Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 74

 
"Chuyện là như vậy đó, tôi ngủ một giấc dậy liền có thêm một người bạn trai."

Trong đạo quán Hoa Thanh Môn, Dung Kính và A Thu ngồi đối diện nhau, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, không quản biểu cảm của A Thu lúc này ra sao, lo lắng nói: "Tuy rằng tôi cũng không ngại có thêm một người bạn trai, nhưng cảm thấy có gì đó kỳ lạ."

A Thu: "Tôi cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ."

Đôi mắt Dung Kính khẽ sáng lên, tràn đầy mong đợi hỏi: "Chỗ nào kỳ lạ?"

A Thu: "Kỳ lạ đến mức chua loét."

Cậu ta là một con chó độc thân, tại sao phải ở đây nghe Dung Kính và Tạ Trường Thời ân ái hàng ngày.

A Thu nhìn về phía Dung Kính, nghiêm túc nói: "Cậu biết mà, đạo quán chúng ta toàn là chó độc thân, kiến nghị đem cơm chó phát đều đến mỗi một cái bát của chó độc thân."

Sư thúc Trường Hạc tự nhận là cơ thể đã rất tốt, vừa gặm táo vừa đi ngang qua hai người, ngữ khí sâu xa: "Ta không thích ăn cơm chó, phần của ta đưa cho Nguyên Cảnh."

Nguyên Cảnh mặt không biểu cảm: "Tôi không nghe được một chút ân ái nào của người khác, đưa cho Hằng Nhất."

Hằng Nhất hướng Dung Kính lộ ra nụ cười thẹn thùng, đôi mắt lại rất sáng: "Tôi thích nghe!"

Dung Kính: "..."

Nhưng mà hiện tại cậu không muốn nói.

Cảm thấy đám người Hoa Thanh Môn này một chút cũng không đáng tin cậy.

Vừa lúc, Hoài Văn Mẫn hành động vô cùng nhanh chóng đã gửi tin nhắn mới cho Dung Kính. Dung Kính cúi đầu xem, phát hiện đối phương đã cho người thiết kế ra mấy mẫu vòng tay, trâm cài tóc và khuy măng sét, muốn hỏi Dung Kính chọn mẫu nào. Sáng sớm đã bị lừa dối, Dung Kính nhìn chằm chằm những bản vẽ thiết kế tinh xảo kia, không nhịn được thầm thì dưới đáy lòng ....

Thật là tiện nghi cho cái tên Tạ Trường Thời đại bại hoại này.

Sau đó nghiêm túc lựa chọn.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vị thiết kế sư ngự dụng của Hoài gia này có con mắt và gu thẩm mỹ thật sự không tồi, mỗi một bản vẽ Dung Kính đều rất thích.

A Thu đứng dậy đi ngang qua bên cạnh cậu, khóe mắt quét qua cảnh này, lập tức đề nghị: "Cái này còn không đơn giản sao, dù sao tảng đá kia lớn như vậy, làm hết không phải được rồi sao?"

Rất có lý.

Dung Kính dứt khoát lựa chọn nghe theo ý kiến của A Thu, báo lại tính toán của mình cho Hoài Văn Mẫn. Nhận được phản hồi khẳng định từ Hoài Văn Mẫn, c** nh* giọng nói: "Khiến Tạ Trường Thời nhặt được của báu rồi."

A Thu muốn giao lưu tình cảm với các sư huynh đệ trong đạo quán, Dung Kính cũng không định quấy rầy cậu ta, lại lết lết về khách sạn.

Tạ Trường Thời đã xử lý xong công việc, quay đầu lại nhìn thấy Dung Kính, vẫy vẫy tay về phía cậu, gọi một tiếng: "Bạn trai."

Dung Kính: "... Anh không cần luôn nhắc nhở em chuyện em bị anh lừa gạt, sẽ làm em cảm thấy em ngốc nghếch, một chút cũng không thông minh."

Tạ Trường Thời nghe được lời này thật sự không nhịn được cười, anh thấy trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của Dung Kính có sự oán niệm, liền biết cậu canh cánh trong lòng về chuyện bị lừa dối thành bạn trai trong giấc ngủ.

"Được rồi, bạn trai." Anh thuận thế nói tiếp, lập tức lại nhận được ánh mắt càng thêm ai oán của Dung Kính.

Lo lắng Dung Kính thật sự nổi đóa, Tạ Trường Thời không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, mà hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì? Chiều nay anh sắp xếp nhé?"

Chiều nay Tạ Trường Thời sắp xếp?

Trong nháy mắt lòng hiếu kỳ bị khơi gợi, Dung Kính chân trước còn đang oán giận, sau lưng liền không nhịn được tiến đến bên cạnh Tạ Trường Thời, tò mò hỏi anh: "Sắp xếp cái gì? Chiều nay anh không làm việc sao?"

"Không làm việc, muốn đi công viên giải trí không? Yển Hà giáp Phần Bình có một công viên giải trí rất nổi tiếng, khó có dịp đến đây một chuyến, chúng ta đi xem nhé?"

12 năm trước Dung Kính rất thích công viên giải trí.

Nhưng lúc đó bọn họ không có nhiều tiền, Dung Kính dù thích cũng sẽ không cầu Tạ Trường Thời đi công viên giải trí ở Đình Dương Thị chơi. Tuy nhiên, vận may của họ cũng không tồi, năm đó vừa đúng dịp kỷ niệm của công viên giải trí, tầng quản lý phát tờ rơi ở cổng công viên giải trí nói là tuyển dụng nhân viên tạm thời. Tạ Trường Thời và Lục Vân Tễ lén lút mang theo một cái đuôi nhỏ cầm tờ rơi mặc bộ đồ thú nhồi bông dày cộm, bán bóng bay cả ngày.

Dung Kính đến bây giờ vẫn còn có thể nhớ rõ ràng ngày hôm đó khi Tạ Trường Thời tháo khăn trùm đầu ra, mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt sũng.

Tim cậu như bị thứ gì đó nhẹ nhàng dẫm lên một chút, có chút mềm, lại có chút chua xót. Sau đó, khi đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Tạ Trường Thời, khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười, cậu nói: "Được thôi được thôi."

"Vậy chờ ăn cơm xong rồi đi, nghe nói buổi tối còn có trình diễn pháo hoa, đẹp lắm."

"Vậy em phải sạc đầy pin điện thoại, đến lúc đó chụp thật nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè."

Dung Kính vui sướng hài lòng ôm điện thoại đi sạc, đến bữa trưa cũng chẳng muốn quản.

Tạ Trường Thời cũng không làm phiền cậu, trực tiếp chọn một nhà hàng Tây có cả diện mạo lẫn hương vị đều ổn theo khẩu vị của Dung Kính. Khoảng 12 giờ trưa, hai người đúng giờ đến nhà hàng, ăn xong bữa trưa thì cùng nhau đi đến công viên giải trí.

Công viên giải trí nằm ở nơi giao giới giữa hai thành phố, có diện tích vô cùng rộng lớn, được mệnh danh là công viên trò chơi nổi tiếng nhất và có nhiều hạng mục phong phú nhất toàn bộ Thương Vân. Nhưng hôm nay là ngày làm việc, người trong công viên giải trí không nhiều, cũng không có vẻ chen chúc.

Dung Kính tay cầm kem ốc quế, trên mũ áo hoodie buộc một sợi dây bóng bay. Dung Kính không nhịn được vươn tay kéo kéo, sau đó nghi ngờ hỏi: "Hôm nay ít người như vậy, cũng sẽ bị lạc sao?"

"Không đâu." Tạ Trường Thời vươn tay chạm vào quả bóng bay đó, bóng bay đung đưa, anh trả lời Dung Kính tại sao phải mua món đồ chơi này: "Đáng yêu."

Dung Kính: "..."

Thật ấu trĩ.

Nhưng mà... Dung Kính ngẩng đầu nhìn quả bóng bay hình con thỏ trên đầu, mập ú, quả thật rất đáng yêu.

Cậu cắn một miếng kem ốc quế, rồi kéo Tạ Trường Thời đến chỗ tàu lượn siêu tốc.

"Em xem qua cẩm nang trên mạng, họ nói tàu lượn siêu tốc ở đây đặc biệt k*ch th*ch, nhưng có thể sẽ hơi chóng mặt, hay là em dán cho anh một lá bùa trước nhé?" Dung Kính vẫn luôn mang theo ba lô bên mình, tay thò vào trong s* s**ng, móc ra một xấp lá bùa, "Chống chóng mặt, còn có trực tiếp chóng mặt, anh thích cái nào?"

Khóe mắt Tạ Trường Thời khẽ giật giật.

Chống chóng mặt thì anh  có thể hiểu, nhưng trực tiếp chóng mặt là cái gì vậy?

Anh chọn cái trước.

Thế là Dung Kính tay cầm lá bùa, bàn tay linh hoạt chui vào bên trong áo khoác của người đàn ông, "bộp" một tiếng dán lên lưng Tạ Trường Thời qua lớp vải mỏng.

Tiện đường lại dán thêm một lá lên người mình.

Trước đây khi đi công viên giải trí cùng Tạ Trường Thời và Lục Vân Tễ lúc hai người họ đang làm thêm, Dung Kính tuy có thể tự do hành động, nhưng công viên giải trí ở Đình Dương hơi "hố", rất nhiều hạng mục thú vị đều phải tốn tiền. Dung Kính chỉ chơi trò ngựa gỗ xoay vòng miễn phí, xoay tròn cả ngày trong công viên giải trí. Còn những hạng mục k*ch th*ch như tàu lượn siêu tốc, thuyền cướp biển, chỉ có thể thèm thuồng nhìn.

Đây là lần đầu tiên cậu chơi những trò này, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.

Lên xe chọn chỗ ngồi, chiếc xe khởi động, Dung Kính hít sâu một hơi, ngón tay theo bản năng nắm lấy tay Tạ Trường Thời.

Khi lên đến đỉnh, cậu cảm nhận được trái tim đập thình thịch, bỗng nhiên nói với Tạ Trường Thời: "Làm sao bây giờ, em lo lắng quá, em cảm giác trái tim em sắp nhảy ra ngoài rồi .....A!"

Tàu lượn siêu tốc lao xuống cực nhanh, tiếng thét của Dung Kính bay tán loạn trong không khí. Nhưng khoảnh khắc hoảng sợ qua đi, thay thế vào đó là niềm vui sướng, cậu hưng phấn nháy mắt với Tạ Trường Thời, gió thổi qua mái tóc mềm mại của cậu, lộ ra khuôn mặt tràn đầy niềm vui.

Tạ Trường Thời nhìn cậu như vậy, cũng không nhịn được cười rộ lên.

Tàu lượn siêu tốc lượn hai vòng trên đường ray mới khó khăn lắm dừng lại. Nhờ lá bùa của Dung Kính, hai người lên xe thế nào thì xuống xe y như vậy, so với mấy cặp đôi chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi bên cạnh, Dung Kính và Tạ Trường Thời quả thực như thể vừa đi bộ trên mặt đất vậy.

"Em xem các hạng mục khác." Thiếu niên hoàn toàn không ý thức được ngón tay mình bị Tạ Trường Thời nắm chặt, khó khăn lắm một tay cầm lấy điện thoại, mở cẩm nang công viên giải trí, sau đó, ánh mắt sáng lên: "Cư dân mạng nói nhà ma ở đây có hoạt động, nếu có thể không kêu một tiếng nào mà đi ra khỏi nhà ma của họ, sẽ có quà tặng."

Tạ Trường Thời đỡ trán.

Hoàn toàn không ngờ Dung Kính thế mà lại còn có hứng thú với nhà ma.

Đây là vì thấy ma thật nhiều nên thấy không thú vị, chuẩn bị trêu chọc đám ma giả phải không?

Đứng đợi vào nhà ma, trước mặt Dung Kính và Tạ Trường Thời là một cặp tình nhân nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Người thấp hơn trong số đó ôm cánh tay người cao hơn, nhíu mày, có chút căng thẳng nói: "Lát nữa em sẽ không bị khiêng vào mà bò ra ngoài đó chứ?"

Người cao hơn trầm mặc vài giây, ngần ngừ nói: "So với tình hình đó, anh cảm thấy khả năng anh bị khiêng ngang ra ngoài khá lớn."

"Sao có thể! Anh ngày thường gan lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ nhà ma sao?"

"Sợ thì không sợ, nhưng rất có khả năng sẽ có tình huống ngoài ý muốn xảy ra."

Cụ thể tình huống ngoài ý muốn là gì cậu cũng không nói tỉ mỉ, vừa lúc một vòng trải nghiệm nhà ma mới bắt đầu, cánh cửa lớn của nhà ma chậm rãi mở ra về phía mấy người. Mấy nhân viên công tác canh giữ bên ngoài khóe miệng lộ ra nụ cười giống nhau, nhìn có chút ẩn ý và không có ý tốt, nhưng vẫn lễ phép nói: "Mấy vị có thể đi vào, chú ý an toàn cá nhân, nếu có vấn đề gì, có thể nhấn chuông báo động bất cứ lúc nào."

Dung Kính nhìn vào lòng bàn tay mình có một cái nút nhỏ xíu, đây chính là chuông báo động mà nhân viên công tác nhắc đến.

Cậu đã xem đánh giá của cư dân mạng về nhà ma này, nghe nói đi vào trong chẳng khác nào bước vào địa phủ, những con ma giả bên trong đều rất thật, người yếu tim quả thật dễ bị dọa chết, người tim tốt cũng dễ bị dọa đến mắc bệnh tâm lý.

Tuy nhiên, lá gan của cậu đâu có nhỏ như vậy.

Khi cánh cửa lớn phía sau đóng lại, Dung Kính nhỏ giọng nói với Tạ Trường Thời: "Lát nữa anh cứ đi theo sau em, vạn sự có em bảo vệ anh."

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng địa điểm mà ba cặp tình nhân chiếm giữ chỉ có bấy nhiêu, Tạ Trường Thời nghe rõ mồn một lời này, những người khác tự nhiên cũng vậy. Anh chàng thấp hơn quay đầu nhìn sang, khi nhìn thấy chiều cao và vẻ ngoài của Tạ Trường Thời thì hơi sửng sốt một chút, sau đó thầm thì trong lòng .... Cao lớn như vậy còn muốn soái ca bên cạnh bảo vệ sao? Chẳng lẽ là loại đẹp mà vô dụng? Nếu là như vậy, thì có khuôn mặt đẹp như thế có ý nghĩa gì.

Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Tạ Trường Thời: "..."

Tạ tổng sắc mặt không đổi, như thể hoàn toàn không cảm thấy có gì đó sai sai, sau khi Dung Kính nói ra những lời đó, thậm chí còn rất chủ động đứng sau lưng Dung Kính, trên mặt lộ ra nụ cười, nói một câu: "Được, vậy em phải bảo vệ anh thật tốt."

Dung Kính thẳng lưng: "Cái này còn phải nói sao, chì cần em còn một hơi thở, anh sẽ không chết được."

Tạ Trường Thời thầm nghĩ như thế thì hơi khoa trương.

Cũng đúng lúc này, ánh đèn trong nhà ma chợt tắt, ngay sau đó chìm vào bóng tối. Anh chàng thấp hơn dẫn đầu mò mẫm đi dọc theo con đường nhỏ dưới chân, những người khác đi theo sau hắn ta. Không bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng gió "hù hù hù", ngay sau đó nhiệt độ xung quanh bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.

Dung Kính theo bản năng nâng mắt lên, liền nhìn thấy một con tiểu quỷ đang ghé vào trụ đèn phía trên, đang xoa tay hầm hè chuẩn bị trêu chọc đám nhân loại chủ động đưa tới tận cửa này.

Kết quả, vừa cúi đầu, vừa đúng lúc đối mắt với Dung Kính.

Nụ cười trên mặt tiểu quỷ cứng đờ.

Thứ gì, sao ở đây lại có một đạo sĩ?

Không phải là đến bắt nó đấy chứ?

Tiểu quỷ sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm nhủ nó cũng chỉ là khách mời đóng giả ma của nhà ma thôi, tuy là một con ma thật, nhưng làm việc đã lâu như vậy cũng không thật sự dọa hỏng người, hẳn là không có tội lỗi gì chứ?

Trong lòng nghi hoặc, nó liền không nhịn được rụt lại phía sau. May mắn thay, đạo sĩ kia chỉ nhìn nó một cái, liền tiếp tục hứng thú bừng bừng mà xông vào nhà ma.

Nhìn bóng dáng vui vẻ của Dung Kính, tiểu quỷ mơ hồ ý thức được đối phương hình như không có ý định bắt nó, liền cắn răng tiếp tục làm việc. Mà Dung Kính thu hồi ánh mắt xong liền ghé sát vào tai Tạ Trường Thời nhỏ giọng nói về phát hiện của mình, còn chưa nói xong, liền nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là một tiếng r*n r*.

Dung Kính chăm chú nhìn lại, chỉ thấy anh chàng thấp hơn kia tay nắm chặt thành quyền, nắm đấm mang theo gió, "phanh" một tiếng đập mạnh vào nơi phát ra âm thanh kỳ lạ.

Nhưng ngay sau đó là giọng nói quen thuộc đó: "Bảo bối, em đánh trúng anh rồi."

Anh chàng thấp hơn: "..."

Dung Kính: "..."

Cậu dường như đã hiểu câu nói "So với tình hình đó, anh bị khiêng ngang ra ngoài khả năng khá lớn" của anh chàng cao hơn ở cửa nhà ma.

Năm phút sau, Dung Kính và Tạ Trường Thời lành lặn không chút sứt mẻ đi ra khỏi lối ra nhà ma. Anh chàng cao hơn che lại hai mắt mình, anh chàng thấp hơn cẩn thận đỡ hắn ta, đáy mắt đầy vẻ chột dạ.

Anh chàng cao hơn: "Không sao, anh là đứng ra ngoài."

Anh chàng thấp hơn: "..."

Dung Kính không nhịn được, "phụt" một tiếng cười.

Tiếng cười truyền tới tai anh chàng thấp hơn, làm hắn đỏ bừng cả khuôn mặt, vẻ mặt có vài phần luống cuống tay chân.

Tạ Trường Thời xoa đầu Dung Kính, đưa cậu đến chỗ nhân viên công tác. Toàn bộ hành trình đi qua nhà ma, chỉ có hai người họ không kêu một tiếng nào, nên đương nhiên là có thể nhận được quà tặng từ nhà ma. Ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên công tác đảo qua lại trên người Dung Kính và Tạ Trường Thời, vừa móc quà ra vừa nói với hai người: "Hai người các anh gan lớn thật đấy, nhà ma chúng tôi, một tháng hiếm lắm mới có một hai người nhận được phần thưởng."

Dung Kính cười tủm tỉm nói lời cảm ơn.

Sau đó mở quà ra.

Đập vào mắt là một cái hộp giấy, cậu đặt hộp giấy vào lòng Tạ Trường Thời, sau đó cẩn thận xé băng keo trên đó. Chỉ trong chớp mắt, "phanh" một tiếng một bàn tay từ bên trong thò ra, trong lòng bàn tay đó còn bày một con tiểu ác ma, tiểu ác ma vừa vẫy cánh, vừa dùng giọng máy móc ổn định hô: "Ta là quỷ, ta là quỷ, ta là quỷ."

Dung Kính: "..."

Con người khi cạn lời thật sự sẽ không hiểu sao lại bật cười một chút.

Anh chàng thấp hơn kia ban đầu thấy Dung Kính nhận được phần thưởng còn rất ngưỡng mộ, giờ nhìn thấy bộ mặt thật của phần thưởng, khóe miệng khẽ giật giật, trong miệng chỉ thốt ra một câu: "Phần thưởng đặc biệt thật."

Tâm trạng đột nhiên liền bình thản.

Dung Kính: "..."

Cậu làm ngơ mà dán băng keo trên hộp giấy lại, sau đó trịnh trọng nói với Tạ Trường Thời: "Tặng cho anh."

Tạ Trường Thời đuôi lông mày khẽ nhếch, cũng không chê bai, mà rất tự nhiên nhận lấy món quà này từ bạn trai.

Xấu thì xấu thật.

Nhưng những món quà nhỏ mà Dung Kính tặng anh đều rất xấu, ví dụ như con búp bê trước đó nói là rất giống anh.

Con búp bê đó giờ vẫn được anh đặt ở đầu giường.

Thời gian buổi chiều rất dư dả, Dung Kính và Tạ Trường Thời gần như đã chơi hết tất cả các hạng mục có thể chơi.

Bóng tối dần buông xuống, toàn bộ công viên giải trí cũng treo lên đủ loại ánh đèn, ánh sáng tán xạ, kéo dài những bóng người, một cách khó hiểu mà có cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

Dung Kính được Tạ Trường Thời dẫn đi ngồi vòng quay lớn, sau khi xuống vòng quay lớn liền chiếm được một vị trí tuyệt đẹp, chỉ chờ năm phút nữa là đến màn trình diễn pháo hoa.

"Oa, lại gặp mặt rồi." Anh chàng thấp hơn kia ở ngay đối diện Dung Kính, nhiệt tình vẫy vẫy tay về phía họ, Dung Kính cũng vẫy tay lại với hắn ta, nụ cười trên mặt không tắt.

Thấy màn trình diễn pháo hoa sắp diễn ra, rất nhiều du khách cũng đang tập trung về phía này.

"Phanh."

Đồng hồ lớn chỉ đúng số tám, đồng thời, bó pháo hoa đầu tiên xông thẳng lên trời, nở rộ ra những ngọn lửa xinh đẹp trên bầu trời đêm đen kịt. Dung Kính ngửa đầu, ngẩn ngơ nhìn pháo hoa, đột nhiên nói với Tạ Trường Thời: "Anh còn nhớ không, trước đây khi ăn Tết, em mua rất nhiều pháo hoa."

Tạ Trường Thời sao lại không nhớ rõ.

Nhưng thực ra cũng không thể gọi là "rất nhiều", Dung Kính mua là một bó que tiên nữ mười đồng, mười đồng đó vẫn là cậu hăng hái nhặt ve chai mà đổi được. Sau khi mua được que tiên nữ, chia cho anh một nửa, rồi khi Lục Vân Tễ tìm đến tận nơi, đau lòng chia cho hắn ta một cây, khiến Lục Vân Tễ la làng om sòm, nhất quyết nói Dung Kính tiêu chuẩn kép.

Đêm hôm đó cũng khá giống tối nay, trời đều rất tối, không có sao, chỉ có một vầng trăng tròn thường xuyên bị mây đen che khuất.

Nhưng pháo hoa lại rất sáng.

Chiếu sáng những ngôi sao ẩn giấu trong mắt Dung Kính, cũng chiếu sáng nụ cười hé trên khóe môi cậu.

Tạ Trường Thời chợt nhận ra, hóa ra từ rất rất lâu trước đây, Dung Kính đối với anh mà nói đã không giống bình thường.

Màn trình diễn pháo hoa vẫn không ngừng, trên bầu trời xuất hiện vô số hình ảnh đẹp đẽ, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, bó pháo hoa cuối cùng phóng lên cao, khi nổ tung trên không trung, biến thành một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp.

Anh chàng thấp hơn kinh hô một tiếng: "Giống y hệt anh đẹp trai đối diện!"

Giọng nói bị vô số tiếng kinh hô che lấp, Dung Kính lại như nghe được vậy, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhanh chóng tan biến trong gió, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Thời.

Tạ Trường Thời đang nhìn chằm chằm cậu, người đàn ông mi mắt rũ xuống sâu thẳm, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự ôn nhu đa tình hơn cả màn đêm.

"Đó là em sao?"

"Giống không?" Tạ Trường Thời cười hỏi lại cậu, cuối cùng nhận được cái gật đầu thật mạnh của thiếu niên: "Siêu giống."

"Vậy... A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"

Dung Kính sửng sốt.

Cho đến khoảnh khắc này, cậu vẫn luôn không hiểu cái cảm giác kỳ lạ mà mình đã oán giận A Thu vào buổi sáng, kỳ lạ ở chỗ nào.

Bây giờ cậu đã hiểu.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, nhỏ giọng oán giận: "Em còn tưởng anh sẽ không tỏ tình đâu."

Tạ Trường Thời bật cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu hắn ta, nói: "Nếu anh không tỏ tình, em đại khái sẽ nhớ cả đời, chờ sau này vào quan tài em còn muốn lật nắp quan tài lên mắng anh một câu, năm đó dựa vào lừa dối em mà lôi em vào hộ khẩu của anh."

Ừm...

Mặc dù nhưng mà, Tạ Trường Thời thật sự rất hiểu cậu.

Cậu rất thù dai.

Dung Kính sờ sờ mặt mình, có chút ngượng ngùng, cậu há miệng định nói, lại nghe Tạ Trường Thời nói tiếp: "Có đôi khi anh sẽ mơ thấy ngày đầu tiên gặp em, nhưng anh lại đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác so với thực tế."

Anh luôn không thích trẻ con, cho nên khi nhìn thấy Dung Kính đang khóc thét, trong lòng bực bội, xoay người bỏ đi.

Tiếng khóc từ vang dội trở nên nhỏ dần, chờ anh lần nữa quay đầu lại, đầu ngõ đã trống rỗng, không còn lại gì.

Anh không coi đó là chuyện gì to tát, tiếp tục đi về hướng nhà.

Cho đến rất rất lâu sau này, lâu đến mức anh đứng trước cửa sổ kính lớn của tòa nhà cao tầng của Tạ thị nhìn sự huy hoàng của Nhạn Thành, nghĩ.... hình như mình đã vô tình vứt bỏ một thứ rất quan trọng.

Nhưng rốt cuộc là cái gì vậy?

Anh không biết, anh chỉ biết tại thời điểm ý thức được điều này, trái tim anh như bị ai đó mạnh mẽ túm chặt, đau đến mức anh không thở nổi.

Sau đó, bình minh, tỉnh mộng.

Anh nghĩ đến Dung Kính ở phòng ngủ bên cạnh, trái tim đang đập điên cuồng dần dần ổn định lại.

Anh nhìn Dung Kính, nhẹ giọng nói: "Em vĩnh viễn không biết anh may mắn đến mức nào khi vào buổi chạng vạng ngày hôm đó, chút lương thiện ít ỏi của anh đã chi phối ý thức của anh."

Ánh mắt ôn nhu của Tạ Trường Thời khi nhìn vào khuôn mặt Dung Kính, gần như muốn tràn ra ngoài.

Bàn tay người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Dung Kính, hỏi: "Cho nên, A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội, để sau này vào một ngày nào đó anh nhớ lại cảm may mắn khi vào khoảnh khắc này đã nắm lấy tay em."

Dung Kính ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Trường Thời, nhìn rất lâu mới nói một câu: "Tạ Trường Thời anh thật buồn nôn quá."

Sau đó rất chủ động vươn đôi tay ôm vòng lấy eo người đàn ông, khuôn mặt ửng hồng cười nói: "Vậy sau này anh nhớ rõ phải nhớ, là em ôm lấy anh đấy."

Từ công viên giải trí trở lại khách sạn đã khuya, Dung Kính thu hoạch được một người bạn trai, ngay cả bóng dáng cũng toát ra vẻ vui vẻ.

Cậu bước lên diễn đàn đã lâu không đăng nhập, tuyên bố tin tức này.

Cư dân mạng quen thuộc mở miệng liền là tuyệt chiêu chí mạng: Tốt quá rồi, cuối cùng cũng chịu lên giường.

Dung Kính: "..."

Cậu không nên cài đặt lại cái ứng dụng này.

Miệng của cư dân mạng này không thể tìm ra nửa điểm màu sắc nào khác ngoài màu vàng (ám chỉ đen tối).

Cậu tắm xong, ghé vào bên cạnh Tạ Trường Thời. Tạ Trường Thời đang dựa trên giường, đầu gối đặt laptop xử lý một số sự kiện tạm thời. Dung Kính chạm vào cánh tay anh, khi anh nhìn qua, Dung Kính hỏi: "Ngày mai A Thu phải về Nhạn Thành, chúng ta cũng về cùng không?"

"Em còn muốn ở lại đây chơi sao?"

Dung Kính lắc đầu: "Muốn về nhà."

Hai ngày nay trên WeChat luôn có người đến hỏi cậu rằng phòng làm việc ở phố Trường Hoa khi nào mở cửa, nói là mỗi ngày đều có rất nhiều người đến, kết quả nhìn thấy dòng chữ "ông chủ không có nhà" trên cửa lại tiếc nuối rời đi.

Hơn nữa người đã ở đây rồi, đặc sản nên mua cũng đã mua, công viên giải trí cũng đã đi, ngay cả bạn trai cũng có rồi, dường như cũng không có gì có thể thu hút hứng thú của cậu nữa.

Tạ Trường Thời nghe vậy liền nói thẳng: "Vậy về nhà."

Dung Kính đáp "được", cuộn chăn lăn đến bên cạnh anh, lại nói: "Sáng mai em đi thăm Tiêu Tiêu một chút, sau đó chúng ta đi vào buổi chiều. Về đến Nhạn Thành ăn một bữa cơm rồi mới về nhà, anh thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề."

"Vậy em đi ngủ đây." Dung Kính buông điện thoại, đang định nhắm mắt, khóe mắt lại thoáng thấy Tạ Trường Thời đang nhìn mình, thế là lại nhìn sang, hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Trường Thời chỉ vào mặt mình, hỏi: "Không có nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"

Dung Kính nhìn mặt anh, cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng.

Nhưng Tạ Trường Thời đã buông laptop xuống, điều chỉnh tư thế ngồi, cứ thế chờ nụ hôn chúc ngủ ngon chủ động đến cửa.

Dung Kính chỉ có thể chống người dậy, ghé sát vào. Môi mềm mại chạm đến má, giây tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng, bên tai truyền đến giọng nói mỉm cười của Tạ Trường Thời: "Hôn má không tính."

 

Bình Luận (0)
Comment