Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 134

Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ta ngược lại muốn xem cách điều chế quan trọng hay mạng quan trọng!

Người trẻ tuổi nhìn về một phương hướng bên ngoài khu rừng, vẻ mặt âm tàn.

Vốn định ra giá thấp mua cách điều chế Như Ý Lộ, không nghĩ tới chưởng quỹ cửa hàng kia lại không biết điều, chưa kịp nói vài lời đã đuổi bọn hắn về.

Sau đó hắn thiết kế hãm hại lại bị đối phương nhìn thấu, lần nữa thất bại, ngược lại còn làm cho tỷ phu huyện úy của hắn kiêng kỵ, không hề cung cấp cho hắn bất kỳ trợ giúp nào.

Mắt thấy sinh ý Như Ý Lộ ngày càng phát triển, nếu còn chần chờ không hành động, thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn từng ngọn núi bạc chạy qua trước mắt.

Hắn đã phái người nghe ngóng, sáng sớm hàng ngày, bọn họ sẽ đưa Như Ý Lộ đến cửa hàng ở Phủ Thành, buổi trưa cửa hàng đóng cửa, chưởng quỹ kia sẽ thuê một chiếc xe ngựa từ đại lý xe ở Phủ Thành đi ra, mà con đường này, chính là con đường mà bọn họ phải đi qua.

Đã mềm không được, vậy cũng chỉ có thể cứng, chặn đường bọn hắn, ép hỏi ra cách điều chế, đến lúc đó đe dọa hắn một chút không sợ hắn không mở miệng.

Hắn tìm những người này đều là những tên lưu manh vô lại trong Phủ Thành, mỗi một tên đều thường xuyên đánh nhau, nhận tiền làm việc, chẳng lẽ còn không đối phó được một tên thư sinh yếu đuối?

Lần này, xem như có đại hán kia ở đây cũng không cần phải lo lắng gì.

Hai tay không thể đánh lại bốn người, phía bên mình lại có đến vài chục người...

Xem như sau đó đối phương báo quan Huyện An Khê thì người ra lệnh đuổi bắt trộm cũng là tỷ phu, đương nhiên sẽ không điều tra ra hắn.

Huống chi, hàng năm những vụ án phá không được cũng không phải ít, nhiều thêm một vụ cũng không thấm vào đâu, từ đầu đến cuối, hắn đều không ra mặt, cũng không tra ra được trên người hắn.

Đương nhiên, phái phòng ngừa vạn nhất, cửa hàng sẽ không thể mở ở Khánh An Phủ, Kinh Đô là chỗ tốt, nếu có thể mở thêm vài cửa hàng ở đó, sinh ý hẳn sẽ càng thêm nóng bỏng hơn...

Trong lúc người trẻ tuổi đang say sưa mơ mộng về tương lai tốt đẹp thì một chiếc xe ngựa đang chậm rãi từ đằng xa lái đến.

Sau khi mấy người xác nhận xe ngựa này có phải từ Phủ Thành đi tới không thì chiếc xe ngựa này lại đang chạy về hướng ngược lại, mới đầu người trẻ tuổi cũng không để ý, nhưng khi hắn nhìn thấy mặt vị đại hán nào đó trên xe ngựa, khẽ giật mình, sau đó lập tức thấp giọng ra lệnh.

- Đều xốc lại tinh thần cho ta, chờ chiếc xe ngựa phía trước đi tới, mục tiêu của các ngươi chính là người trong xe ngựa, còn có... Mấy hán tử đi phía trước kia, đợi lát nữa hung hăng đánh cho ta!

Hơn mười người ẩn núp trong rừng đều áo đen toàn thân, nửa mảnh vải đen che kín mặt, vốn rất lỏng lẻo dựa trên tàng cây, nghe người trẻ tuổi nói như vậy, hơi giữ vững tinh thần, ẩn tàng tốt thân thể, nhìn ra phía ngoài.

Xe ngựa kia vẫn như cũ chậm rãi chạy tới, phía trước xe ngựa có mấy bóng người không nhanh không chậm đi theo.

Trong những người này, hán tử cầm đầu cường tráng thì dễ thấy hơn, cũng là người vừa rồi cố chủ nhắc nhở phải đặc biệt chiếu cố, những người này ghi nhớ bộ dáng của hắn trong lòng, đợi lát nữa động thủ có thể "Chiếu cố" một hai.

Về phần những người còn lại, nhìn qua uy hiếp nhỏ hơn rất nhiều, bọn họ chiếm ưu thế nhân số lớn, mà từng người cũng có chút tự tin đối với thân thủ của bản thân, không có để những người này vào mắt.

Trong xe ngựa, Lý Hiên ngồi vững vàng trên nệm êm, trong đầu còn đang suy nghĩ vấn đề nào đó.

Nếu như vùng đất dưới chân là một đại cầu, như vậy, người ở mặt kia của Đại Cầu có bị rơi xuống không?

Sau đó, một vấn đề càng thêm phức tạp hiện trong đầu hắn.

Nếu quả thật rơi xuống, những người kia sẽ rơi xuống đâu?

Nghĩ tới đây, Lý Hiên biết hắn không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, vấn đề này đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Thở dài!

Giọng nói của hộ vệ đánh xe truyền tới, xe ngựa bỗng nhiên dừng, cơ thể Lý Hiên lảo đảo một cái, vén rèm xe lên, cau mày hỏi:

- Chuyện gì xảy ra, tại sao dừng lại?

- Công tử, ngài ở trong xe ngựa đừng đi ra, phía trước có chút không đúng.

Hộ vệ đánh xe trầm giọng nói.

Lão Phương và Hộ Vệ Đầu Lĩnh đi phía trước nhất, nhìn chỗ rừng rậm một bên đường, hai hàng lông mày nhăn lại.

Trong rừng cũng không có quá nhiều cây cối, cho nên che không hết những người ẩn nấp trên cây.

Giữa ban ngày mà mặc áo đen, che mặt trốn trong rừng, những người này thấy thế nào cũng không bình thường.

Trong rừng, thấy xe ngựa kia dừng tạo chỗ, mấy người xung quanh xe ngựa đều nhìn hướng qua bên này, một người áo đen có chút hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ bọn họ phát hiện chúng ta?

- Không có khả năng, chúng ta rõ ràng đã mặc y phục dạ hành rồi mà.

- Thế nhưng... Hiện tại là ban ngày mà!

"..."

...

Người nào đó nói một câu, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lúng túng.

Sắc mặt người trẻ tuổi có chút nóng lên, bởi vì mệnh lệnh mặc y phục dạ hành che mặt là của hắn.

Không phải những người kia đều nói như vậy sao?

Nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này, lúc đầu hắn nghĩ chờ bọn hắn đi qua sau đó ra tay bất ngờ, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, đã thế thì đương nhiên cũng không cần che giấu nữa, trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện lên một tia quyết đoán, bỗng nhiên khua tay quát:

- Lên cho ta!

Bọn người Lão Phương và những hộ vệ kia thấy những người áo đen che mặt đó từ trong rừng lao ra, tiếng rống vang dội, chỉ sợ mình hô nhỏ hơn người khác, nhưng bọn họ đều là tay không tấc sắt, trên người cũng không có vũ khí, biểu hiện trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng nếu những người này đều hướng về phía bọn hắn thì đương nhiên cũng không thể khách khí, bốn người lưu lại canh giữ xung quanh xe ngựa, Lão Phương và thị vệ thủ lĩnh cùng hai người khác nghênh đón những hắc y nhân kia.

Bởi vì vừa rồi người tuổi trẻ kia bày mưu đặt kế, hơn mười hắc y nhân, phân ra gần một nửa phóng tới xe ngựa, mục tiêu một nửa khác là mấy người Lão Phương, chỉ nghe một giọng nói:

- Trước giải quyết hán tử kia!

Hán tử trong miệng bọn họ dĩ nhiên chính là Lão Phương.

Là đối tượng được cố chủ yêu cầu trọng điểm chiếu cố, từ mặt ngoài nhìn cũng là người có lực uy hiếp lớn nhất với nhóm mình, cho nên có một nửa người xông về phía hắn.

Hộ vệ thủ lĩnh thấy vậy sững sờ, có một nửa người đều phóng tới tên kia, một nửa kia đối phó ba người mình... Đây không phải xem thường chúng ta sao?!

Hai người giao đấu còn chưa phân thắng bại, nhưng nhìn hành động những người này, rõ ràng nói họ Phương kia lợi hại hơn mình...

Có thể nhẫn không thể nhục, hộ vệ thủ lĩnh lạnh hừ một tiếng, trực tiếp hướng về phía một nửa đám người áo đen phóng tới Lão Phương.

- Những người này là của ta!

Lão Phương đương nhiên cũng không cam chịu yếu thế, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, tốc độ đột nhiên đề cao mấy phần, thoáng qua đã vọt vào trong đám hắc y nhân.

Còn lại hai tên hộ vệ, chỉ có thể nhìn thủ lĩnh nhà mình cùng họ Phương kia đại phát thần uy, như hổ vào bầy dê, động tác gọn gàng mà linh hoạt, chỉ qua mấy hơi thở, mấy người áo đen đã nhao nhao ngã xuống đất không dậy nổi, không còn có một người nào có thể đứng lên.

- Ta ba người!

- Ta cũng ba người!

Hai người đồng thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung hãn nhìn qua một nửa đám người áo đen còn lại đã hoảng sợ đứng ngây ngốc tại chỗ, đồng thời hừ lạnh một tiếng, lần nữa tiến lên.

Bên tai hai hộ vệ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ầm ầm, là tiếng quyền đánh lên thịt, hai người sững sờ, cũng không dám xông lên phía trước hỗ trợ, nhìn tư thế hai người kia, nếu hai người dám tiến lên, có thể sẽ bị hai người bọn họ tiện tay xử lý luôn.

Hữu tâm đi qua một bên khác hỗ trợ, sau khi quay đầu mới phát hiện bên xe ngựa cũng đã kết thúc chiến đấu, bốn người vẫn bảo hộ xung quanh, mặt đất nằm đầy một đám người áo đen.

Ầm!

Lão Phương dùng sống đao chặt phía sau gáy của một tên áo đen cuối cùng, lúc ngẩng đầu mới phát hiện hộ vệ thủ lĩnh kia đã phóng tới phương hướng rừng cây.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây!

Từ xa nhìn những người mình mang đến bị những người kia tiêu diệt gọn gàng, dứt khoát, trên mặt người trẻ tuổi rốt cục hiện ra vẻ hoảng sợ, nhìn thấy nam tử kia đang lộ vẻ mặt hung ác từng bước một đi về phía mình, vừa lui lại, vừa run giọng mở miệng.

- Ta, tỷ phu của ta là huyện úy, ngươi đánh ta hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Huyện úy đúng không...

Trên mặt hộ vệ thủ lĩnh hiện ra một tia cười lạnh, xoa bóp xương ngón tay, mấy hơi thở sau, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu quanh quẩn trong rừng.
Bình Luận (0)
Comment