Lâm Kỳ mang theo một thân lửa giận đi ra ngoài cửa quán Xuân Túy. Hắn ta bước đi vội vã, khiến nhóm người thiếu gia Lưu dù đã trợn mắt nhìn theo cũng không kịp đuổi, chỉ có thể đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn cửa thang máy mở ra rồi đóng lại.
Nhìn con số màu xanh nhảy trên vách thang máy, Lâm Kỳ nhớ lại cảnh mình đã mất thể diện trước mặt Lâm Từ Ngôn, lòng căm hận sục sôi.
Cũng lạ thật, ai mà chẳng biết Nghiêm Anh Diệu ở trong giới Nhạn Thành là người cao cao tại thượng, khó bảo, càng khó tiếp cận. Nhiếp Lục chơi với Nghiêm Anh Diệu, tính cách hai người ít nhiều cũng có điểm tương đồng, nhưng cố tình lại chính hai người này coi trọng Lâm Từ Ngôn?
Giống như nói đùa vậy.
Lâm Từ Ngôn, một kẻ xuất thân từ cô nhi viện, ngoài bằng cấp ra hình như chẳng có gì đáng nói, nhưng Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục sẽ quan tâm bằng cấp của một người sao?
Càng nghĩ, Lâm Kỳ lại càng thấy kỳ lạ không hiểu Lâm Từ Ngôn làm thế nào mà có thể quen biết với hai vị thiếu gia này, thậm chí còn có khả năng làm cho hai vị thiếu gia này ra mặt bênh vực cậu ta.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy, Lâm Kỳ đang định đi về phía chiếc xe của mình, đôi mắt vô tình ngước lên, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới ở cách đó không xa.
Người đàn ông đó khác với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, hai nút ở cổ áo được cởi ra, trông rất phóng khoáng. Quần tây ôm lấy đôi chân dài, làm tôn lên dáng người cao ráo, tuấn tú. Mặc dù rũ mắt xuống, nhưng vẫn có thể thoáng thấy ngũ quan tuấn mỹ và khí chất nổi bật.
Đây là...
Tạ Trường Thời?
Lâm Kỳ trong lòng khẽ động, hướng đi của bước chân thay đổi, rất nhanh đi lên phía trước, lịch sự chào hỏi: "Tổng giám đốc Tạ."
Lúc đó Tạ Trường Thời đang xem điện thoại, năm phút trước anh đã gửi tin nhắn cho Dung Kính, nhưng tiếc là cậu tiểu cương thi này không biết là uống nước lựu vui quá hay sao, vẫn chưa trả lời. Vì vậy, anh đành tìm một chỗ đậu xe, rồi trực tiếp lên đây "bắt cương thi".
Nhưng Tạ Trường Thời không ngờ lại gặp phải người con nuôi này của nhà họ Lâm ở đây.
Mi mắt hơi nhếch lên, Tạ Trường Thời nhìn hắn ta, bỗng chốc nhếch môi: "Nhị thiếu gia Lâm?"
Lâm Kỳ nghe mấy chữ này, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui sướng tột độ. Hắn ta cứ nghĩ nhà họ Lâm và nhà họ Tạ không có quan hệ hợp tác gì, địa vị của Tạ Trường Thời lại có phần khác biệt với họ, Tạ Trường Thời chắc chắn sẽ không nhận ra mình. Vì thế, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tự giới thiệu, nhưng không ngờ Tạ Trường Thời chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
Điều này có phải ý nói Tạ Trường Thời có chú ý đến nhà họ Lâm, hoặc là nói, có chú ý đến mình không?
Trong lòng dâng lên từng đợt phấn khích, nhưng trên mặt Lâm Kỳ vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh. Hắn ta tỏ vẻ hơi bất ngờ, hỏi: "Tổng giám đốc Tạ nhận ra tôi sao?"
Tạ Trường Thời nhìn vào sự h*m m**n và toan tính khó che giấu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, rũ mắt xuống và cười.
Anh thật sự đã đánh giá cao Lâm Kỳ.
Anh cứ tưởng nhân vật chính trong lời của hệ thống phải là một nhân vật lợi hại như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy, cũng chỉ có vậy.
Giả dối không đủ, ngụy trang cũng không đủ.
Thế nên trông giống như một tên hề, thật nực cười.
Anh lướt qua Lâm Kỳ, để lại một câu đầy ẩn ý: "Đã nghe danh từ lâu."
Cửa thang máy đóng lại, hoàn toàn chặn tầm mắt của Lâm Kỳ, nhưng lại không thể ngăn được sự khoái trá và kích động trong lòng hắn.
Tạ Trường Thời đi vào tầng lầu của Xuân Túy, vừa bước vào quán bar, mặc dù ánh đèn bên trong mờ ảo và u ám, đủ màu sắc đan xen, nhưng kỳ lạ là, anh đi chưa được hai bước đã nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi trong một góc. Đôi mắt Dung Kính sáng lên, cậu đang cầm ly nước lựu nhấp một ngụm, sau đó tham gia vào cuộc trò chuyện với Nghiêm Anh Diệu và mọi người.
Anh lặng lẽ bước đến phía sau Dung Kính.
Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục là người đầu tiên nhận ra có một bóng đen phía trước. Họ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Trường Thời ẩn hiện trong bóng tối, cả hai đều ngẩn người.
Dung Kính vẫn đang lải nhải: “Thế còn cái loại rượu mặt trời chiều này thì sao? Tên nghe kỳ cục, cứ thấy như uống xong là phải đi tìm chết vậy.”
Nhiếp Lục liếc mắt nhìn, thầm nghĩ Tạ Trường Thời nghe thấy thế này sẽ không nghĩ bọn họ đang dạy Dung Kính uống rượu chứ?
Sau đó dứt khoát lên tiếng: "Không ngon đâu, có loại rượu nào mà ngon?"
Dung Kính: "?"
Cậu nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh vừa mới nói rượu nào cũng ngon mà."
Nhiếp Lục: "..."
Nghiêm Anh Diệu nhìn người bạn thân đang có vẻ mặt phức tạp khó tả, khóe miệng giật giật, vỗ vai anh ta rồi đứng dậy, gật đầu chào người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng Dung Kính: "Tổng giám đốc Tạ."
Tạ Trường Thời tới à?
Dung Kính bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang nửa chống tay lên ghế. Tạ Trường Thời nhận thấy ánh mắt của cậu, nhướng mày với cậu: "A Kính ở đây vui quá nên quên cả trời đất rồi hả, anh nhắn tin mà em cũng không trả lời."
Tạ Trường Thời nhắn tin cho mình sao?
Dung Kính mở điện thoại ra, quả nhiên thấy thông báo từ vài phút trước. Cậu lộ ra một nụ cười xin lỗi với Tạ Trường Thời, rồi kéo anh ngồi xuống bên cạnh, giải thích: "Vừa rồi cậu con nuôi nhà họ Lâm đến gây sự với A Ngôn, em đang xem náo nhiệt."
"Náo nhiệt quan trọng hơn anh sao?"
"Không có! Tạ Trường Thời, anh đừng có vô cớ gây rối."
"Anh vô cớ gây rối à?"
Dung Kính nhìn Tạ Trường Thời, người đàn ông này luôn thích trêu chọc cậu, cậu đã quen rồi. Nhưng đôi mắt đen láy đảo một vòng, cậu như nghĩ ra điều gì, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Anh không vô cớ gây rối, là em sai, là em đã không trả lời tin nhắn của bạn trai em kịp thời."
Vẻ mặt Tạ Trường Thời thoáng chốc trở nên kỳ quái.
Rất hiếm khi thấy Dung Kính chịu thua nhanh như vậy.
Không giống cậu ấy.
Khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Dung Kính liền đứng bật dậy, mắt càng sáng hơn: "Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội với anh nhé?"
Tạ Trường Thời: "..."
Nghiêm Anh Diệu và hai người kia: "..."
Được, thì ra cậu ấy có ý đồ này.
Nhiếp Lục lúc này đã khôn ngoan hơn, trong câu chuyện "uống rượu tạ tội" này, anh ta chọn làm người qua đường, giả vờ nhìn đồng hồ rồi thốt lên: "Ối, sao mà đã 10 giờ rồi, cũng muộn rồi, hay chúng ta về trước nhỉ?"
Nghiêm Anh Diệu bình tĩnh gật đầu: "Tôi cũng có ý này."
Lâm Từ Ngôn: "... Không vấn đề gì."
Ba người nói đi là đi, hoàn toàn không để ý đến Dung Kính và Tạ Trường Thời. Nhìn bóng dáng họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Dung Kính chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, lễ phép hỏi: "Em còn cần tạ tội không?"
Tạ Trường Thời cố ý nói: "Chúng ta là người yêu, chuyện quan trọng nhất giữa người yêu là bao dung cho nhau, nên anh thấy việc tạ tội là không cần thiết."
Nhìn thẳng vào vẻ mặt xụ xuống của cậu thiếu niên, Tạ Trường Thời nén cười nói tiếp: "Với lại vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nếu anh thật sự vì vài phút trả lời tin nhắn chậm mà cãi nhau với em, thì đúng là hơi vô cớ gây rối."
Dung Kính: "..."
Cậu cố gắng tìm lỗi cho mình: "Nhưng em không kịp thời trả lời tin nhắn của anh là lỗi của em, em không nên tập trung vào Lâm Kỳ."
Tạ Trường Thời gật đầu: "Vì em hiểu chuyện như vậy, anh tha thứ cho em, chúng ta về nhà thôi."
Dung Kính: "..."
Dung Kính ủ rũ cụp tai, Dung Kính chán nản, Dung Kính buồn bã, đi theo sau Tạ Trường Thời được hai bước, cuối cùng cũng không nhịn được kéo vạt áo anh, ghé mặt lại gần, nhỏ giọng nói: "Em muốn uống rượu."
Tạ Trường Thời xoa đầu cậu, thật sự không nhịn được cười: "Muốn uống thì cứ uống, còn sợ anh không cho em uống sao?"
Dung Kính sờ sờ mũi, có chút chột dạ: "Nhưng em uống vào sẽ say mà."
"Say thì anh sẽ đưa em về nhà, nhưng chỉ được uống một chút thôi." Tạ Trường Thời nghĩ một chút, rồi nói thêm, "Nhưng mà, sau khi say sẽ xảy ra chuyện gì, anh không dám đảm bảo đâu đấy, A Kính, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi đưa ra quyết định nhé."
Dung Kính "...".
Nghe nghiêm trọng quá.
Nhưng trong đầu Dung Kính lúc này chỉ toàn là rượu.
Vài phút sau, Dung Kính và Tạ Trường Thời trở lại chỗ ngồi, trước mặt là một dãy tám ly rượu với màu sắc khác nhau nhưng đều rất đẹp mắt.
Dung Kính nhanh chóng chụp một bức ảnh, gửi vào nhóm chat của phòng làm việc.
Nhiếp Lục cúi đầu nhìn, lập tức "hoắc" một tiếng: "A Nghiêm, ngày mai chúng ta nghỉ, tám ly rượu này mà uống hết, đại sư không say mới là lạ."
Sau đó, anh gửi cho Dung Kính một biểu tượng "like".
Dung Kính đặt điện thoại xuống, chọn một ly rượu có màu đỏ dâu trước. Vừa uống vào, cậu cảm nhận được một hương trái cây nồng nàn. Mắt cậu hơi sáng lên, nhấp thêm một ngụm nữa, rồi đẩy ly rượu cho Tạ Trường Thời: "Cái này ngon."
Tạ Trường Thời nhận lấy, uống một ngụm.
Đúng là khi uống vào có hương trái cây, nhưng dư vị lại rất đậm mùi rượu, tác dụng chậm cũng rất mạnh.
Tạ Trường Thời nhìn về phía Dung Kính, quả nhiên thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu thiếu niên đã ửng đỏ. Dung Kính chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, nhưng cậu không để ý, lập tức với tay lấy ly rượu thứ hai. Cứ như vậy, cậu ấy cứ đỏ mặt, cứ uống, vài phút sau, cậu quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, nói: "Tạ Trường Thời."
Tạ Trường Thời đã uống nốt phần rượu còn lại trong các ly, nghe thấy cậu đột nhiên gọi tên mình, anh nhìn sang hỏi: "Sao vậy?"
Dung Kính chỉ vào anh: "Anh biến thành hai người rồi kìa! Em có hai bạn trai!"
Tạ Trường Thời: "..."
Anh đưa tay ấn ngón tay cậu xuống, nâng khuôn mặt cậu lên. Lòng bàn tay chạm vào, cảm giác nóng bỏng khiến ngón tay anh khẽ co lại. Nhưng rất nhanh, lòng bàn tay anh hoàn toàn áp lên khuôn mặt mềm mại của cậu thiếu niên. Anh cười hỏi: "Say rồi sao?"
Đầu Dung Kính choáng váng, có chút không chắc chắn nói: "Hình như vậy, nhưng em còn một ly chưa uống."
"Anh uống thay em."
Một ngụm uống sạch ly rượu còn lại, Tạ Trường Thời xoa mặt cậu, hỏi: "Có muốn về nhà không?"
Lúc này, Dung Kính chóng mặt đến mức nhìn ai cũng có bóng chồng, đầu óc như một miếng hồ nhão, nhưng nghe đến hai từ "về nhà" vẫn cố sức gật đầu, sau đó chui tọt vào lòng Tạ Trường Thời, ngửi mùi rượu thoang thoảng dễ chịu trên người anh, lẩm bẩm: "Anh đưa em về nhà."
"Đưa em về nhà có thưởng không?"
Dung Kính thò đầu ra khỏi lòng anh, quen đường tìm cằm anh, chụt một cái hôn lên, cười đến cong mắt: "Thưởng rồi."
Tạ Trường Thời nghĩ, phần thưởng này có lẽ chưa đủ.
Nhưng anh không nói gì, chỉ bế Dung Kính về xe.
Dung Kính được nhét một chiếc gối ôm vào lòng, cậu ngoan ngoãn dựa vào ghế.
Mãi cho đến khi chiếc Maybach dừng lại ở Vân Giang Loan, Tạ Trường Thời bế Dung Kính ra khỏi xe, cậu thiếu niên liền quấn chặt chân quanh eo anh, nhất quyết không chịu buông.
Đóng cửa phòng ngủ bằng một tay, Tạ Trường Thời đưa tay chạm vào eo Dung Kính. Một cảm giác ngứa ngáy khó tả ngay lập tức chiếm lấy tâm trí Dung Kính. Cậu "a" một tiếng, lăn lộn bò lên giường, nhưng vừa mới động đậy, mắt cá chân đã bị ngón tay dài của Tạ Trường Thời nắm lấy. Dưới ánh đèn ấm áp, người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm cậu, cười nói một câu: "Thế này mà đã chạy rồi?"
Dung Kính chớp chớp mắt, nhìn hai Tạ Trường Thời, lờ mờ hỏi: "Thế còn làm gì nữa?"
"Anh nhớ đã nói rồi, anh không thể đảm bảo được điều gì sẽ xảy ra sau khi em say. A Kính, đây là chính em tự đưa đến cửa đấy."