Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 43

 
Cả đám con lật đật “oa oa” dùng để đánh tráo vị trí đã bị người ta tranh giành hết sạch, còn phải chịu thêm sự chế giễu của Trì Bạch. Cừu Tiền mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy nhục nhã.

Mà Trì Bạch đâu có buông tha cho lão, vừa thấy vẻ mặt sắp chửi ầm lên kia, lại “ai nha” một tiếng ra vẻ thông cảm, rồi bắt đầu tổng kết cảm tưởng chiến thắng hôm nay:

“Phải nói là cũng nên cảm ơn ông, tiền bối à… À mà chưa chắc là tiền bối đâu, nhìn Hàn Dụ nhỏ tuổi hơn ông nhiều đấy. Nhưng dù là tiền bối hay hậu bối thì đều là đồng môn tốt của ông cả thôi.”

Vừa nghe đến cái tên "Hàn Dụ", Cừu Tiền lập tức quên luôn mình đang bị bắt, kinh ngạc hỏi dồn:

“Bọn mày… đã gặp Hàn Dụ rồi?!”

“Chứ sao nữa.” Trì Bạch nhích lại gần, trên mặt là nụ cười vô cùng đáng ghét, “Nếu không thì sao biết đám người bọn ông trong ‘Huyền Thiên Quan bản lậu’ này dùng đám lật đật làm đạo cụ đổi vị trí để tẩu thoát hả?”

Vì không biết tiêu chuẩn năng lực của Cừu Tiền đến đâu, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Ngay khi phát hiện Cừu Tiền rời khỏi khu chung cư của Hứa Chí, Tiết Thương và Đoạn Vân Song liền dẫn theo Trình Phác Ngọc âm thầm vào đó. Nhờ có Tiết Thương, người của Lưu Vân Quan và thuộc Thanh Vân Môn, nên mọi bùa chú và bẫy rập xung quanh mà Cừu Tiền bố trí đã nhanh chóng bị tháo bỏ sạch sẽ.

Sau đó, ba người (hai người một quỷ) bắt đầu thu gom toàn bộ mấy con lật đật khả nghi có khả năng bị dùng làm vật đổi vị trí, mang thẳng lên biệt thự lưng chừng núi.

Nói thật, Trì Bạch cảm thấy kế hoạch lần này được tính toán kỹ như vậy đã gần như hoàn mỹ, không ngờ Cừu Tiền lại yếu đến mức chưa tung được trò gì đã bị bắt sống.

Cảm giác này đúng là kiểu… cả đêm ôn thi cao cấp toán học, sáng hôm sau vô cùng khí thế vào phòng thi - kết quả đề bài là: “1 + 1 = ?”

Cảm giác vừa đã tay, lại vừa cụt hứng.

Trì Bạch đem bùa biến hình biến thành dây thừng, bước lên hai bước trói chặt Cừu Tiền, kẻ giờ đã chẳng còn sức đánh trả, rồi lại tặng thêm một đòn trí mạng:

“Nói thật, ông và Hàn Dụ đúng là đồng môn, nhưng Hàn Dụ tuy nhỏ tuổi hơn, mà thực lực… hơn ông một trời một vực.”

A Thu bên cạnh cười hì hì liếc mắt nhìn Trì Bạch, thừa hiểu hắn đang cố ý giẫm nát lòng tự trọng của người ta. Cậu cũng thu lại kiếm gỗ đào, góp lời:

“Bản thân Hàn Dụ cũng chỉ bình thường thôi, nhưng ít ra có sư môn chịu đưa cho hắn mấy con quỷ tốt dùng.”

Trì Bạch gật gù: “Còn ông? Cái gì cũng không có, chẳng hiểu sao lại còn lớn tiếng khoe khoang nữa.”

“Đám bọn mày thì biết gì?!” Cừu Tiền bị nhắc đến Hàn Dụ hết lần này đến lần khác, đến mức thái dương giật thình thịch, hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ trừng mấy người trước mặt: “Hắn chẳng qua là vận khí tốt mà thôi!”

“Vận khí cũng là một phần của thực lực.” Trì Bạch thản nhiên đặt chân lên người Cừu Tiền, siết chặt dây thừng, kéo gã thành một đống thịt tròn vo giống như đang buộc giò heo.

Cừu Tiền toàn thân bị ép vặn vẹo, hai tay bị bẻ ngoặt ra sau, xương cốt kêu răng rắc, mặt mày tái mét vì đau.

“Lát nữa nói chuyện Hàn Dụ tiếp." Trì Bạch phủi tay, quay sang Dung Kính và A Thu “Giờ dọn dẹp chỗ này đã.”

A Thu ngược lại lắc đầu: “Dọn làm gì, trận pháp bố trí tốt như thế rồi, để dành sau này dùng tiếp. Có vụ nào kiểu này nữa thì khỏi phải sắp xếp lại.”

Trì Bạch: “……?”

Bộ nghĩ rằng sau này còn có người ngu như Cừu Tiền nữa hả?

Hắn liếc nhìn lầu hai một chút, tuy hiện giờ nơi đó trống trơn, chẳng còn ai, nhưng vẫn nhún vai: “Thôi được rồi, coi như dùng biệt thự này để trả thù lao vậy.”

Sau đó hắn dùng ngón tay chọc nhẹ vào tay áo Dung Kính, nhỏ giọng hỏi: “Tạ Trường Thời có phải có gì đó đặc biệt không? Kiểu dễ dụ quỷ chẳng hạn?”

Dung Kính ngẩng lên, hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Trì Bạch đáp: “Tôi không biết, nhưng Tiểu Vương Bát vừa mới xuất hiện đã nói mùi hương trên người Tạ Trường Thời khiến quỷ cũng muốn ch** n**c miếng.”

Dung Kính: “Nhưng mà… rốt cuộc tại sao nó lại bị gọi là Tiểu Vương Bát? Cái tên này đúng là không có tí lịch sự nào hết.”

Trì Bạch: “Có liên quan gì đến tôi đâu? Chính nó bốc thăm trúng đấy chứ.”

A Thu ở cạnh thở dài bổ sung: “Chuẩn luôn, lúc ấy tôi đưa nó bốn mảnh giấy, ghi ‘Tiểu’, ‘Đại’, ‘Vương’, ‘Bát’.”

Thế nên… không thành Tiểu Vương Bát thì cũng là Đại Vương Bát. Mà nghe cho dễ thương hơn thì thôi cứ là Tiểu Vương Bát đi.

Sau khi “màn kịch” hôm nay hạ màn trọn vẹn, Hứa Chí và Cừu Tiền bị Trì Bạch, A Thu áp giải về bộ môn đặc biệt. Còn Nghiêm Anh Diệu thì luyến tiếc ngoái đầu nhìn biệt thự trên núi, vẻ mặt đầy lưu luyến.

k*ch th*ch thật sự.

Ban đầu tưởng chỉ hỗ trợ cảnh sát lừa bắt một tên thầy bói lừa đảo là đủ k*ch th*ch rồi, ai ngờ mấy ông thầy bói này còn đánh nhau bằng bùa chú, Quỷ Ảnh, kiếm gỗ như phim võ hiệp huyền huyễn! Mà mọi thứ còn ném bay cả thế giới quan của anh ta nữa.

Anh ta đi trước vài bước, rồi đột nhiên quay lại, hỏi Tống Thanh:

“Trợ lý Tống, anh theo Tạ tổng lâu như vậy rồi, ngày nào cũng ‘sống k*ch th*ch’ như thế à?”

Nghiêm Anh Diệu vốn là công tử ăn chơi, chuyện thiên hạ nắm rõ như lòng bàn tay. Lúc trước chuyện Thường Thiên Thụy, Lăng Cát xảy ra, Dung Kính nổi lên như sóng thần, anh ta chính là người hóng đầu tiên. Giờ lại biết Dung Kính là "bạn tốt" của Tạ Trường Thời, còn ở chung một nhà mỗi ngày … ha ha.

Không cần giải thích “bạn tốt” là gì, chỉ cần biết một chuyện: Dung Kính là đại sư, mà Tạ Trường Thời ở chung với cậu ấy, nghĩa là chuyện gì cũng bị kéo vào!

Mà đã thế, thì trợ lý Tống theo Tạ tổng cũng chẳng khác là mấy!

Quả nhiên, nghe xong câu hỏi, Tống Thanh chỉ liếc Nghiêm Anh Diệu một cái, khiêm tốn đáp:

“Cũng không phải ngày nào cũng thế. Hôm nay là trường hợp đặc biệt. Nhưng mà lần đầu tiên tôi gặp Dung tiên sinh, cũng may mắn được cùng cậu ấy xử lý một vụ án … gặp một con quỷ thật sự.”

Nói đến đây, thấy Nghiêm Anh Diệu mắt sáng rực lên chờ nghe kể tiếp, Tống Thanh ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó không thể nói tỉ mỉ được.”

Nghiêm Anh Diệu nghe xong, ánh mắt lập tức xẹp xuống như bóng bay xì hơi, cả người toát ra vẻ u sầu thất vọng.

Nhưng chưa kịp để Tống Thanh an ủi, anh ta như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên đứng bật dậy, hai tay nắm chặt tay Tống Thanh, đôi mắt sáng bừng:

“Ê này… Tạ thị còn tuyển người không? Tôi muốn làm trợ lý sinh hoạt riêng của Tạ tổng cũng được!!”

Tống Thanh: “……?”

“Chỉ với cái trình của con mà cũng đòi nhận lời mời từ Tạ thị?” Nghe nói màn kịch đã kết thúc, Nghiêm Thừa Đức đang chuẩn bị xuống xe đón người thì nghe thấy câu nói đó, lập tức như thể vừa nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ. Ông giơ tay vỗ một phát vào đầu Nghiêm Anh Diệu, giận dữ nói: “Trong bụng con có mấy lạng cân tự con không biết chắc?”

Nghiêm Anh Diệu thở dài một hơi thật não nề.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn hỏi tiếp: “Vậy bây giờ nếu tôi bắt đầu cố gắng, có kịp không?”

Tống Thanh không chút do dự bóp nát hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của anh ta: “Tạ tổng trong vài năm tới chắc không cần thêm trợ lý sinh hoạt đâu.”

Nghiêm Anh Diệu: “……”

Buồn thay, tiếc thay, đau lòng muốn khóc.

Cuối cùng, đại thiếu gia nhà họ Nghiêm vẫn bị Nghiêm Thừa Đức túm cổ áo lôi đi.

Nhìn theo chiếc xe màu đen dần lăn bánh rời khỏi biệt thự, Dung Kính quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, đôi mắt long lanh: “Hồi nãy Trì Bạch nói thành phố Khai Gia có cơm cà ri gà ăn ngon lắm, hay là chúng ta đi ăn đi?”

Tạ Trường Thời gật đầu đồng ý: “Được. Ăn xong vừa lúc đi xem mặt bằng cửa hàng của em.”

Vì đang là thời điểm ngoài giờ ăn, nên trong quán khá vắng, bữa cơm của Dung Kính và Tạ Trường Thời cũng vì thế mà diễn ra nhanh chóng. Ăn xong, Tạ Trường Thời dẫn cậu đi dạo một vòng quanh mặt tiền cửa hàng đã chọn.

Cửa hàng rất rộng, được chia thành bốn khu riêng biệt. Theo như lời Tống trợ lý nói, một khu để khách xếp hàng chờ xem bói, một khu là nơi làm việc của Dung Kính, còn hai khu còn lại để nghỉ ngơi. Nếu Dung Kính muốn tìm một trợ lý nhỏ, thì dành hẳn một khu cho người đó. Còn nếu không, thì có thể dùng làm kho chứa linh tinh.

Dung Kính biết chút phong thủy, vừa nhìn tổng thể đã có chút kinh ngạc, sau đó quay sang hỏi Tạ Trường Thời: “Anh có nghe trợ lý Tống nói vì sao chủ cũ lại sang nhượng mặt bằng này không?”

Tạ Trường Thời đáp: “Nghe đâu là người ta vốn định mua mặt bằng để kinh doanh, nhưng vừa trang trí xong thì ngẫu hứng mua vé số ở tiệm bên cạnh… rồi trúng 30 triệu.”

Dung Kính: “……”

Tạ Trường Thời không hiểu sao cậu lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, bèn hỏi lại: “Phong thủy không tốt à?”

Dung Kính lắc đầu: “Không phải, mà là tốt quá ấy. Cho nên tôi mới tò mò sao người ta lại bỏ ngang.”

Xem ra, lực hấp dẫn của 30 triệu vẫn là quá lớn.

Dung Kính rất hài lòng với không gian làm việc tương lai, tâm trạng cũng phấn chấn theo. Bất quá cậu không định đi mua vé số, mà là đi dạo một vòng trung tâm thương mại gần đó, mua một đống đồ nội thất và đồ trang trí, sau đó gọi thợ đến vận chuyển toàn bộ đến cửa hàng để bắt đầu trang trí.

“Được rồi, chọn ngày lành tháng tốt là có thể khởi công!”

Chiều tối, Dung Kính và Tạ Trường Thời quay về biệt thự lưng chừng núi.

Dung Kính vác một chiếc ghế nằm ra ban công, nằm duỗi người một lát thì lại thấy con thỏ xám bụ bẫm tối qua lại lạch bạch chạy tới cọ chân. Đã chuẩn bị sẵn, cậu lấy một nắm cỏ linh lăng ra, thỏ béo quả nhiên chôn đầu vào ăn say sưa.

Đang vui vẻ cho thỏ ăn, điện thoại vang lên, là Trì Bạch gọi tới.

Dung Kính bật loa ngoài, nghe giọng Trì Bạch nói:

“Chúng ta gặp may rồi. Cừu Tiền và Hàn Dụ có xích mích với nhau, giờ Cừu Tiền bị chúng ta bắt rồi, gã còn ước gì chúng ta bắt luôn cả Hàn Dụ nữa ấy.”

Ngay từ khi bắt được Cừu Tiền, Trì Bạch đã thử thăm dò, không ngờ lại moi được chuyện này:

“Nghe nói hồi đó, Cừu Tiền và Hàn Dụ cùng được cử đi làm nhiệm vụ của sư môn. Kết quả Hàn Dụ về tới Huyền Thiên Quan bản lậu trước một bước, nên ác quỷ mạnh nhất bị giao cho lão.”

“Nhưng cái bước trễ của Cừu Tiền là do Hàn Dụ cố ý gài bẫy cản đường. Dù nói gì thì nói, chơi mưu chơi mẹo thì Cừu Tiền rõ ràng chơi không lại Hàn Dụ, nên trong lòng vẫn ghi hận đến giờ.”

“Vụ Huyền Thiên Quan bản lậu, tôi cũng nhờ A Thu tổng hợp lại thành văn bản, lát nữa chia cho cậu.”

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa: người đã dụ Trình Phác Ngọc đi đánh cược với Lăng Tiêu lão đạo, cũng là người của Huyền Thiên Quan bản lậu. Ngay cả tên giáo sư giảng dạy cái khóa 'Kỹ năng lừa đảo' cũng là do bên đó đào tạo ra.”

Dung Kính hơi sững người.

Dù từ trước đã thấy rõ Huyền Thiên Quan bản lậu chẳng tốt đẹp gì qua Hàn Dụ và Cừu Tiền, nhưng… mục ruỗng đến mức này, đúng là hiếm thấy.

Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đám người đó thật sự là đạo sĩ à?”

Trì Bạch nhún vai: “Cậu cũng thấy rồi đấy, giáo gì mà toàn làm chuyện xấu. Nghe ý Cừu Tiền nói thì mấy vụ kiểu đánh cọc sinh mệnh đối với bọn họ chẳng đáng nhắc tới.”

Nghĩ lại thì cũng đúng, so với chuyện đánh cọc, Lưu Vân Quan suýt nữa thì bị diệt môn còn nghiêm trọng hơn.

“Bọn tôi đang lên kế hoạch xem có thể lợi dụng Cừu Tiền để dụ mấy tên khác trong bản lậu Huyền Thiên Quan ra không.”

“Nếu cần tôi hỗ trợ gì thì cứ gọi.”

“Không thành vấn đề.”

Cúp máy, Dung Kính ôm con thỏ béo đặt lên đùi, đồng thời mở file tài liệu A Thu vừa gửi qua.

Trên tài liệu có rất nhiều nội dung, nhưng đọc kỹ thì toàn nói đi nói lại một vài điều giống nhau.

Huyền Thiên Quan bản lậu trước đây tên là Thao Tỉ Quan, cái tên chẳng có ý nghĩa gì sâu xa, chỉ đơn giản vì nó được lập ra ở một nơi gọi là "gò Thao Tỉ". Cừu Tiền cũng không phải đệ tử đời đầu, tất cả hiểu biết về lịch sử của Thao Tỉ Quan đều là nghe kể lại từ các sư huynh sư bá trong môn phái.

Nghe nói người sáng lập Thao Tỉ Quan là một nhân vật rất lợi hại, quan này thành lập đã hơn trăm năm mà người sáng lập vẫn còn sống, chỉ là chưa từng xuất hiện trước mặt ai. Theo lời các tiền bối kể lại thì ông ta đang bế quan tu luyện.

Nghe thoáng qua còn tưởng là ông ta chuẩn bị đắc đạo thành tiên đến nơi rồi.

Lần duy nhất ông ta “xuất quan” là để chỉ đạo tất cả môn đồ của Thao Tỉ Quan rời đi ... và thế là họ dịch chuyển về vùng núi Doanh Tự.

Nguyên văn lời Cừu Tiền: “Lúc bọn tôi chuyển sang Huyền Thiên Quan, nơi đó hoang tàn tơi tả, nhìn còn tệ hơn chỗ cũ của chúng tôi. Nhưng quan chủ nói, lão tổ bảo đây mới là vùng phong thủy bảo địa.”

Thì ra là vậy.

Dung Kính vừa xoa lông thỏ, vừa âm thầm suy ngẫm.

Câu chuyện của Cừu Tiền nghe có vẻ là thật, vì nó trùng khớp với những gì cậu biết về con tiểu quỷ mà Hàn Dụ nuôi.

Vả lại, vị “lão tổ” kia có vẻ cũng có chút bản lĩnh thật ... ít nhất cũng nhìn ra được vị trí Huyền Thiên Quan này phong thủy rất tốt.

Dung Kính bĩu môi.

Ngoài những điều trên, Cừu Tiền còn tiết lộ một chuyện nữa: Thao Tỉ Quan có rất nhiều đệ tử, người nào cũng có chút bản lĩnh. Hiện tại những người này đều đã rời quan, phân tán khắp nơi trên đất Hoa Quốc, và đang làm… vài chuyện chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Thông thường, đạo sĩ tu hành lấy việc tích công đức, hành thiện làm mục tiêu. Nhưng Thao Tỉ Quan thì ngược lại ... làm chuyện xấu mới được tính là tích công đức.

…Thật là đám thần kinh.

Dung Kính thẳng thắn đánh giá như vậy.

Sau đó, cậu gửi tin nhắn cho Trì Bạch: Vụ của Hàn Dụ làm rõ chưa?

Trì Bạch nhanh chóng trả lời: Cậu nói vụ hắn diệt môn Lưu Vân Quan? Theo lời Cừu Tiền thì là vì một trong năm chủ chốt của Thao Tỉ Quan có thù với Lưu Vân Quan, nên Hàn Dụ để lấy lòng người đó, đã chủ động ra tay diệt môn.

Dung Kính hỏi tiếp: Vậy còn thân phận con ác quỷ bên cạnh hắn thì sao?

Trì Bạch: Tôi có hỏi Cừu Tiền rồi, nhưng gã cũng không biết rõ. Chỉ đoán có thể là kẻ thù từng một mất một còn với mấy lão già trong Thao Tỉ Quan, chết trong tay họ rồi bị chế thành ác quỷ.

…Nói vậy nghe ra cũng hợp lý.

Thấy Dung Kính vẫn còn quan tâm đến vụ này, Trì Bạch tiếp tục nhắn thêm: Chúng tôi có nói sơ qua kế hoạch cho Cừu Tiền, nhưng gã nói việc dùng gã để dụ mấy người kia ra là không khả thi, vì trong đạo quan bọn họ chẳng ai có tình nghĩa sư môn gì hết.

Nguyên văn Cừu Tiền nói: “Tài nguyên trong đạo quan vốn đã ít, giống như Hàn Dụ muốn giết tôi để giành ác quỷ, chết thêm một người thì càng tốt, đỡ phải cạnh tranh. Có khi biết tôi bị bắt rồi, mấy người kia còn đốt pháo ăn mừng cũng nên.”

Trì Bạch tổng kết: Chúng tôi đang cân nhắc, nếu lời gã là thật thì tốt nhất đừng đánh động bọn chúng, thay vì dụ ra một lượt, chi bằng dùng Cừu Tiền để bắt từng tên một.

Mấy chuyện kiểu này thì Dung Kính cũng chẳng nói thêm gì, chỉ giữ đúng lời: Cần giúp gì cứ gọi tôi.

Hôm sau là cuối tuần.

Dung Kính và Tạ Trường Thời không về Vân Giang Loan, mà tiếp tục ở lại biệt thự lưng chừng núi thêm vài ngày. Mỗi ngày Dung Kính đều chơi với thỏ béo, vui như trẻ con.

Tới thứ Hai, Tạ Trường Thời đi làm, còn Dung Kính thì… đi “ra mắt cửa hàng”.

Không đúng ... giờ không gọi là “bày quán” nữa.

Cậu chính là một thầy bói có cửa hàng đàng hoàng!

Lo sợ khách cũ không biết mà chạy nhầm, Dung Kính còn cẩn thận đặt một tấm biển ở chỗ cũ, ghi rõ: Đã chuyển địa điểm, đi thêm 600 mét theo hướng mũi tên là thấy tiệm.

Một khách quen vừa thấy biển liền sửng sốt thốt lên: “Dung đại sư giờ có cửa hàng riêng rồi à?”

Người đi cùng cười hì hì: “Chắc kiếm bộn tiền đấy!”

Nghe vậy, người khách đầu tiên liếc mắt nhìn anh ta từ đầu tới chân, nghiêm túc hỏi lại:n“Cậu cũng đến xem bói à?”

“Không phải, tôi chỉ… đi ngang qua thôi.”

"Thảo nào nói chuyện toàn vị chua với mùi dấm." Vị khách vừa nói xong cũng mặc kệ biểu cảm của người vừa mở miệng kia ra sao, xoay người theo chỉ dẫn trên tấm biển mà lần theo manh mối đi tìm cửa tiệm của Dung Kính.

Mạc Cảnh Đồng vừa uống nước chanh, vừa nhìn người kia với vẻ mặt như đang xem trò hề, thật sự không nhịn được liền bật cười thành tiếng.

"Anh cười cái gì?"

"Tôi cười... tất nhiên là nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười rồi." Mạc Cảnh Đồng nhếch miệng: "Thế nào? Còn muốn quản tôi cười hay không cười nữa à?"

"......"

Nhìn người nọ tức đến tím tái mặt mày mà bỏ đi, Mạc Cảnh Đồng lại khẽ thở dài.

Ai…

Dung Kính chuyển chỗ, quầy hàng của anh cũng đâm ra buồn tẻ theo.

Ở đầu bên kia, trong cửa tiệm của Dung Kính đã có vài vị khách đến xem bói. Nam có, nữ có, người trẻ lẫn người trung niên đều có. Họ đứng quan sát cửa tiệm được bài trí kỹ lưỡng, không ngừng trầm trồ cảm thán.

“Đúng là sang thật đấy, còn có cả máy lấy số tự động nữa cơ!” Một người đàn ông trạc tuổi ngoài ba mươi vừa xuýt xoa vừa cúi đầu nhìn số thứ tự của mình, sau đó gõ cửa bước vào phòng làm việc của Dung Kính.

Vừa ngồi xuống, câu đầu tiên anh ta nói là: “Đại sư, tôi là thấy tin tức mấy ngày nay nên mới tìm đến.”

Dung Kính hơi sững người.

Người tìm đến sau khi đọc tin tức thì không hiếm, nhưng cái cụm “mấy ngày nay” này là chuyện gì? Vụ Thường Thiên Thụy cũng qua lâu rồi mà, chẳng lẽ lại có chuyện gì mới?

Thấy Dung Kính có vẻ khó hiểu, người đàn ông chủ động lấy điện thoại ra, đưa cho Dung Kính xem.

Dung Kính cúi đầu liếc một cái, lập tức hiểu ra.

Lần này không phải liên quan đến Thường Thiên Thụy, mà là… liên quan đến gia đình Ngô Minh Lượng.

Hóa ra chính Ngô Minh Lượng đã chủ động tìm đến truyền thông để kể lại câu chuyện của con gái ông và cả gia đình.

Đọc xong bài viết, Dung Kính không khỏi âm thầm thở dài.

Tuy rằng trên đời có nhiều kẻ như Cừu Tiền hay Hứa Chí gian trá và độc ác nhưng cũng có rất nhiều người tốt bụng, lương thiện. Dung Kính nghĩ, Ngô Minh Lượng chắc cảm thấy số tiền 500 nghìn hôm trước trả cho cậu là quá ít, cho nên mới tìm đến báo chí kể lại chuyện này để giúp Dung Kính nổi tiếng, coi như một cách báo đáp.

Chỉ là, có những vết thương một khi đã lành, đụng vào lần nữa… vẫn sẽ đau.

“Đúng rồi,” người đàn ông bổ sung, “Có cư dân mạng đã lục lại chuyện trước đây của nhà họ Ngô, tìm ra cả cái tên Tào Chấn từng dính líu với họ, giờ ông ta chạy mất rồi.”

“Chạy rồi á?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế. Sau khi bài báo kia đăng lên, trong ngày đã có người tới phố Trường Hoa mắng ông ta là đồ lừa đảo, nói ông ta không có tim gan, còn rủa ông ấy không chết tử tế. Họ nói vợ chồng nhà họ Ngô đã khổ sở đến mức đó rồi mà vẫn bị ông ta lừa gạt. Nghe bảo nếu không bỏ chạy thì kiểu gì cũng bị người ta đánh hội đồng.”

Tám chuyện xong, cuối cùng anh ta cũng nhắc đến việc của mình, đến xem đường công danh sự nghiệp.

Dung Kính cúi mắt nhìn quẻ tượng, khóe môi khẽ giật giật, nói: “Cấn thượng cấn hạ, sáu/ năm hào đều từ. Anh à… bình thường nói chuyện nên chú ý tiết chế một chút.”

Từ lúc bắt đầu trò chuyện đến giờ, Dung Kính đã nhận ra anh này đúng kiểu người “nhiều lời”, mà còn dễ nói hớ.

Quả nhiên, vừa nghe xong, người đàn ông liền cười xấu hổ: “Đại sư đúng là thần chuẩn thật. Không dám giấu gì, tôi mất công việc trước cũng vì cái mồm này. Nói chuyện không khéo, đắc tội ngay với lãnh đạo trực tiếp.”

Dung Kính: “…… Vậy thì thật ra anh chẳng cần phải tốn 500 nghìn làm gì.”

Rõ ràng biết vấn đề nằm ở đâu, còn đến xem bói làm gì nữa chứ?

Người đàn ông càng thêm xấu hổ, gãi đầu cười cười: “Thì… tôi muốn sửa mà không sửa nổi cái tật hay lắm mồm này.”

Nhưng giờ thì hiểu rồi, muốn thăng chức thì phải giữ cái miệng cho kỹ.

Anh ta thở dài một tiếng, tạm biệt Dung Kính với vẻ mặt buồn buồn, rồi đi khuất.

Dung Kính: “……”

Suốt cả ngày hôm đó, Dung Kính ngồi đến mức mỏi nhừ cả người, cuối cùng mới tiễn xong toàn bộ khách.

Cậu liếc mắt nhìn đống ghế lộn xộn ngoài phòng chờ, thầm nghĩ ... Có khi thật sự cần tuyển một trợ lý để xử lý mấy việc lặt vặt rồi.

Vừa âm thầm lẩm bẩm trong bụng, Dung Kính vừa đẩy cửa ra ngoài. Chiếc Cullinan màu đen đã đợi sẵn ở phía trước. Cậu cúi người bước vào xe, còn chưa kịp nói gì, trước mắt đã xuất hiện một hộp bánh kem thơm ngào ngạt.

Cậu duỗi tay ôm lấy, cảm động đến mức mắt sáng long lanh: “Làm sao anh biết em đang đói vậy?”

Tạ Trường Thời nhìn đồng hồ, thấp giọng đáp: “Tống Thanh chiều có ghé qua xem tình hình, thấy em cứ bận rộn suốt nên không dám làm phiền. Cậu ấy nói trong tiệm khách rất đông, đoán chắc em chẳng có thời gian ăn tối. Giờ cũng hơn 7 giờ rồi.”

Anh nhắc nhở: “Ăn chút bánh kem lót dạ trước đã, lát nữa anh đưa em đi ăn lẩu.”

Dung Kính vừa ăn vừa hớn hở: “Vậy mình đi Thiên Địa Thông nhé, ở đó có combo!”

Tạ Trường Thời cười nhẹ: “Được.”

Đêm khuya.

Tại một khu chung cư ở phía Bắc thành phố, một chàng trai khoảng 27–28 tuổi bỗng bật dậy từ trên giường.

“Xoạch”anh ta bật đèn trong phòng. Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh, nhợt nhạt.

Anh thở hắt ra, vội vàng xuống giường kéo laptop lại, thành thục mở một diễn đàn huyền học, đăng một bài viết:

[ Anh em ơi, đêm nay lại mơ thấy ác mộng nữa. Nhưng lần này mới là đỉnh cao ... trong mơ cái người đó đến gần tôi hơn rất nhiều! ]

Đăng xong, anh mở trang cá nhân, bắt đầu lật lại mấy bài viết trước đó của mình.

Ba ngày trước, anh viết rằng mình mơ thấy một người mặc đồ trắng, không nhìn rõ mặt, đứng dưới gốc cây bên kia một con sông.

Hai ngày trước, lại mơ thấy người đó. Vẫn là khung cảnh đó, chỉ khác là lần này người kia đứng ở giữa dòng sông.

Hôm qua, mộng cảnh lặp lại lần nữa.

Sự khác biệt duy nhất là vị trí ... từ giữa sông tiến đến bờ sông.

Tối nay, người đó chỉ còn cách anh đúng một bước.

Dù vẫn không nhìn rõ mặt, nhưng lần này anh đã thấy được tóc người kia cực dài, rũ xuống che hết ngũ quan. Cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo trắng, vừa dài bất thường, vừa gầy gò, các ngón tay nhọn hoắt, nhìn cứ như không phải tay người.

Anh l**m môi khô khốc, thêm một dòng nữa vào bài viết: Tôi thực sự cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa tôi nghi ngờ thứ mình mơ thấy… không phải là người.

Vừa ấn nút đăng, lập tức có phản hồi mới:

“Tôi đã đọc bài của cậu từ hôm qua, cảm thấy không ổn rồi. Mơ thấy kiểu này, có khi cậu bị quỷ ám rồi đó.”

Tim anh ta bỗng đập thình một cái.

Anh vội vàng bấm “cập nhật bình luận”, thấy có người trả lời ở tầng tiếp theo:

“Không chắc có phải quỷ thật không, nhưng chắc chắn là gặp phải thứ dơ bẩn rồi.”

Anh cuống cuồng gõ: “Vậy giờ tôi phải làm sao??”

Người kia đáp luôn:

“Chủ thớt ở Nhạn Thành phải không? Thế thì dễ rồi ... đến tìm Dung Kính đi, đảm bảo được giải quyết triệt để.”
 

Bình Luận (0)
Comment