Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 25

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Lý Dịch tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng, đánh giá thời gian một tí, không sai biệt lắm tương đương với mười giờ của kiếp trước.

Thường ngày, Tiểu Hoàn sẽ sớm đánh thức hắn, sau khi rửa mặt thì đi Học Đường dạy cho đám nhóc.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau Thất Tịch, theo lý thuyết, lúc này Lý Dịch hiện đang trong học đường kể đoạn Tôn Hầu Tử đại chiến Hoàng Phong Quái cho bọn nhỏ mới đúng, nhưng hôm nay giờ này mới rời giường, hiện tại đi học đường, chờ đến đó thì sắp đã tan học rồi.

Mặc quần áo tử tế, vừa mới xuống giường đã thấy Tiểu Hoàn bưng chậu nước từ bên ngoài đi vào, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói.

- Cô gia, ngài đã tỉnh rồi!

- Sao sáng nay không gọi ta rời giường?

Đã ngủ rất lâu, thời điểm đứng lên còn hơi choáng, Lý Dịch xoa xoa đầu hỏi.

- Buổi sáng thấy cô gia ngủ ngon quá nên không có đánh thức.

Tiểu Hoàn để chậu đồng lên kệ, nói.

- Cô gia trước rửa mặt đi, vừa rồi ta đã đi qua Học Đường nói cho những hài tử kia sáng mai hả đến rồi.

Thực ra, Lý Dịch hôm nay cũng không có tâm tư kể chuyện cho bọn nhóc, tùy tiện dùng nước trong chậu đồng rửa mặt, kéo một miếng vải khô chà chà tượng trưng.

Thời đại này có một loại đồ vật tương đương với xà phòng hậu thế, bất quá cái kia chỉ có các quý nhân ngày thường rửa mặt hoặc tắm rửa dùng, người bình thường căn bản không tiêu phí nổi.

Trong lòng Lý Dịch sớm đã có suy nghĩ làm sao chế tạo ra xà phòng, chứ mỗi ngày rửa mặt bằng nước này vẫn cảm thấy không sạch sẽ, thật sự rất khó chịu.

Rửa mặt xong, lại dùng cọ làm bằng cây liễu đính vào một chút muối bỏ vào miệng đánh răng đơn giản. Muối ở thế giới này rất đắt, gần như không có nhà cùng khổ nào dùng muối để đánh răng cả, bất quá hắn lại bắt Tiểu Hoàn chuẩn bị, không muốn nhai Liễu để làm sạch hàm răng nữa... Vị của nó thật rất tệ, nhai vào có khi còn làm răng mau hư hơn.

Đi ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Liễu Như Ý đang từ bên ngoài đi vào, cái trán đổ mồ hôi, hẳn vừa mới luyện công xong.

Nàng chỉ liếc Lý Dịch một cái, không nói gì, về phòng mình tắm rửa.

Lý Dịch ở gian phòng phía trước viện, hậu viện thì để Tiểu Hoàn và tỷ muội Liễu Như Nghi ở, hắn cũng không có đi vào.

Nhìn bóng lưng Liễu Như Ý biến mất, khóe miệng Lý Dịch giật nhẹ.

Cô nàng có dung mạo xinh đẹp nhưng da mặt cũng rất dầy, lừa mình mấy trăm đồng tiền, thế mà mỗi ngày gặp mình vẫn cứ biểu hiện như chưa có chuyện gì phát sinh, quả thật cực phẩm, chí ít Lý Dịch cảm thấy mình không làm được đến mức này.

- Ha ha, Tiểu Hoàn đây rồi!

Một đạo thanh âm thô kệch đột nhiên truyền đến, Lý Dịch hoảng sợ nhảy một cái, quay đầu nhìn, phát hiện một đại hán trung niên to con từ bên ngoài đi vào viện.

Nhìn thấy đại hán này, thân thể Lý Dịch chấn động, sắc mặt lập tức đen xuống.

Đại hán này và hắn cũng coi như người quen cũ.

Lúc đó Liễu Như Ý ra lệnh, cũng là hắn tung người rời ngựa, chạy lên trói mình, sau đó khiên lên ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Lý Dịch lại cảm thấy bụng dưới lại có chút đau.

- Phương đại thúc, có chuyện gì không?

Tiểu Hoàn rất nhiệt tình với đại hán, cười tủm tỉm hỏi.

Đại hán chất phác cười cười, giơ đồ vật trong tay, nói.

- Sáng nay bắt được gà rừng, ngươi lấy đi hầm cho tiểu thư bồi bổ thân thể.

Lý Dịch lúc này mới phát hiện, trong tay đại hán mang theo hai "vật thể bất minh".

Mào màu vàng óng, màu sắc lông trên người sặc sỡ, bụng màu đỏ, phần đuôi còn có lông đuôi rất dài -- Cẩm Kê!

Lý Dịch liếc đại hán một cái, đây chính là gà rừng mà hắn nói bắt được trên núi à?

Bắt giết động vật quốc gia bảo vệ, cái này nếu ở đời sau là hành vi phạm pháp nha.

Bất quá, Cẩm Kê cũng là gà, có thịt thì tốt. Mà gà rừng hoang dại hẳn sẽ ngon hơn gà của Ngô thị nhiều.

Chỉ một thoáng, lúc Lý Dịch lần nữa nhìn về phía đại hán, thế mà cảm thấy khuôn mặt mười phần đáng hận kia cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Tiểu Hoàn lộ vẻ mặt khó khăn, nói.

- Phương đại thúc, ngài cầm hai con gà này về đi, để thẩm thẩm hầm cho bọn nhỏ, cô gia hai ngày trước cũng có bắt được gà rừng, chúng ta còn chưa ăn hết đây.

Năm ngoái thu hoạch không tốt, mỗi gia đình bên trong trại sống rất khó khăn, một mạch Liễu thị còn tốt một chút, dù sao cũng là chủ gia, tối thiểu nhất sẽ không đói bụng, nhưng còn rất nhiều người mỗi ngày phải lo hai bữa ăn, đại hán trước mắt thuộc về loại người này, sợ rằng một năm cũng không ăn được hai lần thịt, nhận hai con gà này, không chỉ tiểu thư sẽ trách cứ, Tiểu Hoàn cũng không nở.

- Ai, người lớn cho đồ, không được từ tối, Tiểu Hoàn, không thể không lễ phép như vậy...

Lý Dịch sải bước đi tới, một mặt mỉm cười tiếp nhận Cẩm Kê trong tay đại hán.

- Cái kia, Phương đại thúc đúng không, cám ơn thúc!

Đại hán sững sờ một chút, sau đó cười khờ nói.

- Ta là người thô kệch, không hiểu cái gì đạo lý lớn nhỏ, ta chỉ biết nếu không phải Lão Trại Chủ năm đó cho bọn ta một miếng cơm ăn, bọn ta hiện tại đã sớm chết đói, làm người không thể không có lương tâm, trong nhà cũng không có thứ gì, các ngươi cứ cầm lấy hai con gà rừng này đi.

Nụ cười trên mặt Lý Dịch càng thêm rực rỡ, người thời cổ thật thuần phác đáng yêu.

- Cô gia...

Tiểu nha hoàn giật nhẹ góc áo Lý Dịch, há hốc mồm nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Đại hán quay đầu nhìn Lý Dịch một chút, thấy dáng người hắn gầy yếu, cười khờ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ trên bả vai hắn, nói.

- Thân thể cô gia quá gầy, nên hảo hảo bồi bổ!

Trên vai đột nhiên truyền đến một cỗ đại lực, thân thể Lý Dịch lảo đảo, kém chút té quỵ dưới đất.

Đại hán thấy thế sững sờ, sau đó có chút xấu hổ gãi đầu.

- Thật có lỗi, lực tay ta lớn, quên cô gia là người đọc sách, thân thể yếu đuối, cô gia đừng trách tội...

Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, da mặt Lý Dịch có chút co rúm, có chút hoài nghi gia hỏa chất phác này đang giả nai.

- Thế... Không có việc gì ta đi về trước, nội tử (vợ) đang ở nhà chờ ta!

Đại hán xoa xoa tay, có chút xấu hổ nói.

- Hẹn gặp lại Phương đại thúc!

Nhìn thân ảnh đại hán biến mất, Tiểu Hoàn mới thở dài một hơi, nói.

- Cô gia, ngươi không nên nhận hai con gà này.

Lý Dịch một bên xoa bả vai còn đang bị đau, một bên nghi hoặc hỏi.

- Vì cái gì?

- Lão gia quả thật có ân đối với một nhà Phương đại thúc, bây giờ trong nhà chỉ còn hai vị tiểu thư, Phương đại thúc thường xuyên đưa vài thứ tới, còn có một số lão huynh đệ của lão gia năm đó, bình thường có chuyện gì cũng đều đến giúp đỡ.

Tiểu nha nhăn mày nói tiếp.

- Ngày bình thường, tiểu thư không cho Tiểu Hoàn thu những vật này, cuộc sống của họ…Cũng không dễ gì a.

Nếu cầm hai con gà mái của Ngô thị trong tay, Lý Dịch nhất định sẽ giết gà nhổ lông không có một chút gánh nặng trong lòng, một con làm gà rán, một con nấu canh.

Nhưng nghe Tiểu Hoàn kiểu thế, đột nhiên cảm thấy hai con gà trên tay nặng hơn rất nhiều.

Vô duyên vô cớ được người cho ân huệ không tốt, Lý Dịch ngẫm lại nói.

- Nếu không thì thế này đi, chúng ta làm tốt hai con gà rừng này rồi đưa qua cho bọn họ ăn xem như hoàn lễ, thế nào?

Tiểu nha hoàn nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, nói.

- Tốt lắm tốt lắm, cô gia làm đồ ăn ăn ngon như vậy, bọn họ nhất định sẽ rất thích.

Lý Dịch cười cười, sau khi cất kỹ hai con gà, vung tay lên, nói.

- Thu thập một chút, lên núi hái vài cây nấm, chúng ta hôm nay ăn gà hầm nấm!
Bình Luận (0)
Comment