưa chắc đã gặp phải. Nhưng bảo vận khí tốt cũng đúng, bởi vì từng ấy tai nạn mà không cái nào lấy mạng được anh ta, chuyện nào cũng có thể gây tử vong luôn chứ chẳng chơi.”

Tống Thanh nhún vai: “Trần Vinh nói hiện tại người ta đang được điều trị trong bệnh viện, còn là bệnh viện tư nhân trực thuộc Tạ thị.”

Việc Tống Thanh đến tìm Dung Kính lần này, thực ra cũng có liên quan đến việc đối phương đang nhập viện.

Anh ta thật sự lo vị “vận đen” kia sẽ gây xui rủi lây sang bệnh viện.

Lỡ như thang máy lại trục trặc lần nữa, mà bên trong lại có bệnh nhân cấp cứu đang đợi, thì hậu quả sẽ thế nào đây?

“Vậy tôi đi xem thử.” Dung Kính vừa nói vừa liếc nhìn tiệm nhỏ của mình. Lúc này khách đang vơi đi kha khá, cậu liền tiện tay gom thẻ bói và tiền xu ném vào balo, lật bảng “500 một quẻ” ra mặt sau: “Tạm dừng phục vụ”,  rồi cùng Tống Thanh rời đi.

Chiếc Maybach đen lao vút trên đường, rất nhanh đã đến bệnh viện Tạ thị.

Bệnh viện Tạ thị chiếm diện tích lớn nhất trong số các bệnh viện tại Nhạn Thành, mấy tòa nhà cao tầng chen chúc nhau như rừng, biểu tượng bệnh viện to đùng treo trên đỉnh, người ra người vào hoặc là mặt mày nhẹ nhõm, hoặc là vẻ nặng nề ưu tư. Dung Kính cùng Tống Thanh đi xuyên qua đám người, tiến thẳng đến khu nội trú số 6.

“Khi Trần Vinh gọi cho Tiểu Trình, vị quản lý kia vừa được nhân viên cứu hộ vớt từ dưới nước lên, sau đó chuyển thẳng từ phòng cấp cứu sang phòng nội trú.”

Vừa đi, hai người vừa trò chuyện. Trong phòng đơn VIP số 203, Lý Kiến Trung sắc mặt trắng bệch, dựa đầu vào gối. Bên cạnh hắn là người vợ đang khóc nức nở, nước mắt lã chã như hoa lê dính mưa, tiếng khóc ong ong bên tai khiến hắn tưởng như có ngàn vạn con muỗi đang vo ve xung quanh.

Hắn mệt mỏi day day giữa trán, giọng khàn khàn trấn an vợ: “Anh vẫn chưa sao mà, đừng khóc nữa.”

“Thiếu chút nữa là có chuyện rồi, anh còn cấm em khóc?” Vợ hắn tức giận đập nhẹ lên tay chồng. Dù không dùng nhiều lực, nhưng thấy chồng nhăn mặt đau đớn, cô vẫn hoảng hốt, vội vàng cúi đầu nhìn bàn tay mình xem có đụng mạnh quá không.

Lý Kiến Trung nhân cơ hội nắm chặt tay cô, vỗ về dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”

Lúc này vợ hắn mới nhận ra mình bị trêu, tức tối trợn mắt.

Trần Vinh đứng một bên lặng lẽ chứng kiến màn vợ chồng tình cảm này, mặt không biểu cảm cắn một miếng táo vừa mới gọt cho Lý Kiến Trung.

Nhai được hai miếng, anh ta cúi đầu nhìn trái táo trong tay, lặng lẽ ngẫm nghĩ:

Anh ta chọn quả táo trong tiệm trái cây hạng sang nhất, nhân viên còn nói loại này vừa giòn vừa ngọt. Thế mà không hiểu sao, vừa cắn một miếng lại cảm thấy trong miệng toàn mùi "cẩu lương" kỳ kỳ quái quái.

Thật khó nuốt.

Nhưng Trần Vinh từ nhỏ đã khổ quen rồi, khó ăn đến đâu cũng vẫn tiếp tục nhai.

Vừa ăn, anh ta vừa lườm Lý Kiến Trung đang ân ái với vợ, nhai giòn rụm từng miếng táo trong im lặng, rốt cuộc cũng thành công thu hút sự chú ý của đôi vợ chồng kia. Khóe mắt vợ Lý Kiến Trung liếc thấy vẻ mặt của bạn chồng, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội rút tay khỏi tay chồng, quay sang Trần Vinh cười ngượng: “Chê cười rồi.”

Trần Vinh: “Cười không nổi.”

Lý Kiến Trung: “…”

Lý Kiến Trung kéo môi cố nặn ra một nụ cười, trên khuôn mặt trắng bệch cũng ráng điểm thêm một chút sắc tươi: “Cười không nổi thì đi tìm vợ đi, chứ không sau này gặp chuyện phải nằm viện như tôi, cũng chẳng có ai khóc cho mà nghe đâu.”

Trần Vinh vội ném lõi táo vào thùng rác, mặt mày đầy vẻ “tránh xa tôi ra”: “Đừng rủ tôi.”

Là một người theo chủ nghĩa độc thân, anh ta thật sự không muốn nghe Lý Kiến Trung khuyên chuyện lấy vợ sinh con, liền dứt khoát đổi chủ đề: “Tôi mời cho cậu một đại sư cực kỳ lợi hại, để người ta đến xem tình hình của cậu.”

“Đại sư?”

Nghe đến hai chữ này, Lý Kiến Trung lập tức nhớ đến vòng bạn bè hôm nọ anh ta đăng về chuyện gặp ma, không nhịn được bật cười: “Cậu không phải bị cú đó dọa cho mất vía rồi chứ? Tôi nhớ trước giờ cậu xem mấy thứ này chẳng ra gì mà?”

“Hồi đó còn trẻ, chưa biết trên trời còn có trời, người ngoài còn có quỷ.”

“….” Lý Kiến Trung xoa trán, bất đắc dĩ nhìn Trần Vinh:

“A Vinh, cậu biết tôi không thích mấy chuyện này mà.”

Lý Kiến Trung đâu chỉ là không thích, hắn gần như chán ghét tuyệt đối những người tự xưng đạo sĩ hay thầy phong thủy.

Nguyên nhân là vì nhiều năm trước, hắn và vợ từng có một đứa con. Khi ấy cả hai còn đang lao vào sự nghiệp ở Nhạn Thành, không có thời gian chăm con nên đành gửi về quê cho ông bà nội trông nom.

Mọi thứ vốn vẫn ổn.

Mỗi kỳ nghỉ, hai vợ chồng đều về quê thăm con và bố mẹ.

Cho đến một mùa hè năm thứ ba, đứa trẻ lên cơn sốt. Một ông đạo sĩ lang thang không biết từ đâu đến đã lừa được mẹ hắn, khiến bà không đưa cháu đến bệnh viện mà lại dùng bùa chú và gọi là “tiên đan” cho uống.

Khi Lý Kiến Trung nhận được điện thoại thì con hắn đã mất từ mười tiếng trước.

Từ ngày đó trở đi, Lý Kiến Trung không bao giờ về lại quê nhà, đối với tất cả những ai tự xưng là đạo sĩ đều mang đầy ác cảm.

Nhưng cũng chính vì thế, hắn luôn mang trong mình nỗi tự trách: Nếu như lúc đó hắn chịu buông công việc, mang con theo bên mình, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.

Từ đó đến nay, vợ chồng hắn không có thêm đứa con nào. Họ cũng không gắng gượng thêm nữa, thầm nghĩ rằng có lẽ đứa bé kia đang oán trách họ, đang trừng phạt họ.

Là bạn thân của Lý Kiến Trung, Trần Vinh tất nhiên biết rõ chuyện đó.

Thậm chí, mối quan hệ giữa anh ta và Lý Kiến Trung cũng bắt đầu từ câu chuyện ấy.

Hồi đó Lý Kiến Trung còn làm cho một công ty khác, nhưng những kẻ trong công ty đó chẳng ra gì. Nghe chuyện con hắn qua đời, họ còn đem ra làm trò cười trong các buổi tám chuyện.

Vì thế, Lý Kiến Trung quyết định nghỉ việc, chuyển sang Tưởng thị, cũng từ đó mà quen biết Trần Vinh.

Chỉ là …

“Tôi hiểu tâm trạng của cậu,” Trần Vinh nhìn, nói tiếp, “nhưng Tiểu Hiên năm đó gặp phải chỉ là một tên lừa đảo, không phải đạo sĩ thật sự. Kỳ thực, cậu còn hiểu rõ điều đó hơn cả tôi.”

Lý Kiến Trung không nói gì.

Trần Vinh thở dài một tiếng: “Cậu cứ coi tôi là đồ ngốc hay kẻ điên cũng được, nhưng tôi nói thật, mấy hôm trước tôi gặp ma thật. Nếu không nhờ người ta giúp, hôm nay không phải cậu nằm viện thì là tôi nằm trong quan tài rồi.”

Lý Kiến Trung chau mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Trần Vinh cũng chẳng rõ rốt cuộc lúc ấy mình bị vướng vào tà vật kiểu gì, chỉ biết khi phát hiện thì đã bị tiểu quỷ quấn lấy rồi.

Anh ta kể sơ qua tình huống lúc đó, rồi nói: “Lần này người tôi mời tới là do Tống Thanh của Tạ thị giới thiệu, chắc chắn không có vấn đề gì.”

Tạ thị? Tống Thanh?

Lý Kiến Trung hơi ngẩn người. Còn chưa kịp lên tiếng, Trần Vinh đã nói tiếp: “Cho người ta một cơ hội đi. Nếu đối phương đúng là lừa đảo, tôi lập tức đi tìm Tạ thị hỏi tội.”

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bỗng vang lên tiếng cộc cộc cộc gõ nhẹ. Ba người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn ra.

Sau khi bên trong có tiếng “Mời vào”, Tống Thanh là người đầu tiên đẩy cửa bước vào.

Đón nhận ánh mắt của cả ba, anh ta hơi gật đầu: “Chào ba vị, tôi đưa Dung đại sư tới rồi.”

Nói xong, anh ta dịch sang bên nhường đường, để lộ người nãy giờ đứng sau mình… Dung Kính.

Nhìn khuôn mặt trẻ măng nhưng xinh đẹp kia của Dung Kính, Lý Kiến Trung trầm mặc thật lâu, sau đó quay đầu nói với Trần Vinh:

“Cảm giác như cậu có thể đi tìm Tạ thị đòi người ngay bây giờ rồi đó.”
 

Bình Luận (0)
Comment