Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 68

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Thực ra, nhìn thư sinh kia cũng không giống kẻ xấu xa, bên trong sợ là có hiểu lầm gì đó.

Nữ tử Vân Anh Thi Xã hơi lớn tuổi trầm ngâm một lúc nói.

Tằng Túy Mặc lúc này cũng hiểu thư sinh kia hẳn không cố ý, nhưng thái độ vừa rồi không nhìn mình kia vẫn để nội tâm nàng tức giận không thôi, tuy ấn tượng đối với hắn có đổi mới, nhưng tâm lý vẫn tức giận khó nguôi như cũ.

Nữ tử tên Uyển Nhược Khanh bên cạnh nhìn biểu hiện trên mặt xinh đẹp của Tằng Túy Mặc, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhìn thư sinh kia rất ôn hòa, thế nào để nàng tức giận thành bộ dạng này?

Giờ phút này hồi tưởng lại chuyện phát sinh vừa rồi, trong lòng dần dần có suy đoán, hắn đi đến đòi mình bánh ngọt, sợ rằng nghĩ mình như thị nữ phục vụ nơi này...

Không khỏi cúi đầu nhìn y phục đang mặc, chẳng lẽ nàng hôm nay mặc rất giống thị nữ?

Mà bởi vì việc này hay bởi vì Tằng Túy Mặc, nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút hiếu kỳ đối với thư sinh kia.

Ngẩng đầu nhìn qua bên kia, bắt gặp thư sinh kia đang cầm lấy một khối mứt, sau mấy lượt hô hấp lại cầm một khối bánh ngọt, sau đó một lúc uống ly nước trà, lại cầm một khối mứt...

Tựa hồ, hắn càng cảm thấy hứng thú với những đồ ăn vặt kia hơn là mọi người đang thi thố bên này..

- Thật là một thư sinh kỳ quái...

Nhìn thấy thư sinh bàng quan, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt, môi anh đào của Uyển Nhược Khanh khẽ nhếch, trong lòng thầm nghĩ.

Không bao lâu, bên kia lại có người làm ra một bài thơ mới dẫn tới một loạt lời khen, mấy vị nữ tử đứng dậy, đi qua bên kia.

Lý Dịch ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng sẽ nghe được vài câu thơ mà những người được gọi là tài tử kia làm ra, tiếp theo sẽ là tiếng tán dương của mọi người.

Nghe đám người tán dương những thi từ kia giống như tuyệt tác truyền thế, khóe miệng Lý Dịch không khỏi giật nhẹ, cái gì mà thư hay, từ đẹp, những bài Trung Thu từ đám người này gọi là thượng giai bất quá chỉ là những bài nói về trăng đơn giản mà thôi.

Nhấc đến Trung Thu từ, trong đầu hắn hiện ra hai câu "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương", hay "Nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người", hay "Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung Thiền Quyên"... nếu so sánh với những câu thơ truyền lưu đó, những câu vớ vẫn được mọi người khoe khoang lúc này lại tính là cái gì?

Lý Dịch nhếch miệng dường như hiện ra vẻ khinh thường, chế giễu bị Tằng Túy Mặc đang một mực quan sát hắn cách đó không xa nhạy cảm bắt được.

- Cũng không biết mình có thể làm ra câu thơ gì hay ho, thế mà cuồng ngạo vô cùng.

Hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã sớm nghĩ Lý Dịch thuộc loại người không có tài hoa, chỉ có một thân cuồng ngạo.

- Ai u!

Tiếng Tiểu Hoàn kinh hô vang lên bên tai Lý Dịch, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu nha hoàn ôm đầu, một nam tử trẻ tuổi đối diện che ngực, vạt áo trước người ướt cả một mảnh.

- Công tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Trên mặt tiểu nha hoàn hiện ra vẻ bối rối, sốt ruột cúi đầu xin lỗi đối phương.

Nam tử trẻ tuổi kia hiển nhiên không có tính khí tốt, bị giội một thân nước trà, lạnh mặt lại, đang muốn mắng thì ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mặt, đầu tiên khẽ giật mình, trong mắt bỗng hiện lên một đạo hào quang.

- Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại...

Nam tử trẻ tuổi kia cười, đưa tay ra đỡ nàng, ngay vào lúc này, một bóng người ngăn trước mặt hắn.

Nam tử trẻ tuổi thấy thếnày khẽ chau mày, hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

- Cô gia.

Tiểu Hoàn giống như hài tử phạm sai lầm, đứng sau lưng Lý Dịch.

- Cô gia?

Nam tử trẻ tuổi hồ nghi dò xét Lý Dịch một chút, nhìn hắn hỏi:

- Vị cô nương này... Là thị nữ của huynh đài?

- Tiểu nha hoàn không hiểu chuyện, phiền phức cho huynh đài.

Lý Dịch chắp tay với hắn, có chút áy náy nói.

- Việc nhỏ mà thôi.

Nam tử trẻ tuổi nhìn tiểu nha hoàn một cái.

Trong mắt hiện ra vẻ khác lạ, sau đó nhìn Lý Dịch cười hỏi:

- Huynh đài nhìn rất lạ mặt, thế mà là tài tử Khánh An phủ ta...

Lý Dịch chú ý tới ánh mắt hắn nhìn Tiểu Hoàn, biết đối phương bắt đầu lôi kéo làm quen, mày nhíu lại, mở miệng ứng phó vài câu.

Ngay tại thời điểm hắn sắp không kiên nhẫn, nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên chuyển lời, chỉ đứng hai thiếu nữ đang đứng sau lưng hắn nói:

- Không biết huynh đài cảm thấy hai vị thị nữ của tại hạ thế nào?

Lý Dịch ngẩng đầu liếc nhìn hắn, không biết đối phương có ý gì.

Hai thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vốn nên ở tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng hai đầu lông mày lại hiển thị rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, còn lâu mới có được linh động như Tiểu Hoàn.

Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, nói:

- Thực không dám giấu, tại hạ có chút vừa ý đối với thị nữ huynh đài, nếu huynh đài đồng ý bỏ thứ yêu thích, tại hạ nguyện dùng hai thị nữ của mình trao đổi.

Hai thiếu nữ đứng sau lưng nam tử trẻ tuổi nghe được câu này, thần sắc hơi động, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong mắt lại hiện ra tia ánh sáng.

- Cô gia...

Tiểu nha hoàn nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt, lập tức nắm chặt góc áo Lý Dịch, sợ Lý Dịch đổi nàng đi.

- Thật có lỗi, tại hạ thật không có ý muốn gì với hai thị nữ của huynh đài.

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một câu.

- Tại hạ chân tâm thực ý, huynh đài cần gì phải tránh xa người ngàn dặm? Thực không dám giấu giếm, gia phụ chính là huyện lệnh An Khê, nếu về sau huynh đài có chuyện gì, có lẽ tại hạ có thể giúp một tay.

Thấy ý tứ Lý Dịch không muốn, nam tử trẻ tuổi cũng không sốt ruột, khẽ cười nói như cũ.

An Khê huyện là một trong các huyện Khánh An Phủ Thành quản hạt, tuy nói bên trong Phủ Thành còn có khối người có thể đè ép được huyện lệnh An Khê, nhưng trong mắt đại đa số người, thanh danh này vẫn có thể dọa người.

Nam tử trẻ tuổi nói câu này mặt ngoài là thương lượng, kì thực là uy hiếp.

Vụng trộm biểu đạt ý tứ... Tiểu gia ta coi trọng cô nàng này, ngươi đổi cũng phải đổi, không đổi cũng phải đổi, tiểu gia ta là con trai huyện lệnh, đổi hay không chính ngươi nhìn mà xử lý đi...

Bất quá, cái danh huyện lệnh công tử này có thể dọa người khác sợ nhưng lại không doạ được Lý Dịch.

Hắn ngủ trong Vương phủ, đi dạo qua thanh lâu cùng con trai Vương Gia, con trai huyện lệnh tính là cái chim gì!

Nam tử trẻ tuổi vừa rồi cũng không có tận lực che giấu thanh âm, giữa văn nhân cũng có chuyện trao đổi nha hoàn tiểu thiếp, từ xưa đến nay, bọn hắn nghĩ đây là một việc rất bình thường, giờ phút này, bốn phía đã cí không ít người mở miệng cười khi nam tử trẻ tuổi kia nói lên hai câu nói.

...

...

- Họ Lưu không phải thứ gì tốt, tiểu cô nương kia đến tay hắn, sợ rằng sẽ bị chà đạp.

- Không biết thư sinh kia... Có đổi hay không...

- Cha họ Lưu là huyện lệnh, thư sinh kia chỉ sợ... Ai...

Cách đó không xa, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã thở dài một hơi, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Dù sao các nàng cũng là nữ tử, đương nhiên không quen nhìn đối việc xem nữ tử như hàng hóa mà trao đổi này.

Uyển Nhược Khanh cũng thở dài một hơi, tuy trong lòng mười phần phẫn hận đối với sự tình dạng này, nhưng cũng không phải các nàng có thể cải biến.

- Gia hỏa này hẳn sẽ không đổi?

Tuy trong nội tâm hận Lý Dịch nghiến răng nhưng chẳng biết tại sao, tâm lý Tằng Túy Mặc thế mà có một loại tự tin đối với hắn.

- Bất quá chỉ là một nha hoàn, quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, nếu huynh đài nguyện ý bỏ thứ yêu thích, sợ rằng sẽ trở thành đối tượng được ca tụng trong hội thi thơ hôm nay.

Lúc này, một vị thanh niên tựa hồ có chút danh khí đi tới, mỉm cười nhìn Lý Dịch, nói:

- Tại hạ là Xã Trưởng Đông Ly Thi Xã - Tô Văn Thiên, Lưu huynh là bằng hữu của ta, còn mời huynh đài bán cho tại hạ mặt mũi.

Đưa tay không đánh người mặt cười, Lý Dịch thấy đối phương mỉm cười rực rỡ, mở miệng nói:

- Bán con mẹ ngươi!

"Phốc!"

Sau một khắc, trong tràng nháy mắt biến yên tĩnh, Tằng Túy Mặc vừa mới nhấp một ngụm trà bỗng nhiên phun ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment