Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 48

 
Dung Kính cắn một miếng lớn vào cái đùi gà, thật sự không thể không nghi ngờ Tư Lưu kiếp trước chết yểu là vì cái miệng quá độc, nói chuyện chẳng nể nang ai, kết cục là đắc tội quá nhiều người.

Nhưng cậu cũng cảm thấy cháu trai của Từ Việt đúng là đồ ngốc.

Trên đời này làm gì có chuyện không cần trả giá mà vẫn dễ dàng đạt được thứ mình muốn chứ?

Dung Kính hỏi: “Về sau thì sao, thật sự có người nhờ trò chơi Chiêu Linh mà được toại nguyện à?”

Từ Việt gật đầu: “Ừ, là một cậu sinh viên học tài chính, tên Trương Trạch, cũng là chủ nhóm chat mà cháu trai tôi tham gia. Nghe bảo lúc chơi trò Chiêu Linh với bạn cùng phòng, cậu ta cầu mong một đêm phát tài, kết quả hôm sau đi chơi với bạn gái, bị thứ gì đó ám hay sao ấy, tự nhiên lại mua một tờ vé số… trúng ngay năm trăm ngàn.”

Số tiền năm trăm ngàn này có thể chẳng đáng gì với Dung Kính và đám người kia, nhưng đối với một sinh viên đại học thì đó chắc canh là con số khổng lồ.

“Chuyện đó sau khi lan truyền trong trường liền làm dấy lên làn sóng bàn tán. Ban đầu ai cũng nghĩ là trùng hợp thôi, nên có người lại tiếp tục thử để kiểm chứng. Lần này họ cũng cầu mong phát tài, hôm sau cố ý chọn mua một loại xổ số khác, vậy mà vẫn trúng nữa.”

Một lần có thể gọi là trùng hợp, nhưng hai lần thì khó nói.

Từ Việt đưa điện thoại ra cho cậu xem, trên màn hình là một đoạn video.

Anh giải thích: “Video này cháu tôi gửi, bọn họ cố ý quay lại quá trình thực hiện nghi lễ Chiêu Linh để xác minh tính khả thi.”

Dung Kính cúi mắt nhìn vào màn hình.

Cảnh quay có vẻ là trong ký túc xá, nhưng rèm và cửa sổ đều đã được đóng kín. Đèn tắt, chỉ còn một cây nến trắng hắt ra ánh sáng yếu ớt, đủ để thấy được người thực hiện nghi lễ. Là một nam sinh dáng người gầy gò, đeo kính gọng đen, tay cầm một tờ giấy vẽ hình thù cổ quái, gương mặt trên đó vừa dữ tợn vừa rùng rợn.

Rất giống với tờ giấy vẽ mà Từ Việt nhặt được trong nhà.

Sau đó, nam sinh chắp tay trước ngực, khẽ nói: “Sắp đúng 0 giờ.”

Lời vừa dứt, trong góc phòng đồng hồ phát ra một tiếng “tí tách”, ba kim giờ, phút, giây cùng lúc chỉ vào số 12.

Đúng lúc đó, cơ thể nam sinh bỗng nhiên cứng lại, giữ một tư thế kỳ quái suốt hai phút.

Hai phút sau, thân thể giãn ra, cậu ta chậm rãi mở mắt, khàn giọng nói: “Nghi lễ Chiêu Linh hoàn tất.”

Hình ảnh chuyển cảnh, tiếp đến là cảnh nam sinh mua vé số ở một quầy nhỏ trong trung tâm thương mại. Máy quay lại gần cho thấy tờ vé trúng thưởng, toàn bộ đều được ghi hình rõ ràng.

Video kết thúc đột ngột giữa tiếng hét phấn khích của nam sinh.

“Sau khi video này lan truyền, gần như đã làm nổ tung diễn đàn trường bọn họ. Chỉ là quản trị viên cảm thấy việc tuyên truyền loại chuyện này không thích hợp, nên đã gỡ xuống. Nhưng dẫu vậy, vẫn có không ít người âm thầm bàn tán và chia sẻ.”

“Lấy nhóm chat cháu tôi tham gia làm ví dụ, trong nhóm có tới hơn hai ngàn người, đến từ đủ mọi trường đại học trên cả nước.” Từ Việt nói, “Trì phó bên tôi đã đi tìm Trương Trạch để xác minh, nhưng hiện tại cũng không rõ cậu ta còn sống không nữa…”

Dung Kính nghĩ ngợi một lúc, nói: “Cảm giác có gì đó không ổn.”

Theo lời Từ Việt, người đầu tiên chơi trò Chiêu Linh là Trương Trạch, một sinh viên đại học, mà cậu với Tạ Trường Thời thì vừa phát hiện xác của một đôi tình nhân cấp ba gần khu đảo nhỏ... Nếu người sau chết rồi, thì có khi người trước cũng chẳng sống lâu.

Tất nhiên, nếu nhìn tích cực thì thời gian tử vong chưa chắc có liên quan đến thời điểm bắt đầu trò chơi.

Tư Lưu liếc Dung Kính một cái, đại khái đoán được cậu đang nghĩ gì.

Tuy vậy, trong chuyện này y biết rõ nhiều hơn, nên tựa đầu lên tay, lười biếng nhắc: “Có liên quan đến thời gian, nhưng nghi lễ Chiêu Linh có thành hay không còn phụ thuộc vào bản thân người thực hiện. Bát tự yếu, tâm tính kém, thứ gọi tới thường là ác quỷ mạnh hơn, kết quả là chết cũng nhanh hơn.”

Tốt rồi, đến giờ Dung Kính có thể chắc chắn: Tư Lưu chết yểu đúng là do cái miệng này.

Từ Việt nói xong những gì mình biết thì không ở lại lâu. Hôm nay còn là ngày làm việc, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa mới chạy tới.

Nhìn theo bóng lưng Từ Việt rời khỏi phòng làm việc, Dung Kính dọn sạch phần gà nướng còn lại rồi tiện tay vứt xương vào thùng rác ngoài cửa. Ngẩng đầu lên, cậu lập tức thấy một cái bóng dáng khả nghi đang rón rén nấp sau cột hành lang gần đó, một tay ôm cột, tay kia nâng kính râm lên để hé ra đôi mắt sáng ranh mãnh.

Ánh mắt Dung Kính và đối phương chạm nhau. Người kia lập tức hít mạnh một hơi.

Vừa lúc ấy, Nghiêm Anh Diệu xách túi rác đi ra, vừa định chào Dung Kính, khóe mắt lại bắt gặp người sau cột hành lang, miệng nhếch lên, khóe mắt cũng giật giật: “Nhiếp Lục, cậu chui rúc sau đó như ăn trộm thế làm gì?”

Bị phát hiện, Nhiếp Lục cũng chẳng thèm giấu nữa.

Anh ta từ sau cột đi ra, xấu hổ gãi đầu chào Dung Kính: “À thì, chào đại sư Dung, chào ngài.”

“Ừ, chào anh, nhưng mà… anh tới đây làm gì?”

Nhiếp Lục gãi mũi, cười hề hề: “Thì tôi nghe nói Nghiêm đại thiếu thay đổi tính tình rồi, thấy hơi khó tin nên tới xem thử thôi.”

Nhiếp Lục và Nghiêm Anh Diệu có quan hệ thân thiết, nhà họ Nghiêm và nhà họ Nhiếp vốn thường xuyên hợp tác, mà hai người bọn họ lại là hậu bối duy nhất trong hai gia tộc có liên hệ chặt chẽ. Trước đây không lâu Nhiếp Lục ra nước ngoài, sáng nay mới về nước, vì vậy không tham dự buổi tụ họp “Xuân Say” của Nghiêm Anh Diệu tối qua, cũng bỏ lỡ không ít tin tức trong nước. Anh ta chỉ nghe nói đầu óc của Nghiêm Anh Diệu hình như có chút vấn đề, từ thiếu gia ăn chơi trác táng lại tự dưng bỏ hết mà chạy đi làm trợ lý cho một đạo sĩ giang hồ.

Biết rõ tính cách của Nghiêm Anh Diệu, Nhiếp Lục nghĩ người có thể khiến anh cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ chắc canh không phải người tầm thường, thế nên vừa xuống máy bay đã vội vã chạy đến đây.

Nghiêm Anh Diệu liếc anh ta một cái, chẳng buồn giữ thể diện: “Không rảnh tiếp cậu đâu, cậu rảnh thì về nhà sớm đi.”

Nhiếp Lục nhún vai: “Không cần cậu lo.”

Dứt lời, anh ta quay sang hỏi Dung Kính: “Đại sư, chắc ngài không ngại cho tôi ngồi trong tiệm một lát chứ?”

Dung Kính thấy rõ mối quan hệ giữa hai người không tệ, dĩ nhiên không có lý do từ chối, bèn gật đầu cười nói: “Đương nhiên không ngại.”

Nghe vậy, Nhiếp Lục lập tức tiếp lời: “Vậy lát nữa tôi tìm ngài xem một quẻ nhé.”

Nghiêm Anh Diệu liếc mắt: “Cậu thì xem cái quẻ gì?”

Nhiếp Lục nói với vẻ hoàn toàn hợp lý: “Xem xem ba mẹ tôi có sống tới 90 tuổi không, làm việc đến 90 tuổi luôn.”

Dung Kính: “…”

Quả nhiên, người có thể làm bạn với Nghiêm Anh Diệu đúng là không giống người thường.

Dung Kính cũng không quấy rầy hai người tám chuyện, rất nhanh liền trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Nhiếp Lục, vừa thấy Dung Kính đi rồi liền không nhịn được kéo Nghiêm Anh Diệu sang quán cà phê bên cạnh, vừa uống vừa bắt đầu trút bầu tâm sự về cuộc sống gần đây khổ sở ra sao.

“Cậu nhìn xem tôi có gầy đi tí nào không? Ông già mỗi ngày bắt ăn thanh đạm, tôi cũng bị ép ăn theo, cảm giác sắp hóa thành con thỏ rồi đấy.”

“Lúc đầu còn nhất quyết không cho tôi về nước nữa cơ…”

“Thế cậu làm cái gì mà khiến ông già chịu buông tha cho?” Nghiêm Anh Diệu chen vào hỏi.

Ông ngoại của Nhiếp Lục là một ông cụ nghiêm khắc vô cùng, cực kỳ bất mãn với cách nuôi dạy kiểu buông lỏng của ba mẹ Nhiếp Lục, cho rằng cái dáng vẻ ăn chơi không nên thân của thằng cháu hiện tại chính là do họ nuông chiều mà ra. Ông cụ không ưa gì ba mẹ Nhiếp Lục, càng không vừa mắt chính Nhiếp Lục, lần này còn lấy lý do “sức khỏe yếu” để lừa anh ra nước ngoài, trong lòng thì mong muốn mạnh mẽ có thể uốn nắn anh quay lại con đường chính đạo.

Theo lý mà nói, chỉ cần Nhiếp Lục không thay đổi, thì chẳng đời nào ông cụ lại cho anh về nước.

Nhiếp Lục lật trắng mắt: “Cười chết, tôi làm ông ấy chịu thả về á? Tôi chỉ nhân lúc có người tới nhà bàn chuyện làm ăn với ông, tranh thủ trộm hộ chiếu và CMND chạy về thôi.”

Nghiêm Anh Diệu: “…”

Mà Nhiếp Lục vẫn chưa kể hết: “Nhưng mà tuy lấy được hộ chiếu với giấy tờ, lại bị đóng băng tài khoản. Ban đầu tính kiếm sống bằng cách đi hát dạo, tích cóp từng đồng, ai ngờ vận khí không tệ, gặp đúng người quen.”

Nghiêm Anh Diệu hơi bất ngờ: “Người quen nào tốt tính đến mức chịu cho mày mượn tiền?”

“Lâm Từ Ngôn.”

Nghiêm Anh Diệu khựng lại hai giây, rồi hỏi tiếp: “Ai cơ?”

Nhiếp Lục cười hừ hừ: “Không thân lắm, chính là đứa con trai nhà họ Lâm mà hai năm trước mới tìm lại được đó. Hồi đó nhà nó còn tổ chức tiệc mừng, tôi với cậu còn cùng đi xem náo nhiệt mà. Cậu còn nhớ không? Thằng nhóc đó vừa đen vừa gầy, trông như con khỉ ấy. Nhưng lần này gặp lại, nó thay đổi nhiều lắm, còn nhuộm tóc màu hồng nữa cơ. Tôi thấy tóc nó nhuộm đẹp lắm, còn xin luôn cả địa chỉ tiệm làm tóc của nó.”

Nghiêm Anh Diệu thì không mấy quan tâm đến Lâm Từ Ngôn, ánh mắt chỉ đảo qua đầu Nhiếp Lục một vòng rồi hỏi với vẻ như đang suy tính gì đó: “Thế cậu nhuộm luôn màu xanh lá đi? Xanh đẹp.”

Nhiếp Lục: “…”

Nhiếp Lục nói muốn nhờ Dung Kính xem bói, đúng là thật sự chịu khó xếp hàng chờ tới tận chiều.

Đáng tiếc là quẻ bói mà Dung Kính đưa ra không được tốt lắm, cha mẹ anh thì sống đến 90 tuổi là có thể, nhưng làm việc đến 90 tuổi thì không. Có điều, quẻ cũng nói rằng, chỉ cần cha mẹ anh chịu khó nâng đỡ người có năng lực, công ty nhà họ hoàn toàn có thể khiến anh ta sống cả đời trong vinh hoa phú quý.

Nhiếp Lục nghe xong rất vừa ý, vung tay gọi một lượt đồ ngọt và cà phê cho toàn bộ khách đang chờ xem bói, bao gồm cả Dung Kính.

Nghiêm Anh Diệu có chút kinh ngạc: “Không phải cậu bảo là tiền vé máy bay về nước cũng phải mượn người ta sao?”

Nhiếp Lục gật đầu: “Đúng rồi.”

Nghiêm Anh Diệu: “Vậy tiền đâu ra mời người ta uống cà phê?”

Nhiếp Lục chỉ tay: “Không phải còn có câj à?”

Nghiêm Anh Diệu: “……?”

Không bàn đến chuyện anh có tiền hay không, Nghiêm Anh Diệu mặt không cảm xúc cầm lấy cây chổi bên cạnh bàn, vung một cái rồi đuổi đánh Nhiếp Lục. Nhiếp Lục hét “Ai ai ai!” vừa chạy vừa nhảy như con khỉ, miệng thì kêu: “Giỡn thôi mà! Là cha mẹ tôi cho tiền thật đó!”

Vừa lùi lại vừa tránh, đến khi “phịch” một tiếng đụng vào ai đó, anh lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng quay đầu lại… đối diện là khuôn mặt của Trì Bạch.

Chưa kịp lên tiếng xin lỗi, Trì Bạch đã bình thản nói một câu: “Không sao.”

Sau đó trực tiếp lướt qua người anh, đi đến phòng làm việc rồi gõ cửa.

Nhiếp Lục xoa xoa bả vai bị đau do phản lực cú va, thì thầm với Nghiêm Anh Diệu: “Tôi còn chưa kịp xin lỗi nữa mà.”

Nghiêm Anh Diệu sờ cằm, mặt ra chiều suy nghĩ sâu xa: “Từ bao giờ Trì phó lại dễ tính như vậy?”

Thật ra cũng không phải dễ tính gì, chỉ là hiện tại Trì Bạch đang sốt ruột, lười tốn thời gian đôi co với Nhiếp Lục mà thôi. Chờ đến khi Dung Kính mở cửa cho vào, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Vụ việc liên quan đến trò chơi Chiêu Linh có thể cần cậu hỗ trợ. Chúng tôi đã liên hệ với các cơ quan đặc thù trên cả nước, nhưng số người bị lẫn vào trò chơi này quá nhiều, nhân lực của các đơn vị không đủ để xử lý.”

“Tổng cục đã phân người của chúng tôi đến các khu vực khác nhau. Tôi định nhận khu vực Phần Thuyền, còn Nhạn Thành giao cho cậu và Tiết Thương, cậu thấy ổn không?”

Tình hình gấp gáp, Trì Bạch cũng không vòng vo khách sáo, trực tiếp hỏi luôn.

Dung Kính dĩ nhiên gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Trì Bạch: “Vậy được, lát nữa Viên Tư Vũ và mấy người nữa sẽ liên hệ với cậu. Tôi giờ đi luôn tới Phần Thuyền, xong việc lần này tôi mời cơm.”

Nói xong liền vội vã rời đi.

Dung Kính liếc nhìn mười mấy khách đang chờ ngoài cửa, đành tăng tốc làm việc.

Kết thúc công việc xem bói hôm nay, khi Dung Kính cùng Tư Lưu rời khỏi phòng làm việc, Nghiêm Anh Diệu liền nhìn về phía họ đầy trông mong. Dung Kính cảm thấy Nghiêm đại thiếu lúc này trông chẳng khác gì một con cún to đang chờ mong được dẫn đi chơi. Đáng tiếc, lần này không thể mang theo anh, Dung Kính chỉ có thể nói: “Anh với bạn đi uống rượu trước đi, nếu có cơ hội, sẽ cho anh đi bắt quỷ cùng.”

Nghiêm Anh Diệu: “!”

Ngay lập tức, anh thu lại vẻ mặt đáng thương, cúi người thi lễ, chắp tay làm động tác mời: “Hai vị đại sư công tác thuận lợi!”

Dung Kính gọi xe, đúng lúc đó chiếc Cullinan của Tạ Trường Thời dừng trước cửa. Cậu không dừng lại, lập tức lên xe rời tới Cục cảnh sát Nhạn Thành. Mà ở lại phía sau, Nghiêm Anh Diệu vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ, quay vào đóng cửa.

Tại Cục cảnh sát, Cận Hồng, Viên Tư Vũ và Tiết Thương đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vừa thấy Dung Kính đến, họ không tốn thời gian chào hỏi mà trực tiếp đưa tư liệu qua.

Giọng Cận Hồng vững vàng mà nghiêm túc: “Vụ án lần này không thể coi thường. Trong nội thành chín khu lớn của Nhạn Thành có tổng cộng 80 trường đại học và 230 trường cấp ba. Phạm vi rất lớn, khối lượng công việc cực nhiều. Hơn nữa chúng ta phát hiện muộn, nên tình hình hiện tại khá tệ. May mà các trường phối hợp rất tốt, ba phần tư trong số đó đã gửi về báo cáo điều tra học sinh.”

“Phân tài liệu này là danh sách học sinh đã từng tổ chức nghi thức Chiêu Linh và hiện vẫn còn liên lạc được.” Nói xong, Cận Hồng đưa tập hồ sơ cho Dung Kính, rồi chỉ vào tập trong tay Viên Tư Vũ, “Còn tập bên kia là danh sách không thể liên hệ.”

Dung Kính cầm lấy phần danh sách học sinh mất liên lạc trước tiên.

Số lượng tài liệu không nhiều, là giấy A4 ghi lại thông tin cá nhân, thời gian thực hiện nghi thức Chiêu Linh mà người khác kể lại, nội dung nghi thức, cùng thời điểm chính xác mất liên lạc.

Dung Kính lật xem một lượt rồi hỏi: “Mười người?”

Cận Hồng gật đầu: “Đúng vậy, xem như tạm có tin tức tích cực. Dù sao thì so với dự đoán ban đầu của chúng ta, số lượng mất liên lạc ít hơn một chút.”

Dung Kính lướt mắt qua phần nội dung trên tay, sau đó chuyển ánh nhìn sang chồng tài liệu học sinh khác. Chỗ này là một tập giấy A4 dày cộp, Dung Kính ước lượng sơ sơ cũng gần 400 tờ.

“Học sinh thì đông hơn, vì có vài trường cấp ba quản lý rất nghiêm, lại áp dụng chế độ ở nội trú nên học sinh không dễ tiếp xúc với mấy thứ này. Nhưng sinh viên thì lại khác. Mọi người cũng biết tốc độ lan truyền thông tin bây giờ nhanh đến mức nào, bọn họ lại dễ chạy theo trào lưu.”

“Tôi đã yêu cầu các trường đưa hết đám sinh viên đó đến ở tạm tại khách sạn Tạ thị.”

Nghe đến hai chữ “Tạ thị”, tai Dung Kính lập tức giật giật, rồi nhanh chóng đứng dậy: “Là cái khách sạn gần đây đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Vậy thì tới đó xem luôn đi.”

Cục cảnh sát và khách sạn Tạ thị cách nhau không xa, chỉ khoảng hơn năm phút đi xe. Trên đường, Viên Tư Vũ đưa cho Dung Kính một bản sao chép đoạn trò chuyện trích từ các nhóm thảo luận, ra hiệu bảo cậu xem.

Dung Kính cúi đầu đọc:

[ Vừa mới chơi thử thôi, cảm giác không có gì đặc biệt lắm? Hay là do mình làm sai cách? ]

[ Lúc mình chơi thì ký túc xá âm u thấy rõ, còn cảm giác như có linh thể nói chuyện nữa cơ! ]

[ Xàm thật? Sao mình lại không nghe thấy gì hết? ]

[ Bình thường thôi, mỗi người triệu hồi ra linh thể có sức mạnh khác nhau mà. Có khi của cậu yếu quá nên nguyện vọng cũng khó thành ấy. ]

Dung Kính vừa đọc đến đoạn này, cảm giác có gì đó không ổn. Cậu chỉ vào một ID trong đoạn chat rồi hỏi Cận Hồng: “Đã điều tra người này chưa?”

Viên Tư Vũ lập tức thò qua nói: “ID là ‘Thần Thoại Chuyện Xưa’. Tôi có thông tin rồi, cậu ta tên thật là Dư Lỗi, không phải sinh viên Nhạn Thành mà là ở Phần Thuyền.”

Phần Thuyền chính là thành phố mà Trì Bạch đã đi trước.

Dung Kính khẽ cau mày, gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Người này có vẻ biết khá nhiều.”

Viên Tư Vũ tiếp lời: “Nhưng cậu ta chỉ là một sinh viên năm hai bình thường. Trì phó khi xem đoạn trò chuyện này cũng cảm thấy kỳ lạ, sau đó điều tra thì mới biết cậu ta và Trương Trạch ngoài đời là bạn thân. Mấy thứ này đều do Trương Trạch kể cho cậu ta biết. Ngay cả trò chơi này cũng là do Trương Trạch giới thiệu, giấy vẽ để làm nghi thức cũng là do cậu ta đưa cho.”

“Nghe theo lời Dư Lỗi kể lại, người biết rõ trò chơi Chiêu Linh nhất chính là Trương Trạch. Đáng tiếc… Trương Trạch đã mất tích.”

Dung Kính không nói gì thêm. Đúng lúc đó xe cũng vừa dừng lại trước khách sạn. Theo lời Viên Tư Vũ, khi cục cảnh sát liên hệ đề xuất hợp tác, phía Tạ thị lập tức đồng ý không chút do dự, thậm chí còn chủ động nhường hẳn tòa nhà phía Bắc cho nhóm sinh viên ở tạm. Vì vậy, tất cả sinh viên hiện đang tập trung ở khu phía Bắc.

Lúc này, cánh cửa lớn tòa nhà phía Bắc vẫn đóng chặt. Cận Hồng dẫn đầu, còn Dung Kính, Tiết Thương và Viên Tư Vũ đi phía sau. Khi Cận Hồng vươn tay định đẩy cửa, Dung Kính và Tiết Thương đồng loạt dừng bước. Viên Tư Vũ nhận ra điều đó, lập tức quay lại hỏi: “Sao thế?”

Cận Hồng cũng quay đầu nhìn.

Dung Kính và Tiết Thương liếc nhau, rồi Tiết Thương lên tiếng: “Quỷ khí rất nặng. Nếu không có gì bất ngờ thì trong tòa nhà này có không ít ác quỷ.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Cận Hồng và Viên Tư Vũ lập tức biến đổi.

Tuy họ không phải chuyên gia bắt ma, nhưng với thời gian dài làm việc ở Bộ phận đặc thù của Cục Cảnh sát Nhạn Thành, họ đã hợp tác không ít lần với người trong nghề. Dĩ nhiên họ biết ác quỷ quấy phá có thể dẫn đến hậu quả đáng sợ thế nào. Nhất là nghĩ đến trong tòa nhà còn có rất nhiều sinh viên, Cận Hồng liền nghiêm túc nói: “Vậy làm phiền hai vị.”

Dung Kính mỉm cười trấn an: “Cứ yên tâm.”

Cậu nói xong liền lấy từ balo ra hai lá bùa, lần lượt đưa cho Cận Hồng và Viên Tư Vũ: “Bùa hộ mệnh. Lát nữa lúc trừ quỷ có thể không kịp để ý đến hai người, cứ mang theo bên người cho chắc.”

Sau đó cậu quay sang nhìn Tiết Thương, nói: “Tiết ca, anh đi với tiền bối Tư xem trước tình hình bên trong. Tôi sẽ bố trí một trận phù bên ngoài, tránh để ác quỷ nhân lúc hỗn loạn mà thoát khỏi khu nhà phía Bắc.”

Tiết Thương còn chưa kịp hỏi “tiền bối Tư” là ai, thì đã thấy một bóng dáng mặc áo trắng mảnh khảnh, thình lình xuất hiện phía sau Dung Kính.

Sự xuất hiện bất ngờ của bóng người ấy khiến cả ba người đều hơi sững sờ. Nhưng người ngạc nhiên rõ rệt nhất là Tiết Thương. Là người được Lưu Vân Quan dày công bồi dưỡng làm người kế thừa đời sau, thế mà trước khi Tư Lưu hiện thân, anh lại hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của đối phương… Điều này đủ để chứng minh thực lực người kia vượt xa anh.

Dung Kính rốt cuộc mời được cao nhân từ đâu về trợ giúp vậy?

Tư Lưu chẳng buồn để ý đến vẻ mặt của ba người, chỉ gật đầu với Dung Kính: “Giao cho ta.”

Dứt lời, thân ảnh chớp nhoáng, đã không thấy bóng dáng.

Tiết Thương vội vàng đuổi theo.

Còn Dung Kính thì nhanh chóng đặt bùa chú ở bốn góc của tòa nhà phía Bắc. Sau đó, cậu cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi vẽ một ký hiệu lên lá bùa cuối cùng. Bốn đạo ánh sáng màu vàng kim đột ngột bắn lên cao, rồi lập tức tan vào không khí, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dung Kính dùng đầu lưỡi l**m sạch vết máu ở đầu ngón tay, rồi quay lại bước vào trong tòa nhà phía Bắc.

Tòa nhà này tổng cộng có 36 tầng. Tiết Thương phụ trách tầng 1 đến tầng 12, Tư Lưu phụ trách tầng 13 đến 24, còn toàn bộ phần còn lại giao cho Dung Kính.

Dung Kính đi thang máy thẳng lên tầng 25.

Đứng trước cửa thang máy, cậu đưa mắt nhìn ra hành lang trống vắng, tĩnh lặng đến quỷ dị. Từng đợt gió lạnh lẽo thổi tới từ nơi xa, lướt qua làn da trần của Dung Kính.

Cậu nheo mắt lại, khẽ cong môi cười.

Cái này là gì đây? Khiêu khích sao?

Cậu vốn tưởng, khi phát hiện có đạo sĩ vào tòa nhà, lũ ác quỷ sẽ tìm cách ẩn mình.

Không ngờ chúng lại chọn cách đối đầu trực diện.

Cũng gan lắm đấy.

Ngón tay trắng nõn xinh đẹp kẹp một lá bùa màu vàng chanh, lặng lẽ tung ra giữa không trung. Dung Kính mấp máy môi, niệm chú, lá bùa không cần lửa mà tự bốc cháy, sau đó hóa thành một làn khói mỏng, bay dọc hành lang, hướng thẳng tới căn phòng thứ tư.

Sắc mặt Dung Kính không đổi, cậu bước tới, giơ tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc… cộc cộc cộc… âm thanh gõ cửa kéo dài gần một phút, cuối cùng mới có người bên trong lên tiếng: “Chờ chút!”

Rồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Người xuất hiện trước mặt Dung Kính là một nữ sinh còn rất trẻ. Cô mặc áo phông và quần jeans, tay đang vuốt vuốt mái tóc ướt xõa xuống. Trên tóc vẫn còn những đốm bọt xà phòng lớn chưa kịp xả sạch.

Chạm phải ánh mắt Dung Kính, cô có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy em đang gội đầu nên không nghe thấy. Anh tìm em có chuyện gì vậy?”

Dung Kính chăm chú nhìn cô, rồi lấy ra một lá bùa đã chuẩn bị sẵn, đưa tới: “Tôi là nhân viên công tác của Cục cảnh sát Nhạn Thành, đến kiểm tra tình hình.”

Thấy cô lộ vẻ tò mò, Dung Kính giải thích thêm: “Đây là bùa hộ mệnh do cảnh sát chuẩn bị cho các bạn, mỗi người một tờ. Khi cần thiết có thể bảo vệ tính mạng cho các bạn.”

Nữ sinh “à” một tiếng, nhận lấy lá bùa, rồi tươi cười rạng rỡ, nói với Dung Kính: “Cảm ơn ạ!”

Ánh mắt Dung Kính dừng lại ở bàn tay cô. Lá bùa màu vàng dán lên da, nhưng không có dấu hiệu bỏng rát hay phản ứng lạ nào, điều này chứng minh cô gái này là người bình thường.

Nhưng… phù truy tung rõ ràng chỉ đúng đến căn phòng này.

Hơn nữa, theo yêu cầu của cảnh sát để đảm bảo an toàn cá nhân, mỗi sinh viên đều được bố trí ở riêng một phòng.

Điều đó có nghĩa là: ngoài nữ sinh này, trong phòng không còn ai khác.

Dung Kính hơi cụp mắt suy nghĩ, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ gật đầu một cái: “Không có gì đâu.”

Rồi xoay người rời đi.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc cậu quay đi, một luồng hơi lạnh buốt thấu xương bất ngờ ập đến từ phía sau.

Một cơn gió mạnh vụt qua, những đầu ngón tay sắc bén như dao bất ngờ lao thẳng về phía sau lưng Dung Kính…

Dung Kính đột ngột quay đầu lại….chạm ngay vào một khuôn mặt quỷ dữ tợn.

Cô nữ sinh ban nãy còn cười tươi tắn, giờ phút này sắc mặt phủ kín một lớp đen dày đặc, đôi mắt đỏ rực như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, miệng nứt to đến mức kinh hoàng như một khe nứt sâu hoắm giữa vực thẳm. Hắc khí đậm đặc từ cơ thể cô không ngừng tỏa ra, cuồn cuộn xoáy quanh thân thể, gần như bao trùm toàn bộ không gian.

Mà lá bùa mà Dung Kính đã đưa cho cô ta, lúc này đang cô độc nằm rơi lẻ loi trên nền đất.

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô ta, Dung Kính khẽ mím môi. Những dự cảm lúc bước vào cửa tòa nhà giờ đây đã hoàn toàn được xác thực.

Cậu thầm nghĩ, có lẽ trong quá trình phân tích vụ việc lần này, bọn họ vẫn đã quá lạc quan.

Ban đầu chỉ thấy mười sinh viên mất liên lạc, nên cho rằng quy mô sự việc vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng lại không ngờ đến một khả năng kinh khủng hơn… con ác quỷ kia có thể không g**t ch*t sinh viên, mà là nhập vào, hoặc thậm chí là thay thế.

Như vậy…

Toàn bộ tòa nhà này, suốt 36 tầng…

Rốt cuộc có bao nhiêu người ... đã gặp nạn?
 

Bình Luận (0)
Comment