Nửa đêm 12 giờ.
Thành Nhạn chìm vào tĩnh lặng và bóng tối khác hẳn sự náo nhiệt ồn ào của ban ngày.
Tầng 16 khu Vân Giang Loan, ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ căn hộ số 8. Dung Kính mơ màng vén chăn, lồm cồm bò dậy khỏi giường. Đầu óc cậu choáng váng, tứ chi mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực nào.
Cậu ngơ ngác đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ, sau đó loạng choạng bước ra phía cửa.
Vừa mở cửa đã đụng ngay phải Tạ Trường Thời đang chuẩn bị bước vào. Tạ Trường Thời cụp mắt nhìn khuôn mặt còn đầy vẻ hoang mang của cậu, đưa cốc nước trong tay sang, nhẹ giọng hỏi: “Đầu có đau không?”
Dung Kính cảm thấy Tạ Trường Thời đúng là con sâu trong bụng mình, sao lại biết chính xác là cậu đang khát đến mức có thể uống cả xô nước vậy chứ?
Cậu tu một hơi cạn sạch ly nước, rồi lắc đầu: “Không đau đầu, nhưng mà... em gặp ác mộng.”
Hai chữ “ác mộng” vừa thốt ra, người đàn ông trước mặt lập tức dừng bước. Đôi mắt đen dài hẹp nheo lại nhìn Dung Kính, khóe môi còn nhếch lên như cười mà không phải cười: “Mơ thấy cái gì?”
“Em mơ thấy có một tên b**n th** nhìn chằm chằm mặt em, rồi bảo muốn ăn em!”
Tạ Trường Thời im lặng một lúc. Đôi mắt sâu thẳm lại nhìn Dung Kính, ánh nhìn dường như ẩn giấu điều gì đó thú vị. Anh thong thả hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Sau đó?
Cái tên b**n th** đó bệnh đến mức phát rồ, cứ luôn miệng nói muốn ăn cậu, còn bảo thích nhất là loại Tiểu cương thi trẻ tuổi xinh đẹp như cậu. Dung Kính cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, liền không nói không rằng, móc ngay một lá bùa vỗ thẳng vào trán gã ta, còn khí thế hét to: “Muốn ăn tôi? Còn lâu nhé, nằm mơ đi!”
Sau đó máu nóng bốc lên đầu, cậu giận đến mức dán liên tiếp hàng loạt lá bùa lên người đối phương, “bạch bạch bạch” không biết bao nhiêu cái.
“Là mấy cái lá bùa thế này à?”
Khi Dung Kính còn đang đắm chìm trong ký ức về giấc mơ, người đàn ông trước mặt đã móc từ trong túi áo ra một xấp bùa vàng được xếp gọn gàng, đưa lên trước mặt cậu. Gọi là “bùa” thì hơi khiên cưỡng, vì trên giấy hoàn toàn không có chu sa, đúng hơn chỉ là giấy vàng bình thường mà thôi.
Nhưng mà… thứ này sao lại nằm trong tay Tạ Trường Thời?!
Đầu óc Dung Kính lại quay mòng mòng, cậu trừng mắt nhìn mấy tờ giấy vàng trước mặt, nghĩ mãi không thông, bèn hỏi thẳng: “Anh lấy giấy bùa của em làm gì?”
“Chắc là để báo thù.” Tạ Trường Thời buông một câu đầy ẩn ý, sau đó tay vừa nhấc lên, một tờ giấy bùa liền không báo trước mà dán thẳng lên trán Dung Kính. Mảnh giấy dài che luôn cả phần giữa hai mắt, bị gió thổi khẽ lay động, lướt qua tầm nhìn của cậu.
Chưa kịp phản ứng gì, Tạ Trường Thời đã rất ưu nhã, tiếp tục dán từng tờ bùa còn lại lên mặt, vai, cánh tay, và cả ngực của Dung Kính.
“Tiểu cương thi ngoan, giờ em bị phong ấn rồi, có thể lên giường ngủ tiếp được rồi đấy.”
Dung Kính toàn thân dán đầy bùa, ngẩn người mất vài giây rồi mới bừng tỉnh, thì ra tên b**n th** trong giấc mơ ban nãy chính là Tạ Trường Thời! Và quan trọng hơn… nó không phải là mơ! Mà là sự thật 100%!
Một giấc ngủ như vậy là quá đủ, giờ thì cậu không buồn ngủ chút nào nữa. Hai tay gỡ đám giấy bùa trên trán ra, để lộ đôi mắt đen láy đang ánh lên vẻ sáng rõ. Cậu đi theo sau Tạ Trường Thời, tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Có thể là chuyện gì ư?
Đơn giản là Lục Vân Tễ, cái tên không đáng tin đó tặng chocolate, mà lại là chocolate nhân rượu.
Sau đó, Dung Kính ăn phải… và say lúc nào không hay.
“Ra là vậy, bảo sao càng ăn về sau em lại thấy đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng.”
Dung Kính lúng túng đưa tay sờ mũi, sau đó gom hết đống bùa trên đầu lại, cẩn thận xếp gọn. Cậu lại ngẩng lên liếc Tạ Trường Thời, khẽ lẩm bẩm: “May mà em dùng hết sạch lá bùa rồi, chứ không thì từ nay Tạ gia có khi chẳng còn Tạ tổng nữa đâu.”
Dung Kính xưa nay vốn rất ngại việc vẽ bùa vì vừa tốn công vừa tốn thời gian. Mấy lá bùa khó khăn lắm mới tích góp được đều đem dùng hết lên người Tiết Thương và đám tiểu quỷ câm với Tiểu ngư rồi, nên trên người Tạ Trường Thời vẫn còn nguyên.
Tạ Trường Thời nghe vậy, liếc cậu một cái: “Anh có còn là Tạ tổng hay không thì chưa biết, nhưng Vân Giang Loan có khi lại xuất hiện thêm một… con heo nhỏ.”
Dung Kính: “……?”
Cậu chưa kịp hiểu ý câu này là gì, cho đến khi vài phút sau bước vào nhà tắm rửa mặt. Nước lạnh tạt lên khiến mấy mảng ký ức bị giấu sâu trong đầu bỗng nhiên tỉnh dậy như bị đóng băng rồi vỡ tung ra.
Khi đó, cậu đã dùng giấy bùa coi như biến hóa phù, đập thẳng lên trán Tạ Trường Thời, còn hô to: “Mau biến thành heo!”
Dung Kính: “……”
Cậu hít sâu một hơi, len lén thò đầu ra khỏi cửa nhà tắm, liếc nhìn bóng dáng Tạ Trường Thời đang đứng ở khu bếp. Dù thế nào cũng không tài nào tưởng tượng nổi hình ảnh “heo nhỏ” với người đàn ông kia có thể liên quan tới nhau.
Nhưng nếu thật sự biến Tạ Trường Thời thành một con heo con…
Dung Kính vội vã dúi đầu xuống vòi nước thêm lần nữa để bình tĩnh lại.
Uống rượu là hỏng chuyện, từ nay về sau cậu thề chỉ uống nước lựu, tuyệt đối không bao giờ chạm đến rượu nữa!
…
Tạ Trường Thời bị Dung Kính, người đang đầy chột dạ, đẩy vào phòng ngủ.
Trước khi đi, Tạ Trường Thời quay lại nói một câu: “Nhớ khóa cửa cho kỹ.”
Dung Kính tay còn đang cầm then cửa, chớp mắt nhìn anh: “Sao thế? Anh sợ em nửa đêm mò vào chiếm tiện nghi của anh à?”
Tạ Trường Thời: “Không phải, sợ em lại biến anh thành heo.”
Dung Kính: “……”
Cậu tức đến nghẹn họng, lập tức gỡ ngay danh hiệu “người tốt”, thay bằng thẻ “người xấu mang thù”.
Cạch một tiếng, cậu đóng cửa cái rầm, rồi đứng bên ngoài hô lớn: “Nhớ khóa cửa đấy! Không là em lại mò vào nửa đêm biến anh thành một con heo màu hồng cho coi!”
Không thèm chờ Tạ Trường Thời đáp lại, Dung Kính hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi về phía phòng khách. Dù sao cũng chẳng ngủ được nữa, lá bùa lại hết, chi bằng nhân lúc này vẽ thêm ít bùa dự trữ.
Nhưng trước khi vẽ bùa, Dung Kính rút ra mai rùa để gieo một quẻ cho chính mình.
Khảm quẻ.
Khảm quẻ là quẻ Thủy, tượng trưng cho hiểm nguy. Nước chồng lên nước, hiểm chồng thêm hiểm, sóng gió cuồn cuộn.
Hào từ quẻ Lục Tam nghĩa là: đang rơi vào tình thế hiểm trở bốn bề, cần hết sức cẩn trọng, không nên hành động liều lĩnh.
Xem đến quẻ này, Dung Kính cũng chẳng lấy làm lạ. Cậu đang bói xem liệu mình có nên trực tiếp đến núi Doanh Tự một chuyến hay không.
Nếu xét theo tình hình thực tế, Hàn Dụ xem ra chỉ là một đạo sĩ bình thường của sư môn, thế nhưng hắn lại có thể có được một con ác quỷ đủ sức tiêu diệt toàn bộ Lưu Vân Quan.
Điều này chứng minh một điều là tên phản đồ đó e rằng còn nhiều ẩn tình, không thể xem thường.
Mà nếu trực tiếp tìm đến tận cửa, e là quá nguy hiểm, không thực tế chút nào.
Nhưng hiện giờ, vì chuyện của Tiết Thương mà giữa cậu và Hàn Dụ đã có mâu thuẫn. Nhìn vào việc Hàn Dụ từng ra tay tàn sát toàn bộ Lưu Vân Quan, đủ thấy hắn là kiểu người tàn nhẫn, không từ thủ đoạn. Một kẻ như thế mà bị cậu làm cho thiệt thòi, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.
Vậy nên, trong tương lai Dung Kính và Hàn Dụ sẽ còn nhiều lần đối đầu.
Chưa nói đến chuyện, Hàn Dụ chắc chắn sẽ không buông tha sự tồn tại của Tiết Thương.
... Nếu có thể nhân cơ hội lần này tóm được Hàn Dụ, thì bất kể là đối với Tiết Thương hay với bản thân Dung Kính, đều là một chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Dung Kính lại càng có động lực vẽ bùa.
Cậu muốn vẽ lại toàn bộ những loại bùa có thể dùng, đến lúc đó cho Hàn Dụ biết tay!
Dung Kính vùi đầu vào công việc. Khi Tạ Trường Thời ngủ, cậu đang vẽ bùa. Khi Tạ Trường Thời tỉnh dậy, cậu vẫn đang vẽ bùa. Tới lúc Tạ Trường Thời chuẩn bị đi làm, cậu vẫn ngồi đó cắm cúi vẽ bùa.
Tạ Trường Thời không dám quấy rầy, bởi anh đã nhanh mắt nhìn thấy trong chiếc hộp nhỏ bên trái tay Dung Kính có hai lá biến hóa phù.
Dung Kính lúc say rượu chỉ biết làm loạn, nhưng Dung Kính tỉnh táo… thì thật sự có bản lĩnh biến anh thành một con heo nhỏ!
Tạ Trường Thời tự nhủ mình vẫn chưa sống đủ, tạm thời không muốn nếm thử trải nghiệm trở thành một loài sinh vật khác.
Vậy là anh để lại một mảnh giấy, viết vài dòng báo rằng mình đi làm, rồi khoác áo vest, lặng lẽ rời khỏi nhà.
…
Khi Dung Kính cuối cùng cũng cảm thấy cổ tay cứng đờ, buông bút chu sa xuống, toàn bộ phòng khách đã vắng tanh. Yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện một mảnh giấy nhỏ đặt bên cạnh.
Trên đó viết: "Anh đi làm. Trong tủ lạnh còn bánh kem hôm qua, bữa sáng để sẵn trong lò nướng. Nhớ ăn nhé."
Cuối dòng, còn vẽ một chú… heo con.
Dung Kính suýt bật cười. Trong đầu nghĩ: Tạ Trường Thời vẽ heo ở đây, chẳng phải là đang ngầm thừa nhận mình là tiểu trư sao? Chứ chẳng ai tự nhiên lại đi vẽ heo trong lời nhắn để lại cả, đúng không?
Cậu đưa giấy lại gần nhìn kỹ hơn. Ở giữa hình heo còn viết thêm một chữ “Kính”.
Dung Kính: “……”
Cậu lặng lẽ thu lại một tấm “thẻ người tốt” trong lòng dành cho Tạ Trường Thời, thay vào đó là “thẻ người xấu thù dai”.
Hậm hực ăn sạch bữa sáng và cả phần bánh kem, Dung Kính ôm theo một chồng lá bùa mới vẽ, đến thẳng bệnh viện tư nhân Tạ Thị. Hôm qua khi đến nơi, cậu vẫn còn ngơ ngác mơ màng, trông chẳng ra sao. Hôm nay trở lại, đã là Tiểu cương thi tươi tắn hoạt bát như thường.
Cậu đẩy cửa phòng 1206 ra, không thấy bác sĩ hay y tá đâu, chỉ có Tiết Thương và tiểu Ngư đang ầm ĩ cãi nhau.
Hay nói đúng hơn là… Tiết Thương đang ngồi dựa vào đầu giường, xem Tiểu Ngư bay tới bay lui bắt chước các nhân vật phim truyền hình mà diễn.
Đáng yêu chết mất.
Dung Kính bước lại gần, chào hỏi cả hai người.
Từ hôm qua, sau khi nghe chuyện liên quan đến Huyền Thiên Quan và thấy Dung Kính rời viện, Tiết Thương đã lo lắng suốt. Bây giờ thấy cậu quay lại với gương mặt tươi cười như xưa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Tiết Thương nhoẻn miệng cười, hỏi:
“Sao hôm nay lại đến đây? Tôi nghe y tá nói giờ này cậu hay ngồi ở phố Trường Hoa xem bói mà?”
Dung Kính gật đầu: “Nhưng dạo gần đây tình hình đặc biệt mà.”
Cậu rút trong túi ra một xấp bùa, nhét vào đầu giường Tiết Thương: “Đây là mấy lá bùa tôi vẽ tối qua, anh cầm lấy mà dùng trước đi.”
Tiết Thương sững người, định mở miệng: “Thật ra thì không cần...”
Dung Kính lập tức ngắt lời: “Tuy tôi không rõ cụ thể nguyên nhân, nhưng Hàn Dụ không giết được anh, chắc chắn trong lòng không cam tâm. Giờ anh lại đang bị thương nằm viện, nếu hắn lại mò tới, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Mà nói đi cũng phải nói lại… liệu Tiết Thương có nên đổi chỗ ở một thời gian không?
Ở trong bệnh viện thế này, không chỉ bản thân anh ta không an toàn, mà cả các bệnh nhân khác cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Dung Kính thoáng chau mày. Rõ ràng là Tiết Thương cũng nghĩ đến điều đó: “Hôm qua tôi có nói chuyện với bên phía Trì phó. Họ bảo nếu tôi không ngại thì có thể đến làm nhân viên hợp đồng ở bộ môn đặc thù của họ, sau đó họ sẽ sắp xếp ký túc xá cho tôi ở lại.”
Chỉ là… lương hơi thấp.
Nhưng chuyện tiền bạc đối với Tiết Thương thật sự không đáng để nhắc tới.
Cái anh lo hơn là: nếu con ác quỷ kia khôi phục lại sức mạnh, cộng thêm Hàn Dụ lại sai người tới Nhạn Thành để trả thù, thì khi đó biết phải làm sao?
Dung Kính dùng bùa biến hóa đổi món đồ chơi mới cho Tiểu Ngư, rồi chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi nghe chị Đoạn nói lãnh đạo bộ môn đặc thù rất lợi hại. Nếu Hàn Dụ thật sự dám mò tới gây sự, không chừng lại tự rước lấy cái chết ấy chứ.”
“Hơn nữa, những chuyện như vậy chắc chắn Trì Bạch và mọi người đều đã tính đến rồi. Anh không cần lo lắng nhiều. Đối với anh bây giờ, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương đàng hoàng.”
Giọng nói của Dung Kính trong trẻo, ánh mắt chân thành khi nói lại càng khiến người khác tin tưởng. Tiết Thương bị cậu nhìn đến mềm lòng, cúi đầu trầm tư hồi lâu, rồi thở dài cười nói: “Là tôi suy nghĩ thiển cận quá.”
…
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ Nhạn Thành dường như lại rơi vào trạng thái yên ắng.
Sau khi hoàn tất kiểm tra sức khỏe toàn diện vào ngày hôm sau, Tiết Thương xuất viện, đến làm việc tại bộ môn đặc thù của Cục cảnh sát Nhạn Thành. Còn Dung Kính cũng quay về với công việc quen thuộc: mở quầy xem bói mỗi ngày.
Dù sự kiện Thường Thiên Thụy theo thời gian đã dần hạ nhiệt, nhưng phố Trường Hoa vẫn tấp nập như thường, thậm chí còn có phần quá tải.
Đầu phố.
Tào Chấn đang ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt trải một tấm lụa đỏ, trên đó viết: “Thần cơ diệu toán”. Hai bên còn có hàng chữ nhỏ: “Tay xem tướng, miệng bói quẻ, chuyện hung cát đều tỏ tường.”
Chính giữa là một bức bát quái đen trắng rất dễ thấy.
“Tôi vừa mới từ bên kia qua đây, cái thằng nhóc Dung Kính ấy làm ăn tốt thật đấy.” Người ngồi cạnh Tào Chấn bên phải là một gã đàn ông bán đồ cổ, dáng người nhỏ gầy, co mình trên chiếc ghế đẩu con, đáp lời với vẻ khá thân thiết.
Tào Chấn nghe vậy liền bĩu môi: “Bây giờ khách khứa toàn chạy sang bên cậu ta.”
Nói xong lại không nhịn được lẩm bẩm thêm: “Một quẻ mà tới năm trăm, thế mà cũng có từng đó người xếp hàng đến tận cửa, đúng là vô lý hết sức.”
Lão bán đồ cổ thầm nghĩ: Chứ chẳng phải tại người ta đoán trúng phóc hay sao?
Nói thật, ông cũng hơi động lòng. Nhưng quen biết Tào Chấn đã một hai năm, cứ cảm thấy nếu mình đi xem bói chỗ khác thì có gì đó sai sai, nên cuối cùng đành gác ý định lại.
Hai người lại tán gẫu vài câu, rồi câu chuyện vẫn vòng về Dung Kính. Trong lời nói của Tào Chấn ngập tràn vị chua, còn ông lão bán đồ cổ thì không tiện phản bác, đành gượng cười gật đầu cho qua, âm thầm hối hận vì sao tự dưng lại nhắc đến Dung Kính, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Nhưng đúng lúc ông còn đang rủa thầm trong bụng, thì bỗng thấy có ba bóng người lọt vào tầm mắt.
Trong đó có hai người đã lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng bạc gần hết, có vẻ là một cặp vợ chồng. Họ dìu nhau đi, dáng vẻ thận trọng. Còn người đi cùng là một người đàn ông trông trẻ hơn chút, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo khoác đen, tay cầm điện thoại vừa nhìn vừa ngó quanh hai bên phố Trường Hoa như đang tìm ai đó.
Nhìn dáng vẻ thì rõ là đang tìm người.
Có vẻ như là đang tìm quán xem bói của Dung Kính.
Dạo gần đây, do nghe nói Dung Kính đoán số linh nghiệm, nên rất nhiều khách từ nơi khác đến tìm, dáng vẻ cũng thường trông giống như vậy.
Lão bán đồ cổ đảo mắt một vòng, rồi lập tức huých tay Tào Chấn một cái. Tào Chấn nhíu mày nhìn sang, thấy lão đã nhiệt tình đứng dậy, bước ra tiếp chuyện với ba người kia: “Ba vị, có muốn xem tướng, bói một quẻ không?”
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi mặc áo khoác đen nghe vậy liếc nhìn Tào Chấn, nghi hoặc hỏi: “Anh là Dung Kính à? Nhưng nhìn không giống lắm. Trên mạng nói cậu ấy mới chưa tới hai mươi mà?”
Còn Tào Chấn thì nhìn già thật, vốn cũng bốn năm chục tuổi, lại để râu dài, thoạt trông rất giống đạo sĩ đắc đạo, nhưng hoàn toàn không ăn nhập gì với hình dung “chưa tới hai mươi”.
Nghe thấy hai chữ “Dung Kính”, sắc mặt Tào Chấn lập tức sầm xuống. Lão bán đồ cổ thì lại cười xòa: “Các cậu tìm Đại sư Dung à? Cậu ấy ở phía cuối phố kia kìa, nhưng mà bên đó xem bói đắt lắm đấy, lại còn phải xếp hàng rất lâu, chưa chắc hôm nay đã đến lượt đâu. Hay là mọi người thử qua bên tôi xem Tào đại sư thế nào? Tào đại sư cũng có bản lĩnh lắm, giá lại phải chăng, tuyệt đối không lừa khách đâu!”
Nghe nói phải xếp hàng lâu, vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau. Người đàn ông trẻ vỗ vỗ tay vợ, nói: “Để anh đi xem thử.” Rồi bước nhanh về phía cuối phố.
Khi đến nơi, đúng là như lời ông lão kia nói, trước quán nhỏ đã có hàng dài ít nhất hai mươi người xếp hàng. Ông ta lại gần hỏi han, thì biết trong số đó còn hơn mười người đã lấy số, nhưng tranh thủ đi dạo quanh phố.
Người trả lời là một cô bé tốt bụng, cô nói rất thẳng thắn: “Mấy ngày nay Đại sư Dung nghỉ quán rất sớm, giờ mà xếp hàng thì chắc không kịp, mai quay lại sớm may ra còn có cơ hội.”
“Vậy à, cảm ơn em nhé, cô bé.”
Cô bé vội xua tay lia lịa.
Người đàn ông quay trở lại, kể lại những gì vừa biết cho vợ. Nghe xong, bà ấy hơi ngẩn người. Họ vốn không phải người Nhạn Thành, cũng không cố ý lặn lội đến đây để tìm Dung Kính xem số. Chỉ là lúc đi ngang qua thành phố, em trai bà tình cờ nhắc rằng ở đây có một vị đại sư rất giỏi, nên họ mới tính thử vận may một phen.
Không ngờ, vận may của họ vẫn xui xẻo như mọi khi.
“Ôi chao, vị đại sư Dung đó cũng chỉ là trên mạng bị thổi phồng lên thôi. Vừa rồi ông chú này qua đó xem thử, có phải thấy xếp hàng toàn là mấy cô gái không? Tôi nói thật nhé, mấy cô đó hơn phân nửa là bị cái mặt của cậu ta hấp dẫn ấy.”
Lão bán đồ cổ lại chỉ vào quầy hàng bên cạnh:
“Nhưng mà Tào đại sư bên tôi thì khác hẳn đấy. Không tin mấy vị cứ hỏi mấy chủ quầy ở đây xem, Tào đại sư có phải bày quầy ở đây nhiều năm rồi không? Bản lĩnh tuyệt đối không tầm thường đâu.”
Bên cạnh là một quầy bán đồ chơi. Ông chủ quầy đó không ưa gì mấy trò bói toán, nhưng cũng chẳng dại gì mà đứng ra chê bai người ta giữa mặt, nên chỉ gật đầu: “Thật đấy, ông ấy ngồi ở đây được hơn hai năm rồi.”
Người đàn ông mặc áo khoác đen nghe vậy lập tức nói: “Vậy trước tiên tính thử một quẻ với Tào đại sư đi.”
Cuối cùng Tào Chấn cũng mở miệng: “Bảng giá tôi ghi rõ ở đây rồi: bói một quẻ hai chục, xin xăm bốn chục, xem tướng thì hơi cao sáu chục. Mấy vị muốn xem cái gì thì cứ chọn.”
“Xem một quẻ trước đi.”
“Muốn xem chuyện gì?”
Lão bán đồ cổ liền bày ra hai chiếc ghế, ra hiệu cho vợ chồng ngồi xuống. Cặp vợ chồng vội vàng cảm ơn, rồi người chồng lên tiếng, giọng khàn khàn: “Là thế này… Chúng tôi có một cô con gái, mất tích đã mười một năm. Bao năm nay chúng tôi vẫn luôn tìm nó khắp nơi. Giờ chỉ muốn biết xem có thể tìm được con bé ở đâu không.”
Tìm được ở đâu ư?
“Nếu muốn tôi tính chính xác phương hướng, thì giá sẽ không còn là hai mươi nữa. Nhưng nếu chỉ muốn biết có tìm được hay không, thì vẫn là hai chục.” Tào Chấn vừa nghịch mai rùa vừa nhìn vợ chồng họ.
Lão ta đột ngột đổi lời và tăng giá khiến hai người có chút bất ngờ, liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút hối hận.
Có lẽ họ không nên ôm hy vọng vào chuyện mê tín thế này. Nhưng… họ thật sự đã cùng đường.
Mười một năm, hơn bốn nghìn ngày đêm, thời gian dài đến mức tưởng chừng không thể gắng gượng nổi nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con gái có thể vẫn còn sống, đang ở đâu đó chờ họ, thì họ lại cắn răng cố tiếp.
Im lặng một hồi, người đàn ông áo khoác đen nói: “Vậy ông cứ tính giúp tôi xem con bé ở đâu. Bao nhiêu tiền tôi trả.”
Tào Chấn giơ năm ngón tay ra, ý là: 500.
Tào Chấn tính toán rất rõ. Ba người này rõ ràng ban đầu định đi xem Dung Kính, chắc chắn đã biết giá một quẻ của Dung Kính là 500. Nếu họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiêu từng ấy tiền, thì mình chẳng việc gì phải bớt cho họ.
Người đàn ông cũng không cảm thấy 500 là quá đáng. Mấy năm nay ông đã dành dụm được không ít, nên gật đầu ngay: “Tôi chuyển khoản luôn. Nhờ thầy xem giúp con gái tôi giờ đang ở đâu.”
“Được.”
Tiền đến rồi thì chuyện gì cũng dễ.
Tào Chấn nhét các đồng xu vào mai rùa, lắc mạnh, sau đó lần lượt ném ra sáu đồng.
Sáu đồng xu rơi xuống trước mặt ba người, người đàn ông liền hỏi: “Vậy… cái này có ý nghĩa gì?”
Tào Chấn không trả lời ngay, mà hơi trầm ngâm rồi hỏi lại: “Mấy vị từ phương Nam đến? Có phải đã từng đi ngang qua núi Khang?”
Nếu trước đó ba người còn bán tín bán nghi về năng lực của Tào Chấn, thì khi nghe lão nói ra hai chữ “núi Khang”, toàn bộ sự nghi ngờ liền tan biến trong nháy mắt.
Người đàn ông sững người, còn hai vợ chồng thì mắt bỗng sáng lên. Người vợ nước mắt lưng tròng, gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi có đi ngang núi Khang, nhưng không tìm được gì cả. Đại sư, thầy… thầy có phải đoán ra được gì rồi không?”
“Đương nhiên là không tìm được người rồi, vì cô bé đang ở phía Bắc.” Tào Chấn lại lắc mai rùa một lúc, chậm rãi nói: “Có vẻ như con gái hai người bị lừa bán. Tôi không thể xác định rõ vị trí, nhưng có thể nói cho hai người biết, hiện tại con bé đang ở nơi có nhiều núi non.”
“Nơi có nhiều núi?”
Người đàn ông mặc áo khoác đen như thể thở phào một hơi, sau đó lập tức rút điện thoại ra, bắt đầu tra cứu các khu vực nhiều núi ở phía Bắc. Rất nhanh, trang web đã hiện kết quả. Gã ta vội vàng đưa điện thoại cho anh trai và chị dâu: “Đại ca, chị dâu, liệu Linh Linh có thể đang ở khu Hình Đàm không?”
Lão bán đồ cổ nghe đến hai chữ “Hình Đàm” thì gật gù: “Tôi từng đến Hình Đàm, đúng là vùng đó nhiều núi thật. Hồi ấy tôi ghé một làng nhỏ, cũng có nghe người dân nói rằng có một ông đàn ông trung niên độc thân dắt theo một cô vợ trẻ từ nơi khác về.”
Đàn ông độc thân, từ bên ngoài, vợ trẻ.
Mấy từ khoá này ghép lại, gần như đã nói lên tất cả: bị lừa bán.
Người phụ nữ lập tức đỏ hoe mắt. Mặc dù khi con gái mất tích, trong lòng bà đã từng nghi ngờ có khả năng này, nhưng giờ khi đối diện với việc con mình thật sự có thể đã rơi vào tình cảnh như thế, bà hoàn toàn không thể kiểm soát nổi cảm xúc, gục xuống bật khóc nức nở.
Lão bán đồ cổ cũng không ngờ một câu nói vô ý của mình lại khiến người mẹ có phản ứng dữ dội đến vậy, sắc mặt ông ta bối rối thấy rõ.
Ngược lại, người đàn ông còn lại vẫn giữ được bình tĩnh hơn, lập tức cúi đầu nói lời xin lỗi với lão bán đồ cổ.
Ông chủ vội vàng xua tay: “Thôi, các vị nhanh đi tìm người đi. Dù đã qua mười một năm, nhưng có thể tìm được sớm chút nào hay chút đó.”
“Ông nói đúng.”
Người đàn ông áo khoác đen liên tục cảm ơn Tào Chấn, còn người chồng thì vừa đỡ người vợ gần như không đứng nổi, vừa cùng chú em rời khỏi phố Trường Hoa.
Trên đường đi, ba người vừa bước vừa bàn bạc: “Lúc đầu tính mai mới mua vé tàu đi Cần Ninh, hay là giờ đổi luôn, trực tiếp đi Hình Đàm, anh chị thấy sao?”
Vợ chồng lập tức gật đầu. Nhưng nhìn thấy em chồng đi theo đã hai tháng, chạy khắp nơi với hai vợ chồng, người phụ nữ không khỏi áy náy: “A Vĩ, hai tháng nay em đi cùng vợ chồng chị cũng vất vả rồi, hay để anh chị lên Hình Đàm thôi, em về lo công việc đi.”
Người chồng cũng phụ hoạ: “Đúng đấy, em còn phải đi làm nữa mà.”
Người đàn ông áo khoác đen lắc đầu: “Không sao, em đi với hai người.”
Một nơi khác.
Hôm nay Dung Kính đóng quầy hơi trễ một chút, nên tranh thủ đi dạo quanh khu phố Trường Hoa, mua hai chiếc bánh rán gia đình.
Lúc đang nhai bánh rán, đứng đợi đèn đỏ để băng qua đường, cậu nghe thấy vài nữ sinh bên cạnh đang trò chuyện.
“Chính chỗ này này, lúc nãy có xe tông vào một cặp vợ chồng, người chồng không sao, nhưng người vợ thì hình như bị gãy chân, mình thấy chị ấy đau đến không đứng dậy nổi luôn.”
“Sao lại đụng trúng họ được vậy?”
“Tài xế bảo là lúc đạp phanh thì phanh không ăn, cụ thể thế nào thì mình cũng không rõ lắm.”
“Vậy à… xui thật.”
“Ai mà nói không phải.”
Đinh! Đèn xanh bật sáng.
Dung Kính nhấc chân, băng qua đường, đi về phía bãi đỗ xe ở bên kia.