Ngay lúc Kỳ Vân Kính đứng dậy tiếp đón, một cậu nhóc thoạt nhìn còn chưa đủ tuổi đi theo bên cạnh đại sư chau mày lại, cậu ấy nắm lấy góc áo sư phụ nói: “Sư phụ, đầu con đau quá.”
Đại sư vẫn cau mày nhìn chằm chằm vào Nhan Triết như cũ, không lên tiếng. Mà một thanh niên khác đi theo đại sư trông có vẻ lớn tuổi hơn nghe thấy cậu bé nói vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Từ trước đến nay, bác quản gia đều luôn nhìn mặt hiểu người nên không làm phiền đến đại sư, mà bác lại nhìn về phía cậu thanh niên kia: “Đây là…”
Nam thanh niên đó thấy bác quản gia nghi ngờ, như muốn để mọi người tự có câu trả lời trong lòng, hoặc để thể hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, anh ta lên tiếng giải thích: “Kẻ hèn này họ Khang, tên Khang Thời. Vị này là sư đệ của tôi, Thiện Đan. Sư đệ của tôi có thể chất đặc thù, có thể cảm nhận được linh hồn, bình thường đệ ấy có thể cảm ứng khi gặp phải một số tình huống đặc biệt. Mức độ cảm ứng sẽ khác nhau tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Như trong quý phủ, khi vừa bước vào đệ ấy lập tức cảm thấy rất đau đầu, thậm chí số lần đau đầu không được quá ba lần.”
Nếu không phải Ôn Nhiên có thể nhìn thấy công lực của ba người này hoàn toàn khác thường, thì ngay khi Khang Thời nói những lời này cậu đã nghi ngờ không biết ba thầy trò này có phải là lừa đảo hay không. Vừa bước vào nhà đã nói vấn đề vô cùng nghiêm trọng, khiến cho người chủ nhà vốn đang gặp mấy chuyện linh dị bị dọa suýt thăng thiên lần nữa, rồi sau đó dù là vòi thêm tiền hay làm gì cũng đều dễ dàng hơn.
Nghe Khang Thời nói, bác quản gia chỉ nhíu mày, cũng không vì lời nói của Khang Thời mà làm mọi thứ rối tinh rối mù lên.
Kỳ Vân Kính nghe thấy vậy cũng không lộ ra biểu cảm gì, anh nhìn thẳng về phía người đi đầu: “Sư phụ Lỗ.”
Ôn Nhiên chớp mắt lần nữa. Trong thế giới này chắc cũng không có phần mềm máy tính nào tên ‘sư phụ Lỗ*’ đâu nhỉ? Nếu không, chỉ sợ vị sư phụ này sẽ không thích người khác gọi mình như vậy.
(Phần mềm dọn dẹp 鲁大师 aka Master Lu, gần giống với Master Clean)
Sư phụ Lỗ thu hồi ánh mắt đang nhìn Nhan Triết, nghiêm túc nói: “Người bị quỷ ám ắt hẳn là vị này.”
Nhan Triết đứng bên cạnh Kỳ Vân Kính, bình tĩnh cúi đầu chào sư phụ Lỗ. Anh ấy cũng không vì chuyện mình bị quỷ ám mà hoảng loạn, so với người đáng thương đòi nằm ngủ dưới đất trong phòng Ôn Nhiên tối qua, quả thật như hai người khác nhau.
Kỳ Vân Kính nói: “Không biết sư phụ có cách nào để giải quyết vấn đề trên người em trai tôi không?”
Ánh mắt của sư phụ Lỗ hơi trầm xuống: “Vậy không biết nữ quỷ kia có quan hệ gì với em trai của cậu?”
Nhan Triết vội vàng nói: “Không có quan hệ gì cả! Tôi hoàn toàn không biết cô ta!”
Sư phụ Lỗ nhìn thoáng qua người anh ấy: “Âm khí nặng như vậy, ngay cả một gia tộc đại thiện như các người nó cũng dám vào, thậm chí còn không e sợ công đức bảo vệ tí nào. Hoặc là lệ quỷ này có quan hệ sâu xa với gia tộc các người, hoặc là những thứ này đã tu luyện lâu năm nên không biết sợ.”
Kỳ Vân Kính nói: “Vậy chẳng lẽ kẻ ám lấy em trai tôi lại đã tu luyện từ rất lâu sao?”
Sư phụ Lỗ lại nhìn Nhan Triết với ánh mắt nặng nề: “Lâu, e là lệ quỷ này đã sống cả trăm năm.”
Không biết có phải do lệ quỷ này cố tình khiêu khích hay không, ngay sau khi sư phụ Lỗ nói xong câu đó, trong phòng khách bất chợt có một luồng gió lạnh, rèm cửa xung quanh đều bị thổi bay. Nhiệt độ phòng thích hợp ban đầu hình như cũng đột nhiên giảm xuống vài độ. Thậm chí Nhan Triết có thể cảm nhận rất rõ ràng có một cơn ớn lạnh đang bay lượn trên đầu mình.
Và cậu bé Thiện Đan vừa vào đã kêu đau đầu đó, càng ngày càng dựa sát vào người sư huynh của mình, sắc mặt tái nhợt giống như đang chịu một cực hình đau đớn nào đó.
Sư phụ Lỗ tiện tay vỗ vào người Thiện Đan một cái. Thiện Đan vốn đang hô hấp khó khăn nhưng ngay sau đó cả đều bắt đầu thả lỏng, sắc mặt cũng không còn vẻ đau đớn. Lúc này sư phụ Lỗ lại nói tiếp: “Nếu như gặp phải loại lệ quỷ tu luyện lâu năm, thì ta không có cách nào trấn áp nó cả. Cũng chỉ có thể tìm ra căn nguyên của nó, mới có thể giải trừ chấp niệm. Một khi chấp niệm không còn, quỷ hồn này tự nhiên sẽ trở về con đường nó nên đi.”
Nhan Triết nói: “Nếu như chấp niệm của nó là lòng tham, hay bản tính tàn bạo, vô duyên vô cớ sát hại người vô tội, vậy thì phải làm thế nào?”
Sư phụ Lỗ nói: “Loại lệ quỷ gây tai họa cho chúng sinh này, nếu một người không xử lý được, vậy thì lập tức tập hợp sức mạnh của nhiều người. Cho dù Huyền Môn của ta có suy thoái, ta tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn.”
Sư phụ Lỗ nói xong, dừng lại một chút, nhìn Nhan Triết rồi nói: “Lệ quỷ này ít nhất cũng đã hơn một trăm năm. Khoảng thời gian này cậu có hay đi qua ngôi nhà cổ nào hoặc chạm vào vật cổ khác thường nào trên một trăm năm không?”
Nhắc đến nhà cổ, nội tâm Nhan Triết chợt vỡ òa.
Thật sự anh ấy có đến một ngôi nhà cổ, nhưng trước đó dù có suy nghĩ nát óc anh ấy cũng không nghĩ tới nguyên nhân nằm ở ngôi nhà cổ đó. Ngôi nhà cổ đó là một địa điểm du lịch, đừng nói là đìu hiu, ở đó mỗi ngày đều phải tiếp đón mấy ngàn khách du lịch. Mỗi khi tới các kỳ nghỉ dài ngắn lớn nhỏ, số lượng người thăm quan càng đông đúc hơn, nhìn sao cũng không giống nơi có thể trêu chọc mấy thứ dơ bẩn.
Kỳ Vân Kính thấy sắc mặt Nhan Triết khác thường, ánh mắt anh trầm xuống: “Nghĩ ra gì phải nói ngay, không được giấu giếm.”
Nhan Triết nhìn anh họ của mình, từ từ bình tĩnh mới nói: “Tôi có từng đi qua một nơi mà không biết nó có tính là nhà cổ hay không. Bộ phim truyền hình mà tôi đảm nhận lần này được cải biên từ nguyên mẫu nhân vật lịch sử Tổng tư lệnh Hoắc. Vì vậy lúc đó tôi có cùng đoàn làm phim tới dinh thự Hoắc gia để thăm quan một chút. Nhưng trong suốt chuyến thăm quan tôi không hề chạm vào bất cứ đồ vật gì, chỉ đi theo mọi người, cũng không gặp bất kỳ chuyện nào kỳ lạ khác.”
Sư phụ Lỗ suy tư một chút: “Đôi giày thêu còn ở đó không?”
Bác quản gia nói: “Sáng sớm hôm qua, sau khi phát hiện đôi giày thêu đó, xét thấy việc này có chút quỷ dị, nên tôi đã đặt nó vào tủ sắt. Nhưng tối hôm qua khi cậu Triết nhìn thấy đôi giày thêu ở ngoài hành lang, chúng tôi có đi xem lại, không biết đôi giày đã biến mất khỏi tủ sắt từ bao giờ.”
Sư phụ Lỗ nói: “Nếu vậy, trước mắt chúng ta chỉ có thể đi tới dinh thự Hoắc gia tìm hiểu.”
Từ nãy tới giờ Ôn Nhiên vẫn luôn im lặng ngồi một góc trên ghế sô pha, nhịn không được mới nói: “Tại sao lại không trực tiếp hỏi nữ quỷ kia đi?”
Ôn Nhiên vừa cất tiếng, cả phòng đều im bặt.
Trong mắt mọi người, Ôn Nhiên hỏi sư phụ Lỗ như vậy giống như đang hỏi một kỹ sư phần mềm là tại sao anh lại không sửa máy tính vậy. Những thứ như quỷ thần vốn không thể xử lý theo lẽ thường, tuy bọn họ nói là tới bắt quỷ, nhưng cũng không có nghĩa là quỷ gì cũng bắt được. Nhất là loại lệ quỷ trăm năm như thế này, chỉ vô tình chọc giận nó, thì tan nhà nát cửa vẫn còn tính là nhẹ. Hơn nữa lúc này bọn họ cũng rõ rằng đó là quỷ giết người vô cớ hay là ai đó đã làm điều gì bất kính chọc giận quỷ, nên đương nhiên càng không thể tự tiện hành động.
Sư phụ Lỗ không lên tiếng, còn Khang Thời có lẽ đã gặp nhiều chủ nhà kỳ lạ nên anh ta mới có thể tốt bụng giải thích: “Ma vật không thể nào ở lại trần gian quá lâu, nếu có thể ở lại trần gian thì ngoài chấp niệm bên ngoài ra, còn có một khả năng khác. Đó chính là cắn nuốt những ma vật khác để tăng thêm sức mạnh cho mình. Loại quỷ có thể sống ở trần gian cả trăm năm, sẽ có sức chịu đựng vượt trội hơn so với những gì người thường nghĩ. Nếu tính mạng ngài Nhan đang gặp nguy hiểm, vì cứu người chúng tôi sẽ dùng một số biện pháp mạnh hơn, đó là chuyện chúng tôi nên làm. Bây giờ tình hình của ngài Nhan vẫn tốt, và cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu có thể giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, thì vẫn tốt hơn là gây ra một vài thương vong.”
Ôn Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt cậu không khỏi liếc nhìn Kỳ Vân Kính. Cậu không biết ba người này có phải là trình độ tiêu chuẩn của Huyền Môn ở thế giới này hay không, hay là vì Kỳ Vân Kính không tin những thứ này vì vậy không tìm được người nào tốt hơn, nên mới tìm người có năng lực trung bình này.
Nữ quỷ kia cao lắm cũng không quá 200 năm, dù âm khí mạnh mẽ nhưng cũng không nồng nặc sát khí. Điều này chứng tỏ, nữ quỷ có thể tồn tại ở trần gian lâu như vậy, hoàn toàn nhờ vào chấp niệm quá lớn chứ không dựa vào việc cắn nuốt các ma vật khác để trở nên mạnh hơn. Trong thế giới của cậu, loại quỷ cỡ này không biết đã bị cha nuôi của cậu tiêu diệt biết bao nhiêu rồi, cha nuôi còn là người nửa đường xuất gia làm đạo sĩ đó. Ở thế giới này, loại quỷ cỡ này lại khiến bọn họ trông như gặp phải đại dịch, rốt cuộc là do cha nuôi cậu quá mạnh hay Huyền Môn ở thế giới này quá xuống dốc?
Khang Thời nói xong, sư phụ Lỗ liền nói: “Nếu như mọi người không còn câu hỏi nào khác, vậy chúng ta mau chóng lên đường, giải quyết sớm một chút…”
Sư phụ Lỗ còn chưa nói xong, thời tiết đang nắng đẹp bỗng chốc thay đổi. Một đám mây đen tối sầm tích tụ phía trên ngôi nhà, bầu trời gần như trở nên âm u trong nháy mắt. Bên ngoài biệt thự cũng nổi lên một trận cuồng phong, mặc dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng vẫn có tiếng gió rít không ngừng xuyên qua các khe nứt truyền vào phòng, phảng phất như những tiếng khóc than của ma quỷ vang vọng khắp nhà.
Thiện Đan vừa rồi vẫn còn yên lặng ngồi bên cạnh sư phụ Lỗ, đột nhiên cậu bé ôm đầu hét lên. Mọi người vô thức nhìn về phía cậu bé, lại thấy mũi Thiện Đan đang chảy máu.
Lúc này Khang Thời mới vội vàng ôm lấy Thiện Đan, như muốn trấn an cậu bé. Sắc mặt sư phụ Lỗ thay đổi, trực tiếp lấy ra một lá bùa dán lên trán Thiện Đan, tạm thời ngăn chặn khả năng thông linh của cậu bé.
Thiên Đan vừa thiếp đi, sư phụ Lỗ lại kéo tay Nhan Triết, rồi đeo chiếc vòng gỗ mà ông ta hay đeo lên tay Nhan Triết, nghiêm túc nói: “Hôm nay, e là nữ quỷ kia không dễ đối phó!”
Quan hệ giữa ông cụ Kỳ và Huyền Môn bọn họ vốn rất tốt. Theo tình theo lý, bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu đối với thế hệ sau của Kỳ gia. Hơn nữa với công đức trên người của mỗi người Kỳ gia, chỉ dựa vào công đức trên người đó khi gặp tình huống này, bọn họ cũng sẽ dốc hết sức cứu giúp.
Lệ quỷ này có công phu khá cao, đi theo bên người Nhan Triết lâu như vậy nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì lớn. Hôm nay lại đột ngột bùng phát, chắc hẳn đã nhìn ra công lực trên người bọn họ nên mới liều lĩnh ra tay. Tim sư phụ Lỗ hơi chùng xuống, nhưng ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện gì ông cũng phải bảo vệ người nhà họ Kỳ.
Cuồng phong bên ngoài càng lúc càng mạnh, những cây cổ thụ trăm năm kia đều đang đung đưa theo gió, cứ như một giây sau chúng sẽ bị bật gốc. Toàn bộ cửa sổ trong phòng cùng đều đang rung lên, nếu không phải do khung cửa quá cứng thì có lẽ đã bị cơn cuồng phong này đánh cho tan nát từ lâu. Nhưng cho dù cửa sổ còn nguyên, với biến cố xảy ra đột ngột thế này cũng đủ khiến cho mọi người trong nhà hoảng sợ.
Khi mọi người lo sợ như gặp phải đại dịch, Ôn Nhiên nhìn thấy một nữ quỷ mặc áo đỏ không biết đã xuất hiện ở lầu hai từ bao giờ, đang chậm rãi đi xuống cầu thang. Mỗi khi nữ quỷ tới gần phòng khách hơn một bước, quỷ khí trong phòng khách sẽ mạnh hơn, khiến đèn điện trong phòng nhấp nháy. Và dưới mỗi bước chân của nữ quỷ, những nơi cô ta từng đặt chân qua đều sẽ dần dần nhuốm lên một lớp máu.
Đáng tiếc là những người trong phòng, kể cả sư phụ Lỗ, không ai có thể nhìn thấy nữ quỷ đang tới gần.