Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 123

Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Giọng của cô gái tuy êm tai nhưng hiển nhiên không phải thanh niên kia thích nghe.

- Là ai nói, bộ khoái đang nói chuyện, ngươi có thể xen vào sao?

Thanh niên bất mãn quay đầu, nhìn theo phương hướng giọng nói truyền đến ngoài đám người.

Trên người cô gái mặc bộ khoái phục màu lam nhạt có chút khác biệt so với bộ khoái phục của hắn, lúc này đang đứng ngoài đoàn người, hai tay khoanh trước ngực, bên hông đeo một bội đao, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về bên này.

Quay đầu thấy cảnh này hiển nhiên cũng làm cho thanh niên kia có chút choáng váng, nhưng lúc này, trung niên bộ khoái vừa rồi đã đạp một chân tới.

- Câm miệng cho ta!

Trung niên bộ khoái đạp thanh niên kia lảo đảo một chút, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã chất đầy nụ cười nịnh nọt, đi đến trước mặt cô gái trẻ tuổi, hỏi:

- Thủ lĩnh, sao ngài tới đây?

Tự nhiên bị đạp một cái, thanh niên kia có chút thẫn thờ, có chút không rõ tại sao trung niên bộ khoái lại nổi điên, mang chưởng quỹ Như Ý Phường về huyện nha chính là nhiệm vụ mà huyện úy đại nhân tự mình giao cho, hắn là một bộ khoái nho nhỏ mà dám không nghe lời huyện úy đại nhân sao?

Đương nhiên hắn cũng không biết, trong lòng trung niên bộ khoái này rõ ràng hơn ai hết, vị bà cô nhỏ này ngay cả Huyện Lệnh đại nhân cũng dám chỉ thẳng mặt chữi, mà sau khi bị chửi, Huyện Lệnh đại nhân ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, so sánh với huyện úy đại nhân, vị này rõ ràng ghét ác như cừu, vị cô nãi nãi trước mắt này càng không dễ chọc!

- Ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi.

Cô gái kia không trả lời trung niên bộ khoái, liếc Lý Dịch một chút, từ tốn nói.

- Đa tạ bộ đầu đại nhân!

Lý Dịch chắp tay một cái, trong lòng thầm nghĩ vẫn là cô nương của lão Lý Gia biết giảng đạo lý, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi sưng thành đầu heo, hỏi:

- Ngươi nói đầu heo của ngươi bây giờ là sau khi dùng Như Ý Lộ của tiệm chúng ta mới bị hả?

- Giống đầu heo...

Nam tử trẻ tuổi kia không nghĩ tới thư sinh này vừa mở miệng đã cắm một đao trong lòng hắn, kém chút nhịn không được phun một ngụm máu ra ngoài, cắn răng nói:

- Đúng vậy!

- Ngươi còn nhớ mua lúc nào không?

Lý Dịch hỏi lần nữa.

- Ba ngày trước.

Nam tử trẻ tuổi không chút do dự trả lời.

Trong lòng âm thầm may mắn, may mà trước khi tới hắn đã làm đủ bài tập, lúc này mới không bị thư sinh này hỏi khó.

- Là trực tiếp mua hay bằng vào đơn đặt hàng?

- Trực tiếp mua.

- Lúc ấy, giá bán Như Ý Lộ bao nhiêu?

- Một bình một lượng bạc.

- Ngày đó ngươi mua hàng từ ai?

- Là tự ngươi bán cho ta!

- Còn nhớ gặp nhau lúc mấy giờ không?

- Khoảng Giờ Tỵ.

- Hôm nay, người sai khiến ngươi cho ngươi bao nhiêu bạc?

- Mười lượng.

Tốc độ tra hỏi của Lý Dịch càng lúc càng nhanh, nam tử trẻ tuổi kia đã sớm chuẩn bị, đối đáp trôi chảy, có thể trả lời trong vô thức, trong lòng âm thầm trào phúng, sớm ngày hôm qua hắn đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này, đồng thời đã luyện tập vô số lần, đảm bảo sẽ không có sơ hở gì.

Cho dù thư sinh này hỏi tám hay mười vấn đề, hắn cũng sẽ không xảy ra một chút sơ suất nào.

Bỗng nhiên thấy thư sinh kia không nói thêm gì nữa, khóe miệng nam tử trẻ tuổi lộ ra một nụ cười, rốt cục từ bỏ à...

Quay đầu, mới phát hiện không biết từ lúc nào bắt đầu, đám người xung quanh đã an tĩnh lại.

Rất nhiều người qua đường vây xem, ánh mắt nhìn về phía hắn bắt đầu bến có chút cổ quái.

Trung niên bộ khoái kia thì ngẩng đầu nhìn lên trời, hình như trên trời có cái gì hấp dẫn hắn vậy.

Khóe miệng người thanh niên thuê hắn làm những chuyện này co quắp động hai lần, sắc mặt xám lại.

Hắn đã cân nhắc đến tất cả trường hợp, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng là... mình lại tìm được một đồng minh óc heo thế này!

Nhìn thấy dị trạng của mọi người, trong lòng nam tử trẻ tuổi rất kinh ngạc, tất cả mọi người có chuyện gì vậy?

- Bộ Đầu đại nhân, ta đã hỏi xong.

Lý Dịch lần nữa chắp tay đối với cô gái kia một cái, sau đó yên lặng đứng nghiêm một bên.

Lý Minh Châu quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh nhạt rốt cục hiện ra vẻ khác lạ.

Trong đầu nghĩ lại quá trình lần trước hắn phá việc tranh bạc và phương thức vừa rồi hắn dùng, vài câu hỏi đã hỏi ra chân tướng của vụ việc này...

Thư sinh này, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh...

"Ha Ha!"

Ngay vào lúc này, mọi người vây xem cũng nhịn không được nữa, cười vang lên.

- Người này cũng quá đần, dễ dàng trúng chiêu như vậy!

- Thì ra bị người sai sử, muốn vu hãm người khác.

- Vị công tử này thật sự thông minh, dăm ba câu đã làm cho hắn nói ra sự thật.

Cho tới bây giờ, chân tướng đã rõ ràng, chuyện ngoài phạm vi xử lý của thanh niên kia và trung niên bộ khoái, cô gái trẻ tuổi ra hiệu một ánh mắt, mấy bộ khoái còn lại cùng nhau tiến lên, bắt thanh niên kia và nam tử trẻ tuổi sưng thành đầu heo lại.

Trong đám người, mấy bóng người sắc mặt thay đổi, lặng lẽ thối lui.

Cho dù trung niên bộ khoái nhận mệnh lệnh của huyện úy đại nhân, nhưng cũng không dám làm gì, không nói xung quanh nhiều người nhìn chằm chằm, cho dù người lãnh đạo trực tiếp ở đây, hắn cũng chỉ có thể làm việc theo lẽ công bằng.

Lúc quay đầu nhìn về phía bọn người Lý Dịch và Lão Phương, trên mặt lập tức thay đổi một bộ nụ cười, nói:

- Thật sự xin lỗi, kém chút bị trúng gian kế của hai tiểu nhân, vu oan cho mấy vị."

Tuy biết bổ khoái này nói không như suy nghĩ nhưng Lý Dịch cũng không vạch trần, cũng ôm quyền khách khí vài câu, nhìn những bộ khoái này áp giải hai người kia đi.

- Có hứng thú làm bộ khoái hay không?

Cô gái trẻ tuổi nhìn Lý Dịch, hứng thú hỏi.

Tuy nói trong nha môn cũng không thiếu bộ khoái, nhưng phần lớn chỉ là đám túi cơm, thiếu khuyết những người đầu óc linh hoạt.

Nếu thủ hạ có thể có một người thông minh, khi tra án cũng sẽ giảm bớt nhiều ít phiền phức.

- Làm bộ khoái?

Lý Dịch sững sờ một chút, sau đó lắc đầu.

Tuy làm bộ khoái nghe rất uy phong nhưng thực chất địa vị cũng không cao, chỉ có thể coi như nhân viên tạm thời, mà tính chất công việc còn vô cùng nguy hiểm, hắn cũng không giống như cô gái trước mắt, thân là Hoàng Thất Quý Trụ lại có hào hứng đi làm Bộ Đầu huyện nha nho nhỏ, cũng không biết những người đó có phải động kinh...

Đương nhiên, vị công chúa hoặc Quận Chúa gì kia chỉ có ý nghĩ dạo chơi nhân gian hoặc thể nghiệm và quan sát dân tình, Lý Dịch cũng không hiếu kỳ, dù sao hắn không có một chút hứng thú đối với việc làm Bộ Đầu.

- Ngươi chính là chưởng quỹ của Như Ý Phường này?

Thấy Lý Dịch cự tuyệt, trên mặt cô gái kia cũng không có vẻ thất vọng, quay đầu nhìn sang bảng hiệu Như Ý Phường, ném ra một khối Bạc vụn, nói:

- Đã sớm nghe danh Như Ý Lộ của các ngươi, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, lấy ta một bình đi.

- Thật có lỗi, hôm nay Như Ý Lộ đã bán sạch.

Lý Dịch có chút hối hận tại sao vừa rồi lại đưa tất cả hàng dự trữ đó cho Lý Hiên, ném bạc trở lại, nói:

- Bạc cũng không cần, ngày mai khi Bộ Đầu đại nhân đi tuần, tới lấy là được.

Tuy Lý Dịch không phải một người hào phóng nhưng ân oán rõ ràng, nếu như vừa rồi nàng không cho mình cơ hội, chuyện hôm nay, chỉ sợ còn có chút phiền phức, chỉ là một bình Như Ý Lộ, thật ngượng ngùng nhận bạc của nàng.

- Vậy thì tốt, ngày mai ta lại tới.

Cô gái kia cũng không khách khí, sau khi thu bạc, khoát khoát tay, nhàn nhạt nói một câu, quay người biến mất trên đường phố.

Lý Dịch nhìn qua phương hướng nàng rời đi, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Buổi sáng mới có người muốn ép mua cách điều chế Như Ý Lộ, bây giờ lại có hai người này cố ý gây chuyện, rõ ràng đã cấu kết với trung niên bộ khoái kia, xem ra, người để mắt tới Như Ý Lộ ngày càng nhiều...
Bình Luận (0)
Comment