Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 37

 
Không khí dường như ngưng lại trong một khoảnh khắc.

Ngô Vĩ nhìn gương mặt trẻ tuổi còn lộ vẻ non nớt của Dung Kính, định quay đi nhưng ánh mắt đen láy của đối phương như mang theo một lực hút vô hình, khiến hắn có cảm giác cả người sắp bị cuốn vào.

Giữa trán hắn vốn đã lau khô mồ hôi, vậy mà giờ lại rịn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng. Mất vài giây mới đè xuống được trái tim đang đập loạn, hắn miễn cưỡng kéo cong khoé môi, cười gượng:

“Tôi là em trai của anh ấy, cũng là chú của con gái anh ấy. Tôi giúp đi tìm đứa nhỏ chẳng phải rất hợp lý sao? Dung đại sư thấy có gì lạ à?”

“Không có gì, tôi còn nhỏ, hỏi vậy thôi chứ cũng không có ý gì đặc biệt.” Ánh mắt Dung Kính rời khỏi mặt hắn, dừng lại thoáng một giây nơi bả vai rồi mới thu về.

“Vậy à,” Ngô Vĩ lại cười, thuận miệng hỏi tiếp:

“Dung đại sư nhìn trẻ thế, chắc mới tốt nghiệp cấp ba? Đã học xong đại học chưa?”

“Không học đại học.” Dung Kính trả lời vừa dứt thì thang máy “ting” một tiếng thông báo đã tới tầng, cậu bước ra trước, quay đầu lại nhìn hai anh em Ngô Minh Lượng và Ngô Vĩ, chỉ về phía cuối hành lang:

“Ở bên kia.”

Ngô Minh Lượng giờ chỉ mong nhanh chóng tìm ra vị trí của con gái, nghe thấy vậy lập tức bước nhanh theo sau Dung Kính.

Còn Ngô Vĩ thì hơi khựng lại, mím môi, cuối cùng vẫn đi theo, vừa đi vừa hỏi:

“Dung đại sư hôm nay sao lại ở bệnh viện? Cơ thể không khoẻ à?”

Dung Kính đáp:

“Không, có khách hàng bị chứng ‘ly hồn’, tôi tới giúp cô ấy dẫn hồn về.”

“Ly hồn”?

“Dẫn hồn”?

Ngô Vĩ nheo mắt lại, như thể vừa bắt được nhược điểm của Dung Kính, nói với giọng mỉa mai:

“Còn có chuyện mơ hồ như vậy nữa sao? Dung đại sư, tôi nói thẳng nhé, vừa rồi anh tôi nói cái ông ‘Tào đại sư’ trước đây hơn nửa là lừa đảo, cậu… chẳng lẽ cũng đang lừa chúng tôi chứ?”

Câu này vừa vô lễ vừa mang ý nghi ngờ rõ ràng, khiến Ngô Minh Lượng lo lắng đến mức phải kéo mạnh tay em trai, quát:

“A Vĩ! Sao lại ăn nói kiểu đó hả?”

Rồi vội vàng quay sang Dung Kính xin lỗi:

“Dung đại sư, em trai tôi vì từng bị lừa nên hơi lo lắng, cậu đừng để bụng, nó không có ý xúc phạm cậu đâu.”

Trình Phác Ngọc đang lơ lửng bên cạnh Dung Kính hừ lạnh:

“Tôi thấy là cố ý đấy.”

Dung Kính cũng cảm nhận được như vậy.

Nhưng cố ý hay không, với cậu mà nói cũng chẳng quan trọng.

Cậu chỉ khẽ mỉm cười với Ngô Minh Lượng…nụ cười của thiếu niên rất trong sáng và ấm áp, như một vầng mặt trời nhỏ giữa bầu trời xám xịt, khiến người ta dễ dàng cảm thấy nhẹ lòng:

“Không sao đâu, người không tin chúng tôi thì xưa nay cũng nhiều lắm rồi.”

Vừa nói dứt câu, cả nhóm liền chạm mặt hai y tá đang đi ngược chiều trong hành lang.

Hai y tá đang tán gẫu dọc hành lang.

“Thật thần kỳ, bệnh nhân phòng 908 vậy mà tỉnh lại thật rồi đấy!”

“Đúng thế, nghe nói người nhà cô ấy đã chạy khắp mấy bệnh viện lớn nổi tiếng trong nước, kết quả kiểm tra đâu cũng tương tự chỗ mình, vẫn không ra bệnh. Thế mà hôm nay tự nhiên mời một vị đại sư tới làm phép gì đó, rồi cô ấy tỉnh luôn mới ghê chứ?”

“Nghe nói là một đại sư đang nổi rần rần trên mạng gần đây, tên hình như là… Dung Kính thì phải?”

Câu vừa dứt, y tá đang nói lập tức nhạy bén nhận ra bên khóe mắt hình như có một bóng người lướt qua. Cô ngừng nói ngay, ngẩng đầu nhìn về phía đó, rồi lập tức sững sờ thốt lên:

“Dung Kính?!”

Dung Kính mỉm cười ngọt ngào:

“Chào chị hộ sĩ.”

Nụ cười ấy khiến cô y tá thoáng choáng váng, luống cuống gật đầu đáp lại:

“Chào em, chào em…”

Hai bên không nói thêm gì nhiều, y tá còn định hỏi tiếp thì bỗng nghe có tiếng kêu thất thanh từ một phòng bệnh ở phía xa. Cô lập tức quay người chạy về phía đó.

Dung Kính thấy vậy cũng chẳng dừng chân, quay sang hai người đi cùng nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Ngô Minh Lượng và Ngô Vĩ đều đã nghe được đoạn trò chuyện của hai y tá.

Người anh thì mừng rỡ, nghĩ rằng con gái mình được cứu thật rồi.

Người em thì sắc mặt lại hơi tái đi, trong lòng đầy hoang mang.

Ngô Vĩ nhìn bóng lưng gầy gầy của Dung Kính, tim đập thình thịch, từng cơn bối rối dâng lên.

Nếu “dẫn hồn” chỉ là do chính miệng Dung Kính nói ra, hắn còn có thể tự an ủi rằng cậu chỉ đang ba hoa kiếm tiền. Nhưng giờ lời này lại do hai y tá hoàn toàn không liên quan nói ra…

Vậy chẳng phải càng chứng minh điều đó là thật hay sao?

Dung Kính… lẽ nào thực sự không giống với Tào Chấn?

Chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại kiểu người chỉ cần bấm đốt ngón tay là biết trước chuyện tương lai?

Càng nghĩ, Ngô Vĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bước chân cũng nhỏ dần lại. Mấy giây sau, hắn bất ngờ lấy điện thoại ra và “a lô” một tiếng.

Động tĩnh đó khiến Dung Kính và Ngô Minh Lượng đều quay lại nhìn. Ngô Vĩ vội chỉ vào điện thoại ra hiệu, rồi liên tục gật gù, tỏ vẻ đang nghe máy gấp. Mấy giây sau, hắn che mic điện thoại lại, áy náy nói với hai người:

“Là sếp em gọi, có việc gấp cần em quay lại công ty. Anh à, thật sự xin lỗi!”

Ngô Minh Lượng vốn đã thấy áy náy vì em trai chạy theo mình suốt mấy ngày nay, bỏ bê công việc.

Dù Ngô Vĩ hay nói sếp là người dễ tính, nhưng đã nghỉ quá nhiều ngày như vậy, dù là lãnh đạo tốt bụng đến mấy chắc trong lòng cũng bắt đầu có ý kiến rồi.

Lúc này thấy Ngô Vĩ nhận được điện thoại, Ngô Minh Lượng càng không dám giữ lại, vội vàng giục em mình đi ngay.

Ngô Vĩ “ai” hai tiếng, xoay người rời đi.

Bước chân ban đầu của hắn cũng không nhanh, cho đến khi đến gần cửa thang máy, dáng đi đột nhiên biến thành vội vã, chỉ hai ba bước đã chạy vào trong thang máy trước, rồi dùng sức nhấn nút mấy lần. Nhưng ngẩng đầu nhìn màn hình bên cạnh, mới thấy thang máy còn đang từ tầng 5 đi xuống.

Ngô Vĩ nhịn không được thấp giọng chửi một câu.

Hắn căng thẳng đứng chờ, rõ ràng chỉ là mười mấy giây, nhưng với hắn lại dài như nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, cửa thang máy cũng mở ra. Ngô Vĩ bước vào.

Bên trong không có ai cả. Hắn cũng không còn cố tỏ ra bình tĩnh, cả người mềm nhũn dựa mạnh lưng vào vách thang máy lạnh toát. Hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng điện tử đang nhảy số liên tục, trong đầu thì rối như mớ bòng bong, giống như có đống bông gòn đang quấn chặt không dứt ra được.

Bất kể Dung Kính có thật sự “thông thiên” hay không, hắn đều thấy hối hận.

Chính vì không tin mấy chuyện huyền học nên mới dám đưa anh trai và chị dâu tới phố Trường Hoa tìm đại sư coi bói, làm ra vẻ mình cũng sốt ruột vì chuyện cháu gái mất tích.

Lúc trước khi nghe Tào Chấn đoán họ từ Khang Sơn đến, hắn đã thoáng sững người, suýt nín thở. Nhưng ngay giây tiếp theo, Tào Chấn lại nói người đang ở phía Bắc. Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi còn âm thầm khinh thường mấy tay thầy bói kiểu này, thấy “đại sư” chẳng qua cũng là kẻ lừa đảo khoác lác.

Nhưng hắn không ngờ, Tào Chấn đúng là lang băm, còn Dung Kính… lại thật sự có bản lĩnh.

Ngô Vĩ nuốt nước bọt, đang định hít một hơi dài để trấn tĩnh lại thì … đột nhiên, thang máy khựng lại một cái.

Cú rung mạnh khiến cả người hắn mất đà, ngã bật vào vách thang máy phía đối diện. Trán đập trúng vách kim loại lạnh buốt, đau đến mức hắn nghiến răng trợn mắt, lảo đảo bò dậy.

Ánh mắt đảo nhanh đến màn hình đang hiển thị tầng, hiện tại dừng giữa tầng 3 và tầng 4, sắc mặt hắn chợt tái đi.

Chết tiệt… Chẳng lẽ… thang máy hỏng?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Ngô Vĩ lập tức hành động, không dám chần chừ dù chỉ một giây. Hắn lao tới điên cuồng bấm nút cảnh báo khẩn cấp bên trong thang máy.

Nhưng mặc kệ hắn ấn thế nào, chuông cảnh báo vẫn hoàn toàn vô hiệu, chẳng có chút động tĩnh nào.

Điều đáng sợ nhất là khi hắn rút điện thoại định gọi cứu trợ, mới phát hiện màn hình điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu.

Không gọi được cấp cứu, chuông báo động cũng không dùng được, hắn giống như đang bị nhốt sống trong một không gian hẹp kín bưng không lối ra.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Ngô Vĩ chảy xuống, tim hắn đập thình thịch đến mức như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Làm sao bây giờ?!

Hắn tự hỏi liên tục trong đầu, gần như muốn phát điên.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của Vương Toan Yên.

Khi Dung Kính bước vào, Thôi Lâm Sơn vừa liếc mắt đã thấy có một người đàn ông trung niên đứng nép ở cửa, trông hơi khép nép, dáng vẻ có chút bối rối.

Thấy ánh mắt Thôi Lâm Sơn nhìn tới, Ngô Minh Lượng vội vàng gật đầu, coi như chào hỏi.

Thôi Lâm Sơn hỏi nhỏ:

“Tình hình thế nào?”

Dung Kính đáp:

“Lúc xuống lầu, tôi có gặp một chú nói muốn nhờ tôi giúp tìm con gái.”

Thôi Lâm Sơn nghe vậy lập tức hiểu ra.

Vốn dĩ anh ta định nhân tiện mời người đàn ông kia vào ngồi, tranh thủ giới thiệu sơ lược sự tích huy hoàng của Dung Kính, nói cho ông ấy biết rằng chỉ cần tìm được Dung đại sư thì vạn sự vô ưu.

Nhưng vừa định mở lời, đã thấy Dung Kính nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.

Cậu thiếu niên cõng chiếc ba lô nhỏ, ánh mắt nhìn sang Vương Toan Yên, người vẫn còn hơi yếu nằm trên giường bệnh, rồi rút ra một lá bùa an thần, đưa cho Thôi Lâm Sơn:

“Lá bùa này anh để cô ấy đeo bên mình một thời gian. Mang khoảng một vòng chu kỳ rồi tháo ra là được.”

“A… được rồi, cảm ơn cậu nhiều.”

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

Dung Kính rời khỏi phòng bệnh, cùng Ngô Minh Lượng đi về phía phòng bệnh của vợ ông. Trên đường đi, Ngô Minh Lượng không ngừng kể về chuyện con gái mình mất tích. Những gì ông kể thực ra đã xảy ra hơn mười năm trước, nhưng Dung Kính cảm nhận được rõ ràng: người đàn ông này vẫn nhớ như in từng chi tiết.

Hơn nữa, mỗi khi nhắc tới con, vẻ mặt mệt mỏi trên gương mặt ông dường như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương.

Cậu há miệng, th* d*c từng nhịp, mà không biết phải mở lời thế nào để nói ra câu:

“Con gái ông… đã không còn trên đời nữa.”

Đặc biệt là khi linh hồn của con gái Ngô Minh Lượng lại đang… đứng ngay phía sau Ngô Vĩ.

Khi nãy trong thang máy, lúc Dung Kính gặp Ngô Vĩ, cô bé ấy đã ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Một cô gái trông chỉ chừng 11–12 tuổi, trên người mặc bộ quần áo đẫm máu, dính vết thương khắp nơi. Cánh tay, cẳng chân vặn vẹo kỳ dị, tóc dài rối bù, trán đầy vết máu, cả người trông vô hồn và ngơ ngác, như thể thần trí không rõ ràng.

Vậy mà trên người cô bé lại toát ra một luồng oán khí âm u mãnh liệt, mà luồng oán khí ấy… rõ ràng gắn với Ngô Vĩ.

“Con gái tôi từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Vợ chồng tôi đi làm cả ngày, con bé ở nhà một mình vẫn tự chăm sóc bản thân, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đâu ra đấy.”

“Nhưng đúng cái đêm hôm đó…Tôi và vợ bị gọi tăng ca, đến tận rạng sáng mới được về. Đến nhà thì đã hơn 12 giờ, nhưng trong nhà lại… không còn một ai.”

“Từ đêm ấy, con gái tôi biến mất.”

Dung Kính mím môi, nhẹ giọng hỏi:

“Chú có báo cảnh sát không?”

“Có.” Ngô Minh Lượng thở dài một tiếng, trong mắt đã lấp lánh nước, “Nhưng quê tôi là một vùng quê lạc hậu, đường xá chẳng có nổi mấy cái camera. Cảnh sát lùng sục quanh thôn vẫn không thấy tung tích gì.”

“Chỉ có vài người dân trong làng bảo, đêm đó có thấy con bé một mình đi trên con đường nhỏ. Họ nói con bé bảo trong nhà hết muối nên ra ngoài mua.”

Dù lạc hậu, nhưng khu họ sống khá rộng. Bình thường, gần nhà có một tiệm tạp hóa nhỏ, chỉ cần đi bộ vài phút là tới.

“Nhưng hôm đó xui xẻo thế nào, chủ tiệm lại đưa người nhà lên huyện khám bệnh, cửa hàng đóng cửa. Muốn mua muối thì phải đi xa hơn, tới tận đường cái lớn.”

Trớ trêu thay, camera duy nhất trên đoạn đường ấy lại… không hoạt động.

“Cảnh sát nói có lẽ con bé rẽ vào đường nhỏ không có gắn camera. Nhưng ngay đêm đó lại bất ngờ có một trận mưa to, tất cả dấu vết đều bị cuốn trôi…Không điều tra ra được gì nữa.”

Khi kể đến đây, Ngô Minh Lượng không thể kìm nổi nữa, nước mắt rơi lã chã.

Dung Kính im lặng đưa cho ông một tờ khăn giấy, định nói gì đó an ủi nhưng rồi lại chẳng biết mở lời ra sao. Cậu chỉ đành cúi đầu, lặng lẽ đi vào phòng bệnh của vợ ông.

Bệnh nhân cùng phòng lúc này đã không có ở đó, người vợ vừa thấy Dung Kính thì vành mắt đỏ hoe.

Dung Kính nghĩ, nếu không phải vì đôi chân đang bất tiện, thì có lẽ bà ấy đã quỳ sụp xuống cảm ơn giống như Ngô Minh Lượng khi nãy rồi.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh do Ngô Minh Lượng đưa tới, cố tình làm ngơ ánh mắt đầy mong chờ từ hai vợ chồng, rồi nghiêng người hỏi khẽ:

“Ngô thúc, chú có thể cho cháu biết…người em trai kia của chú, là người như thế nào?”

“A Vĩ?”

Trong tình huống như thế này mà lại nhắc tới Ngô Vĩ, khiến Ngô Minh Lượng không khỏi thấy có chút kỳ lạ. Nhưng nghĩ đến người trước mặt là “đại sư”, hỏi gì chắc cũng có lý do của cậu, ông đành cố gắng kiềm chế cảm giác hoang mang trong lòng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dung Kính:

“Em trai tôi hồi trước tính cách hơi lông bông, sau này thì như thể đột nhiên giác ngộ, bắt đầu chăm chỉ tiến thân. Giờ cũng định cư luôn ở Nhạn Thành rồi.”

Bà Ngô dựa vào đầu giường, phụ họa thêm:

“A Vĩ cũng không dễ dàng gì đâu. Hồi mới tới Nhạn Thành, nó làm ở công trường, ăn uống tằn tiện, chắt bóp nhiều năm mới có được cuộc sống như bây giờ.”

Nếu là người chưa từng gặp Ngô Vĩ, chỉ nghe hai người này nói, chắc chắn sẽ nghĩ hắn là kiểu người từng khổ nhọc, nay đã đổi đời nhờ cố gắng.

Nhưng…

Dung Kính hỏi tiếp:

“Anh ta bắt đầu ‘giác ngộ’ từ khi nào?”

Ngô Minh Lượng nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Là sau khi con gái tôi mất tích. Đêm hôm đó, đáng ra nó sẽ về sớm, nhưng lại đi uống rượu với bạn bè, uống say mèm, đến tận trưa hôm sau mới mò về nhà. Nó luôn tự trách mình, cho rằng nếu đêm đó không uống rượu mà về sớm hơn, thì có lẽ con bé sẽ không mất tích. Kể từ ngày đó, nó bắt đầu thay đổi.”

Trình Phác Ngọc nghe đến đây thì không nhịn được, “hừ” một tiếng rõ to.

Vớ vẩn!

Tiếng hừ phẫn nộ kia Dung Kính đều nghe thấy. Cậu chẳng buồn giải thích, chỉ lạnh nhạt hỏi tiếp:

“Sau đó anh ta chuyển lên Nhạn Thành?”

Ngô Minh Lượng gật đầu:

“Đúng vậy, sau đó thì lên đó làm công.”

“Phì!” Trình Phác Ngọc bật ra một tiếng rõ lớn, rồi tức giận chửi:

“Làm công cái mẹ gì! Rõ ràng là chạy án thì có!”

Ngô Minh Lượng và vợ không nghe thấy Trình Phác Ngọc mắng gì, nhưng thấy sắc mặt Dung Kính trở nên nặng nề, lại còn hỏi đi hỏi lại chuyện về em trai, trong lòng hai người bỗng dâng lên một linh cảm xấu khó tả.

Ngô thẩm siết chặt mép chăn, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng run run hỏi:

“Đại sư… Vậy khi nào ngài có thể xem giúp con gái tôi một quẻ? Vị Tào đại sư trước đó từng nói con bé có khả năng bị giữ lại ở Hình Đàm…”

“Không phải ở Hình Đàm.” Dung Kính khẽ nói, môi mím lại, cố gắng giữ giọng thật nhẹ.

Cậu liếc nhìn Trình Phác Ngọc.

Trình Phác Ngọc lập tức hiểu ý, chỉ vào chính mình.

Dung Kính gật đầu xác nhận.

Trình Phác Ngọc hít sâu một hơi.

Ngô Minh Lượng và vợ dõi theo từng cử chỉ của Dung Kính, tất nhiên không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Thấy cậu ngẩng đầu rồi gật gật như thể đang ra dấu cho ai đó, hai người còn chưa hiểu chuyện gì, thì giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.

Ngay phía sau Dung Kính, một bóng người mờ ảo đang dần hiện ra.

Đầu tiên là cái đầu trong suốt xuất hiện giữa không trung. Rồi đến phần thân trên… Sau đó là đôi chân nhỏ thon dài.

Cả cơ thể mờ ảo như một hình chiếu thực tế ảo, từ từ hiện rõ trong ánh mắt hoảng hốt của hai vợ chồng.

Cảnh tượng đột ngột ấy khiến con ngươi của Ngô Minh Lượng và vợ co lại, tim như ngừng đập. Bà Ngô gần như nghẹt thở vì kinh sợ, từng hơi thở trở nên dồn dập như sắp ngất đi.

“Này, này…” Ngô Minh Lượng chỉ vào Trình Phác Ngọc rồi lại quay sang nhìn Dung Kính, ánh mắt tràn đầy hoang mang và nghi ngờ.

“Chào chú, chào dì, cháu tên là Trình Phác Ngọc.” Cậu Trình rất lễ phép khom người chào hai người, sau đó thẳng thắn nói luôn: “Như hai người thấy đấy, cháu không phải người. Cháu đã chết mấy năm rồi, bây giờ là một… con ma.”

Ngô Minh Lượng và vợ nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Bọn họ cũng chẳng hiểu nổi, chỉ muốn mời người đến xem một quẻ cho con gái, sao bây giờ mọi chuyện lại rắc rối đến mức này?

Nhưng điều khiến họ lo lắng hơn cả…

Chính là từ lúc Trình Phác Ngọc xuất hiện, cảm giác bất an trong lòng cả hai lại càng trở nên dữ dội, như thể ly nước trên đầu tủ của người vợ, mặt nước đang rung lên từng hồi, sắp sửa tràn ra bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Dung Kính đã nhẹ nhàng mở lời:

“Cháu đã gặp con gái hai người… ở sau lưng Ngô Vĩ.”

Phịch!

Vừa dứt câu, hai chân Ngô Minh Lượng nhũn ra, ngã ngồi phịch xuống đất.

Ông đang đứng ngay mép giường, cú ngã ấy khiến cả chiếc giường lắc mạnh, tay còn va vào tủ đầu giường làm mọi thứ trên đó rơi lạch cạch xuống sàn.

Dung Kính thoáng sững người, gương mặt hiện lên vẻ hối hận, vội vàng bước tới định đỡ ông dậy. Nhưng tay cậu còn chưa kịp chạm vào tay Ngô Minh Lượng thì...

Trên giường, bà Ngô bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh.

Không dám chần chừ thêm một giây nào, Dung Kính luống cuống nhấn chuông gọi y tá.

Mười mấy phút sau.

Tạ Trường Thời hối hả đến bệnh viện, vừa vào đã thấy Dung Kính đang gục đầu ngồi trên ghế ngoài hành lang.

Sắc mặt thiếu niên nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, cả người như mất hết sức sống.

Tạ Trường Thời cau mày, bước chân nhanh hơn, đi thẳng đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống. Anh đưa tay áp nhẹ lòng bàn tay lên má Dung Kính, dịu dàng nâng cằm cậu lên, đối diện với đôi mắt ngập đầy khổ sở và kiệt quệ.

Anh mím môi.

Tạ Trường Thời rất ít khi thấy Dung Kính trong tình trạng thê thảm như thế này.

“Em ổn không?”

“Không ổn lắm.” Dung Kính lí nhí đáp.

Vừa nói, cậu vừa ngẩng đầu lên, dựa hẳn vào lồng ngực Tạ Trường Thời, giọng nhỏ như tiếng muỗi:

“Em thật sự không biết phải xử lý những chuyện kiểu này như thế nào... Em cảm thấy nếu nói ra sự thật với họ thì thật tàn nhẫn, Nhưng mà… nếu không nói, thì lại giống như em đang lừa họ. Ban đầu em còn định lựa lời cho nhẹ nhàng một chút, nhưng cuối cùng… chẳng có tác dụng gì cả.”

Hiện tại, Ngô Minh Lượng và vợ đều đang nằm trong phòng bệnh.

Sau cú sốc quá lớn, hai người hoàn toàn mất phương hướng.

Bà Ngô thì vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong cơn hôn mê bà vẫn lẩm bẩm gọi “Tiểu Bảo” không ngừng.

Dung Kính biết, đó là tên con gái của họ.

Tạ Trường Thời không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ để Dung Kính tựa đầu vào lòng mình, không ngắt lời, cũng không an ủi. Bởi vì lúc này, im lặng có lẽ mới là cách xoa dịu tốt nhất.

Qua một lúc lâu, đến khi Tạ Trường Thời cảm nhận được nhịp thở của người đang tựa vào ngực mình dần ổn định lại, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:

“Trên đời vốn đã có quá nhiều bi kịch rồi, A Kính à, em không cần gánh tất cả lên vai mình.”

Dung Kính nhỏ giọng đáp:

“Thái Hư gia gia cũng từng nói vậy… nhưng em vẫn thấy buồn.”

Tạ Trường Thời nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng nói dịu dàng như ru:

“Vì A Kính là một Tiểu cương thi có trái tim ấm áp và lương thiện… nên mới đau lòng như vậy.”

Dung Kính không nói nữa.

Cậu thật sự rất thích mùi hương trên người Tạ Trường Thời. Mỗi lần chôn mặt vào ngực anh, cảm giác bất an trong lòng cậu lại được xoa dịu như phép màu.

Nghĩ vậy, cậu hít sâu thêm hai hơi thật mạnh.

Tạ Trường Thời nhận ra động tác nhỏ ấy, bật cười hỏi:

“Muốn tối về cho em cắn anh xả stress hả?”

Dung Kính tranh thủ được đà, lại nhích thêm một bước:

“Vậy… em có thể xin thêm hai ngụm máu nữa không?”

Tạ Trường Thời cười khẽ:

“Xem em hôm nay hơi tủi thân, muốn uống bao nhiêu thì cứ uống đi.”

Dung Kính chu môi, lẩm bẩm:

“Em không tham đâu, hôm nay chỉ cần hai ngụm thôi.”

Một lúc sau.

Khi Trì Bạch dẫn theo A Thu đến bệnh viện, Dung Kính gần như đã ổn định lại hoàn toàn.

A Thu vứt Ngô Vĩ đang hôn mê xuống đất như vứt bao tải, rồi hỏi Dung Kính:

“Chính là tên này phải không?”

Dung Kính gật đầu.

“Trên đường bọn tôi đến, hắn bị dọa đến bất tỉnh trong thang máy, nhìn như xác không hồn ấy.”

Trì Bạch liếc nhìn Ngô Vĩ một cái, rồi quay sang Dung Kính.

Hắn đã nghe Dung Kính nói sơ về mọi chuyện qua điện thoại, cũng tận mắt thấy con bé đi theo sau lưng Ngô Vĩ, nên liền hỏi:

“Cậu định ở lại đây tiếp tục xử lý? Hay giao phần còn lại cho bọn tôi?”

Dung Kính suy nghĩ một lát, rồi vẫn quyết định ở lại. Sau đó, cậu kéo kéo vạt áo Tạ Trường Thời, thì thầm:

“Hay là… anh về công ty trước đi?”

Thấy Dung Kính đã khôi phục tinh thần, Tạ Trường Thời nhướng mày, cười khẽ trêu chọc:

“Dùng xong rồi là định đá anh đi luôn à?”

Trì Bạch và A Thu đồng loạt quay đầu lại, nhìn hai người với ánh mắt chứa đầy chữ in đậm:

“Tra quá vậy?”

Dung Kính: “……” Mặt cậu thoắt cái đỏ như gấc chín.

Để chứng minh bản thân không có tí quan hệ nào với tra nam, Dung Kính lập tức túm chặt lấy áo của Tạ Trường Thời, lí nhí nói:

“Vậy… anh đừng đi, đợi em, mình về cùng nhau.”

Tạ Trường Thời mỉm cười, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cậu.

Chờ khoảng gần 40 phút, cuối cùng nhóm người đứng ngoài phòng bệnh cũng được y tá thông báo: bà Ngô đã tỉnh lại.

Một lần nữa bước vào phòng bệnh, trạng thái của vợ chồng Ngô Minh Lượng càng thêm tồi tệ, hai người đều tái nhợt đến mức không còn chút máu nào trên mặt. Nhưng dù vậy, khi nhìn thấy Dung Kính, Ngô Minh Lượng vẫn là người chủ động mở lời trước:

“Thật xin lỗi, Dung đại sư… tôi và vợ tôi…”

Chưa nói được mấy chữ, ông đã nghẹn lời, bật khóc, mãi đến khi cố gắng kiềm chế lại được mới nói tiếp:

“Thực ra… chúng tôi cũng từng nghĩ đến rồi, rằng con bé mất tích lâu như vậy… khả năng sống sót đã rất mong manh. Nhưng mà… con người mà, luôn phải có một chút hy vọng thì mới tiếp tục sống nổi. Dù có là tự dối mình…”

Ngô Minh Lượng tỉnh lại sớm hơn vợ, và từ khoảnh khắc ấy, trong đầu ông cứ lặp đi lặp lại câu nói của Dung Kính: “Tôi thấy con gái hai người… ở sau lưng Ngô Vĩ.”

Ông đã cố gắng ép bản thân chấp nhận sự thật rằng con gái đã không còn, nhưng lại không thể ngăn nổi suy nghĩ: Tại sao nó lại đi theo Ngô Vĩ?

Ông không nghi ngờ lời Dung Kính, bởi vì đến cả Trình Phác Ngọc cũng đã hiện hồn.

Nhớ lại việc trước đó Dung Kính liên tục hỏi về tin tức của Ngô Vĩ, một suy đoán khủng khiếp cứ thế dần hiện rõ trong tâm trí ông… khiến ông càng không thể bình tĩnh.

Lúc này, ông không thể không hỏi cho ra lẽ.

Ngô Minh Lượng nuốt nước bọt, đôi mắt đỏ hoe, cất giọng khàn khàn:

“Vậy… cái chết của con bé… có liên quan đến em trai tôi… đúng không?”

Dung Kính vẫn đứng cạnh Tạ Trường Thời.

Với những người như Trì Bạch hay A Thu, chỉ một câu “tôi thấy con gái hai người ở sau lưng Ngô Vĩ” cũng đã đủ để hiểu hai việc: một là cô bé đã chết, hai là nhiều khả năng cái chết ấy liên quan đến Ngô Vĩ. Nhưng với những người thường như Ngô Minh Lượng, cho dù có Trình Phác Ngọc hiện hồn đi nữa, ông cũng chỉ có thể hiểu được một nửa.

Dung Kính nghiêng đầu nhìn Tạ Trường Thời.

Tạ Trường Thời nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, như tiếp thêm sức mạnh. Dung Kính gật đầu, đáp:

“Có liên quan. Nhưng cụ thể ra sao, thì phải chờ thẩm vấn Ngô Vĩ mới rõ.”

Trì Bạch lập tức liếc mắt ra hiệu với A Thu. Cậu ta rút từ người ra một tấm bùa dẫn thủy, ném lên không trung. Lá bùa phát sáng, một dòng nước lạnh phun ra như vòi xịt, thẳng vào mặt Ngô Vĩ đang bất tỉnh dưới đất.

Cảm giác lạnh buốt khiến Ngô Vĩ choàng tỉnh, nhưng hắn vẫn còn mơ hồ giữa thực và ảo, vừa mở mắt liền toàn thân run rẩy, miệng thét lên hoảng loạn:

“Tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý đâm chết nó!”
 

Bình Luận (0)
Comment