Dựa theo lời Trì Bạch, vị sư huynh tên là Đới Cực này quả thực rất bất thường.
Tuy nhiên...
Cậu tò mò hỏi: "Anh điều tra gã ta, thậm chí còn hỏi thăm những người khác trong chi nhánh Liên minh Thiên sư, sẽ không đánh rắn động cỏ chứ?"
Trì Bạch thì lại bình tĩnh: "Nếu gã ta chạy thì càng chứng minh gã có vấn đề. Hơn nữa, việc hỏi thăm những người khác trong chi nhánh đều được tiến hành bí mật, giấu rất kỹ."
Thì ra là thế.
Dung Kính gật đầu, đang rũ mắt suy nghĩ thì nghe Trì Bạch hỏi tiếp: "Chuyện lở đất ở Nam Lăng tôi có nghe nói. Theo ý của bộ trưởng chúng tôi thì long mạch có vấn đề. Sư thúc Phùng Tị nhà cậu lại quay về Nam Lăng à?"
Hai ngày nay, những người Phùng Tị đến thăm ở Nhạn Thành có cả bộ trưởng của bộ phận đặc biệt mà Trì Bạch nhắc đến.
Vị bộ trưởng này chỉ lớn hơn họ mười mấy tuổi, vì vậy nói là "đến thăm" thì thật ra, khi Phùng Tị và anh ta thực sự gặp mặt, địa vị của Phùng Tị vẫn cao hơn một chút.
Trì Bạch đã nghe bộ trưởng của họ lải nhải về Huyền Thiên Quan và Phùng Tị suốt hai ngày, tai đã nghe đến chai cả ra. Giờ không cần hỏi Dung Kính, hắn cũng có thể đọc làu làu lịch sử xây dựng Huyền Thiên Quan.
Nghe nói khi mới xây dựng, Huyền Thiên Quan chỉ có một lão đạo sĩ. Vì không có danh tiếng nên cũng không có nhiều người đến cúng bái. Cho đến một ngày, đạo quán rách nát của lão đạo sĩ đón một vị khách. Người đó trò chuyện rất vui vẻ với lão đạo sĩ và trở thành một thành viên của đạo quán.
Từ đó, đạo quán nhỏ bé này bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Sau đó, lão đạo sĩ và người này lần lượt qua đời.
Cũng chính ngày hôm đó, các đạo sĩ của Huyền Thiên Quan mới ngạc nhiên phát hiện ra thân phận bất thường của người này.
Nghe Trì Bạch kể câu chuyện này, Dung Kính sờ mũi, khóe mắt giật giật, nói một câu: "Ngài ấy nói nhảm đấy."
Ánh mắt Trì Bạch sáng lên, trong mắt đầy vẻ tò mò: "Nói vậy là lời đồn à? Vậy câu chuyện chính xác là thế nào?"
Dung Kính: "Câu chuyện chính xác là không ai chết cả."
Lão đạo sĩ mà Trì Bạch nhắc đến chính là lão đạo sĩ Thái Hư.
Trì Bạch kéo dài giọng "à" một tiếng, rồi bắt được mấu chốt: "Vậy người đó thật sự là Tổ sư gia sao?"
Dung Kính gật đầu.
Trì Bạch hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ nói: "Tôi còn chưa gặp được Tổ sư gia đâu."
Dung Kính nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái: "Anh nói như thể tôi đã gặp rồi vậy."
À, cũng đúng.
Lúc Tổ sư gia xuất hiện ở Huyền Thiên Quan, Dung Kính còn chưa ra đời.
Chủ đề lại được kéo về Phùng Tị và long mạch Nam Lăng. Trì Bạch nói hắn cứ nghĩ Dung Kính sẽ đi cùng Phùng Tị đến Nam Lăng. Dù sao hắn cũng nhận ra Dung Kính rất muốn về thăm các sư thúc của mình. Dung Kính nghe vậy chỉ nói: "Tôi đã xem quẻ để Tổ sư gia xem tôi nên ở lại Nhạn Thành hay đi Nam Lăng thì tốt hơn."
Trì Bạch hiểu ra: "Vậy là ở lại?"
Dung Kính gật đầu.
Sau khi Trì Bạch rời đi, suy nghĩ của Dung Kính vẫn còn đọng lại ở lời của hắn về Đới Cực.
Khoảng thời gian này không có khách nào, Dung Kính chống cằm xem quẻ tượng, nhưng quẻ tượng này thật sự có chút kỳ lạ...bỉ cực thái lai*.
*Dù đang ở hoàn cảnh tồi tệ đến đâu, cũng đừng nản lòng, khó khăn rồi sẽ qua đi và thời cơ tốt đẹp sẽ đến.
Đới Cực, bỉ cực thái lai?
"Nhìn gì đó?" Tư Lưu xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt, liếc mắt một cái đã thấy tiểu cương thi nhíu mày, dùng vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng nhìn chằm chằm quẻ tượng trước mặt. Y tiến lại gần, "Hoắc" một tiếng, "Đây không phải là quẻ tốt sao?"
Dung Kính u ám nhìn y, u ám nói: "Đúng vậy, nhưng đây là quẻ tượng của Đới Cực."
Tư Lưu, người đã biết Đới Cực là ai, nói: "... Tổ sư gia ngay cả lừa ngươi cũng không thèm lừa một chút à?"
Dung Kính thầm nghĩ, cái này làm sao mà lừa được? Lỡ lừa ra vấn đề lớn thì sao.
Ánh mắt cậu thiếu niên lướt qua người Tư Lưu một vòng, đôi mắt chợt sáng lên. Khi Tư Lưu nhạy bén cảm thấy có điều chẳng lành, y đã thấy Dung Kính nở một nụ cười ngọt ngào, nháy mắt với mình: "Tiền bối Tư Lưu, sau khi sư thúc Phùng Tị đi, có phải ngài thấy rất chán không? Chán đến mức mỗi ngày ban ngày không có việc gì làm, buổi tối không ngủ được, đặc biệt muốn tìm chút chuyện để làm phong phú cuộc sống của mình?"
Tư Lưu: "...?"
Y còn chưa kịp mở miệng, Dung Kính đã tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy ngài có suy nghĩ này rất tốt, dù sao sư thúc Phùng Tị ghét nhất những con ma suốt ngày nhàn rỗi, không làm gì cả!"
Tư Lưu: "... Vậy nên?"
Dung Kính: "Vậy nên tôi nghĩ tiền bối có thể đi theo bên cạnh Đới Cực, xem rốt cuộc ở đó có chuyện gì."
Tư Lưu: "Nói nhiều như vậy, có phải ngươi muốn nhờ ta làm việc cho ngươi nhưng không muốn trả tiền không?"
Dung Kính trợn tròn mắt: "Tôi là loại cương thi đó sao?"
Tư Lưu nhìn cậu hai mắt. Tiểu cương thi này trước kia có thể không phải loại cương thi đó, nhưng sống chung với con người lâu rồi, tâm địa cũng trở nên phức tạp, nên thật sự rất khó nói.
Y nhướng mí mắt lên, cũng bắt đầu lý lẽ: "Đổi lại là trước kia thì ta không có ý kiến gì, nhưng bây giờ ngươi cũng biết, ta có nơi cần tiêu tiền..."
Lời còn chưa nói xong, Dung Kính đã thầm thì trong lòng.
Nói cũng có lý đấy, nhưng sư thúc Phùng Tị nhà mình vẫn chưa gật đầu mà.
Sau đó, cậu giơ ra một con số: "Mười vạn."
Tư Lưu liền nói ngay: "Thành giao."
Tiền của Tư Lưu do Tạ Trường Thời chi trả. Sau khi nhận được tiền, y không nói hai lời liền đi đến chi nhánh Liên minh Thiên sư. Với năng lực của y, việc đi lại tự nhiên trong chi nhánh Liên minh Thiên sư Nhạn Thành đương nhiên không phải chuyện khó khăn.
Y bước vào chi nhánh Liên minh Thiên sư Nhạn Thành, nơi này bề ngoài là một cửa hàng tang lễ rất bình thường.
Khi Tư Lưu đến, vừa vặn thấy một cô gái trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đang giới thiệu đồ trong tiệm cho khách. Tuy rằng ở Nhạn Thành, Thiên Địa Thông nổi tiếng hơn, nhưng giá cả lại đắt đỏ, nên cũng có một bộ phận người quen mua sắm những đồ tang lễ tiện nghi gần đây.
Vị khách đặt một vòng hoa và một căn biệt thự, để lại số điện thoại rồi rời đi. Cô gái nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu lại không nhịn được oán trách với đồng nghiệp cùng tuổi: "Trước kia còn nghĩ có thể vào Liên minh Thiên sư là kiếp trước đã cứu cả dải Ngân Hà, bây giờ xem ra... kiếp trước tôi đã chui vào một hố phân!"
Đồng nghiệp: "...Cái hình dung gì thế?"
Cô gái méo miệng: "Anh hiểu ý em là được rồi."
Nói xong, cô thở dài nằm sấp trên ghế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vừa có chút buồn bã, vừa có chút khao khát: "Anh nói chúng ta còn có cơ hội được điều đến Bộ phận đặc biệt ở Nhạn Thành không? Lúc em rời khỏi đạo quán, em đã thề với Tổ sư gia là sau này nhất định sẽ bảo vệ mọi người, cống hiến cho xã hội, chứ không phải như bây giờ, ở một cửa hàng bán đồ tang lễ."
Lời nói của cô khiến người đồng nghiệp cảm khái. Anh ta trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể vỗ về an ủi: "Sẽ có cơ hội mà."
Trong lúc im lặng, một bóng người lớn tuổi xuất hiện trước mặt hai người. Cả hai lập tức đứng dậy, cười chào: "Trần thúc."
Trần thúc?
Ánh mắt Tư Lưu cũng dừng lại trên người Trần thúc. Y đoán được vị này chính là quản sự còn lại của chi nhánh Nhạn Thành, Trần Tín. Trần Tín trông cũng chỉ khoảng 40 tuổi, đeo một cặp kính, mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen. Thoạt nhìn không giống đạo sĩ mà giống một văn nhân nho nhã.
Tư Lưu cảm thấy rất hứng thú với hắn ta, nên đi theo sau lưng.
Trần Tín đúng như những gì tài liệu ghi lại, là một người hiền lành, điềm đạm. Đối mặt với lời chào hỏi của hai hậu bối, lại thấy một trong hai người dù cười nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ mất mát không thể che giấu, trong lòng hắn ta chợt nảy ra suy nghĩ, như đoán được điều gì đó, cười nói: "Có một tin tốt, hai người có muốn nghe không?"
Tin tốt?
Cô gái tò mò nhìn sang, thấy Trần Tín lại cười lên, nói: "Mới nhận được thông báo ngày hôm qua, trụ sở chính của Liên minh Thiên sư có thể sẽ hủy bỏ tất cả các chi nhánh."
Hủy bỏ?!
Cô gái kinh ngạc tột độ.
Tuy rằng cô không muốn ở lại đây bán đồ tang lễ, nhưng cô cũng không muốn thất nghiệp trực tiếp như vậy!
Trần Tín bật cười nhìn cô, giải thích: "Bởi vì trụ sở chính cảm thấy việc thành lập các chi nhánh là không cần thiết. Còn những người hiện đang làm ở các chi nhánh như hai người... nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ được nhập vào Bộ phận đặc biệt ở địa phương."
Để lại một tin tốt như vậy, Trần Tín liền đi vào văn phòng.
Bên ngoài nơi này bán đồ tang lễ, nhưng chủ yếu vẫn là chi nhánh của Liên minh Thiên sư, vì vậy một văn phòng là điều cần thiết. Nhưng nói là văn phòng, thật ra cũng chỉ là một vách ngăn nhỏ mà thôi.
Khi Trần Tín đẩy cửa bước vào, bên trong đã có người. Đó chính là mục tiêu nhiệm vụ của Tư Lưu lần này: Đới Cực.
Tiếng Trần Tín mở cửa tuy không lớn, nhưng cũng rất rõ ràng. Theo lý mà nói, Đới Cực hẳn phải nghe thấy, nhưng gã ta lại không ngẩng đầu lên một chút nào. Tư Lưu cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ xem ra mối quan hệ của hai vị quản sự này không ra sao. Vậy tại sao tài liệu Trì Bạch đưa cho Dung Kính lại không viết về chuyện này?
Đang suy nghĩ, y liền bay đến bên cạnh Đới Cực.
Ánh mắt y theo bản năng đi xuống, thứ mà y nhìn thấy lại khiến y hơi sững sờ.
... Đới Cực vốn đang dựa bàn, Tư Lưu cứ nghĩ gã ta đang xử lý công vụ, nhưng trên thực tế, gã ta đang cầm bút, vô thức phác họa hết vòng tròn này đến vòng tròn khác trên giấy.
Tình trạng này kéo dài rất lâu, Đới Cực cũng không có thay đổi.
Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Tư Lưu dần xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Y trầm ngâm không hành động, quyết định đứng như một khúc gỗ trong văn phòng để quan sát kỹ lưỡng Đới Cực.
Thời gian chờ đợi thật dài đằng đẵng, bản thân Tư Lưu vốn là người có tính cách nóng nảy. Nếu không phải nghĩ đến mười vạn đồng tiền kia, y chắc chắn đã không thể ngồi yên.
Thời gian cuối cùng cũng đến giữa trưa, đây là lúc Đới Cực và những người khác ăn cơm trưa.
Cô gái ban đầu đã gõ cửa hỏi Đới Cực và Trần Tín ăn gì, mấy người hậu bối của họ đã chuẩn bị cơm hộp, muốn hỏi xem có cần mang giúp một phần không. Trần Tín nghe vậy liền đồng ý.
Cô gái liền hỏi: "Vậy còn quản sự Đới?"
Họ gọi Trần Tín là Trần thúc, gọi Đới Cực là quản sự Đới, sự thân sơ xa gần rõ ràng ngay lập tức.
Trần Tín nói: "Hắn cũng giống tôi."
Cô gái gật đầu.
Không lâu sau, cơm hộp được mang đến. Trần Tín cầm hai phần quay lại văn phòng, nhưng hắn không đưa phần cơm trưa dư ra cho Đới Cực, mà tiện tay ném vào thùng rác ngay bên chân Đới Cực. Bản thân hắn thì thong thả ăn cơm trưa.
Cảnh tượng này khiến Tư Lưu trố mắt.
Khoan đã, có phải có gì đó không đúng không?
Y đã đùa rằng mình đứng ở đây như một khúc gỗ để làm camera giám sát, nhưng kết quả là, người bị giám sát là Đới Cực lại càng giống một khúc gỗ hơn?
Suốt bốn tiếng đồng hồ, gã ta vẫn chỉ vẽ những vòng xoắn ốc.
Bây giờ Trần Tín đổ đồ ăn của gã, gã ta cũng không có phản ứng gì.
Không đúng, quá không đúng!
Trong lúc suy nghĩ, Trần Tín đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tư Lưu thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên.