Tiểu Dạ Khúc

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Salween

Beta: Gà

Thẩm Bình Xuyên làm người công chính nghiêm minh, lúc học tiểu học, tay anh đeo thẻ ngũ đạo giang*, cổ quàng khăn quàng đỏ, đứng ở dưới ngọn cờ tổ quốc cung kính làm nghi lễ của đội thiếu niên tiền phong, một khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm trang cực kỳ căng thẳng.

(Thẻ ngũ đạo giang: nó tương tự như cờ sao đỏ bên nước mình ý.)

8326cffc1e178a8205890ccbf603738da977e820

Anh là người thân cận nhất với thầy giáo, giữa những bạn học dù chỉ có một chút biến động nhỏ, tan học về anh nhất định sẽ báo với thầy.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Bình Xuyên luôn là học sinh thiếu niên ưu tú trong lòng các giáo viên, bên cạnh đó còn là “tên con trai hèn hạ”, “đặc phái viên”, “Tiểu Hồng Vệ Binh” trong lòng các bạn học, giáo viên thích anh bao nhiêu, thì các học sinh ghét anh bấy nhiêu.

Chính vì vậy, Thẩm Bình Xuyên không có được mấy người bạn.

Nhưng mà anh cũng chẳng hề quan tâm, anh tự nhận là mình luôn giữ vững được nguyên tắc, luôn làm việc đúng đắn.

Vào học đại học, Thẩm Bình Xuyên được gia nhập hội sinh viên như ý nguyện,do từ nhỏ đến lớn đã bồi dưỡng được một năng lực quản lý xuất sắc nên anh luôn thuận buồm xuôi gió ở trong hội sinh viên.

Song, trước sau như một anh vẫn khiến người ta ghét.

So với người khác, Kim Tịch ghét Thẩm Bình Xuyên không hề ít hơn chút nào, mỗi ngày đều suy nghĩ kiếm chuyện để cãi nhau với anh.

Đáng ghét chung quy vẫn là đáng ghét, có đôi khi, thấy dáng vẻ lẻ loi ăn cơm một mình của anh trong căn tin, lại cảm thấy thật đáng thương, không đành lòng chút nào.

Cho nên mỗi lúc tan học vào buổi trưa hay buổi tối, cô đều sẽ gửi cho Thẩm Bình Xuyên một tin nhắn, hỏi anh có phải lên lớp không, hẹn ăn cơm, gặp ở căn tin số ba nhé.

Thẩm Bình Xuyên nghiêm mặt giáo huấn cô: “Chăm chú nghe giảng bài đi! Còn chưa tan học đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm! Ăn nhiều như vậy mà chả thấy em cao lên chút nào, nhà chúng ta sắp bị em ăn đến phá sản rồi!”

Kim Tịch: …

Mình cmn, rảnh quá ha!

Lớp học thể dục buổi chiều, trong thời gian hoạt động tự do, Kim Tịch đứng ở bãi tập trông thấy Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên mặc áo thể dục màu trắng, một mình đứng ở bên chỗ đường băng của sân bóng rổ.

Anh ôm bóng rổ trong tay, tự nhiên như không đập mấy cái, lại ngẩng đầu lên nhìn sân bóng.

Ở trong sân bãi có bốn sân bóng rổ và tám cột rổ bóng.

Có nam sinh chạy thật nhanh, chuyền bóng, úp rổ, mồ hôi nhễ nhại.

Thẩm Bình Xuyên đập đập bóng, lấy dũng khí đi qua, cố để giọng mình nghe rụt rè hơn: “Chơi cùng nhé.”

Mấy người nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen thấy Thẩm Bình Xuyên đi qua, họ nhìn nhau rồi lộ ra ánh mắt bỡn cợt: “Chúng tôi đủ người rồi.”

“À.”

Thẩm Bình Xuyên đứng dưới cột rổ bóng, ôm bóng xem bọn họ chơi một lúc, sau đó tự mình đập đập bóng.

Thấy hơi xấu hổ nên anh chuẩn bị quay người rời đi.

Bóng trong tay đột nhiên bị đoạt mất, Thẩm Bình Xuyên quay đầu lại, thấy cái cổ tay nhỏ nhắn của Kim Tịch, cô ôm bóng rổ đập “bụp bụp bụp” chạy đến chỗ sân bóng, hướng về phía rổ dồn sức ném bóng.

Bóng rổ nảy ngược trở lại, Kim Tịch chạy trối chết, kêu lớn: “Ôi mẹ ơi, nguy hiểm quá!”

“Ngốc nghếch.” Thẩm Bình Xuyên nở nụ cười: “Không phải chơi như em đâu.”

“Ai mà không biết chơi bóng rổ chứ.”

Kim Tịch nói xong thì nhặt quả bóng lên, lại nhìn về phía rổ bóng, lần này quả bóng lượn quanh rổ một vòng, rồi rơi xuống đất.

“Để anh dạy em.” Thẩm Bình Xuyên đi tới, cầm lấy quả bóng, chạy hai ba bước nhảy lên úp rổ, vững vàng ném quả bóng vào trong khung rổ.

Tuy rằng Thẩm Bình Xuyên có hơi đáng ghét, nhưng đẹp trai là thật, nhất là dáng vẻ khi chơi bóng rổ, phải gọi là đẹp trai ngời ngời.

Từ đầu Kim Tịch đã không có hứng thú với bóng rổ, nhưng mà vì chơi cùng với Thẩm Bình Xuyên, cho nên cũng chăm chỉ học chơi, cầm bóng ném loạn một hồi.

Một mặt Thẩm Bình Xuyên ghét bỏ cô chơi quá gà, còn một mặt rất hăng hái ngẩng cao đầu làm động tác mẫu cho cô.

“Em không thể ôm bóng chạy được, em phải đập bóng, có hiểu đập bóng là gì không?”

Kim Tịch đập bóng được hai cái nó đã lăn đi, thế là cô khăng khăng cố chấp: “Em cứ thích ôm bóng đấy.”

“Đó là phạm luật!”

“Vậy thì có sao.”

Thẩm Bình Xuyên có chút bất đắc dĩ, tính con nhóc này đần độn, thả cho tự do quen rồi, anh dứt khoát mặc kệ cô, bóng rơi xuống, anh liền chuyền ngay cho cô, để cô đến gần ném bóng vào rổ.

Nhóm bạn cùng phòng của Kim Tịch nhìn hai người chơi bóng rất vui vẻ nên dứt khoát nhập trận luôn. Thẩm Bình Xuyên cùng mấy cô gái, chơi thật là vui vẻ.

Mấy người nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen vừa nãy từ chối Thẩm Bình Xuyên thấy thế, không thể hiểu nổi.

Những ngày bình thường khi chơi bóng hay có nữ sinh tới vây xem, bọn họ kiêu căng vô cùng đắc ý nhất định phải thể hiện tốt hơn.

Bây giờ bọn họ từ chối Thẩm Bình Xuyên, bên phía anh không chỉ có con gái vây xem, còn có cả con gái tới chủ động chơi bóng cùng anh nữa.

Điều này khiến bọn họ không thoải mái chút nào.

Một quả bóng từ xa bay tới, bỗng nhiên đập vào rổ bóng, gây ra tiếng “bộp bộp” rất lớn.

Qủa bóng bắn ngược lại, bay thẳng về phía Kim Tịch.

Thẩm Bình Xuyên nhanh tay nhanh mắt nhào tới bắt lấy quả bóng, ném một phát vào trong bụi cỏ, rồi xoay người giận dữ hét: “Mấy người làm cái gì đấy hả!”

Mấy người nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen đi tới: “Cậu chơi bóng với nữ sinh mới là làm cái gì đấy.”

“Liên quan gì đến mấy người.”

Một nam sinh cầm đầu cao lớn cường tráng nói: “Cậu chiếm mất nửa sân của chúng tôi, bây giờ chúng tôi muốn chơi cả sân, Thẩm Bình Xuyên, cậu cút xa ra một chút.”

Kim Tịch thấy bọn họ không nói lí lẽ như vậy, còn bắt đầu đuổi người, nên cô hung dữ nói: “Sân bóng rổ là do các người xây hả, dựa vào cái gì bảo chúng tôi nhường.”

“Em gái, cái này không liên quan đến em.”

Đám nam sinh kia tựa hồ không muốn cãi nhau với nữ sinh, chỉ nhằm vào một mình Thẩm Bình Xuyên: “Thẩm Bình Xuyên, cậu chơi bóng với em gái có phải rất là nở mày nở mặt không, chỉ là với cái trình độ này của cậu, cũng chỉ đủ để chơi với con gái thôi.”

Thẩm Bình Xuyên bị anh ta khích tướng, tức giận nói: “Nếu đã như vậy, tới đấu một trận xem.”

Nam sinh cầm đầu mặc đồng phục bóng rổ màu đen cười nhạt: “Đấu một trận, chúng tôi nhiều người như vậy, đừng đến lúc thua rồi lại nói chúng tôi bắt nạt cậu.”

“Một mình tôi dư sức đấu lại mấy cậu.”

Kim Tịch mắt thấy tình thế bây giờ không đúng, kéo góc áo Thẩm Bình Xuyên: “Thôi bỏ đi, một mình anh đấu thế nào được.”

Lúc này, quả bóng trong bụi cỏ bị một người nhặt lên.

“Náo nhiệt quá vậy.”

Mọi người quay đầu lại, thấy mấy người mặc quân phục đi tới.

Bạc Diên đứng ở giữa, áo khoác buộc tùy tiện bên hông, lộ ra đường cong bắp thịt ở cánh tay cuồn cuộn.

Qủa bóng linh hoạt quay tròn trên đầu ngón tay anh.

Anh nâng cằm, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ: “Bạn tôi cản trở chuyện gì của mấy cậu à?”

Mấy người nam sinh hai mắt nhìn nhau, thì thầm nói với nhau —

“Bạc Diên của học viện quốc phòng.”

“Cậu ta sao lại chơi cùng Thẩm Bình Xuyên vậy?”

Nam sinh cầm đầu mặc đồng phục bóng rổ màu đen phun hai chữ mẹ nó, phẫn nộ khinh thường nói: “Có lầm không đó, Bạc Diên, cậu còn muốn giúp Thẩm Bình Xuyên đê tiện này hả?”

Kim Tịch ghét nhất phải nghe mấy chữ “đê tiện ” này, đứng ra che chở như con: “Không được mắng anh ấy!”

“Wow, em gái này đáng yêu thế, vậy mà lại làm bạn gái của tên đê tiện đó, có phải mắt mù rồi không.”

Mấy nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen cười khà khà.

Kim Tịch thở phì phò còn đang muốn nói nữa, thì Bạc Diên đặt tay lên vai cô, kéo cô ra phía sau người mình.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh sáng rực nhìn về phía mấy người nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen, giọng nói có chút lười nhác: “Đây là em gái tôi, các cậu có ý kiến gì sao.”

Kim Tịch nhìn Bạc Diên, khóe mắt anh nhếch lên, khóe môi mang nụ cười khiêu khích.

“Bạc Diên, đấy là em gái của cậu thế thì mấy người chúng tôi không nói gì cả.”

Đám mặc đồng phục bóng rổ đen hiển nhiên là không hề muốn đắc tội Bạc Diên: “Chuyện này cậu muốn giải quyết như thế nào.”

Bạc Diên liếc mắt nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Chúng tôi bên này, thêm anh Thẩm đây nữa là vừa đủ năm người, chơi với các cậu một trận. Nếu tôi thắng, mấy cậu phải xin lỗi anh Thẩm đây còn nếu thua, Bạc Diên tôi sẽ không bao giờ tới sân chơi bóng nữa, thế nào.”

Mấy người nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là không thể tin được Bạc Diên đột nhiên lại kêu Thẩm Bình Xuyên là “anh Thẩm”?

Mẹ nó có thể khiến Bạc Diên gọi một tiếng “anh” ở đại học B này chỉ có được mấy người, Thẩm Bình Xuyên cậu ta có tài đức gì?

Thẩm Bình Xuyên có tài đức cũng đang rất bối rối, mờ mịt một lúc mới quay về thực tại, còn cmn quỷ thần xui khiến mà đỏ mặt.

Lại có chút xấu hổ.

Mấy nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen đồng ý lời giao chiến của Bạc Diên, không thể không đồng ý, nhiều người nhìn như vậy, từ đầu chính bọn họ là người gây chuyện trước, bây giờ Thẩm Bình Xuyên có quân cứu viện làm chỗ dựa vững chắc, bọn họ lại chuồn đi, vậy thì thành cái thể thống gì, bắt nạt kẻ yếu hả.

Mặc dù đấu với mấy tay bên học viện quốc phòng, nhưng mấy người đó vừa mới hoàn thành lớp huấn luyện xong, lúc này không chừng là chẳng còn chút sức lực nào, muốn chơi bóng rổ 5 vs 5 bọn họ chưa chắc sẽ thua.

Sở Chiêu và Lâm Lạc đứng ở dưới bảng rổ bóng, mong đợi nhìn bọn họ vào sân: “Các học trưởng cố lên!”

“Dạy cho cái đám người không coi ai ra gì kia một trận đi!”

Bạc Diên cởi áo khoác ra, nhét vào trong tay Kim Tịch: “Cầm lấy.”

“Vâng.”

Kim Tịch cầm áo khoác, gập áo lại ngay ngắn gọn gàng trước mắt bao người, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ.

Thẩm Bình Xuyên quay đầu lại nhìn áo khoác bị mình tùy tiện ném xuống đất, tâm trạng đột nhiên có chút phức tạp.

Hạ Vưu là một tên chỉ xem trọng vẻ ngoài, anh ta trực tiếp đứng trong đám nữ sinh dưới bảng rổ bóng, nói với Bạc Diên: “Bạc gia, tớ cổ vũ cho các cậu đây, cố lên nhé!”

Bạc Diên xách cổ áo anh ta bắt trở lại: “Không cho phép từ chối.”

Hạ Vưu vẻ mặt cầu xin: “Ông đây không chơi bóng rổ đâu, ông đây từ nhỏ chỉ đánh cầu lông, đá cầu và nhảy dây thôi.”

Trận đấu chính thức bắt đầu, Bạc Diên và Hứa Triều Dương trong đám người cũng coi là cấp bậc vương giả, Thẩm Bình Xuyên miễn cưỡng cũng không phải tệ lắm, dư sức gánh được người có trình độ gà mờ như Hạ Vưu.

Một trận so tài bốn mươi phút, bọn họ chơi cho đám nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen kia mất hồn mất vía.

Mấy nam sinh này trình độ chơi bóng nhìn qua cũng tạm được, thế nhưng gặp phải mấy người Bạc Diên thì chỉ có thể ngồi nhìn, bất kể là tốc độ hay thể lực, đều không thể theo kịp đám chó hoang của học viện quốc phòng.

Mới đánh được nửa trận, bọn họ đã kêu mệt ngồi phịch trên đất thở gấp, cuối cùng để Bạc Diên ghi bàn 34: 12, khiến họ mất thể diện với mọi người.

Lúc kết thúc, mấy người đó ủ rũ đi tới, lần lượt xin lỗi Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên thể hiện hành động hải nạp bách xuyên* của người kế nghiệp chế độ xã hội chủ nghĩa, khoát khoát tay, không tính toán với đám người này.

(Hải nạp bách xuyên: ý chỉ hành động khoan dung độ lượng.)

Kim Tịch mang áo khoác đưa cho Bạc Diên: “Học trưởng nhanh mặc áo khoác vào đi, bệnh vừa mới khỏi, lúc nóng lúc lạnh đừng để bị nhiễm lạnh.”

Bạc Diên nhận lấy áo khoác được gấp ngay ngắn chỉnh tề, còn có chút không nở mở ra, nói: “Bây giờ đang nóng, về phòng thì mặc.”

“Nghe lời đi ạ, bây giờ người đầy mồ hôi, gió thổi qua là nhất định bị cảm đấy.”

Kim Tịch lấy lại cái áo, run rẩy nhón chân lên khoác áo cho Bạc Diên, Bạc Diên tiện tay xốc áo khoác lên, sau đó cúi người, nhìn thẳng vào Kim Tịch.

Trong làn gió lạnh, chóp mũi cô có chút hồng, tóc mái lưa thưa che lại cái trán trắng bóc.

Bạc Diên ngắm nhìn đôi mắt của cô, khóe môi cong lên, khẽ cười một tiếng: “Tiểu Tịch thối, muốn học trưởng của em nghe lời chỉ có một cách.”

Lông mi dài dày như bàn chải nhỏ của Kim Tịch chớp chớp: “Ừm?”

Bạc Diên liếc nhìn Thẩm Bình Xuyên, cười nhạt nói: “Như gọi cậu ta ấy, thử gọi một tiếng anh Bạc Diên xem nào?”
Bình Luận (0)
Comment